200 Het Phai Cau Hon Voi Bay Nam Nhan Lam Sao Bay Gio
Sau đó là một ngày sảng khoái.Tạ Thiên Lan từ trước đến nay luôn có nhiều kinh nghiệm. Thể lực yếu ớt của y hiện tại cũng đủ khiến Sở tổng chân đau eo mỏi. Từ góc độ nào đó mà nói, Sở tổng công năm đó cũng phải phục y.Vì điều dưỡng thân thể cho Tạ Thiên Lan, Sở Mộ Vân dứt khoát cắm trại bên hồ, lại học Tạ Thiên Lan chút ảo thuật. Với khả năng lĩnh ngộ trời sinh của mình đối với trận pháp, hắn lăn lộn hết nơi nhỏ bé này, hai người càng ngọt ngào thân mật với nhau.Tạ Thiên Lan hận không thể mỗi phút mỗi giây đều chiếm lấy hắn. Suy nghĩ này ngẫm lại cũng rất chua xót, giống như là người mắc bệnh nan y, qua một ngày thì hay một ngày, không phải lo lắng con đường phía trước nên không sợ hãi.Sở Mộ Vân vốn thích chiều chuộng. Hiện giờ hắn đã biết tâm ý của mình, lại càng có dục vọng đối với y, chỉ hận không thể bù đắp hết thảy những gì đã bỏ lỡ, để đổi lại nụ cười thật lòng thật dạ tràn đầy tự tin của y.Cứ thế qua bảy tám ngày trôi qua. Có Sở Mộ Vân điều trị, thân thể Tạ Thiên Lan khôi phục rất nhanh, hàn độc hoàn toàn bị thanh trừ. Tuy rằng sức lực tiêu hao không khôi phục nhanh như vậy, nhưng khí điền hỗn loạn được khơi thông, tẩu hỏa nhập ma dẫn đến kinh mạch hỗn loạn cũng đã bình thường lại, sắp khôi phục hoàn toàn.Cũng trùng hợp, ngày hôm sau đúng dịp đêm trăng tròn, hai người quấn thảm lông sạch sẽ, xuyên qua bóng đêm lành lạnh nhìn trăng sáng như cái đĩa tròn kia.Tạ Thiên Lan nói: "Nói ra có thể ngươi không tin."Sở Mộ Vân hỏi: "Sao thế?"Tạ Thiên Lan nhìn vầng trăng tròn dịu dàng, chậm rãi nói: "Từ lúc bắt đầu có ý thức, ta đã luôn chờ một người."Sở Mộ Vân hơi giật mình.Tạ Thiên Lan tiếp tục nói: "Ta không biết hắn là ai, không biết hắn trông như thế nào, lại càng không biết hắn tên gì, nhưng từ khi được sinh ra ở thế giới này, ta đã luôn tìm hắn."Sở Mộ Vân lại gần y hơn một chút, gối đầu chậm rãi lắng nghe.Tạ Thiên Lan cười: "Mạc Cửu Thiều cũng đang tìm. Y luôn cho rằng bản thân muốn tìm một đứa bé, ta lại cảm thấy ta nên tìm một người trưởng thành, lớn tuổi hơn ta, địa vị tôn quý, rất khó tới gần.""Sau đó ta gặp ngươi."Trí nhớ Sở Mộ Vân từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, đương nhiên nhớ rõ hai người lần đầu tiên gặp nhau ở Ma giới.Hắn là tôn giả nhân giới, Tạ Thiên Lan là 'Quái vật' đi ra từ yêu giới, lần đầu tiên gặp mặt đã đánh nhau một trận.Tạ Thiên Lan thở dài, cằm cọ cọ vào tóc Sở Mộ Vân: "Nhắc tới cũng là tự mình làm bậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, trong đầu hiện đã có suy nghĩ giày vò ngươi, muốn dùng tình cảm khống chế ngươi, dùng dục vọng quản chế, dùng rất nhiều thủ đoạn ti tiện để làm cho ngươi khó xử, làm ngươi khóc lóc, thống khổ, tốt nhất là hối hận.""Nhưng thật ra lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi không làm chuyện gì khiến ta thất vọng. Còn ta thì nhất kiến chung tình với ngươi, nhưng lại luôn muốn giày vò ngươi... thật sự là tự mình làm bậy mà.""Sau này mất đi ngươi, ta vừa hối hận lại vừa không hối hận. Nếu ta không đối xử với ngươi như vậy, sẽ không có cách nào có được ngươi, giấu ngươi ở Vạn Tượng Cung bốn năm. Dù sao cũng tốt hơn là ta phải tiếc nuối cả đời."Lúc Sở Mộ Vân nghe được những lời này của y, lại có suy nghĩ khác.Cho dù bị đặt ở trong Ma Giới này, Tạ Thiên Lan cũng mơ hồ có chút ký ức lúc trước. Khi đó hắn đối xử với Tạ Thiên Lan thật sự là có hơi ác độc quá, cuối cùng khiến y tự sát. Từ đó có thể thấy được y tuyệt vọng đến cỡ nào.Có lẽ là ký ức quá sâu sắc, khi y thấy Sở Mộ Vân mới theo bản năng muốn trả thù......Có nhân mới có quả, Sở Mộ Vân thấy được nguyên nhân do mình gieo xuống."Đều qua rồi." Sở Mộ Vân nhẹ giọng nói với y: "Ta cũng có lỗi với ngươi."Tay Tạ Thiên Lan đang ôm hắn cứng đờ.Sở Mộ Vân xin lỗi vì chuyện ngàn vạn năm trước, Tạ Thiên Lan chỉ cho rằng hắn xin lỗi vì chuyện hiện tại.Cho nên Sở Mộ Vân xin lỗi làm cho y rất bất an.Sở Mộ Vân thở dài, hôn lên má y, thấp giọng nói: "Sau này ta sẽ không vậy nữa, bất kể thế nào ta cũng không bỏ rơi ngươi."Lời này thật sự quá êm tai, quả thực giống như đang ở trong mơ.Tim Tạ Thiên Lan đập cực nhanh, y xoay người lại, bình tĩnh nhìn hắn, khàn giọng nói: "A Vân, ta muốn ngươi."Sở Mộ Vân ôm lấy cổ y, hôn y.Quá nhiều tình yêu đong đầy không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng dường như thông qua cơ thể cũng không thể hoàn toàn thổ lộ ra hết. Họ luôn cảm thấy như thế nào cũng không đủ, đòi hỏi và chiếm hữu như thế nào cũng không thỏa mãn.Thật muốn xé mở lớp da thịt này, qua lồng ngực nhìn trái tim của hắn.Xem bên trong có thật sự có y hay không.Ngày hôm sau, Sở Mộ Vân theo thường lệ đi thu thập dược liệu, Tạ Thiên Lan gần như đã khôi phục hoàn toàn. Chỉ là hai người không đề cập đến chuyện đi khỏi nơi này.Một doanh địa nhỏ rách nát tùy ý lại thành chốn thế ngoại đào nguyên, dường như rời đi sẽ về với hiện thực, vì những thứ cầu mà không được rồi hao tổn tinh thần.Đoạn đường này Sở Mộ Vân có chút hoảng hốt.Linh cục cưng thừa dịp nhỏ giọng hỏi: "Còn hai lời cầu hôn, khi nào thì đi cầu hôn đây?"Sở Mộ Vân nói: "Ngươi biết ta muốn gì không?"Linh cục cưng rung đùi đắc ý: "Biết một ít."Sở Mộ Vân: "Nói ta nghe đi."Linh cục cưng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi muốn biết tại sao mình lại sống lâu như vậy, tại sao vẫn còn trẻ, tại sao lại không giống với tất cả mọi người."Sở Mộ Vân đáp: "Vậy ngươi biết nguyên nhân không?"Linh cục cưng thành thật nói: "Không biết."Sở Mộ Vân lại hỏi: "Vậy tại sao ngươi tìm được ta."Linh cục cưng: "Không phải ta tìm được ngươi, mà là ta luôn ở bên cạnh ngươi."Sở Mộ Vân đột nhiên dừng bước.Linh cục cưng tinh mắt thấy được thân ảnh cao lớn trong rừng cây xanh um kia.Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nam tử kia dường như sáng ngời hơn so với mặt trời.Màu đỏ có thể là đỏ tươi khát máu, cũng có thể là rực rỡ chói mắt, thành ma hay thành thần chỉ trong một ý niệm của y.Lăng Huyền lẳng lặng nhìn hắn, nửa ngày sau khóe miệng gã khẽ nhếch, nở nụ cười đã lâu không thấy: "Ta luôn cảm thấy sẽ tìm được người đánh bại ta, cuối cùng lại gặp ngươi."Sở Mộ Vân hơi dừng lại.Lăng Huyền thở dài nói: "Thì ra là ta đã quên ngươi.""A Mộc." Gã đi tới trước mặt Sở Mộ Vân, giọng nói trong trẻo như tiếng mưa rơi: "Đã lâu không gặp."Sở Mộ Vân nhìn Lăng Huyền, chậm rãi nhếch miệng, nở nụ cười dung túng và hoài niệm.Tạ Thiên Lan kiên quyết tự sát để đánh thức Sở Mộ Vân. Khi hắn ôm thanh niên nằm trong vũng máu kia, hắn rốt cuộc hiểu được...Hắn sợ y biến mất, hắn sợ hoàn toàn mất đi y, nguyên nhân là do hắn vẫn luôn... yêu y.Một lần nữa đánh thức hắn, y biến thành Lăng Huyền, người có mái tóc đỏ chói mắt như máu, tính cách sảng khoái sáng sủa.Lúc này đây, Sở Mộ Vân nghiêm túc ở bên cạnh y. Hắn cũng muốn đánh cược với vận mệnh một lần, cho dù cuối cùng bị thất bại, nhưng cũng để y biết rằng... Hắn yêu y.Hắn không muốn nhìn thấy y thất vọng nữa.Cuộc sống cô đơn này, nếu như có thể đi tới kết thúc như vậy dường như cũng rất tốt.- Tóm lại không hề hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co