Truyen3h.Co

Adtvs

Lúc này đội phó Hình lên tiếng: "Lý Toản, cậu đi nghỉ ngơi đi."

Lý Toản: "Tôi không mệt."

"Đi nghỉ đi." Đội phó Hình nhấn mạnh: "Tình trạng hiện giờ của cậu không thích hợp tiếp tục thẩm vấn."

"Tôi có thể, tôi sẽ kiềm chế cảm xúc."

Đội phó Hình lẳng lặng nhìn hắn, không dao động.

Giang Hành giơ tay đặt lên vai hắn nói: "Sau khi trời sáng hẵng thẩm vấn tiếp, em không nghỉ ngơi cũng phải để người khác ngủ một chút chứ."

Lý Toản nhìn về phía những cảnh sát khác, phát hiện nét mặt bọn họ không giấu được vẻ mệt mỏi, nội tâm hắn kiên trì thoáng chốc rồi buông lỏng: "Xin lỗi."

Đội phó Hình vỗ vỗ vai hắn: "Gọi đồ ăn khuya, đói bụng thì lấy một phần, mấy người khác cũng đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi, giữ vững tinh thần chiến đấu tiếp!"

Mấy cảnh sát hình sự đang đi qua lại nghe vậy uể oải hoan hô một tiếng, có người đi kiếm gì đó bỏ bụng, có người rút cái chăn đắp lên người, nằm ngay dưới hơi máy lạnh mà giây sau đã ngủ, ai vẫn đang làm việc thì động tác tự giác nhẹ nhàng hơn, Đội hình sự Cục thành phố vắng vẻ hơn không ít.

Giang Hành đưa Lý Toản đi ra ngoài hành lang vắng, sau đó quay về Đội hình sự cầm một phần thức ăn khuya, trước đó y đã đun nóng rồi mới cầm ra ngoài, y đưa cho Lý Toản nói: "Cháo hải sản, full topping."

Lý Toản quấy hai cái, phát hiện trong cháo có thịt cua, tôm biển và bào ngư, còn có cả các nguyên liệu nhỏ ăn kèm khác như sò khô, hắn không khỏi nhướng mày: "Kinh phí phúc lợi ở Cục thành phố làm sao đủ vậy?"

Giang Hành dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn: "Anh mua, phần này là đặc biệt thêm topping cho em. Em bận rộn từ chiều qua tới giờ, ngoài miếng bánh ga-tô thì có ăn gì nữa đâu, lẽ nào không đói?"

"Không nói thì thôi, vừa nói là thấy đói." Hắn vừa nói chuyện vừa ăn cháo đầy đủ topping, do dự một chút rồi hỏi: "Vừa rồi em không kiềm chế được cảm xúc đúng không?"

"Nếu tất cả những người không kiềm chế được cảm xúc đều biểu hiện bình tĩnh giống em, vậy thì trên đời này sẽ không có phạm tội khi tâm tình kích động nữa. Em chỉ hơi nóng vội, chỉ một chút thôi, không thể nói là thiếu kiềm chế, vẫn còn có chừng mực, chủ yếu do tâm lý Hoa Thanh quá yếu. Không ai trong chúng ta ngờ được Tống tiên sinh lại tàn nhẫn đến mức độ đó." Giang Hành giơ ngón cái và ngón trỏ ra dấu, y dừng một chút rồi cười nói: "Huống chi, xét về tình về lý có thể hiểu được."

Ma túy, Lưỡi Liềm Vàng, dính dáng đến mấy vụ án trước, lại có quan hệ dây mơ rễ má với nhân vật nhạy cảm là Lâu Cát, rất khó để tách chúng ra khỏi tai nạn xảy ra trên người Lý Toản trong quá khứ.

Chuyện liên quan đến bản thân, liên quan đến bạn bè người thân, khó tránh khỏi thất thố, đó là chuyện hợp tình hợp lý.

"Theo lý mà nói, với người vừa là nạn nhân vừa là tội phạm, trong quá trình thẩm vấn phải càng cẩn thẩn, tỉnh táo, chu toàn, tránh kích thích bọn họ gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Em biết quan hệ giữa bọn họ và Trình Khải Đế không tầm thường, cũng biết Trình Khải Đế chết vô cùng... thê thảm, vậy mà còn cố ý lợi dụng Trình Khải Đế kích thích Hoa Thanh, đúng là quá nóng vội."

"Anh đã nói rồi, không ai ngờ Tống tiên sinh tàn nhẫn như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy Trình Khải Đế chết thảm, năng lực chịu đựng trong lòng Hoa Thanh sẽ không yếu ớt đến mức như thế. Hoa Thanh là tội phạm, cảnh sát thẩm vấn tội phạm là chuyện hiển nhiên, em không thể bởi vì Hoa Thanh cũng là nạn nhân mà để lòng cảm thông lấn át, ngược lại còn tự trách cuộc thẩm vấn của em làm tổn thương tâm lý tinh thần của tội phạm."

Lý Toản nhìn kỹ vào mắt Giang Hành, phát hiện y thật sự không nghĩ cuộc thẩm vấn vừa rồi thiếu chừng mực, càng không cho rằng những lời hắn dùng phá tan phòng tuyến tâm lý của Hoa Thanh là quá cay nghiệt.

Tội phạm là tội phạm, nạn nhân là nạn nhân, Giang Hành phân chia rất rõ ràng, dù một người nào đó có cả hai thân phận chồng lên nhau, y cũng sẽ không để thương cảm lấn át hành vi phạm tội của phạm nhân.

Lý Toản vốn cũng tách biệt và hiểu rất rõ ràng, nhưng trong quá trình thẩm vấn xuất hiện cảm xúc mất khống chế cũng là sự thật, sau đó sinh ra áy náy và dao động cũng là chuyện hiển nhiên, vì hắn vốn có thể giữ vững lý trí và sự bình tĩnh.

"Nghe anh nói vậy, xem ra anh còn thích hợp làm cảnh sát hơn em."

"Anh không chính nghĩa như em." Giang Hành chống cằm nhìn hắn cười: "Đội trưởng Lý của anh là độc nhất vô nhị."

Lý Toản bị ánh mắt của y nhìn đến nóng cả người, hắn cúi xuống nghiêm túc tiếp tục ăn cháo.

"Có điều Hoa Thanh không thể khống chế cảm xúc đã phun ra không ít tin tức có ích. "Tống tiên sinh" rất thần bí và đầy thủ đoạn. Đối với tình nhân phản bội, dù là Trình Khải Đế cũng không hề nương tay, thủ đoạn trừng trị thế này không giống được luyện ra ở địa phương hòa bình."

Giang Hành nói tiếp: "Xã hội đen Hong Kong bị cảnh sát càn quét một lần, trong hai mươi năm gần đây không dám quá ngông nghênh, vậy nên cách xử trí phân thây tại chỗ rồi nấu lên không có khả năng xuất phát từ xã hội đen Hong Kong, nếu thật sự làm thế chắc không ai dám đi theo lăn lộn với gã đại ca như vậy. Chỉ có trùm ma túy ở Lưỡi Liềm Vàng, ở đó đối xử với gián điệp và kẻ phản bội rất tàn nhẫn, nhưng dưới tình huống bình thường, mỗi gã trùm ma túy xử quyết kẻ phản bội đều có đặc sắc riêng."

Lý Toản hỏi: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như có một tên trùm ma túy thích chặt đầu, còn quay video bán đi hoặc gửi cho kẻ thù để ra oai. Tên trùm khác thì dùng cây giáo đâm từ sau lưng 45 độ, treo thi thể lên thật cao."

"Anh muốn nói là mỗi tên trùm ma túy trừng trị kẻ phản bội đều có phong cách cá nhân riêng?"

Giang Hành gật đầu: "Anh sẽ liên hệ dân bản xứ hỗ trợ điều tra xem có gã nào thích dùng phương pháp phân thây và nấu lên khi giết người hay không, lần theo manh mối đó có thể tra được Tống tiên sinh là ai."

Lý Toản: "Ừm, đó cũng là một cách." Hắn bưng hộp cháo lên làm một hơi cạn sạch rồi nhận nước khoáng súc miệng, sau đó ngồi dạng chân trên ghế dài, hai khuỷu tay gác lên đùi, lông mày nhíu chặt: "Mấy người Trình Khả Y không tín nhiệm cảnh sát, em không hiểu, bọn họ náo loạn lớn như vậy là muốn cái gì."

"Bọn họ muốn lật lại bản án, muốn cảnh sát điều tra rõ ràng, lại không chịu cung cấp nhiều manh mối hơn. Nhóm người của Trình Khả Y quyết tâm chết trong khách sạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không một ai sống sót, cảnh sát sẽ không có được manh mối quan trọng này."

"Em tra hỏi nhiều lần, Hoa Thanh muốn che giấu mấy lần, cô ấy không muốn nói nhiều, không định để lộ nhiều manh mối cho cảnh sát biết, đây không phải cách nghĩ thông thường."

Giang Hành lẳng lặng nghe hắn phân tích: "Em nghĩ tại sao họ lại làm vậy?"

Lý Toản lướt đầu lưỡi qua hàm răng, chậc một tiếng nói: "Em hoài nghi bọn họ dự định tự xử quyết "Tống tiên sinh", có một phe khác đang chuẩn bị lập mưu, tất nhiên phe này ở trong bóng tối, rõ ràng ép cảnh sát lật lại bản án, khiến cảnh sát thu hút sự chú ý, khiến "Tống tiên sinh" dồn sự chú ý vào cảnh sát, càng thuận tiện cho âm mưu của bọn họ."

Im lặng lan tràn màn đêm, con muỗi đậu trên bóng đèn thỉnh thoảng phát ra tiếng xèo xèo.

Giang Hành chợt phun ra hai chữ: "Hướng Dương."

Lý Toản giương mắt, khóe môi cong lên: "Anh cũng nghe được."

Lúc Hoa Thanh sụp đổ đã nói ra tên "chị Hướng Dương", ý chỉ Trình Khải Đế, có lẽ đó là tên thật của cô trước khi được nhận nuôi, mà công ty của Hoắc Văn Ưng lại tên là tập đoàn Hướng Dương.

Giang Hành nói tiếp: "Hoắc Văn Ưng đổi tên công ty, sau khi cha hắn qua đời, hắn kiên quyết không cho ai can thiệp đổi tên công ty."

Lý Toản tiếp lời: "Trình Bắc và Trình Khải Đế từng là bạn thân, Hoắc Văn Ưng vì Trình Bắc mới tham gia vào kế hoạch báo thù sao? Hai người bọn họ mới là chủ mưu phía sau? Lên kế hoạch, thoát hiềm nghi trước mặt mọi người, lại lấy được công trình Thanh Sơn, bước tiếp theo sẽ là gì?"

Giang Hành đáp: "Có lẽ là *bán thảm."

*Cố ý khoe khoang tình cảnh thảm thương, cầu mong mọi người thương cảm đồng tình.

Lý Toản nói tiếp: "Hoa Thanh nói hàng bị mất, Tống tiên sinh giết người khắp nơi vì số hàng này, Lâu Cát tập kích Dữu Hồng Anh để cảnh cáo, rất rõ ràng hắn đã từng tìm đến Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào, chỉ là chậm một bước. Lâu Cát tìm đến 2 người kia, còn tham gia vào kế hoạch của nhóm Hoắc Văn Ưng, có khi nào mục đích của hắn chính là vì số hàng bị mất?"

Giang Hành: "Hoa Thanh nói số hàng kia ít thôi, mục đích thật sự của Tống tiên sinh là phương pháp điều chế ma túy mới, không có khả năng vì thế mà tốn công tốn sức giết người nhiều như vậy, yêu cầu số hàng mới không được sao? Công ty hậu cần của Lâm Triều Kỳ phải có bảo hiểm mất hàng hóa, đối với cô ta thì đền bù số hàng mới căn bản không thành vấn đề, cô ta sẽ không từ chối yêu cầu của Tống tiên sinh mới đúng."

Lý Toản: "Trừ phi hàng bị mất không phải cùng một nhóm."

"Có khi nào lần đầu tiên xuất hàng thành công, hình thành tuyến đường vận chuyển ma túy, kết quả khi chính thức xuất hàng thì bị đen ăn đen trên đường? Số hàng bị mất là từ Lưỡi Liềm Vàng đến, là ma túy có độ tinh khiết rất cao?" Giang Hành nghi vấn.

Lý Toản tiếp tục suy luận: "Mấy năm trước bắt đầu truy sát các nạn nhân Hồng quân, gần đây thì tập kích Dữu Hồng Anh, chứng tỏ số hàng đó bị mất tại Hồng quán, phe Dữu Hồng Anh bị nghi ngờ đen ăn đen."

"Năm đó nhà nào cũng đầu tư rất lớn vào công trình Thanh Sơn, công trình bị tạm ngừng, tất cả tiền bạc đổ sông đổ biển, chồng của Dữu Hồng Anh bị đày đến đảo Hong Kong, nhiều năm rồi vẫn chưa được về, có thể thấy bọn họ đã đầu tư số tiền không nhỏ. Đầu tư bao nhiêu, lỗ bao nhiêu, bọn họ thiếu hụt bao nhiêu, ý nghĩ bí quá làm liều tự nhiên tăng lên."

Lý Toản: "Hoắc Văn Ưng chắc chắn biết nhiều manh mối hơn."

Giang Hành khẳng định: "Hắn sẽ không phối hợp với chúng ta."

"Chưa chắc." Lý Toản đan mười ngón tay vào nhau, đang ngẫm nghĩ gì đó: "Em luôn cảm thấy Hoắc Văn Ưng xuất hiện ở thành phố Việt Giang rất kỳ quái, tranh giành công trình Thanh Sơn, bị Trình Khả Y tra hỏi, tất cả đều kỳ quái. Anh không thấy có rất nhiều động tác thừa sao? Hoắc Văn Ưng không có tội, cha hắn Hoắc Cảnh Sơn bị tình nghi buôn người, ép người làm gái điếm, quần chúng phẫn nộ sẽ không bỏ qua cho hai cha con, dân chúng sẽ không để ý cái gì mà cha là cha, con là con, họ sẽ nghĩ cha nợ con trả, tuyệt đối không đồng ý để Hoắc Văn Ưng tiếp tục phụ trách công trình Thanh Sơn, nhất là khi địa điểm đó thẫm đẫm máu tươi của các nạn nhân, làm vậy chẳng phải để kẻ gây ra tội ác tiếp tục hút máu người bị hại sao?"

"Đứng mũi chịu sào, phía trên sẽ xem xét đấu thầu lần nữa. Hoắc Văn Ưng và Trình Khả Y ở cùng một phe, bị tra hỏi, bị ghi hình, bị đăng lên mạng cho khán giả bàn tán và phê phán, tất cả đều đã được Hoắc Văn Ưng cho phép, hắn chắc chắn đã đoán được tập đoàn Hướng Dương sẽ bị đá ra khỏi hàng ngũ phụ trách công trình Thanh Sơn, vậy tại sao hắn vẫn làm điều thừa đi tranh giành công trình Thanh Sơn?"

"Nếu lấy được công trình Thanh Sơn, tại sao lại để bản thân xuất hiện trên mạng? Thay vì trở thành một trong những kẻ gây tội, làm một người qua đường không dính dáng chút nào sẽ có lợi cho hành động của bọn họ hơn, không phải sao? Nhóm Hoắc Văn Ưng làm rất nhiều động tác thừa, mục đích là gì, bọn họ muốn cái gì?"

Giang Hành đang ngẫm nghĩ, chợt phát hiện ánh mắt Lý Toản như đóng đinh trên người y, Giang Hành không khỏi nhướng mày hỏi: "Em đoán là... Anh?"

Lý Toản đáp: "Còn cả Giang thị sau lưng anh."

Hoặc có lẽ mục đích thực sự của đối phương chính là Giang thị.

Tiếp cận Giang Hành, đưa ra lời mời hợp tác phát triển, mục đích căn bản là Giang Hành và quyền lực của Giang thị do Giang Hành đại biểu. Hoắc Văn Ưng và nhóm Trình Khả Y không định dựa vào cảnh sát lật lại bản án, bọn họ muốn dùng tư hình giải quyết, chính mình hoàn thành báo thù, nhưng bọn họ cần một lực lượng lớn mạnh ủng hộ.

Giang thị và Giang Hành đã bị lựa chọn.

Chọn Giang thị và Giang Hành, ngoại trừ Giang thị lớn mạnh, quan trọng hơn là đại biểu cho đảo Hong Kong.

"Tống tiên sinh có lẽ là người Hong Kong, biết đâu hiện giờ gã đang cư trú ở đó, không chừng còn là một nhân vật nổi tiếng."

Hiện giờ có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có nhân chứng vật chứng, trừ phi Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc chính miệng thừa nhận, hoặc là bắt được Lâu Cát, tra hỏi được nhiều bí mật hơn từ hắn.

Kim giây kêu tích tắc nhích từng chút về phía trước, thấm thoát đã đến 4 giờ sáng.

Lý Toản vỗ vỗ mặt cố xua tan cơn buồn ngủ, Giang Hành đề nghị không bằng ngủ một giấc.

"Đèn sáng quá."

"Đi vào xe ngủ được không? Anh đậu xe bên ngoài, có bịt mắt và cả nút bịt tai."

Lý Toản nghĩ hôm sau còn cả đống công việc phải làm bèn gật đầu đồng ý: "Đi thôi."

Giang Hành và Lý Toản đi đến bãi đậu xe của Cục thành phố, quen đường quen xá đi đến trước một chiếc xe Jeep màu đen rồi ấn chìa khóa xe, chiếc xe kêu vang lên hai tiếng, cửa tự động mở ra, Giang Hành bật ghế nằm ngang, bảo Lý Toản vào trước rồi y mới vào xe sau.

Lý Toản đeo bịt mắt, quấn chăn lông nằm xuống, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới, nhưng trước khi ngủ vẫn phát hiện Giang Hành nắm lấy mu bàn tay hắn, thế là hắn trở tay, mười ngón tay giao vào nhau, lại cảm nhận được hơi thở của y đến gần, bờ môi nóng lên, cuối cùng mới chìm vào giấc ngủ.

***

Ring ring ring...

"Má nó!"

Tiếng chuông báo thức thình lình vang lên đánh thức Lý Toản, hắn giật mình bật ngồi dậy, trán đập lên trần xe, hắn buộc miệng chửi thề một tiếng, nhìn quanh trái phải mới nhớ ra tối qua ngủ trong xe, bên cạnh không có bóng dáng Giang Hành, xem đồng hồ báo thức trên di động phát hiện mới 9 giờ sáng.

Cửa xe mở ra, Giang Hành ngồi vào xe, vừa cắn bánh bao vừa hỏi: "Ăn không?"

Lý Toản dài mặt như người chết: "Để đó đi, em đánh răng trước đã."

Giang Hành hơi khựng lại: "Em có bàn chải đánh răng trong Cục thành phố."

Hắn trả lời hiển nhiên: "Thức đêm phá án là chuyện thường, bàn chải đánh răng khăn lau mặt đều chuẩn bị đủ cả." Lúc sắp xuống xe, hắn chợt nghĩ ra gì đó bèn quay đầu hỏi: "Anh không đánh răng?"

Giang Hành thở dài: "Anh không biết em có bàn chải đánh răng."

Lý Toản ngửa ra sau: "Cho nên?"

Giang Hành cắn hai cái ăn xong một cái bánh bao: "Cho nên anh mua bàn chải dùng một lần và kem đánh răng trong một nhà trọ gần đây."

"Anh có thấy làm vậy giống cởi quần rồi mới đánh rắm không. Nếu mấy tiếng trước đi thuê phòng trọ, vậy thì hai ta không phải co rúc trong xe ngủ đến đau lưng, anh nói có đúng không?"

Giang Hành lại thở dài, không đáp lời.

Chẳng phải do y không nghĩ ra sao.

Lý Toản đóng sầm cửa xe đi vào Đội hình sự, rửa mặt đánh răng vài phút đã xong, sau đó nhận bữa sáng Giang Hành mua, y cũng theo đuôi hắn đi vào, lấp đầy bụng xong lại vội vội vàng vàng đi tìm đội phó Hình.

Giang Hành nói y muốn đến bệnh viện gặp Hoắc Văn Ưng.

Lý Toản trầm ngâm chốc lát: "Đi đi." Sau đó hắn đi hỏi thăm tinh thần Hoa Thanh thế nào rồi.

Đội phó Hình đáp: "Khôi phục tinh thần rồi, cô ta bảo những câu đó vốn không nên nói cho cậu biết."

"Cụ thể là câu nào? Hoa Thanh còn nói gì nữa không?"

"Không có." Đội phó Hình ném một đống hồ sơ lên bàn, kéo ghế ổn thỏa rồi ngồi xuống, nhấp một hớp trà đậm định thần: "Hoa Thanh không định nói thêm gì nữa, bác sĩ cũng nói không thích hợp kích thích, cũng may hỏi được không ít tin tức từ những người khác, cố gắng ghép lại đã ra được manh mối hoàn chỉnh."

Lý Toản nghe vậy ngồi thẳng: "Anh nói nghe xem."

Đội phó Hình uống hớp trà đậm, lại nhìn hồ sơ, im lặng không nói.

"..." Lý Toản hiểu rõ: "Chuyện này... có việc bẩn việc cực gì không, tôi nhận hết."

"Sáng sớm gặp Cục trưởng Trình, bị mắng tối tăm mặt mũi."

Lý Toản: "Là lỗi của tôi, do tôi không nói trước sẽ có sự cố xảy ra, anh cứ đổ lỗi cho tôi là được."

Đội phó Hình lại nói: "Cấp trên họp suốt đêm, đều là chuyện ở Phúc Bảo Lai, điều tra lại vụ án Hồng quán Thanh Sơn sẽ thành lập tiểu tổ chuyên án, thiếu một tổ phó có năng lực."

"Tôi tự tiến cử."

"Tổ phó cần làm công tác thực tế, khi cần thiết phải làm một số công việc như nằm vùng, còn phải chấp nhận điều kiện đi công tác, làm việc linh hoạt."

"Nói cứ như không làm tổ phó thì sẽ không có những yêu cầu trên vậy." Lý Toản nói nhỏ.

"Hả?"

Lý Toản xua tay, lấy lòng nói: "Tôi dính vào vụ án Hồng quán từ trước rồi, thi thể bị nhét trong búp bê cũng là tôi phát hiện, dù anh không lên tiếng tôi cũng sẽ chủ động phụ trách cho tới cùng. Vậy nên anh đừng thừa nước đục thả câu, không cần ra điều kiện gì, dù là hố lửa thì tôi cũng nhảy vào."

Đội phó Hình tức giận lườm Lý Toản rồi quăng hồ sơ trong tay đến trước mặt hắn: "Hồ sơ về Trịnh Hạo Tư và Triệu Vĩnh Gia nhờ người ta điều tra lúc trước."

Lý Toản cầm lên đọc nhanh như gió.

Đội phó Hình nói tiếp: "Triệu Vĩnh Gia ở đảo Hong Kong quản lý một cửa hàng kim hoàn, một khách sạn và một sân bắn, cũng không phải công ty lớn, đúng là như một người bị lưu đày. Trịnh Hạo Tư ngồi chơi xơi nước ở một công ty con thuộc Địa Ốc Trường Hồng, 5 năm qua chỉ lo chơi, bay khắp thế giới. Điểm giống nhau duy nhất của hai người này là chưa từng đến đại lục."

Lý Toản: "Nói là bị lưu đày nhưng không phải bị giam giữ thật, không lý do gì mà suốt 5 năm qua chưa một lần trở về, hình như kiêng kỵ gì đó."

Đội phó Hình nói tiếp: "Nhà của Trịnh Hạo Tư ở bên đó, không đến đại lục cũng rất bình thường, ngược lại Triệu Vĩnh Gia ngoan ngoãn ở lại đảo Hong Kong, không bình thường."

Lý Toản bổ sung: "Trong hồ sơ có ghi tháng trước hắn và một tổng giám đốc công ty giải trí địa phương gặp nhau nhiều lần, vị tổng giám đốc này thực tế là lão đại đoàn thể xã hội khu vực, một năm trước hết hạn tù được thả ra, năm năm trước bị bắt bỏ tù, tình nghi tham dự một vụ giao dịch ma túy."

Đội phó Hình: "Trước kia xã hội đen Hong Kong như nấm sau mưa, sau khi bị nghiêm trị thì tiến hành một loạt tẩy trắng, biến thành đoàn thể xã hội, mở công ty ma, thực tế chúng luôn hoạt động trong vùng xám, không chỉ hoạt động mại dâm mà còn buôn thuốc phiện, buôn lậu và buôn bán vũ khí, cấm không hết."

"Hiện tại trong số các bang hội còn tồn tại, là kiểu thật sự tồn tại còn gọi được tên thì có ba là Tân Ký, bang Hào Mã và Hòa Ký. Tân Ký cơ bản chuyển hình kinh doanh đứng đắn, nhiều xí nghiệp hợp pháp, vị trí lão đại theo kiểu "cha truyền con nối", được gọi là một tấm sắt, đương gia là người rất cảnh giác, thông minh, sau khi Hong Kong trao trả về Trung Quốc thì hướng đại lục biểu thị lòng trung thành, yêu nước yêu Đảng, liên hệ tương đối chặt chẽ với đại lục, khi cần thiết có thể tìm bọn họ nhờ hỗ trợ."

"Bang Hào Mã có vấn đề lớn, thường làm các hoạt động trái pháp luật, có đập cũng không chết, có người chống lưng. Nhưng nói tương đối thì Bang Hào Mã không có thế lực lớn như Tân Ký và Hòa Ký, chủ yếu là làm chút chuyện côn đồ vặt vãnh vơ vét tài sản."

"Hòa Ký phức tạp nhất, học theo hình thức tuyển cử nghị sĩ Hong Kong, dựa vào tuyển cử đề cử ra lão đại bang hội, có làm ăn đàng hoàng, có kinh doanh trái pháp luật, cái gì cũng làm. Tuy nói đạo lý nghĩa khí nhưng càng coi trọng đồng tiền hơn. Hòa Ký chậm hơn Tân Ký một bước, có điều sau khi bày tỏ lòng trung thành cũng chậm rãi bắt đầu khởi nghiệp, chẳng qua mấy năm gần đây không an phận. Cảnh sát ngầm điều tra Hòa Ký đã nhiều năm, chỉ tra được vài manh mối vặt vãnh, hư hư thực thực cấu kết chính quyền Anh Quốc và những kẻ có danh vọng nhưng ỷ thế hiếp người, không biết mục đích là gì nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt."

"Tổng giám đốc công ty giải trí mà Triệu Vĩnh Gia gặp thực tế là một trong những nguyên lão của bang Hào Mã, cũng là ứng cử viên có tiếng nói nhất cho chức lão đại bang hội. Công ty giải trí của gã này chủ yếu dẫn mối kiếm ăn, đồng thời quản lý mấy câu lạc bộ cao cấp, nói trắng ra chính là kỹ viện cao cấp, *quán gà quán vịt đều có, khách tới đông nườm nượp làm ăn được lắm, là nguồn kinh tế chủ yếu của bang hội."

*Gà ý chỉ gái mại dâm, vịt chỉ trai bao/ trai bán dâm, câu trên ý chỉ mại dâm nam nữ.

"Có ma túy không?" Lý Toản nhướng mày.

Đội phó Hình: "Sao vậy?"

"Anh phổ cập kiến thức cặn kẽ như vậy, mở đầu không phải là Hồng quán mà nói về phân bố thế lực băng đảng Hong Kong, tóm lại là tôi không có hứng thú nổi."

"Trịnh Hạo Tư và Triệu Vĩnh Gia đều có liên quan đến Hồng quán, bắt đầu trò chuyện tiện thể nói một chút cũng không quá đáng."

"Vâng." Lý Toản cười cười khép hồ sơ: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết manh mối hoàn chỉnh thẩm vấn được là gì chưa?"

Đội phó Hình đáp: "Ngoại trừ Hoa Thanh thì còn ba người hợp tác thẩm vấn, khai ra cơ bản giống nhau, tổng kết lại chính là bọn họ đều từng là nạn nhân, tận mắt chứng kiến Trình Khải Đế bị xử tử."

"Trình Khải Đế xem như là nhóm trẻ mồ côi được nhận nuôi sớm nhất, đại khái năm 2005 đi theo Trình Vạn Khoa, năm 2009 trở thành tình nhân của Tống tiên sinh."

"Lúc đó mấy tuổi?"

"Mười lăm."

"Lại một tên thích trẻ con."

"Ba năm sau, vì phản bội Tống tiên sinh và tố cáo Hồng quán, Trình Khải Đế bị xử cực hình trước mặt mọi người, có người kinh hãi quá độ, rối loạn tâm thần ngay tại chỗ. Cùng năm đó Hồng quán bị điều tra, năm sau đóng cửa, tất cả nạn nhân đều được các cơ quan liên quan chăm sóc và an bài công việc, một năm sau xuất hiện sự cố chết người đầu tiên, mở màn cho công cuộc diệt khẩu các nạn nhân."

"Vì năm đó cơ quan liên quan chưa đủ hoàn thiện, sau khi giúp các nạn nhân hòa nhập xã hội đã lần lượt cắt đứt liên lạc với bọn họ, không biết bọn họ bị hại, đó là lý do vụ tai nạn không gây chú ý, chỉ có Hoa Thanh, Trình Khả Y phát hiện."

"Để tự cứu bản thân, cũng vì báo thù, dù sao năm đó phải chịu cảnh ngộ khủng khiếp và tận mắt nhìn thấy chị em kiêm ân nhân chết thảm, để lại bóng ma không thể nào xóa tan, bọn họ liên hệ những nạn nhân khác hợp thành liên minh, bày ra kế hoạch báo thù. Trình Nam giết chết cả nhà Hướng Xương Vinh cũng là người của bọn họ, Lâm Thành Đào cũng do bọn họ giết."

"Hoa Thanh gọi "chị Hướng Dương" chính là tên thật của Trình Khải Đế?"

Mặc dù đã đoán được nhưng Lý Toản vẫn muốn xác minh.

"Là tên khai sinh. Trình Khải Đế bị nhận nuôi lúc đã 11 tuổi, 6 tuổi trở thành cô nhi, có trí nhớ về gia đình trước kia."

"Có thể tra ra gia đình cô ấy không?"

Đội phó Hình đáp: "Đã tra được, rất khéo, tư liệu về cô ấy đang nằm trong bìa hồ sơ bằng giấy, nếu lão Lâm không trùng hợp nhớ lại một vụ án xảy ra tầm năm 2000 thì đoán chừng chúng ta không biết đến phần tư liệu phủ bụi đã lâu này."

"Cô ấy phạm pháp? Hay là cha mẹ cô ấy?" Lý Toản nghi vấn.

"Là cha mẹ cô ấy qua đời trong một vụ tai nạn xe thảm khốc. Lúc đó là sinh nhật 6 tuổi của Trình Khải Đế, chính là Hướng Dương. Cô ấy ồn ào đòi đi xem hoa hướng dương, cha mẹ lái ô tô đưa cô ấy ra ngoại thành xem ruộng hoa hướng dương, trên đường về xảy ra tại nạn, rơi xuống chân núi chết thảm, may mắn là lúc đó Hướng Dương không ở trong xe."

Lông mày Lý Toản giật một cái: "Trên đường về, con gái duy nhất lại không ở trong xe."

"Rất kỳ quái đúng không, tôi cũng thấy kỳ quái, hỏi lão Lâm thì ảnh nhớ mang máng là Hướng Dương phát sinh tranh chấp với cha mẹ, trong cơn tức giận, cha mẹ bỏ cô ấy lại nhà trọ nhỏ nông gia nhạc gần ruộng hoa."

Lý Toản không do dự nói: "Sinh nhật là ngày thỏa mãn nguyện vọng, cơ bản sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của đứa trẻ, chỉ cần không quá đáng, sao lại xảy ra tranh chấp? Một đứa bé 6 tuổi xảy ra tranh chấp với cha mẹ? Tranh chấp vấn đề gì mới khiến cha mẹ cưng chiều con gái bỏ con lại trong một nhà trọ xa lạ vào ngày sinh nhật? Còn là một đứa nhỏ 6 tuổi."

"Đúng là không hợp lý." Đội phó Hình kéo ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ bằng giấy đã phiếm vàng, anh lật một tờ rồi nói: "Ở đây thiếu một đoạn báo cáo, nguyên nhân xảy ra tai nạn xe, hừng đông sương mù, xe hơi nhỏ trông thấy hai chiếc xe chuyên chở động cơ lao tới nên khẩn cấp đánh lái, gây ra tai nạn xe. Nhưng lão Lâm nói chỉ cần phanh xe kịp thời sẽ không gây ra tai nạn chết người."

"Còn nữa, địa điểm xảy ra sự cố bị làm xáo trộn, theo lời lão Lâm, ngay từ đầu điều tra ra được nguyên nhân tai nạn xe là thắng xe không ăn, bọn họ hoài nghi là mưu sát. Khi bọn họ muốn điều tra kỹ hơn thì cấp trên đột nhiên tiếp nhận vụ án này, không lâu sau thì kết luận là tai nạn ngoài ý muốn."

"Có người bóp méo vụ án mưu sát thành tai nạn ngoài ý muốn." Lý Toản khẳng định.

Đội phó Hình đột nhiên hỏi: "Cậu đoán là ai tiếp nhận vụ án?"

Lý Toản nhìn chằm chằm anh, mới đầu không tin cho đến khi sự nghi ngờ lan tỏa trong lòng, hắn im lặng trong giây lát: "Ai?"

"Tôn Quy Hạc, Cục trưởng Tôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co