12 Chom Sao Tuoi Tre Hay Mo Mong
Bảo Bình đứng hóng gió ở ngoài ban công hành lang. Đưa đôi mắt xanh lam đẹp đẽ khé lướt qua các hàng cây. Thi hoảng cậu còn bỏ thời gian nhìn theo chiếc lá nhẹ lìa cành rơi xuống đất. Con ốc sên nhỏ cũng phát hoảng bởi ánh nhìn chăm chú của cậu với nó. Nói chung hôm nay Bảo Bình cực kì rảnh. Cậu đã từ chối đi kiểm tra công việc của mọi người cùng Bảo Đại. Có lẽ không nên dính nhau quá. Thật ra lớn đến tuổi này rồi thì anh em cậu có khoảng cách riêng là điều đương nhiên, điều đó xảy ra từ rất lâu rồi, đâu phải đến bây giờ cậu mới tách khỏi Bảo Đại. Chẳng qua nơi trường mới thì mọi thứ đối với cậu cũng chưa hẳn có thể thích nghi hoàn toàn nên mới hay lẽo đẽo theo Bảo Đại để đỡ chán. Nhưng nay mới hiểu rằng... đi với Bảo Đại còn chán gấp bội. -Lớp trưởng!- Giọng nói từ đằng sau Bảo Bình vang lên. Nó nhẹ nhàng nên cậu không bị quá ngạc nhiên với tiếng nói bất thình lình đó.-À... Tớ là Bảo Bình!- Quay lại cười xòa giải thích cho người đã nhầm lẫn giữa hai anh em cậu. Anh em sinh đôi vẫn hay gặp phải mấy chuyện như vậy. Nhưng chẳng phải bây giờ nhìn hai người họ mỗi người một phong cách riêng rồi, dễ phân biệt hơn nhiều. Chắc tại do nhìn từ đằng sau khó nhận biết được.-V.. Vậy anh trai cậu đâu?- Cô nàng trước mặt không hề có chút hối lỗi gì về việc nhầm lần vừa rồi.-Không xin lỗi tớ sao? Cậu vừa nhầm lẫn tớ đấy!- Bảo Bình không nghe được câu xin lỗi nào nên đâm ra cau có. Bỏ ngoài tai câu hỏi về Bảo Đại. Lên tiếng trách móc cô bạn nọ.-Rồi! Xin lỗi! Bảo Đại đâu?- Song Ngư đầu hàng trước sự nhỏ nhen của Bảo Bình. Cô đã làm thân với anh em họ kha khá rồi nhưng vẫn thường xảy ra sự nhầm lần nhẹ. Chẳng hiểu trước khi thân với họ cô có thể phân biệt được, nhưng thân hơn thì đáng lẽ phải phân biệt rõ hơn nhưng Song Ngư lại thấy khó phân biệt hơn. Thật ngược đời. Đôi lúc định gọi tên một trong hai cô lại phải ngưng lại để suy nghĩ xem đó là ai. Có lẽ do Bảo Đại bây giờ cũng có hơi hướng ồn ào giống Bảo Bình.-Chắc đang ở lán xe. Cậu ra tìm thử đi.- Bảo Bình hất cằm theo hướng lán xe. -Ừm! Cảm ơn. Sao nay không đi chung với anh cậu nữa?- Song Ngư gật nhẹ trước câu trả lời đúng ý. Đôi chân bắt đầu cất bước rồi gấp gáp hơn. -Hmm... Chán.. Tớ đâu phải cán bộ lớp?- Bảo Bình ban đầu định sẽ quay lại việc ngắm nghía cây cỏ. Nhún vai một cái, quay đầu đuổi theo bước chân có phần vội vã của Song Ngư. Cậu có thứ bản thân thích ngắm hơn là cây cỏ rồi..-A...- Song Ngư sau một hồi tăng tốc thì có người chạy lướt ngang mặt cô. Sợ đâm trúng người ta nên cô khựng lại, vô tình bị ngã ngửa về phía sau. Thôi rồi, lần này ngã chắc Song Ngư đau phát khóc mất. -Ưm..m.?- Từ từ mở mắt. Cơn đau mà cô nghĩ nó sẽ xảy ra ngay thôi lại không hề đến. Thay vào đó là một hoàn cảnh nhỏ khiến Song Ngư bất giác mặt đỏ như gấc. -Cẩn thận chứ...- Bảo Bình với ánh mắt trìu mến nhìn Song Ngư ân cần nói. -C.. Cảm ơn... Cậu chạy sau tớ sao?- Song Ngư lập tức đứng thẳng dậy khỏi vòng tay của Bảo Bình. Vừa nói hai má vừa đỏ lự, còn phải để ý đến ánh nhìn và sự bàn tán nhẹ về hành động đẹp đẽ y như phim xảy ra vừa rồi. Ắt hẳn mọi người sẽ cảm thấy ghen tị với một cặp đôi như thế.-Cậu không biết sao?- Bảo Bình ngạc nhiên. Song Ngư còn hỏi xong cậu còn trả lời cô mà còn không biết cậu chạy phía sau sao?-Ờm... Không biết.. Tớ vội quá...- Song Ngư ho khan, quay mặt đi che phần nào đôi má ửng hồng nãy giờ. Nhanh chân bước khỏi đây giải tỏa không khí khiến cô xấu hổ muốn chết này.
-Song Ngư! Đợi với! Tớ đi cùng, không đi sau cậu nữa!- Bảo Bình nhìn bóng dáng thập phần cưng xỉu của Song Ngư thì vui vẻ trêu ghẹo. Bước chân cất lên bám theo cô nàng mặt cà chua kia nhanh nhất nào.
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co