Xuyên nhanh: Trung khuyển công lược
Chương 11
Tác giả: Hồng Yêu Yêu
Tại yến hội của Ma giáo giáo chủ, Âm Khôn Bát mời không ít hiệp sĩ chính đạo, nhưng kẻ thuộc môn phái tà đạo như Ma giáo cũng đến không ít.
Dẫu sao, trong chốn giang hồ, không chỉ có Ma giáo là môn phái tà đạo. Lão nhân kia chính là một trong những thủ lĩnh tà đạo.
Hắn trông khô gầy, mắt đậu xanh, mũi diều hâu, miệng chuột, nói thẳng ra, thật sự xấu đến kinh người...
Nghe tiếng lão nhân, Vân Thiên Thiên nhìn sang, thấy rõ dáng vẻ hắn, lập tức không kìm được cảm giác ghê tởm, gào lên.
"Tên khốn, lão già chết tiệt, cút đi, cút đi! Bổn cô nương thà chết cũng không theo ngươi! Cút ngay, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cút đi..."
Mắng xong, Vân Thiên Thiên lại trừng Âm Khôn Bát với vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt tức giận đến xanh mét. Người nam nhân này lại dám xem nàng như hàng hóa để bán đấu giá!
Hắn sao có thể như vậy, sao nỡ lòng đối xử với nàng như thế, sao nỡ lòng coi nàng là món hàng mà đem bán?
"Huyền Lang, cứu ta, Huyền Lang,hu hu hu..." Vừa tức giận vừa tủi thân, Vân Thiên Thiên không kìm được khóc nức nở, nhìn về một nam tử tuấn lãng trong đám đông, cầu cứu.
Đó chính là Hoàng Phủ Huyền Lang, người mà Vân Thiên Thiên vô cùng ngưỡng mộ, khiến nguyên chủ Hàn Phi ghen tức đến phát điên!
Là người ngang tầm Hàn Phi, lại từng thề non hẹn biển với Vân Thiên Thiên, yến hội Ma giáo lấy nàng làm nhân vật chính hôm nay sao có thể thiếu hắn.
Nghe nàng kêu cứu, Hoàng Phủ Huyền Lang lòng đau như cắt, lập tức an ủi: "Thiên Thiên, yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng..."
"Huyền Lang, Huyền Lang, hu hu..." Được an ủi, nỗi tủi thân trong lòng Vân Thiên Thiên càng thêm mãnh liệt.
Nàng xấu hổ và giận dữ nhìn Âm Khôn Bát: "Hàn Phi, ngươi là tên khốn! Ta không bao giờ muốn dây dưa với ngươi nữa! Ta ghét ngươi, ghét ngươi!"
"Ta thật mù mắt mới nghĩ ngươi tốt! Ngươi chỉ là kẻ lừa đảo, tên khốn, đồ đoạn tụ chết tiệt! Còn ra dáng nam nhân gì nữa, ghê tởm, ngươi quá ghê tởm!"
"Ngươi dựa vào đâu mà bán ta? Dựa vào đâu? Ngươi có quyền gì? Ta thật sự nhìn lầm ngươi, Hàn Phi! Ta hận ngươi!"
Vân Thiên Thiên không ngờ người từng yêu nàng đến tận xương tuỷ giờ lại vô tình như vậy, chỉ xem nàng như hàng hóa bán đấu giá.
Lúc này, nàng rốt cuộc nhận ra, nam nhân này không yêu nàng, thật sự một chút cũng không yêu nàng!
Quay đầu, Vân Thiên Thiên tiếp tục nhìn Hoàng Phủ Huyền Lang, ánh mắt cầu cứu như bám lấy cọng rơm cứu mạng: "Huyền Lang, cứu ta..."
Trên người Vân Thiên Thiên dường như có ma lực kỳ diệu. Khi nàng dùng ánh mắt đậm sâu nhìn ngươi, ngươi sẽ không tự chủ được mà đau lòng, yêu thương nàng.
Hoàng Phủ Huyền Lang tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt đậm sâu ấy. Do dự một lát, nhìn Vân Thiên Thiên đáng thương, lại nhìn đám thị vệ Ma giáo vây quanh Tiêu Dao lâu cùng Âm Khôn Bát, và cả đám hiệp sĩ giang hồ lẫn kẻ tà đạo như hổ rình mồi.
Trong lòng giằng xé chốc lát, cắn răng, Hoàng Phủ Huyền Lang tháo lệnh bài bên hông ném qua: "Trại nuôi ngựa tây giao của Hoàng Phủ gia thuộc về ngươi, ma đầu! Thả Thiên Thiên ra!"
Một trại nuôi ngựa của Hoàng Phủ sơn trang, đừng nói ngàn vàng, vạn vàng cũng không mua nổi.
Âm Khôn Bát cân nhắc lệnh bài trong tay, lộ vẻ hài lòng, ra hiệu cho thuộc hạ thả Vân Thiên Thiên. Dù sao, mục đích của hắn chỉ là tìm người mang nàng đi, chẳng quan tâm là ai...
"Huyền Lang, Huyền Lang, hu hu hu..."
Vân Thiên Thiên được thả, sợ hãi chạy đến bên Hoàng Phủ Huyền Lang, khóc nức nở, ôm chầm lấy ngực hắn.
Hoàng Phủ mới là chân mệnh thiên tử của nàng, mới là người yêu nàng nhất. Nàng không nên chân trong chân ngoài, thật sự động lòng với Hàn Phi, kẻ vô tình kia.
Hàn Phi chỉ trả thù nàng, trả thù vì nàng cự tuyệt, khiến nàng động tâm rồi thẳng tay vứt bỏ. Hắn đúng là tên khốn vô tình vô nghĩa!
Được Hoàng Phủ Huyền Lang dìu đứng dậy, Vân Thiên Thiên oán hận trừng Âm Khôn Bát, ngàn lời vạn ý hận thù không thể nói hết...
Cuối cùng, nàng nhìn sang Ngu Tú bên cạnh, giọng bi thương: "Ngu công tử, ta thấy rõ, ngươi không thật lòng cam nguyện lấy thân nam tử hầu hạ dưới thân kẻ vô tình này. Ngươi hẳn rất ghê tởm chuyện nam nhân với nam nhân, đúng không? Chính tên cầm thú này ép buộc ngươi, phải không?"
"Ngươi yên tâm, khi trở về, ta sẽ khiến cha ta tấn công Ma giáo, cứu ngươi và những người vô tội thoát khỏi lằn ranh sinh tử. Ngươi phải kiên cường, đừng thuận theo tên cầm thú này nữa! *Thà ngọc vỡ còn hơn ngói lành, ngươi phải đấu tranh đến cùng!"
*Câu "Thà ngọc vỡ còn hơn ngói lành" là một thành ngữ – điển cố cổ.
Ý nghĩa:
Ngọc vốn quý, ngói thì tầm thường.
Ngọc vỡ tuy mất nhưng vẫn giữ phẩm chất cao quý; ngói lành dù nguyên vẹn cũng chẳng đáng giá.
👉 Hàm ý: Thà giữ trọn khí tiết, dù chịu hy sinh, còn hơn sống nhục, tầm thường.
Không thể không nói, Vân Thiên Thiên là người vô cùng "thiện lương". Chính mình chịu khổ, đau lòng muốn chết, nàng cũng không muốn Ngu Tú, người vô tội, bị kẹt trong móng vuốt Ma giáo.
Nhưng nàng đôi khi đầu óc thật sự có vấn đề. Không ai ngờ nàng lại nói những lời ấy, khiến cả Tiêu Dao lâu lập tức lặng im...
Trong Tiêu Dao lâu, người Ma giáo nhìn Vân Thiên Thiên như nhìn kẻ ngốc. Dù ai cũng biết Ngu Tú vì thân phận Âm Khôn Bát mà phải thỏa hiệp.
Nhưng ai dám nói trước mặt hắn? Ngay cả Ngu Tú, dù lòng có giằng xé, không muốn, cũng chỉ nghẹn trong lòng, nhẫn nhịn, hy vọng một ngày rời khỏi Ma giáo.
Giáo chủ là ai? Một kẻ hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn. Nàng dám bêu xáu hắn trước bàn dân thiên hạ, nữ nhân này đúng thật là to gan!
Chẳng lẽ nàng không biết mình giờ *như bùn Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn? Đây là địa bàn Ma giáo, nếu giáo chủ muốn giữ nàng lại, dễ như trở bàn tay.
*câu "như bùn Bồ Tát qua sông" (bùn bồ tát độ hà 泥菩薩過河) là một thành ngữ cổ.
Ý nghĩa:Bồ Tát bằng đất (hay bằng bùn) khi lội qua sông thì chính mình cũng khó giữ, nói gì cứu người. Dùng để chỉ bản thân còn lo chưa xong, không giúp nổi ai khác.
Đầu óc nữ nhân này rốt cuộc thế nào mà lại nói ra những lời ấy, thật không phải người thường có thể hiểu nổi...
Các hiệp sĩ chính đạo đến dự yến hội cũng bắt đầu bồn chồn, cảm thấy mỹ nhân này quá không biết điều.
Muốn trả thù, cứ về rồi tính. Chưa rời khỏi đây mà dám nói trên địa bàn người ta là sẽ tiêu diệt họ, chẳng phải tìm đánh sao?
Bọn họ đông người, không sợ Âm Khôn Bát, nhưng cũng không muốn vô cớ giao đấu, bị thương.
Chờ về, tập hợp chính đạo, chuẩn bị đầy đủ, vây công Ma giáo không phải không thể. Nhưng nói những lời này trên địa bàn Ma giáo, có ổn không?
Ngu Tú nghe Vân Thiên Thiên nói, mặt trắng bệch, cúi đầu, không biết trả lời ra sao, biểu tình thế nào...
"..." Mọi ánh mắt đổ dồn về Âm Khôn Bát. Chỉ thấy mặt hắn đen kịt, đứng im không nói, không động, nhìn Vân Thiên Thiên với ánh mắt u tối khó lường.
Từng bước xuống khỏi ghế cao, Âm Khôn Bát tiến đến trước mặt Vân Thiên Thiên. Hắn cao lớn, đứng trước mặt nàng, áp lực kinh người.
Vân Thiên Thiên chợt sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, run run: "Ngươi, ngươi muốn làm gì..."
"..." Âm Khôn Bát giận dữ bật cười. Hắn vốn chỉ định dùng nữ nhân này đổi chút lợi ích, tiễn nàng đi để khỏi tai họa cho mình, không định làm khó nàng. Nhưng nữ nhân này, đầu óc thật sự có vấn đề!
Liếc nhìn đám người thần sắc bất định trong Tiêu Dao lâu, Âm Khôn Bát vươn tay ôm ngang Ngu Tú, nhanh chóng rời đi, để lại giọng lạnh lùng: "Mỹ nhân này bản giáo chủ từ bỏ. Ai có bản lĩnh, cứ mang nàng đi!"
Ý gì đây? Mọi người ngẩn ra. So với chính đạo phản ứng chậm chạp, đám tà đạo tâm đen tối lập tức hiểu ý.
Mấy tên đầu sỏ tà đạo nhìn mặt Vân Thiên Thiên, ánh mắt lộ dâm tà, đập bàn, lao về phía nàng.
Tức thì, mấy tên đầu sỏ tà đạo bắt đầu vung tay đánh nhau trong Tiêu Dao lâu. Đám hiệp sĩ chính đạo tỉnh táo, do dự một chút, cũng nhảy vào chiến trường. Tiêu Dao lâu hỗn loạn.
"Tên khốn, tránh ra, tránh ra! Huyền Lang, cứu ta, Huyền Lang..."
Bị xem như vật tranh đoạt, Vân Thiên Thiên hoảng loạn né tránh những bàn tay tà đạo vươn tới, lớn tiếng kêu cứu.
Tiếc rằng Hoàng Phủ Huyền Lang dù lợi hại, cũng khó một mình chống lại quần hùng, sớm bị đánh vào góc, hộc máu ngất đi...
Một đường mặt không biểu tình, ôm Ngu Tú sắc mặt trắng bệch rời đi, Âm Khôn Bát trở về phòng riêng chuẩn bị cho mình trong Tiêu Dao lâu, đặt y lên sạp.
"Giáo, giáo chủ..." Ngu Tú thấp thỏm, sợ hãi nhìn Âm Khôn Bát mặt không biểu tình, nhỏ giọng gọi.
Lòng y giờ rất bất an. Dù lời Vân Thiên Thiên nói phần lớn là thật, y quả thực bị ép buộc theo giáo chủ từ đầu.
Nhưng y chưa từng dám nói ra. Giáo chủ là kẻ hỉ nộ vô thường, cả Ma giáo ai dám phản kháng?
Hơn nữa, mấy tháng qua, y không cảm thấy ghê tởm như tưởng tượng. Thậm chí còn có cảm xúc kỳ lạ, không nói rõ được. Y không chán ghét nam nhân này...
"..." Nghe giọng Ngu Tú, Âm Khôn Bát hoàn hồn, sắc mặt bớt u ám. Nhìn thiếu niên cẩn thận đối diện mình, hắn hơi mở miệng, muốn nói lại thôi.
Hắn muốn nói lời an ủi, giải thích, nhưng mở miệng mãi lại không thốt nên lời. Nghẹn hồi lâu, Âm Khôn Bát kéo Ngu Tú ngã vào lòng, ôm chặt, như sợ buông ra y sẽ biến mất.
"A Tú, ngươi phải thích ta! Đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ngươi mãi mãi chỉ được thích một mình ta!"
Nếu đời này không thích, không sao, hắn còn vô số thời gian, đời này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp dây dưa mãi.
Ánh mắt Âm Khôn Bát điên cuồng, u ám, mang chấp niệm dù không chiếm được tâm y cũng phải giữ người y. Hắn biết mình quá điên cuồng, nhưng hắn không khống chế nổi.
"..."
Ngu Tú dựa vào ngực Âm Khôn Bát, giãy không thoát, đôi mắt to nhìn cằm hắn, bất lực, không biết phải làm sao.
Hơi thở nam nhân vây quanh, khiến y không kìm được mặt đỏ tim đập. Nam tử với nam tử, cũng có thể thích nhau sao?
Ngu Tú cắn môi, y mặt nổi hồng phấn, run rẩy vươn tay, lần đầu trong trạng thái tỉnh táo, chủ động ôm lấy Âm Khôn Bát...
Cảm nhận được động tác nhỏ của Ngu Tú, Âm Khôn Bát sững sờ, rồi mừng như điên. Mọi tối tăm, điên cuồng trong lòng đều tan biến, như thấy băng tuyết hòa tan, mùa xuân rực rỡ.
A Tú chủ động ôm hắn, chứng tỏ trong lòng y không chán ghét hắn!
"ọt ọt..."
Tiếng động bất ngờ phá vỡ không khí. Lần này không phải Ngu Tú, mà là bụng Âm Khôn Bát kêu lên. Ngu Tú lén cười, hóa ra giáo chủ cũng là phàm nhân...
Giãy nhẹ, Ngu Tú chui ra khỏi lòng Âm Khôn Bát, nhìn ánh mắt hắn, chậm rãi nắm tay hắn, kéo ra khỏi phòng, đến nhà bếp.
Ngu Tú tự tay làm cho Âm Khôn Bát một bát mì nước.
Cầm bát đến trước mặt Âm Khôn Bát, Ngu Tú hồi hộp nhìn hắn, đưa bát qua, mặt hơi hồng: "Giáo chủ, ngươi nếm thử..."
Run rẩy nhận bát, Âm Khôn Bát lần đầu phát hiện, một bát mì nước bình thường lại có hương vị thơm ngọt, khiến người xúc động muốn rơi lệ...
Lúc Âm Khôn Bát hạnh phúc cảm động ăn bát mì Ngu Tú làm, Tiêu Dao lâu giờ đã hỗn loạn.
Hiệp sĩ chính đạo và người các môn phái tà đạo đánh thành một đoàn, ngươi tới ta đi, đến cuối không phân biệt được địch ta, mắt đỏ ngầu, bất kể chính đạo hay tà đạo, cứ thấy ai là chém.
Vân Thiên Thiên thành đối tượng tranh đoạt, bị chuyền tay qua lại, còn bị bàn tay bẩn lợi dụng, khiến nàng vừa tức vừa kinh.
Đánh một lúc, Hoàng Phủ Huyền Lang ở góc tỉnh lại. Thấy Vân Thiên Thiên đầy máu, hoảng sợ, hắn cắn răng chịu nội thương, bò dậy, lao vào đám đông kéo nàng ra.
"Hoàng Phủ tiểu tử, chớ độc chiếm mỹ nhân!"
Người lên tiếng là lão nhân tà đạo đầu tiên ra giá muốn mua nàng. Đừng thấy hắn xấu xí, võ công lại không thấp. Xích lão ma này trong tà đạo có uy danh không nhỏ.
Xích lão ma bình sinh ham sắc. Xấu không sao, vì hắn võ công cao cường, tàn nhẫn, là một ma đầu, nữ tử bị hắn làm nhục không ít.
Hôm nay thấy Vân Thiên Thiên khuynh quốc khuynh thành, Xích lão ma quyết tâm mang nàng về hưởng thụ.
Dù trong hỗn chiến, ánh mắt Xích lão ma không rời Vân Thiên Thiên. Thấy Hoàng Phủ Huyền Lang kéo nàng đi, hắn gầm lên.
Họ đánh sống chết, sao để tiểu tử này nhặt lợi? Gầm xong, Xích lão ma bỏ đối thủ, lao về phía Hoàng Phủ Huyền Lang.
Những kẻ khác nghe hắn gầm, tỉnh táo lại, dừng tay, cũng lao về phía Hoàng Phủ Huyền Lang.
Đối diện hàng trăm cao thủ, Hoàng Phủ Huyền Lang mặt xanh trắng, nhưng không đối đầu, kéo Vân Thiên Thiên nhảy cửa sổ đào tẩu.
Hai người chạy, đám đông đuổi theo. Hoàng Phủ Huyền Lang mang Vân Thiên Thiên bị đuổi đến một khu rừng núi.
"Thiên Thiên, nàng đi đi, ta sẽ dẫn dụ họ!"
Thấy đám đông sắp đuổi kịp, Hoàng Phủ Huyền Lang đẩy Vân Thiên Thiên, nhảy lên dẫn dụ kẻ địch.
Vân Thiên Thiên hoảng sợ nhìn bóng lưng hắn, do dự, rồi quay người chạy về hướng khác, vừa chạy vừa khóc: "Hoàng Phủ, ngươi phải sống..."
Hành động của Hoàng Phủ Huyền Lang dẫn dụ được một số kẻ địch, nhưng còn những kẻ đầu óc tỉnh táo, theo dấu vết đuổi theo Vân Thiên Thiên.
Chẳng bao lâu, nàng bị dồn đến một vách đá cheo leo.
Nhìn đám nam nhân như hổ rình mồi tiến đến, Vân Thiên Thiên tuyệt vọng, sợ hãi lùi lại, dẫm hụt, rơi xuống vách đá.
Gió rít bên tai, cảm giác không trọng lượng khiến nàng khó thở. Không có đau đớn như tưởng, một bàn tay ôm eo nàng, đầu tựa vào ngực ấm áp, nhịp tim rắn chắc xua tan sợ hãi.
Vân Thiên Thiên chậm rãi mở mắt, cảm giác như thấy thiên thần, đạp mây bảy màu, kéo nàng khỏi vực sâu ác ma.
"Cô nương không sao chứ?" Nam tử như thiên thần mỉm cười, giọng đầy từ tính, dễ nghe, khiến người an tâm.
Mọi kinh sợ tan biến, Vân Thiên Thiên mơ màng nhìn người trước mặt, lòng hoảng loạn chưa từng có.
Nàng cảm giác mình vừa gặp thứ gọi là "tình yêu".
Bên kia, Hoàng Phủ Huyền Lang trăm cay ngàn đắng dẫn dụ kẻ địch, trốn vào rừng, rơi vào hang động, đầy máu, ngã xuống, đau đớn rên rỉ.
"Thiên Thiên, chờ ta, chờ ta..." Hoàng Phủ Huyền Lang nắm trâm cài của nàng, lộ nụ cười an ủi.
_____________________________
Lời tác giả: Hoàng Phủ công tử, ngươi an ủi gì chứ? Ngươi sắp giẫm lên vết xe đổ của Hàn Phi mà không biết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co