1987 Scor And Leo
Leo đứng trước căn phòng của thị trưởng, nhìn xung quanh sau đó mới bước vào. Ngài thị trưởng đương nhiệm đang ngồi trên bàn làm việc, thấy cô, ông ta ngẩng đầu lên, mỉm cười, nụ cười làm Leo bỗng chốc muốn lùi bước..- Ngài gọi tôi đến đây có việc gì?Cô vẫn giữ lịch sự, nhẹ nhàng hỏi.- Nào, ngồi xuống đi!Ngài thị trưởng ra hiệu cho cô ngồi xuống. Có một cảm giác gì đó không thể lí giải gợn lên trong tâm trí Leo, nó khiến cô thấy hơi bất an.- Nghe nói cô là nghiên cứu sinh?Cô bình tĩnh gật đầu. Ông thị trưởng mỉm cười lộ cả hàm răng đã ố vàng, đưa tay kéo một tập hồ sơ. - Ở trường cấp 3 Kiantanbaca chúng tôi phát hiện một tử thi, trước khi công khai đưa tin này về thủ đô, tôi muốn nhờ cô đến đó, cho chúng tôi một kết quả càng chi tiết càng tốt.- Ông muốn kết quả gì?- Nguyên nhân tử vong, thời gian tử vong là hai điểm cơ bản mà cô chắc chắn phải xác định được, nếu như càng làm rõ nhiều vấn đề hơn nữa thì càng tốt.- Xin lỗi, tôi không phải pháp y.Leo cầm túi xách định đứng dậy, nhưng ông thị trưởng đã nhanh chóng nắm lấy tay cô. Bàn tay càn rỡ không ngừng vuốt ve tay cô khiến cô khó chịu đẩy ra. Ông ta mỉm cười.- Vậy sao? Tôi lại nghe nói cô đã từng học qua ngành pháp y đó chứ! Thế ba cô? Ông ta chẳng là một pháp y còn gì? Cô muốn bước vào ICer, vậy phải xem cô có biết nắm bắt thời cơ hay không. Nếu biểu hiện lần này của cô không tồi, tôi nói tốt về cô, biết đâu luận văn tốt nghiệp của cô sẽ được chú ý hơn?Leo trầm ngâm, cô buông một tiếng "được" nặng nề.Cô quay lưng rời đi, sau lưng còn nghe được tiếng cười khàn khàn khó nghe của ông thị trưởng. Tiếng cánh cửa gỗ đóng sầm sau lưng, cô thốt nhiên cảm thấy bản thân không còn sức lực.
* *
*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co