Truyen3h.Co

18+ | OngNiel | Khát Máu

#05

plc_ent

Seongwoo lờ đi nhịp tim đang vang lên một cách dồn dập. Anh ngồi xuống, cố không lộ ra một sự thật rằng mình gần như không thể đứng vững. Tĩnh lặng trong lòng Seongwoo đã chính xác bùng lên gào thét một cách mãnh liệt.

"Anh đã khiến em cảm thấy kích thích?" Câu hỏi vang lên trong căn phòng, Seongwoo tựa lưng vào ghế sofa.

Daniel nhìn anh không rời mắt. "Ừ. Đúng thế."

"Và em muốn anh?"

Daniel gật.

Seongwoo cố tỏ ra hờ hững, rồi quay đầu đi chỗ khác nhưng cũng chẳng giúp gì được vì rõ ràng cả cơ thể anh giờ cũng đã nóng bừng như bị đốt cháy từ bên trong. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Daniel nhìn chằm chằm quét trên người anh.

"Em.. Em sẽ làm gì.., nếu như anh để em..?

Anh im lặng, cả một khoảng thời gian dài cho đến khi..

"Em sẽ hôn anh chứ?" Seongwoo nói như mời mọc.

"Anh sẽ cho phép em?"

"Cứ cho là anh sẽ thưởng thức đi." Anh khẽ nâng cằm, không biết giọng của anh có phải đang để lộ hết tất cả suy nghĩ của mình hay không.

Môi Daniel kéo lên một nụ cười, cậu liếm môi mình lần nữa.

"Vậy thì ừ, em sẽ hôn anh."

"Em sẽ làm gì khác nữa?"

"Em muốn chạm vào anh."

"Chạm chỗ nào?"

"Chỗ nào em cũng chạm. " Cách Daniel nói khiến Seongwoo nghẹt thở.

Đầu óc Seongwoo như muốn quay cuồng, anh cũng không thể cất lời nói ra câu nào. Vì vậy hai người cứ như thế, mắt đối mắt, cho đến khi Daniel cắn môi mình, ánh nhìn vẫn khoá lại trên người Seongwoo.

"Em đều thấy rùng mình.. mỗi khi cảm thấy cái đó.."

"Cái đó?"

"Ừ, cái đó. Em không nhớ mình đã sợ hãi như nào khi uống máu anh, và giờ thì em đã cảm thấy nó lần nữa." Cậu bước đến gần anh hơn.

"Cảm giác này, nó thực sự khiến em mê muội, em không hề muốn dừng lại. Em cảm nhận được anh đang sợ em như thế nào." Daniel chạm vào tay anh.

"Em cảm nhận được cả người anh đang run rẩy bên dưới lớp da kia dù ngồi tĩnh lặng." Daniel cầm tay Seongwoo đưa lên má mình. Cậu nhắm mắt, tự cọ má vào lòng bàn tay anh.

"Seongwoo, anh đã sống lâu như thế.. và anh đã nhìn thấy rất nhiều thứ trong suốt cuộc đời của anh. Nhưng em là thứ đầu tiên mà anh từng ham muốn." Daniel nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay Seongwoo.

"Em vẫn nhớ rõ, mùi vị của anh, trong miệng em--"

Seongwoo rút tay mình ra khỏi sự kìm kẹp. "Là vì bonding?"

Daniel mở bừng mắt.

Seongwoo bật dậy khỏi ghế sofa và bước thêm vài bước xa khỏi Daniel. Bây giờ anh cảm thấy cổ họng như bị nghẹn.

"Anh biết mà. Anh biết là anh không nên làm thế -- Anh biết rõ nhưng anh vẫn.. cho em.." Anh lắc đầu. "Việc đó quá nguy hiểm. Để em uống máu anh rất nguy hiểm."

Daniel nhăn mày. "Em biết những gì em đang cảm thấy. Việc này không liên quan đến cái anh nói."

"Không. Có đấy. Nó vẫn tồn tại trong máu của em. Em không thể nhận ra sự khác biệt vì em vẫn còn quá trẻ. Anh đã lợi dụng việc đó. Đây không phải là sự thật. Tất cả chỉ là tác dụng phụ thôi."

"Seongwoo." Daniel đứng dậy. "Những gì anh nói là không đúng -"

"Vài ngày nữa, khi nó tan biến em sẽ trở lại bình thường rồi em sẽ hiểu thôi." Anh gật đầu, có lẽ cố để thuyết phục bản thân mình hơn là Daniel.

"Nhưng bây giờ, có lẽ sẽ tốt hơn nếu hai chúng ta giữ khoảng cách."'








(·•︠‿•︡ ) (•̀ .̫ •́:·)








"Anh đã hết hoảng loạn chưa?" Daniel tìm thấy anh ngày hôm sau, nhìn mất tinh thần thấy rõ. Kể từ khi bắt được mùi hương của cậu, anh đã nghĩ đến việc bỏ chạy. Rồi khi trong đầu cứ mãi cái suy nghĩ đó chẳng biết bao lâu, anh đã ở đây.

Seongwoo vẩn vơ có suy nghĩ rằng để trốn chạy khỏi tất cả những tiếng động và những mùi hương này, có lẽ anh sẽ phải đi liền một hoặc hai ngày.

Chiều tà, mặt trời còn chưa kịp lặn nhưng phần này của cánh rừng đã âm u một mảng tối. Trước mắt anh là cả khu rừng già hoang sơ, các tàng cây xanh sẫm, từng lớp lá đan khít che cả ánh sáng mặt trời.

Seongwoo nghĩ rằng đây sẽ là một nơi hoàn hảo để anh có thể giải quyết những suy nghĩ và lấy lại sự bình ổn của mình.

"Daniel, em về nhà đi."

"Anh về với em được không?" Cậu thở dài. "Em sẽ ngủ ở phòng khác nếu anh muốn. Anh không có ở đó khiến em không thể chịu nổi. Em thấy không yên tâm." (*)

(Đoạn này mình muốn làm rõ hơn một chút, trong một chap nào đó, Daniel cũng đã nhắc đến việc thấy không yên khi không có Seongwoo ở cạnh. Nếu như bạn để ý, Daniel từng nói dạo gần đây sức tập trung không được tốt nên không thể đi săn, thế nên chung quy lại. Việc không ở gần Seongwoo sẽ khiến Niel cảm thấy không khoẻ, kể cả về mặt tinh thần hay cơ thể. )

"Đó là .. là vì bonding."

"Đấy không phải là vì bonding. Em không thích bị tách xa khỏi anh."

Anh vẫn không hiểu.

Seongwoo quay người đi theo hướng ngược lại để không phải đối mặt với cậu. Anh đưa tay gạt qua từng kẽ lá theo mỗi bước anh di chuyển.

Daniel đi theo sau anh, im lặng chẳng nói một lời. Cậu đi cách anh một đoạn, không hẳn là ngay phía sau. Anh hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt của Daniel nhìn anh chằm chằm, giống hệt như ánh mắt cậu vẫn nhìn anh khi còn là một vampire non chưa thể nói.

Seongwoo dừng bước, Daniel cũng dừng lại.

"Về nhà đi."

"Lần cuối cùng em kiểm tra thì chỗ này là vùng đất vô chủ nên em có thể thoải mái đi nếu em muốn." Cậu đưa tay ra sau đầu rồi đi phía trước anh. Seongwoo đợi một lúc trước khi bước theo hướng khác. Daniel lại bất ngờ cười khúc khích, xuất hiện sau một cành cây, khiến Seongwoo suýt chút nữa thì đâm sầm vào cậu. Anh tặc lưỡi, trừng mắt lườm người đối diện, cứng đầu quay người đi về hướng ngược lại.

Daniel bật cười, tiếp tục đi theo anh.

"Sao anh lại phải khó khăn như thế?"

"Vì em không hiểu chuyện này nghiêm trọng như thế nào."

"Ừ, thế giải thích cho em nghe nó nghiêm trọng thế nào đi. Vì khi em kể với anh Jisung là anh không ngủ ở nhà, anh ấy chỉ phất tay rồi bảo anh chuẩn bị đến thời kỳ khó ở."

Lần đầu tiên Seongwoo quay lại nhìn cậu. "Em nói với anh ấy rồi à?"

Daniel phân tích biểu cảm trên mặt anh một lúc rồi mới nói: "Không, em chỉ nói là tự dưng anh đùng đùng bỏ đi thôi."

Seongwoo lắc đầu. "Đây không phải trò đùa. Jisung không thể biết chuyện này. Bonding một vampire đã bị cấm trước cả khi anh được sinh ra. Người ta làm vậy là có lý do." Anh tiếp tục bước đi.

"Vậy thì tại sao lúc đó anh lại cho phép em cắn anh?"

"Anh không biết nữa." Anh thú nhận. "Anh.. cứ theo thôi. Có lẽ cám dỗ lúc đó quá lớn và anh cũng chẳng thể suy nghĩ rạch ròi được với những chuyện liên quan đến em."

"Chuyện đó cũng xảy ra với em, anh biết mà. Hôm trước, khi mọi người ai cũng trêu Jihoon vì màn nháy mắt trong bài phát biểu tâm huyết của Jaehwan khi vừa trở về, em biết anh cũng đã thử làm thế. Chỉ là, em cảm nhận được, em biết anh thử, em biết anh đã làm." Daniel như đang muốn dùng hết vốn từ của mình để miêu tả nhưng không thể.

"Và anh không thể nháy mắt đâu! Seongwoo. Một vampire 1000 năm tuổi, chứng kiến và tham gia bao nhiêu cuộc chiến tranh nổi dậy của vampire, chuẩn một Selene đích thực từ Underworld (í Niel đang nói Seongwoo đầu gấu đầu bò, chất hơn nước cất) thế mà lại không biết cách chỉ dùng một con mắt! Anh mà nháy mắt thì một là sẽ nhắm tịt cả đôi luôn, đáng yêu dữ dội hoặc không thì sẽ vận hết cơ trên mặt xoắn quẩy cùng nhau để cố chỉ nháy một mắt, thực sự làm em thấy đáng yêu đến phát điên."

Seongwoo nhăn mày. Chuyện này từ đâu nhảy ra vậy? Cái chuyện này với con người quan trọng đến thế hay sao mà trước giờ anh chưa từng để ý đến?

(Bạn không có đọc nhầm đâu, mình cũng chẳng theo nổi suy nghĩ của hai cái đứa này.. đang cắn nhau chuyển ngoắt sang nháy mắt lol)

"Anh thừa sức nháy mắt nếu anh muốn nhé. Chẳng qua lúc đó anh không thực sự chú tâm làm thôi. Chắc vì thế nên trông mới sai sai."

Daniel tỉnh bơ nhìn Seongwoo. "Ừm hứ!"

"Saooo?"

"Vậy thì nháy mắt đi, cho em xem." Daniel nói với giọng tự mãn kinh khủng khiến Seongwoo cũng muốn nhét giẻ vào cái miệng đang cười hống hách kia, vì thế anh nháy mắt.

Daniel nhìn anh rồi bặm môi kiềm chế.

"Anh không thể, Seongwoo!"

"Anh đang làm còn gì! Đây! Nhìn đii!" Seongwoo nhấp nháy thêm vài lần nữa chỉ để chứng minh là mình cũng có thể làm, giống như những người khác, nhưng cuối cùng, Daniel nhìn rồi lông mày cứ nâng dần lên không khác gì những lúc cậu nhìn thấy mấy con mèo. Hai môi run run cố mãi cũng chẳng thể khép lại.

"Em được lắm!" Seongwoo đẩy cậu ra. Daniel thực sự không kìm nén nổi, bật cười ngặt nghẽo và nhận luôn một cái đập của anh.

"Em có thể cuốn xéo đi được không hả?"

Seongwoo bước qua một dòng suối nhỏ, anh lắc đầu bất lực trong khi Daniel vẫn tiếp tục cười khúc khích phía sau.

"Thôi mà, em hiểu mà." Cậu nói.

"Chắc hẳn anh phải hoảng sợ lắm. Em đã thấy rồi. Cuộc đời anh trống vắng và nhạt nhẽo thế nào trước khi em đến. Em biết..-"

Seongwoo quay ngoắt lại, đẩy cậu lần nữa, lần này đủ mạnh để làm cho cậu phải loạng choạng lùi lại, dẫm vào dòng nước suối khiến giày và ống quần ướt hết.

"Sao em dám nói thế? Cuộc sống của anh nhạt nhẽo trước khi có em? Kang Daniel, em chỉ là một chấm nhỏ tí chưa bằng một phần trăm cuộc đời của anh. Em có biết em nói thế nghe bố đời lắm không?"

Daniel cắn môi.

"Chính xác là bố đời giống như Ong Seongwoo đã dạy dỗ em."

Seongwoo thực sự muốn đấm cho người đối diện một cái, anh thậm chí đã nắm tay thành đấm, nhưng rồi Daniel bước lên một bước.

"Được rồi, em xin lỗi mà." Cậu nói. "Em nói thế đúng là không được .. nhưng đấy là những gì em cảm thấy hay cũng là những gì anh cảm thấy về chuyện này. Anh đã trải qua rất nhiều thứ, có những cái em cũng không hiểu lắm. Hoặc có thể do thời điểm đó, tất cả ập đến một cách lộn xộn trong nhận thức của em. Có thể đấy chỉ là cảm giác mà thôi vì những kỷ niệm giữa chúng ta, em vẫn nhớ theo một góc độ khác. Em vẫn là không nên nói như thế. Vậy nên, cho em xin lỗi nhé."

Seongwoo không nhìn cậu nữa, anh giận chính mình hơn là Daniel.

"Anh là người dạy em rằng em có thể làm tất cả những gì mà em muốn, rằng bây giờ không gì có thể cản em lại. Vậy thì em muốn anh." Daniel nắm bàn tay đang buông thõng của Seongwoo.

"Em không muốn anh, Daniel."

"Không. Em muốn."

"Đấy là do bonding làm em mờ mắt."

"Không phải. Cảm xúc của em chẳng có gì khác với em trước kia cả."

"Làm sao mà em có thể nhận ra được. Em không thể hiểu được cách thức và--"

Cậu giữ lấy bàn tay anh, mạnh mẽ kéo Seongwoo về phía mình, và nuốt hết nửa câu còn lại mà anh muốn nói. Bờ môi của Seongwoo quá đỗi ngọt ngào đối với Daniel, cơn rùng mình chưa được nửa giây lập tức thay bằng sự phấn khích tuyệt đối. Tim cậu đập điên loạn chẳng còn theo nhịp nào, máu cũng dâng trào, đưa dòng điện chạy dọc khắp các ngõ ngách, cả cơ thể sung mãn như điều chờ đợi bấy lâu nay đã được đáp ứng.

Tay Daniel vuốt ve cánh tay anh rồi chuyển qua eo nhỏ, kéo anh lại gần hơn nữa, cho đến khi ngực anh ép sát vào ngực cậu. Nụ hôn ngày một sâu hơn và ướt át. Trong đầu cả hai không còn gì khác ngoài đối phương, hai người đứng giữa dòng nước lạnh ngắt, hôn nhau quên cả thế giới.

Chỉ cho đến khi có tiếng ai đó vỗ tay vọng lại, hai người mới tách ra, Nhưng Daniel vẫn chưa chịu ngưng, vẫn tiếp tục để lại những nụ hôn mải miết trên cổ và tai anh. Đột nhiên, Seongwoo đẩy cậu ra vì nhìn thấy Jaehwan.

"Ụi, em xin lỗi nha, có phải tiếng vỗ tay chầm chậm của em đã cản trở màn hôn hít của hai người không? Ầy da. Chẳng qua là tiếng người đời khen em quá thông minh và nhìn nhận quá chuẩn xác thôi mà.. Hai người cứ tiếp tục, hãy coi như không có em."

"Biến đi!!" Seongwoo gắt.

Woojin không biết từ đâu xuất hiện ngay sau Jaehwan, tay giữ chặt gáy bữa ăn của mình.

"Có chuyện gì vui thế?" Cậu hào hứng hỏi.

"Seongwoo và Daniel suýt thì have sex giữa thanh thiên bạch nhật đó."

"Ai suýt have sex cơ?" Daehwi cũng lò dò đi đến kéo theo một con mồi khác.

Seongwoo dụi dụi mắt.

"Seongwoo và Daniel chứ ai." Woojin dõng dạc tuyên bố, mồm vẫn đang nhai.

Daehwi bày ra bộ mặt ghê tởm.

"Tối nay chúng ta sẽ có BBQ đúng không?" Daniel đổi chủ đề.

"Chuẩn rồi. Đêm nay là đêm trăng tròn." Jaehwan trả lời, giữ con mồi của mình trong tay. "Đừng để bọn tao gián đoạn. Khi nào về, nhớ báo cáo đầy đủ cho anh em nghe với nhé, Daniel."

"Okay."

Seongwoo đánh vào cánh tay Daniel, cảnh cáo vì cậu đồng ý với lời đề nghị của Jaehwan quá dễ dàng. Cậu xuýt xoa ôm lấy chỗ vừa bị đánh, lông mày nhíu lại. Mấy người khác vừa rời đi, Seongwoo lại đánh Daniel một cái nữa.

"Oww! Sao nữa ạ?" >.<

"Em về với tụi nó đi. Em vẫn thích ăn BBQ mà."

"Anh không về với em?"

Seongwoo đang định nói nụ hôn lúc nãy chẳng thay đổi điều gì hết, Daniel đã cướp lời trước.

"Mấy câu mà anh sắp phun ra ý, tốt hơn hết sẽ không phải là về việc bonding ngu xuẩn hay tác dụng của nó lên em, hay việc nó tan hay không tan. Anh cũng không được nói em còn non, hay em còn trẻ nên em không hiểu. Hãy đối mặt với tất cả mọi chuyện giống như từ trước đến giờ chúng ta vẫn làm. Cùng nhau."

"Ừ. cùng nhau." Seongwoo lặp lại theo cậu, dù vẫn hơi ngập ngừng.

"Đúng rồi. Anh và em. Cùng với nhau. Cho đến hiện tại, em không bị đau đớn gì cả. Em cũng không phải đang chày cối cố tỏ ra không biết điều. Điều duy nhất em biết là, từ giờ trở đi, nếu có lúc nào công tắc anh bạn nhỏ của em ngừng tự động bật mỗi khi anh nhìn em quá 2 giây thì anh sẽ là người đầu tiên được biết."

Seongwoo liếc mắt xuống dưới. "Oh!"

"Ừ, được chưa?" Daniel rúc vào tai Seongwoo, hít vào mùi hương của anh rồi nói. "Đi nào Seongwoo, em đói lắm rồi."

]








(·•︠‿•︡ ) (•̀ .̫ •́:·)









Trời chuyển dần về đêm tối, vầng trăng tròn trịa toả ánh sáng êm dịu khủ lên khắp khu rừng, khung cảnh ấy đúng là hoàn hảo để Jisung tổ chức một bữa tiệc nướng nhỏ ngay phía ngoài dinh thự.

Đây cũng chính là một trong những việc Daniel yêu thích nhất

Nhóm vampire của họ được tính là nhóm nhỏ. Jisung và Sungwoon là bậc đàn anh. Mặc dù tuổi cũng ngang ngửa với Seongwoo nhưng Minhyun, bạn tình của Sungwoon, cũng đã được tôn lên cùng hàng với hai người kia.

Còn Seongwoo thì ..uhm.. ở ngưỡng thấp hơn một chút. Anh vốn chưa từng quan tâm đến những tranh chấp hay việc tranh giành lãnh thổ, cũng chẳng hứng thú thiết lập hay duy trì mối quan hệ với ai. Với những vấn đề của nhóm, Seongwoo cũng tạm gọi là có tí để ý. Anh sẽ làm những việc mà người khác bảo anh làm, nhưng mọi người vẫn đến hỏi ý kiến anh nếu cần thêm một chút mưu mô xảo quyệt. Nhìn chung, Seongwoo chỉ chấp nhận những thứ dựa trên sự thật đã xảy ra, đây cũng là cách mà anh đã sống từ trước đến giờ. Nhưng bây giờ nếu cẩn thận soi xét về quá trình mà Seongwoo đưa ra quyết định cho bất cứ việc gì thì nó đã không còn như trước, anh muốn tham gia tất cả những hoạt động sinh hoạt của nhóm cũng vì Daniel - Cậu vẫn luôn muốn là trung tâm của mọi thứ, muốn được mọi người coi trọng, nhưng vì vẫn còn quá trẻ nên thường không được đưa ra ý kiến, vote cũng không được tính và cũng chẳng có quyền lựa chọn.

Ngoài ra còn có Woojin và Daehwi, hai đứa là con của Minhyun và Sungwoon, hai vampire không biết bằng cách nào đã sống được với nhau 300 năm. Tốt nhất là không nên cho hai đứa này ở cùng với nhau trừ khi bạn muốn chứng kiến màn cãi nhau đánh nhau như chợ vỡ. Bạn đời của Daehwi là Jinyoung, vampire vừa mới ra nhập nhóm. Daehwi gặp cậu qua một vài người bạn, ngay sau đó liền quyết định kia là nửa còn lại của mình.

Jihoon và Guanlin thì lúc nào cũng như hai vệ tinh xoay vần quanh quẩn không thì cũng là loại không thể dứt mắt khỏi người còn lại qua bàn tiệc. Rõ ràng là Guanlin gia nhập nhóm chỉ để cậu có cơ hội ở cùng Jihoon, nhưng Jihoon thì khác hẳn, cậu lại chưa từng có tư tưởng cả đời chỉ gắn chặt lấy một người. Cũng chính vì thế nên hiện tại, chẳng biết Jihoon muốn tìm cánh đẩy Guanlin đi bằng cách muốn làm tổn tưởng cậu hay muốn thử xem giới hạn của Guanlin dành cho mình có thể đến được bao xa. Tóm lại Seongwoo cũng chẳng hiểu nổi còn Daniel thì gọi mấy thứ đó là câu chuyện tình cảm nhảm nhí của đám thanh niên rảnh rỗi (và mỗi lần Jihoon nghe thấy đều tức điên.)

Xem ra trong cái nhà này chỉ còn Sungwoon và Minhyun có thể đem ra làm cặp đôi kiểu mẫu. Seongwoo cũng phần nào nghĩ thế. Mới không lâu về trước, anh đã từng cho rằng, Sungwoon và Minhyun sẽ không bao giờ tỏ ra là bất đồng quan điểm. Nhưng bây giờ, cặp đôi kiểu mẫu này lại suốt ngày cãi nhau về mấy thứ giời ơi đất hỡi. Mà nhỡ đâu, có khi đấy lại là kiểu của hai người đó.

Daniel hiện tại có vẻ hào hứng với bồ mới của Jihoon. Seongwoo cũng không để ý tên của cậu ta là gì, chỉ biết cậu ta đến từ một nhóm khác sống trong thành phố (nhóm trong thành phố thường có số lượng vampire đông hơn) và hình như cũng chẳng ấn tượng lắm với bữa tiệc. Người lạ mặt hết chê dinh thự của họ cổ lỗ sĩ sắp có thể trở thành viện bảo tàng lại chuyển qua ca thán về bụi bẩn bên trong.

Hiện tại, cậu ta vẫn đang ngồi khoe mẽ về nhóm của mình, chủ yếu là với Daniel. Kể lể về những thứ họ đã làm, sắp làm và những hoạt động thường niên của nhóm. Thậm chí ngay cả đến Jihoon cũng đã thấy ngán ngẩm nên có lẽ chắc chỉ nay mai rồi cậu ta cũng sẽ bị Jihoon đá. Vì Daniel chưa từng gặp nhóm vampire khác nên cậu là người duy nhất hứng thú với những gì cậu ta kể. Jisung vẫn chưa cho phép cậu tham gia những sự kiện giao lưu, ít nhất trong khoảng thời gian này.

Daniel liếc nhìn Seongwoo khi uống một ngụm từ ly máu tươi của mình còn anh thì nhìn cậu cười ngờ nghệch giống như vừa bị bắt gặp nhìn trộm người ta từ đầu buổi đến giờ. Cậu cũng mỉm cười đáp lại anh, ánh mắt nấn ná trên người Seongwoo kể cả khi đã bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh. Hình ảnh tiếp theo lại càng thêm đặc sắc, vừa dứt khỏi anh cũng là lúc Daniel quyết định vươn đầu lưỡi liếm sạch vành ly của mình, cậu đảm bảo không có một vệt đỏ nào còn dính lại.

Tục tĩu đến như thế, không biết Kang Daniel đang muốn khiêu khích ai?

Cảnh tượng đó thậm chí cũng khiến vampire lạ mặt ngồi cạnh cậu phải giật mình.

"Anh nhìn chằm chằm thế không sợ lòi mắt ra hả? Anh còn cả buổi sáng để thò móng vuốt lên người cậu ấy cơ mà." Jaehwan ngồi cạnh Seongwoo chen vào nói mấy câu.

"Sẽ không ai thò được móng vuốt lên người em ấy." Seongwoo khẳng định.

"Oh, vậy là anh muốn Daniel chạm móng vuốt lên người anh hả?" Jaehwan húp một miếng nước, trêu chọc.

Seongwoo lườm cậu một cái sắc lẻm.

"Em xin lỗi nhé, hihi. Chắc là bọn anh chưa kịp tâm hự phải không. Ai top, ai bottom nhỉ? Xem nào, em biết gì ta? Em chỉ biết cậu ấy nhìn là biết trinh tiết đầy đủ đấy."

"Ngậm miệng được chưa hả Jaehwan?"

"Trinh tiết của ai cơ?" Guanlin hỏi.

"Của miếng thịt này này." Woojin phồng mồm trợn má trả lời. "Ngon thật đó. Vừa đỏ mọng và tươi rói thế này thì còn gì bằng."

"Ê này, chúng mày! Hôm nay Daniel sẽ đè anh Seongwoo đấy." Jaehwan gào lên. " Anh muốn ai cũng phải biết chuyện này. Có đứa nào chưa nghe rõ không thì vểnh tai nghe anh thông báo lại."

Seongwoo chỉ biết lắc đầu.

"Đợi đã, gì cơ? Thật không anh? Hai người cặp với nhau thật à, anh Seongwoo?

"Không, bọn anh... chưa-.. Haiz..Không nói chuyện này nữa không được à?"

"Tại sao chứ? Em thì nghĩ chúng ta nên bàn về chuyện này từ tỷ năm trước rồi ý. Đương nhiên không phải lúc nào em cũng đoán đúng. Không, thật ra là hầu như gì cũng đúng. Em thấy cũng dễ hiểu mà. Anh Daniel giờ đã to đùng lại còn sexy chết mẹ đi. Nhìn hai cánh tay với bờ vai kia xem. Má ơi, ai mà tin được chứ. Anh ấy từng chỉ nhỏ con giống em giờ nhìn có khác gì.. 'Daniel chà đạp đii! Chà đạp hai cánh mông của Seongwoo đi' không?

Seongwoo thở dài bất lực.

Guanlin nghe xong gật đầu tán thành. "Em lúc nào cũng cảm thấy có gì đó giữa hai anh."

"Đúng. Anh Daniel cũng nói với em nhiều lần lắm rồi là anh ấy rất thích anh. Mà em thấy anh ý cũng đâu có thèm giấu diếm gì chuyện đó đâu. Em đã từng nghĩ nó cũng giống như việc em thích Minhyun, anh hiểu mà, giống như con cái yêu thích bố mẹ ấy. Nhưng đây thì chắc chắn không phải thế rồi, nhể?

"Em trước giờ đều thấy vậy luôn ấy. Hồi trước lúc em vẫn còn phải trông anh Daniel khi anh ấy vừa mới được chuyển hoá, thỉnh thoảng anh ấy lại khụt khịt mũi, hít hít ngửi ngửi và tạo ra mấy thứ âm thanh kỳ quái. Mỗi lần anh ấy như thế là em biết ngay anh Seongwoo chuẩn bị tới. Và nếu anh Seongwoo có đi đến thì anh ấy sẽ ngồi lại ngay ngắn đợi anh Seongwoo bước ngang qua rồi sẽ đi theo luôn giống như anh Seongwoo vừa gọi anh ấy. Lúc nào em cũng phải giữ chặt góc áo của anh Daniel thì anh ấy mới đứng yên."

"Em chưa bao giờ kể cho anh chuyện đó." Seongwoo không thể không bất ngờ khi nghe hết.

"Anh có bao giờ hỏi đâu. Ở trong nhóm cũng của em, bọn em thường có rất nhiều vampire non. Bọn chúng luôn luôn có những hành động kỳ quặc không thì cũng làm những thứ không bình thường, nhưng anh Daniel rõ ràng rất khác biệt, kiểu như trong đầu anh ấy chỉ có anh thôi ấy."

"Chuẩn luôn. Cậu ta cũng làm y hệt với em luôn đó. Toàn chạy biến đi đâu ấy. Mỗi khi em cố dạy Daniel điều gì là cậu ta lại nổi cơn, gầm gầm gừ gừ và nhốn nháo đủ kiểu. Em mới là mentor của cậu ta, chưa kể còn cứu cậu ta khỏi cái cái chết cận kề và đấy nhìn xem, cậu ta trả ơn em thế nào chớ? Đúng là đồ ăn cháo đá bát. Chấm hết!"

"Mọi người đang nói chuyện gì thế?" Daniel ngồi xuống cạnh Seongwoo, rất gần, đủ gần để chạm vào cánh tay anh.

"Nói xấu mày đó!"

"Tao á? Tao làm gì?"

"Mày á, là loại trẻ ranh hư đốn, khó dạy bảo!"

"Quá chuẩn luôn!" Guanlin ngồi ngoài cổ vũ.

"Daniel cũng dễ bảo mà." Seongwoo khăng khăng nói. "Rất chăm chú, và cũng nghe lời."

"Chỉ với anh thôi, ông anh ơi. Khổ lắm, chúng em có phải người mà cậu ta muốn chén đâu!"

Guanlin nghe xong thì sặc còn Daniel thì chỉ bình thản cười, nhẹ nhàng đan tay mình vào tay Seongwoo.

Seongwoo tự hỏi không biết cậu còn nhớ đến thứ đó không?

Mọi chuyện dừng lại cho đến rất lâu sau đó, khi Seongwoo đi cùng với anh bồ của Jihoon, anh chợt nhận ra rằng mình và Daniel chưa có mấy thời gian ở cạnh nhau. Bây giờ Daniel đang ngồi ăn với Jinyoung và Daehwi. Cậu cứ công khai nhìn anh chằm chằm, như thể chỉ đang đợi Seongwoo đi đến bên cạnh.

"Cậu ta.. chắc là mới thành vampire đúng không? Trông có vẻ chẳng biết gì cả."

Seongwoo đáp. "Không sai."

"Việc dạy dỗ cậu ta được giao cho ai thế? Xem ra làm không tốt nhiệm vụ lắm nhỉ!" Cậu ta cười khẩy.

Seongwoo quay sang nhìn. "Giao cho tôi."

"Oops." Cậu ta hớp một ngụm rượu, đảo mắt khắp trên dưới trên người Seongwoo. "Vậy, xem ra đi dạy người khác không phải là điểm mạnh của anh."

"Cậu nghĩ điểm mạnh của tôi là gì?"

"Ừm, xem nào. Anh rất xinh đẹp." Cậu ta chạm vào má Seongwoo, mỉm cười tán tưởng.

Seongwoo hất đi ngay lập tức. "Tôi không sống 1308 năm để cho thằng oắt như cậu dám gọi tôi xinh đẹp. Biến!!"

Cậu ta nghe xong vẫn không bỏ cuộc, ngoắc vào cánh tay Seongwoo. "Anh đâu cần phải phản ứng như.--"

Seongwoo định sẽ để cào một nhát vào mặt để tỏ thái độ, nhưng còn chưa kịp thì Daniel đã làm.

Nói chính xác, Daniel cũng chẳng cào nhát nào. Cậu thẳng tay xé toạc cánh tay vừa chạm vào Seongwoo. Mục tiêu tiếp theo là cổ. Đến khi Seongwoo kịp giữ cậu lại, cậu thanh niên kia đã nằm trên một vũng máu lênh láng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co