12cs Noi Dau Kho Lanh
" Ra ngoài, lên ngựa." Ma Kết đơn giản nói cho con người kia hiểu, sau đó kêu mã phu dừng xe. Kim Ngưu lật đật xuống xe, chạy lại Ma Kết. Hắn vừa lòng kéo cậu lên ngựa, ôm vào lòng cố định chỗ ngồi. Người kia cũng rất ngoan ngoãn ngồi im, để Ma Kết sắp xếp. Kim Ngưu mơ màng ngồi trên ngựa, lại bắt đầu gật gù vì thời tiết khắc nghiệt. Ma Kết kéo áo lông của cậu lên, thúc ngựa chạy, bỏ lại Thiên Bình ngơ ngác nhìn.
" Còn ngây người cái gì nữa, không hiểu à? " Bạch Dương nhíu mày quát khẽ làm Thiên Bình giật bắn người cũng nhanh chóng xuống xe, kéo áo chạy lại chỗ Bạch Dương. Cậu lúng túng, lại bắt đầu ho khan. Bạch Dương mặt vô cảm kéo cậu lên ngựa, cũng nhanh chóng thúc ngựa chạy đi. Để lại mã phu lệ rơi đầy mặt mà quay đầu mã xa, đúng là người giàu, trả tiền xe một tuần mà chỉ mới đi hai ngày đã bỏ, hừ, phá gia chi tử. Mã phu thúc ngựa chạy về nhà, thầm oán giận. Nếu gã biết người gã oán hận kia là thiết huyết tướng quân đang được ca tụng, thì có lẽ gã cũng chả dám nhận tiền xe nữa chứ.
Đội quân chỉ còn lại một nửa phía sau nhanh chóng cưỡi ngựa lại gần nhau phóng khoáng trò chuyện, dù sao cũng là cùng vào chung ra tử hơn mấy nay, quen thân nói chuyện là việc rất bình thường. Hơn nữa quân đội cũng là nơi phong khoáng hào sảng, chưa gì đã có thể tìm đề tài nói quên trời quên đất. Áp lực chiến tranh mấy năm nay quả thực rất lớn, đè nặng lên vai họ. Bây giờ đã mang chiến thắng trở về, bọn họ cũng thở phào một trận.
Bạch Dương đi phía trước nghe người dưới trướng mình phía sau không biết trời trăng gì mà bàn tán về mình, mặt không đổi ắp mà thúc ngựa chạy nhanh hơn. Càng ngày càng không có quy củ chung!
" Bạch...chủ...nhân, ta...nô hơi...khó chịu." Thiên Bình thở gấp rụt rè nói, chập chạm sửa sai, cậu thật sự chưa thể quen được cách nói chuyện như vậy. Bạch Dương cúi đầu, thả chậm ngựa, thôi thì cũng bỏ cách xa đằng sau rồi, chậm lại cũng được. Hắn nghĩ thầm, Thiên Bình cũng kéo áo mình lên lau mặt, thở phào từ tận đáy lòng. Cảm giác gió quất vào mặt hơn nữa tuyết lại rơi nặng hạt như vậy khiến cậu rất khó thở, lúc trước ngồi mã xa thì không cảm thấy rõ, bây giờ mới nhận thấy rõ cái sự khắc nghiệt của thời tiết năm nay.
" Càng ngày càng vô dụng." Bạch Dương ác ý nói thẳng làm Thiên Bình đỏ mặt, ân, cậu đúng thật là càng ngày càng vô dụng... Hắn nói đúng, không có gì sai cả, vậy thì cớ sao tâm lại vẫn khó chịu như vậy...?
" Ân." Thiên Bình đáp nhỏ, cung không nói gì nữa, hai người họ cứ như vậy im lặng đi hết cả quãng đường. Cho đến lúc mặt trời đã khuất hẳn và trăng sắp lên cao, đoàn quân bọn họ mới tới toà thành gần biên cương nhất_Dư San. ( au : chỗ Thiên Bình ở là thị trấn rải rác, không phải toà thành lớn, tuy nhiên cơ sở vật chất vẫn có đủ, chỉ là thưa thớt và nghèo khổ hơn thôi )
Bạch Dương thật sự không hài lòng với tốc độ hiện tại, thế này là quá chậm rồi. Hắn kêu người đi thuê khách điếm, tốt nhất là thuê cả viện lớn, nhiều người như vậy thì phủ thành chủ sẽ thể chứa đủ hết, chỉ có thể đón tiếp vài người, những người đằng sau cũng chỉ có thể thuê khách điếm, nếu không thì chỉ có thể dựng trại trong cái thời tiết khắc nghiệt này.
Ma Kết lay cái người phía trước mình dậy, để người kia thanh tỉnh một chút, dù sao cả ngày hôm nay không ăn không uống gì rồi, giờ nghe nữa cũng không tốt. Kim Ngưu dụi mắt mơ màng nghĩ, lại hết một ngày rồi sao...? Nhanh thật...
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co