Truyen3h.Co

30 Day Challenge

- Cậu ở đây giúp tôi công việc nhà, tôi sẽ giúp cậu tìm việc, làm lại giấy tờ cho cậu. Nếu nghe được thông tin gì của mấy kẻ lừa gạt cậu, tôi sẽ báo cho.

Lời đề nghị của Duy Mạnh chỉ đơn giản là thế, nhưng lại vượt ra ngoài suy nghĩ của Quang Hải. Cậu dường như không tin nổi vào tai mình, còn phải hỏi đi hỏi lại. Đến khi chắc chắn rằng Duy Mạnh muốn cậu ở lại nhà anh, phụ giúp anh công việc nhà, Quang Hải mới im lặng một lúc lâu, cau mày suy nghĩ, cuối cùng gật đầu nói:

- Dạ, em mới chân ướt chân ráo đến đây, cũng không quen biết ai, may mà gặp được anh. Em không biết phải cảm ơn anh thế nào, anh giúp em nhiều quá...

Duy Mạnh vẫn đang căng thẳng chờ nghe câu trả lời của Quang Hải, cho đến khi cậu đồng ý mới nhẹ thở ra, mỉm cười:

- Vậy đồng ý nhé! Tôi chỉ cần cậu dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa cơm chiều là được rồi. Nói thật tôi chán ăn ngoài lắm, nhưng không có thời gian nấu nướng.

Quang Hải gật gật đầu, sau đó cũng không thể nói chuyện thêm với Duy Mạnh vì anh sắp muộn giờ đi làm. Duy Mạnh bảo Quang Hải tạm thời cứ ở nhà, chờ vài hôm anh làm giấy tờ rồi đăng ký cho cậu một cái thẻ vào phòng. Quang Hải cũng tùy ý Duy Mạnh sắp xếp, không hỏi han gì thêm.

Duy Mạnh trưa đó không nghỉ mà đi đến cửa hàng mua một đống thứ linh tinh vác về nhà. Mở cửa ra, anh lại ngẩn người một lúc mới định hình được đây chính là căn nhà thân yêu của mình. Sạch sẽ gọn gàng đến mức bây giờ có muốn tìm đồ cũng khó, vì chả biết nó nằm ở đâu.

Cơm tối chỉ vài món đơn giản, Duy Mạnh múc một bát canh cải, húp một muỗng, cảm thấy ấm áp vô cùng.

Tối đó, Duy Mạnh đưa cho Quang Hải một cái điện thoại mới cùng máy tính cá nhân của mình, chỉ cậu một số thứ cơ bản, sau đó hỏi thăm về trình độ học vấn của cậu.

Sau khi nghe Quang Hải nói xong, Duy Mạnh khẽ nhíu mày, nhìn cậu một lúc lâu. Quang Hải ngồi im nhìn anh, đôi mắt vô cùng mông lung. Cuối cùng Duy Mạnh gật đầu:

- Có thể tìm việc liên quan đến dịch thuật. Làm theo dự án hoặc văn bản yêu cầu. Hoặc có thể làm trong nhà xuất bản cũng được.

Và thế là công cuộc kiếm tiền của Quang Hải bắt đầu trong căn hộ một trăm hai mươi mét vuông, gồm một phòng khách hai phòng ngủ một nhà bếp, nằm ở tầng mười chín khu chung cư cao cấp cùng một người lạ mà như quen.

Vài ngày sau, Duy Mạnh đưa cho Quang Hải thẻ ra vào phòng. Cậu bắt đầu có thể ra ngoài mua sắm, dạo chơi hoặc chỉ đơn giản là xuống cửa hàng tầng trệt mua vài thứ lặt vặt mà không phải chờ có Duy Mạnh ở nhà.

Có một lần, Quang Hải để quên thẻ phòng, cứ thế mà sập cửa đi ra ngoài. Kết quả Duy Mạnh đi làm về thấy Quang Hải ngồi bó gối trước cửa, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi, lí nhí nói:

- Chưa nấu cơm được nữa.

Duy Mạnh quẹt thẻ vào nhà, nhăn nhó hỏi:

- Tại sao không gọi điện cho tôi?

- Em sợ làm phiền anh.

Duy Mạnh thở hắt ra, đưa hai tay nắm đôi vai của Quang Hải, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói:

- Từ lúc cậu ở đây tới giờ tôi chưa hề thấy phiền toái gì cả. Lần sau nếu để quên thẻ phòng, gọi cho tôi, tôi nói quản lý lên mở cửa cho cậu. Tôi không có gì mà phiền hết, hiểu chưa?

Quang Hải nghe xong chỉ có thể gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.

Có dạo Quang Hải nhận dịch sách, là tiểu thuyết gì đó khá nổi tiếng. Cậu tập trung làm việc đến mức bỏ cả bữa tối, Duy Mạnh ngồi ăn cơm cứ thấy nhóc kia gõ phím cành cạch. Chờ lúc cậu ngừng tay nghỉ ngơi mới tò mò hỏi:

- Sách gì thế? Nhìn có vẻ thú vị ha?

- Ừ, em vừa dịch vừa đọc luôn. - Quang Hải nhận cốc nước Duy Mạnh đưa, nhấp một ngụm rồi nói tiếp - Của một nhà văn nam, viết về một người đàn ông góa vợ, đi chu du khắp thế giới.

- Ồ? - Duy Mạnh ngạc nhiên hỏi - Ông ấy đi du lịch để quên nỗi buồn à?

- Mới đầu em cũng tưởng vậy. - Quang Hải nhún vai - Nhưng càng đọc càng cảm thấy không phải thế. Có một đoạn như thế này đây : Tôi nhìn về khoảng không tít tắp đằng xa, nơi tiếp giáp mặt đất và bầu trời, chợt nghĩ không biết có phải đó chính là nơi tồn tại điều mà tôi đang tìm kiếm? Khi em ra đi, lời cuối cùng em để lại, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Có một thứ màu xanh ngọc trôi lửng lơ ngay đường chân trời. Và tôi cần phải tìm ra nó. Ngày hôm nay, là ngày thứ hai mươi chín kể từ khi tôi bắt đầu chuyến hành trình...

- Khó hiểu thế? - Duy Mạnh chống cằm làu bàu - Vừa đi du lịch vừa tìm cái gì đó mà vợ ông ấy nói đến à?

- Anh nghĩ đó là gì? - Quang Hải nhướn mắt cười.

- Cái gì nhỉ? - Duy Mạnh chống cằm suy nghĩ, sau đó bật cười - Tôi nghĩ tới một thứ, không biết có phải hoang tưởng hay không. Nhưng có lẽ người đàn ông đó muốn vợ mình sống lại à?

- Có lẽ... - Quang Hải mím môi - Hoặc là ông ấy chỉ muốn tìm lại quãng thời gian cũ, tìm một thứ gì đó mang màu sắc hy vọng. Màu xanh ngọc, xanh hy vọng đấy.

- Cậu suy nghĩ nhiều thứ lãng mạn ghê. - Duy Mạnh đột ngột đưa tay vò tóc Quang Hải, bật cười thành tiếng - Thôi muốn biết thì cứ đọc tiếp đi, nhưng nhớ nghỉ ngơi sớm.

Quang Hải gật gật đầu, nhìn vào màn hình máy tính, sau đó đột nhiên lẩm bẩm:

- Và tôi nghĩ màu thời gian là màu hy vọng. Màu của ngày mai tráng lệ huy hoàng...

- Gì vậy? - Duy Mạnh nhướn mắt.

- Một bài thơ xưa. - Quang Hải nhún vai.

Duy Mạnh gật gật đầu.

Sau này, Duy Mạnh biết thêm một bài thơ khác, cũng có cái tên cùng với tên bài thơ Quang Hải đọc ngày hôm đó. Thế nhưng, ý tứ thì hoàn toàn không giống nhau.

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh


Trên băng ghế gỗ hướng ra bờ sông, Duy Mạnh khẽ lẩm nhẩm những câu thơ lặp đi lặp lại. Quyển sách Quang Hải dịch có ba phần, phần cuối cùng cậu vẫn còn bỏ dở.

Duy Mạnh không biết màu xanh ngọc đó là gì.

Cũng không biết thời gian có phải là thứ người đàn ông ấy tìm kiếm hay không.

Anh chỉ biết, điều duy nhất anh muốn kiếm tìm chính là cậu.

Thời gian, không phải là hy vọng. Nó là sức nặng nghiệt ngã đang đè lên vai anh.

Hoàng hôn tím ngắt. Duy Mạnh mệt mỏi khép mắt lại.

Been waiting for a lifetime for you
Been breaking for a lifetime for you
Wasn't looking for love 'til I found you...

============

+ Bài thơ Quang Hải đọc là "Màu thời gian" của Đinh Xuân Tịnh, của Duy Mạnh là "Màu thời gian" của Đoàn Phú Tứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co