Truyen3h.Co

All boy love

Lọ lem

Helpcuoilennao


Đức vua đang rất ham muốn rồi , chỉ nghĩ đến mức nhân là dương vật cứng . Lão cho gọi phi tần đến hầu hạ. Hậu cung ai cũng sợ hãi khi hầu hạ Đức vua. Vì Đức vua làm tình rất bạo lực và dã mang, không thương hoa tiếc Ngọc , làm hùng hục. Chưa kể con cặc vua rất to và dài đâm vào chỉ có đau đớn thôi.
Hai hòn dái to lông lá muốn nhét vào lỗ lồn phi tần mà đập .
Đúng như vậy đêm qua phi tần đã chị chơi chết, âm hộ bị xé rách toạc , máu lồ lênh láng, vú bị bóp nát .

hoàng đế ném cô phi tần như món đồ chơi bỏ đi. Dù chơi đùa xong như hắn vẫn càng thèm khát vị Mỹ nhân kia.

Có thể nói bên ngoài Đức vua đẹp trai , lịch thiệp bao nhiêu thì bộ phận sinh dục lại kinh tởm bất nhiêu .
Có thể nói hoàng hậu chết là do bị vua chơi nát.
Các phi tần trong cung cũng bị lão tàn phá trinh tiết vô cùng, lão thích nhất là phá trinh và chơi nát hết đám lồn xinh đẹp. Đấy là sự biến thâu bệnh hoạn của Đức vua.

Khi cậu nhận được tấm thiệp mời từ đức vua, nụ cười tinh nghịch nở trên môi, cậu biết rằng vị vua quyền lực đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của mình. Ngày hôm đó, cậu dẫn hai cô con gái đến bữa tiệc hoàng gia, thoải mái để chúng tự do vui chơi, trong khi bản thân được hầu cận của vua mời vào một căn phòng riêng.

Căn phòng lộng lẫy với ánh nến lung linh, chiếu sáng những bức tường chạm khắc tinh xảo, tạo ra một không gian vừa sang trọng vừa gợi cảm. Giữa vẻ đẹp đó, chiếc giường lớn với đệm trắng nhung lông mềm mại mời gọi, như một tổ ấm hứa hẹn những điều bí ẩn và quyến rũ. Khi đức vua xuất hiện, vẻ mạnh mẽ của ông như một cơn bão cuốn cậu vào vòng tay của sự khao khát.

"Hôm nay, cô thật sự quyến rũ," ông nói, ánh mắt ông rực lửa không rời khỏi cậu, chất chứa sự thèm muốn không thể che giấu.

Cậu đáp lại bằng một nụ cười đầy khiêu khích, thả lỏng cơ thể trong bộ đầm đen ôm sát, làm nổi bật từng đường cong quyến rũ. "Ngài có vẻ rất thích những gì mình thấy," cậu thì thầm, từng chữ như một lời mời gọi đầy ẩn ý.

Đức vua không thể cưỡng lại sức hút từ cậu, ông tiến gần hơn, và khi ông chạm vào làn da mềm mại của cậu, cậu khẽ rùng mình, vừa có chút phản kháng, nhưng sâu bên trong lại dâng lên cảm giác hồi hộp. Bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn và đôi chân dài, tất cả tạo nên hình ảnh của một người phụ nữ vừa thanh lịch vừa lẳng lơ. Mỗi bước đi, cậu như đang khiêu khích mọi ánh nhìn.

"Khi nhìn thấy cô, tôi như bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra," ông thì thầm, đôi mắt đầy dục vọng. "Tôi không thể kiềm chế được sự khao khát này."

"Vậy sao?" cậu hỏi, giọng nói mang chút vẻ khiêu khích. "Ngài thật sự muốn tôi sao?"

"Đừng nói như vậy, mỹ nhân," ông trả lời, tiếng nói trầm ấm chứa đầy sự thèm muốn. "Tôi đã mong đợi khoảnh khắc này từ rất lâu."

"Ngài nên biết rằng tôi không dễ dàng để có được," cậu đáp, ánh mắt đầy thách thức, nhưng trong lòng lại ngập tràn những cảm xúc trái ngược.

Khi họ đắm chìm trong nhau, những cái ôm và nụ hôn trở thành những cuộc khám phá đầy mê hoặc. Cậu cảm nhận được sức mạnh và sự cuồng nhiệt từ đức vua, nhưng cũng hòa quyện trong từng hành động lả lơi của mình. Mỗi lần ông chạm vào cơ thể cậu, lại khiến cậu thấy rạo rực, vừa muốn tránh né lại vừa muốn đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn.

Cậu không ngại ngần mà đáp lại những cử chỉ mời gọi của vua, như một sự hòa quyện giữa kháng cự và tiếp nhận. Đôi tay cậu khẽ vuốt ve cơ bắp của ông, trong khi vẫn giữ vẻ ngoài kiêu ngạo. Cả hai dần bị cuốn vào vòng xoáy của dục vọng, nơi không còn những ràng buộc, chỉ còn lại sự cuốn hút mãnh liệt giữa hai tâm hồn khao khát.

"Cô thật sự là một món quà quý giá," vua thì thầm, và cậu không thể không mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ về những gì cả hai sẽ làm.

Nhà vua túm lấy cậu , hắn không nhịn được nữa rồi ném cậu nên giường mềm mại. Hắn tối nay sẽ hiếp chết mỹ nhân này .
Cậu thì ôm cổ nhà vua dâm đãng mà ôm lấy hôn nhạy , cả hai chìm vào sắc dục , cháo lưỡi mút nhau . Nhà vua xét váy cậu ra và lột đồ của hắn, bộ ngực to bật ra , núm vú dâm đãng mà cứng lên . Nhà vua hứng thú nhìn Mỹ nhân dâm đãng này thì là song tính. Đúng là giống cái của lão rồi , sinh ra giành cho nhau mà . Sự chiếm hữu thể hiện trên những vết cắn đánh giấu chủ quyền của nhà vua, hắn yêu chết cơ thể này .
Nhà vua như con chí động dục liếm mút khắp người cậu , giúp cậu bắn tinh ra lão liếm hết mà hôn cậu cho cậu nếm mùi tinh mình.
Lão thích cái lồn to hồng hào này , mu lồn cao chảy đâm thuỷ lênh láng. Ngọt ngào , vú to bị bú mút như trẻ khát sữa . Bên dưới thì con cặc to béo địt như muốn phá cả tử cung, rát giã mang tàn bạo.
Chỉ có cơ thể này mới thỏa mãn hết sự thú tính của hắn , bắn tinh tin cho em yêu làm bụng cậu căng ra như bầu . Chơi xong lồn là lão mò lỗ đít, lần đầu chơi vì trước lão kinh thường nó bẩn . Còn lỗ của Mỹ nhân rất đẹp mà thơm, Mông to như trái đào bị cắn đến đỏ, vỗ hôm bóp bóp thì sướng tay vô cùng.
Đút con cặc to lớn vào lỗ đít non trai khiến nó chảy máu. Hắn phá trinh đít cậu , dùng gậy thịt tàn phá bên trong. Sự ẩm ướt co mút, địt sướng hơn lồn gái trinh.
Chơi đùa cơ thể này cả đêm, cậu cũng thỏa mãn với sinh lực đó . Cả hai đều hài lòng về đối phương, lần đầu tiên có người thỏa mãn được Đức vua.
Bên trong địt nhau tàn bạo bên ngoài vũ hội diễn ra vui tươi, rực rỡ.


Lọ Lem một mình ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo cũ kỹ, rách nát của mình mà lòng đầy thất vọng. Cô biết rằng mình chẳng có lấy một chiếc váy nào xứng đáng để dự vũ hội. Từ trong lòng dâng lên nỗi oán giận – một nỗi oán giận âm ỉ từ bao lâu nay, chỉ chờ dịp để bùng phát. Cô nghĩ đến người mẹ kế, đến những người chị kiêu ngạo, kẻ lúc nào cũng coi thường, khinh rẻ cô. Lọ Lem siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu.

Cô ngồi đó, nước mắt tràn xuống khuôn mặt, khi nghe thấy những tiếng xì xào. Từ trong bóng tối, những sinh vật nhỏ bé lặng lẽ xuất hiện. Đàn chuột – những người bạn kỳ lạ của Lọ Lem – như xuất hiện từ những góc tối trong căn phòng. Nhưng lần này, chúng không chỉ đơn thuần là những sinh vật nhỏ vô hại. Đôi mắt đỏ rực của chúng ánh lên vẻ gì đó rất khác, một sự kỳ lạ khó tả, như thể chúng cũng mang trong mình một phần oán hận của Lọ Lem. Đôi mắt lấp lánh trong đêm tối, những chiếc răng nhỏ nhọn lấp lánh.

Nhìn thấy cô khóc, một con chuột to nhất tiến lên trước. Nó cúi đầu, như đang thể hiện lòng trung thành. Những con khác cũng vậy, cúi đầu trước cô, như thể chúng là đội quân sẵn sàng chờ lệnh. Cảm nhận được sự kỳ lạ trong không khí, Lọ Lem đưa bàn tay run rẩy ra, và ngay lập tức, đàn chuột như hiểu ý, lao ra ngoài, để lại một mình cô trong căn phòng lặng thinh.

Chúng lẻn vào phòng của hai người chị kế của cô. Tiếng cào cấu, tiếng rít khe khẽ vang lên, nhưng tất cả đều im lặng trong bóng tối. Những chiếc váy lộng lẫy của hai người chị – những bộ váy mà hai cô gái đã khoe khoang với nhau sẽ giúp họ trở thành tâm điểm buổi tiệc – bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Đàn chuột tha từng mảnh vải, nhanh chóng và khéo léo, trở về chỗ của Lọ Lem.

Bằng một sự khéo léo kỳ lạ, đàn chuột bắt đầu khâu vá những mảnh vải lại với nhau. Trong lúc này, những con chuột không ngừng chạy đi chạy lại, dường như chẳng cần tới bất kỳ mũi kim nào, chúng dùng những chiếc răng nhỏ sắc bén để tạo nên đường may tinh xảo. Chiếc váy dần thành hình, lấp lánh và đẹp đến không ngờ, có phần quái dị trong vẻ kiều diễm của nó, như thể mang trong mình hơi thở của bóng tối.

Không dừng lại ở đó, những con chuột còn tha về vài món trang sức – những viên đá quý mà hai người chị đã chuẩn bị cho đêm dạ tiệc, nhưng giờ đây chúng thuộc về Lọ Lem. Từng chiếc vòng cổ, từng khuyên tai lấp lánh dưới ánh nến, như thể bừng sáng từ một góc tối bí ẩn nào đó.

Lọ Lem nhìn xuống bộ váy, ánh mắt đầy thỏa mãn. Cô khoác nó lên người, cảm thấy một sức mạnh lạ kỳ đang bao phủ lấy mình. Trong phút chốc, cô thấy mình không còn là cô gái yếu đuối ngày thường nữa, mà là một người khác – mạnh mẽ và bí ẩn, như thể chính bóng tối đang bao bọc cô. Đôi mắt cô ánh lên tia sáng của sự trả thù và oán hận.

Không chỉ có đàn chuột giúp sức, lũ chim bồ câu từ sân vườn cũng bay vào. Chúng ngậm những bông hồng đỏ tươi, tạo nên một bó hoa kỳ lạ, đẹp đẽ nhưng cũng đầy sắc màu của sự lạnh lùng và huyền bí.

Cuối cùng, để hoàn tất sự chuẩn bị, Lọ Lem quyết định liều lĩnh thêm một bước. Cô lén lấy một túi tiền vàng từ phòng của hai chị, thuê một cỗ xe ngựa thật rực rỡ. Sáu con tuấn mã, hai người đánh xe ăn vận chỉnh tề, tạo nên vẻ sang trọng như thể một quý tiểu thư bước ra từ nơi xa hoa nhất.

Khi Lọ Lem đến cung điện, mọi người không khỏi bị cuốn hút. Cô bước vào giữa đám đông, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn lạnh lùng, bộ váy của cô phản chiếu ánh sáng như phát ra hào quang kỳ ảo. Một cô gái lạ mặt, kiều diễm nhưng cũng đầy bí ẩn và u tối – vẻ đẹp của Lọ Lem khiến tất cả mọi người xung quanh không thể rời mắt.

Ngay cả hoàng tử cũng không cưỡng lại được sự mê hoặc ấy. Anh tiến tới, tay đưa ra, mời cô bước vào điệu nhảy. Lọ Lem, với ánh mắt sắc lạnh, chấp nhận lời mời. Trong điệu nhảy, cô giữ một vẻ lãnh đạm nhưng quyến rũ, khiến hoàng tử càng thêm say mê.

Ở phía xa, hai chị kế của Lọ Lem không thể tin vào mắt mình. Người mà hoàng tử mời nhảy chính là cô gái mà họ khinh thường bấy lâu. Nhưng vì ở trong cung điện, họ chẳng thể làm gì, chỉ đành nhìn theo với sự ngỡ ngàng và tức giận.

Lọ Lem khẽ mỉm cười, biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của sự trả thù. Một kế hoạch dần hình thành trong tâm trí cô, và lần này, cô sẽ không còn yếu đuối nữa.


Lọ Lem nhẹ nhàng đặt tay vào tay hoàng tử, đôi mắt cô ánh lên vẻ bí ẩn. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng của buổi tiệc, hai người bước vào điệu nhảy. Hoàng tử nhìn Lọ Lem say đắm, và sau một thoáng im lặng, anh lên tiếng:

Hoàng tử: "Ta chưa từng thấy nàng bao giờ. Nàng từ đâu đến, thưa tiểu thư? Giữa tất cả những người ở đây, dường như chỉ mình nàng toát lên vẻ đẹp lạ lùng, thu hút mọi ánh nhìn."

Lọ Lem khẽ nghiêng đầu, đôi môi nở nụ cười nửa kín nửa hở:

Lọ Lem: "Điện hạ nói quá lời rồi. Tôi chỉ là một người đơn giản, may mắn có duyên được mời đến buổi tiệc hôm nay."

Hoàng tử: "Vẻ đẹp của nàng không đơn giản chút nào đâu. Ta đã gặp nhiều người, nhưng nàng... thật đặc biệt. Như một bông hồng rực rỡ giữa đêm tối."

Lọ Lem mỉm cười, nhưng trong ánh mắt thoáng qua sự lạnh lùng:

Lọ Lem: "Đôi khi, vẻ ngoài có thể khiến người ta nhầm lẫn, thưa điện hạ. Bông hồng nào chẳng có gai? Nếu người ta quá say mê, có khi lại tự mình chuốc lấy thương đau."

Hoàng tử khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt càng thêm say đắm. Có điều gì đó ở Lọ Lem – sự kiêu kỳ và vẻ bí ẩn ấy – khiến anh không thể cưỡng lại được.

Hoàng tử: "Vậy thì hãy để ta chấp nhận điều đó. Một chút thương đau có là gì nếu có thể chạm tới trái tim nàng?"

Lọ Lem khẽ nhìn vào mắt hoàng tử, nụ cười thoáng vẻ mỉa mai:

Lọ Lem: "Điện hạ chắc chắn mình sẽ chịu đựng được chứ? Đôi khi những gì ta thấy chỉ là bề ngoài. Có những thứ ẩn sâu còn đáng sợ hơn."

Hai chị kế, đứng từ xa quan sát, không thể kiềm chế được cảm giác tức tối. Một người thì thầm với người kia, mắt vẫn không rời khỏi Lọ Lem và hoàng tử.

Chị cả: "Không thể nào! Làm sao một người như nó lại được hoàng tử để mắt đến chứ?"

Chị hai: "Thật vô lý! Cô ta đâu phải tiểu thư quý tộc gì. Chỉ là may mắn gặp được vận tốt, có lẽ mặc tạm một bộ váy ra dáng thôi."

Hoàng tử dường như không quan tâm tới xung quanh, chỉ tập trung vào Lọ Lem:

Hoàng tử: "Hãy cho ta cơ hội, tiểu thư. Ta muốn hiểu nàng nhiều hơn."

Lọ Lem nhìn sâu vào đôi mắt hoàng tử, trong lòng biết rõ đây là cơ hội mà cô đã chờ đợi từ rất lâu. Để mọi ánh mắt phải nhìn cô, để từng người một nhận ra họ đã sai khi xem thường cô.

Lọ Lem: "Nếu điện hạ muốn... vậy hãy cố gắng giữ lời."

Nhạc vẫn vang lên, nhưng giờ đây mọi người đều đang chú ý đến họ. Và khi ánh đèn lung linh chiếu lên khuôn mặt Lọ Lem, không ai nhận ra rằng trong nụ cười dịu dàng ấy ẩn chứa sự quyết tâm và một bóng tối mà chỉ riêng cô biết.

Tại bữa tiệc hoàng gia, không khí vốn dĩ đã tràn ngập sự sang trọng và náo nhiệt, bỗng trở nên nặng nề khi Lọ Lem trở thành tâm điểm chú ý. Cô xuất hiện như một giấc mơ giữa những bộ trang phục lấp lánh của giới quý tộc, nhưng lại là một giấc mơ khiến không ít người cảm thấy khó chịu.

"Cô ta là ai?" một tiểu thư trong số họ thì thầm, ánh mắt sắc lạnh. "Chưa từng thấy cô ta ở đâu trong giới này."

"Có vẻ như cô ta được mời vì một lý do nào đó đặc biệt," một người khác đáp, gương mặt nhăn nhó. "Nhưng rõ ràng cô ta không xứng với sự chú ý của hoàng tử."

Trong khi các quý tộc bàn tán, Lọ Lem vẫn mải mê quấn quýt bên hoàng tử. Cô cố gắng thể hiện sự ngây thơ trong ánh mắt, nhưng cách cô mời gọi lại mang một vẻ khiêu khích khó cưỡng. Dù những động tác của cô đều mềm mại và nhẹ nhàng, nhưng ai cũng có thể thấy sự tự tin và thách thức toát ra từ mỗi bước đi của cô.

"Hoàng tử," Lọ Lem cất tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyến rũ, "ngài có nghĩ rằng tôi sẽ là một công chúa hoàn hảo không?" Cô hơi nghiêng người về phía hoàng tử, để lộ một phần vai trần trắng ngần.

Hoàng tử, không thể rời mắt khỏi Lọ Lem, mỉm cười. "Tôi nghĩ, nếu cô tiếp tục như vậy, thì không chỉ hoàn hảo, mà còn là một báu vật."

Lời khen khiến cho Lọ Lem càng thêm kiêu hãnh, cô biết mình đang gây sự ghen ghét trong lòng các tiểu thư khác. Mặc cho ánh mắt đố kỵ và những lời xì xào bàn tán phía sau, cô vẫn tiếp tục thể hiện sự quyến rũ của mình, như một đóa hoa nở rộ giữa vườn đầy chông gai.

"Cô ta không có xuất thân gì đặc biệt cả," một tiểu thư khác lên tiếng, cố gắng thuyết phục những người xung quanh. "Chỉ là một cô gái vô danh từ đâu đó, chắc chắn không phải là người mà hoàng tử nên chú ý."

Cảm giác khó chịu lan tỏa trong không gian, những cái nhìn chằm chằm đầy thù ghét đổ dồn về phía Lọ Lem, nhưng cô vẫn lặng lẽ mỉm cười, tận hưởng sự chú ý. "Ngài có biết," Lọ Lem thì thầm với hoàng tử, "trong lòng tôi luôn có một ước mơ, rằng một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành người mà mọi người phải ngưỡng mộ."

Cô bỗng quay đi, khiến cho hoàng tử phải đuổi theo, nhưng trong khoảnh khắc đó, tiếng thì thầm lại vang lên. "Chẳng lẽ cô ta lại là con gái của một gia đình quý tộc nào đó đang bị giấu kín?" một tiểu thư khác đưa ra giả thuyết.

"Có thể, nhưng nếu đúng thì tại sao không ai từng nghe đến tên cô ta?" người bên cạnh phản đối. "Tôi cá là có điều gì đó không ổn ở đây."

Sự ghen ghét và hoài nghi của giới quý tộc càng gia tăng khi Lọ Lem trở thành tâm điểm chú ý. Họ thầm thì bàn tán về nguồn gốc bí ẩn của cô, trong khi cô vẫn tiếp tục cuốn lấy hoàng tử, không hề hay biết rằng đằng sau nụ cười tươi tắn của mình lại là những âm mưu đen tối đang âm thầm hình thành.

Thời gian trôi qua, nhưng cuộc chiến ngầm giữa Lọ Lem và giới quý tộc càng trở nên quyết liệt hơn. Cô đang vương lên trên đỉnh cao, trong khi những tiểu thư kia chỉ biết đứng từ xa, ghen tị và nghi ngờ. Bữa tiệc không chỉ đơn thuần là một buổi khiêu vũ, mà còn là một cuộc chiến để khẳng định danh phận và quyền lực trong xã hội.

Giới quý tộc phải chấp nhận rằng một cô gái như Lọ Lem, với vẻ đẹp rạng ngời và sức hút khó cưỡng, đang làm đảo lộn mọi quy tắc của họ.

Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu le lói, những âm thanh vui vẻ của bữa tiệc dần trở nên nhạt nhòa. Các quý tộc đã mệt mỏi sau một đêm vui vẻ, họ bắt đầu thu dọn để trở về nhà. Nhưng giữa những lối đi rộn rã và tiếng cười đùa, Lọ Lem vẫn đứng đó, ánh mắt lấp lánh một kế hoạch trong đầu.

"Đã đến lúc rồi," cô tự nhủ, một nụ cười bí ẩn hiện lên trên môi. Cô biết mình không thể ở lại lâu hơn nữa, vì nếu hai chị kế phát hiện ra, mọi thứ sẽ bị phá hỏng. Họ không hề hay biết rằng đêm nay, Lọ Lem không chỉ đến dự tiệc, mà còn có một âm mưu cho riêng mình.

Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của hoàng tử, cảm nhận được sự tiếc nuối khi anh nắm lấy tay cô một cách trìu mến. Lọ Lem không thể không ngoái lại nhìn hoàng tử lần cuối, trước khi chạy nhanh về phía cầu thang. Cô dừng lại một chút, nháy mắt và thả chiếc giày pha lê lấp lánh của mình xuống đất, một hành động tinh quái nhưng đầy tính toán.

"Đó sẽ là dấu vết của tôi," cô thì thầm, và rồi biến mất vào bóng đêm.

Bước chân cô nhanh nhẹn, tim đập rộn ràng khi cô leo lên chiếc xe ngựa sang trọng, được trang trí lộng lẫy với sáu con tuấn mã. Lọ Lem ra hiệu cho người đánh xe bắt đầu. Chiếc xe lăn bánh trong đêm, mang theo cô trở về nhà.

Trong khi đó, hoàng tử đứng đó, giữa những tiếng gọi và tiếng nhạc đang lắng dần, chợt cảm thấy một sự trống vắng. Khi cô gái bí ẩn vụt mất, chỉ để lại chiếc giày pha lê xinh xắn, tâm trí anh trở nên hỗn loạn.

"Mỹ nhân," hoàng tử thì thào, lòng đầy nỗi buồn. Anh nhặt chiếc giày lên, lòng quyết tâm tràn đầy. "Ta sẽ tìm ra nàng, bất kể thế nào." Anh ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng của Lọ Lem khi cô chạy khuất, lòng thầm nghĩ rằng nhất định mình sẽ gặp lại nàng.

Chiếc giày trong tay hoàng tử lấp lánh dưới ánh đèn, như một biểu tượng cho lòng khao khát và sự tìm kiếm của anh. Mỗi bước đi của hoàng tử là một bước tiến gần hơn đến định mệnh, một cuộc hành trình tìm kiếm không chỉ một cô gái, mà là một tình yêu đích thực. Anh quyết tâm không ngừng lại cho đến khi tìm ra được chủ nhân của đôi giày xinh đẹp ấy.

Về phần Lọ Lem, trong lòng cô đang dâng trào cảm giác phấn khích. "Hoàng tử sẽ tìm ra ta," cô tự nhủ, hài lòng với kế hoạch của mình. Một nụ cười mỉm lướt qua gương mặt cô khi hình dung về tương lai. "Khi đó, mẹ con nhà kia sẽ phải biết ai mới thật sự là người nắm quyền." Cô tràn đầy hy vọng và sự tự tin, trái tim rộn ràng với những giấc mơ đang dần hiện hình.

Bữa tiệc đã kết thúc.

Trong không gian tối tăm của phòng ngủ hoàng gia, bầu không khí nặng nề với những âm thanh lén lút của tình yêu và dục vọng. Lady Tremain, cậu, hay còn được biết đến như Tomie, tựa như một bóng ma quyến rũ, hắc ám và bí ẩn. Ánh nến le lói chiếu lên làn da mịn màng của cậu, làm nổi bật vẻ đẹp mê hoặc khiến bất kỳ ai cũng phải chao đảo.

Nhà vua Asari, ngồi trên chiếc ghế lộng lẫy, ánh mắt thèm khát như lửa. Ngài cảm nhận được sức hút không thể cưỡng lại từ Tomie, người mà ngài đã mơ ước, người đã thổi bùng lên những khao khát ngầm ẩn trong lòng. "Ngươi có biết rằng ta đã tìm kiếm ngươi từ rất lâu không?" ngài nói, giọng nói khàn khàn, vừa đầy sự điên cuồng vừa chứa đựng một nỗi khao khát dữ dội.

Tomie chỉ cười nhẹ, đôi mắt như chứa đựng những bí ẩn không thể giải thích. Cậu thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại mời gọi. "Nhưng... thần không phải là người mà ngài muốn," cậu đáp, nhưng thân thể lại hơi nghiêng về phía nhà vua, như thể muốn kích thích ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy trong ngài.

Nhà vua cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lời nói và hành động của cậu. "Ngươi đang đùa với ta sao, mỹ nhân?" ngài hỏi, giọng nói đầy kiềm chế nhưng chứa đựng sự cuồng nhiệt. Ngài đứng dậy, từng bước tiến về phía Tomie, như thể muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai người. "Ta không thể sống thiếu ngươi."

Cậu lại lùi lại một bước, ánh mắt đầy thách thức. "Ngài thật sự muốn có thần sao? Có thể chỉ là một mảnh ghép trong thế giới đầy rẫy sự tăm tối này," cậu nói, giọng điệu vừa ngọt ngào vừa mời gọi, nhưng ẩn chứa một sức mạnh đầy bí ẩn. Thân thể cậu nhẹ nhàng uốn éo, làm cho nhà vua càng thêm điên cuồng, như thể không thể kiềm chế được sự thôi thúc trong lòng.

"Ngươi chính là ánh sáng duy nhất trong thế giới của ta," Asari gầm gừ, ngập tràn khao khát. Mỗi từ mà ngài nói ra đều như nhấn chìm cậu vào một cơn bão của cảm xúc mãnh liệt. "Hãy để ta có được ngươi, hãy để ta sở hữu ngươi."

Mặc dù cậu từ chối, nhưng Tomie biết rằng mình đang thao túng từng cử chỉ và cảm xúc của nhà vua. "Để được sở hữu, ngài phải chứng minh cho thần thấy ngài xứng đáng," cậu nói, như thể đang thách thức ngài. Trong cái nhìn của cậu, có một sức hút đầy bí ẩn, khiến Asari cảm thấy ngực mình nóng bừng, ham muốn ngày càng mãnh liệt hơn.

Cậu khẽ bước về phía nhà vua, tạo ra một khoảng không gian chật chội, như thể cậu là một con thú hoang đang dụ dỗ kẻ thù. "Nhưng có lẽ... ta sẽ làm cho ngài thích thú," cậu nói với một nụ cười quyến rũ, trong khi lại lùi lại một cách nhẹ nhàng, để lại trong lòng nhà vua một nỗi khao khát không thể cưỡng lại.

Nhà vua Asari, đã hoàn toàn bị cuốn vào cơn lốc của tình dục và dục vọng, không thể chịu đựng hơn được nữa. "Ngươi chính là tất cả những gì ta cần," ngài thốt lên, lao tới gần cậu, như một con hổ đói khát. Ngài ôm chặt lấy Tomie, để lại một cái ôm bạo ngược mà đầy yêu thương.

Trong không khí ngột ngạt, giữa những cơn sóng của dục vọng và nỗi khao khát, Tomie đã hoàn toàn làm chủ được cuộc chơi. Cậu biết rằng mình đang tạo ra một cuộc rượt đuổi không thể nào quên, một câu chuyện đầy những bí ẩn và mờ ám .

Nhà vua Asari, sau khi đã thỏa mãn cơn khát dục vọng với Tomie, quay lại và gọi một người hầu. Ngài muốn đảm bảo rằng không có gì có thể làm gián đoạn khoảnh khắc tuyệt vời này với mỹ nhân của mình.

"Ngươi hãy đi và chăm sóc cho hai cô con gái kia," ngài ra lệnh, giọng nói của ngài đầy quyền lực và sự kiên định. "Đưa chúng đến một phòng khác, cho chúng những gì chúng muốn, nhưng tuyệt đối không được để chúng làm phiền ta."

Người hầu cúi đầu, gật đầu một cách kính cẩn. "Dạ, thưa bệ hạ. Tôi sẽ đảm bảo rằng họ không bị quấy rầy."

Nhà vua quay trở lại với Tomie, ánh mắt ngập tràn dục vọng. Ngài không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp quyến rũ của cậu. "Chỉ cần ta có ngươi, mọi thứ khác đều không quan trọng," ngài thì thầm, đôi tay vén những lọn tóc mềm mại của Tomie ra sau tai. "Ngươi là tất cả những gì ta cần trong lúc này."

Tomie, với một nụ cười lẳng lơ, nhẹ nhàng ghé sát lại gần, như thể muốn thách thức sự kiên nhẫn của nhà vua. "Vậy thì, bệ hạ, hãy cho ta thấy ngài có thể làm gì cho ta," cậu nói, giọng nói như những giọt mật ngọt, vừa mời gọi vừa đầy bí ẩn.

Nhà vua, như bị thôi miên, gật đầu và ôm chầm lấy cậu. "Ta sẽ làm cho ngươi thỏa mãn mọi ước muốn," ngài nói, sự cuồng nhiệt trong giọng điệu của ngài như lửa cháy bùng lên, sẵn sàng để đưa Tomie vào những khoái cảm không thể nào quên.

Ngài muốn thỏa thích âu yếm mỹ nhân trước mặt, để được đắm chìm trong vẻ đẹp hắc ám và quyến rũ của cậu, mà không cần phải lo lắng về hai chị kế của Lọ Lem. Hắn biết rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa, miễn là hắn có thể thỏa mãn những khát khao trong lòng mình với Tomie.

Tới tận ngày mai cậu mới xuống được giường, giờ đây nhà vua đang hầu hạ cậu , ôm lấy cậu không muốn chia rời nhưng cậu bảo mình phải về .
Đức vua bảo sẽ chuẩn bị tiệc cưới cho cả hai. Cậu bảo nhà vua rằng hãy lo cho thái tử trước.
Cậu còn trà xanh mà nũng nịu bảo lễ cưới của chúng ta tổ chức sau nhưng muốn to đẹp nhất.
( ý là lễ cưới của hoàng tử phải nhỏ và thấp kém hơn mình)
Vua sủng hạnh cậu , yêu bảo bối vô cùng nên đồng ý ngay.
Xai người chuẩn bị xe cho cậu và hai đứa con về.
Hai đứa chị kế của lọ lem
Sau khi gặp cậu bèn tố cáo hôm qua lọ lem đã trốn tới tiệc. Cậu nhìn hai đứa con gái này bèn ra lệnh im lặng nào có gì về nhà nói. Xe ngựa của cậu ám thầm ra khỏi hoàng cung .
Khi này hai đứa mới để ý mẹ mình. Bình thường mẹ đã đẹp rồi hôm nay như được chăm sóc tốt hay sao nhìn nó quyến rũ và có phần như kỹ nữ chị chơi xong vậy . Có nét dâm dãng, lại còn có đấu hôn vết cắn trên cổ là họ hiểu ngay . Đêm qua mẹ mình chị đàn ông chơi. Cái bụng to như vậy chắc vẫn còn tinh dịch của nam nhân đó . Đầu vú vẫn dựng đứng lên qua lớp váy .
Hai đứa cười thầm trong lòng không biết ai số hưởng. Dù sao cha bọn chúng cũng chết lâu rồi mẹ đi tìm tình nhân mới cũng không sao .
Giới quý tộc còn chơi hơn cả thế nên với họ chuyện đó là bình thường. Nhiều quá phụ bị chơi nát cả lồn rồi chơi như xúc vật ấy nữa .
Cậu cũng không giấu diếm dù sao thì bị nó cũng lớn rồi.

Hai đứa còn trinh lên rất hứng thú với việc làm tình . Nên khi đưa cậu vào phòng chúng đóng cửa lại, bảo người hầu hôm nay không cần hầu hạ ra ngoài hết đi .  Bọn nó muốn giúp mẹ mình thay đồ chủ yếu muốn xem mẹ bị tên kia chơi ra sao .
Tomie cũng mệt mỏi rồi , không biết làm sao thế giới này dạo này áp chế sức mạnh của cậu xuống quá thấp . Có vẻ do cốt truyện đã khởi động . Dù sao đây cũng chỉ là mảnh hồn xuyên nhỏ nên cậu không để ý, dù sao mục đích chính là thu thập cái ác, hắc ám và tội lỗi.

Hai đứa con gái xấu xí ấy giúp mẹ mình thay đồ .
Khi bộ đầm được cởi ra cơ thể sống tính hiện ra, chúng ngạc nhiên mà cảm thán . Mẹ mình có một con cặc xinh đẹp mà cũng được phết 16cm . Đủ dùng rồi . Cô chị xoa bộ ngục bị cắn mút sưng nên , đầu vú bị chơi thâm , bên dưới cô em đang dạng chân mẹ ra xem vùng nhạy cảm. Đúng là cơ thể đã sinh con rồi có khác nhìn chín dục , đam đãng. Lồn to mụ cao đang chảy đâm thủy và tinh dịch . Lỗ đít của mẹ cũng thế bị địt toang hoang ra bên trong hồng hào chảy tinh dịch và mật ngọt .
Cái cơ thể quá đĩ này nữa nhìn vào còn nứng .
Tomie mỗi đi được hai đứa con đụng chạm bèn rên rỉ .
Hai đứa con gái được mẹ chiều quen rồi với cả họ đã muốn đè mỹ nhân này ra chơi lâu rồi. Cậu nhìn bà biết tham liệm bẩn thỉu của bọn chúng , rồi cố tình để con cặc cứng lên. Dung túng cho tội ác và nghiệp đồ .
Cả hai lấy lý do muốn giúp mẹ, dề cậu ra hiếp dâm , chúng chơi rất bạo thi nhau cưỡng lên con cặc nhún nhảy. Cậu phá trinh lồn bọn nó, chúng không hề cảm thấy tội lỗi mà sung sướng khi được mẹ . Mỹ nhân phá trinh, địt vào tử cung mình.
Cậu chuyển tinh dịch của tên hoàng đế trong bụng mình thành tinh của mình và bắn vào tử cung bọn nó. Cả 3 cuồng dâm, bọn nó bú liếm cả người, như hai đứa trẻ háu ăn vậy , tham lam mà đồi hỏi.
Cậu cũng chơi mệt rồi bọn nó vẫn hăng bảo mẹ chỉ cần nghỉ ngơi chúng con phục vụ.

Sau hôm ấy hai đứa con rất dính cậu , cho tới khi cốt truyện lại vận chuyển.

Trong một căn phòng rộng rãi, ánh sáng lấp lánh từ chiếc đèn chùm toả xuống khiến không gian càng thêm rực rỡ. Tomie, trong hình hài mẹ kế của Lọ Lem, ngồi vắt chéo chân, mắt khẽ nheo lại khi quan sát Anastasia và Drizella đang háo hức nói về bữa tiệc của Hoàng tử và tin đồn mới nhất: Hoàng tử sẽ đi tìm chủ nhân của chiếc giày thuỷ tinh. Cả hai cô gái mải mê với suy nghĩ về mình là "công chúa" tương lai, không hề để ý đến Lọ Lem, người đang dọn dẹp ở góc phòng với vẻ mặt bối rối và lo lắng.

Anastasia: "Mẹ, người có nghĩ là Hoàng tử sẽ tìm ra người ấy không? Chắc chắn rồi, một trong hai chúng con sẽ vừa chiếc giày đó!"

Anastasia nói với giọng đầy tự tin, đôi mắt lấp lánh kỳ vọng, trong khi Drizella cũng gật đầu phụ họa, hờ hững chải lại mái tóc.

Tomie: nở một nụ cười nhạt "Ta không nghi ngờ gì, nếu các con... thật sự là người Hoàng tử đang tìm kiếm."

Tomie cố ý nhấn mạnh, để lại một thoáng im lặng trong phòng. Drizella và Anastasia dường như chẳng để tâm, cứ tiếp tục mộng tưởng. Còn Lọ Lem thì khẽ cắn môi, cúi gằm mặt xuống. Nàng nhớ lại đêm hội huyền diệu, khi nàng xoay trong điệu vũ cùng Hoàng tử – một ký ức khiến tim nàng đập loạn nhịp, nhưng nàng cũng lo sợ sẽ bị phát hiện.

Lọ Lem: ngập ngừng, cuối cùng không chịu nổi, nàng lên tiếng "Mẹ... có thật là Hoàng tử sẽ đến từng nhà thử giày không ạ?"

Anastasia và Drizella lập tức quay sang nhìn cô em cùng cha khác mẹ với ánh mắt giận dữ.

Drizella: "Ngươi hỏi để làm gì? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền đi thử giày đó?"

Anastasia: "Đúng thế! Giấc mơ trở thành công chúa không phải dành cho những kẻ hèn mọn như ngươi."

Tomie nhìn cảnh tượng đó mà khẽ bật cười. Cậu thấy sự kiên nhẫn của Lọ Lem trước những lời sỉ nhục của hai người chị thật đáng khâm phục.

Tomie: giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lọ Lem "Lọ Lem, ngươi tốt nhất đừng để mình phải dính vào những giấc mơ xa vời. Nhiệm vụ của ngươi chỉ là hầu hạ trong nhà này, hiểu chứ?"

Lọ Lem khẽ cúi đầu, lòng chùng xuống. Nàng không dám chống đối mẹ kế nhưng không thể ngăn trái tim mình đập mạnh khi nghĩ đến Hoàng tử. Nàng nhớ rõ ánh mắt dịu dàng của chàng khi cả hai nắm tay trong đêm vũ hội.

Cả tuần sau, Hoàng tử thực sự bắt đầu chuyến hành trình đi tìm cô gái bí ẩn. Tin tức về chiếc giày thuỷ tinh và lời tuyên bố của Hoàng tử đã lan khắp đất nước. Trong khi giới quý tộc dè bỉu hành động "phi lý" này thì những người bình thường lại tràn đầy hy vọng. Nhà nhà đều chuẩn bị, mong mỏi giấc mơ "đổi đời".

Một buổi sáng, tiếng gõ cửa vang lên làm mọi người trong nhà mẹ kế của Lọ Lem sững sờ. Tomie bình thản chỉnh lại bộ váy lụa đỏ thẫm, gương mặt hiện lên nụ cười quyến rũ mà tà mị.

Tomie: giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén "Các con, chuẩn bị đi. Hãy chắc chắn rằng mình trông hoàn hảo nhất có thể."

Anastasia và Drizella lập tức chạy vào phòng, nhốn nháo tìm váy đẹp, trang điểm kỹ lưỡng.

Anastasia: "Mẹ, hôm nay nhất định con sẽ làm Hoàng tử ngỡ ngàng! Chiếc giày đó nhất định phải thuộc về con!"

Drizella: "Mơ đi, Anastasia! Chị còn chưa chắc là người vừa giày. Em đây, chắc chắn mới là người Hoàng tử tìm kiếm!"

Tomie mỉm cười đầy ẩn ý, trong lòng biết rõ kết cục sẽ ra sao nhưng vẫn để mọi chuyện diễn ra, lòng thầm xem đây như một vở kịch thú vị.

Khi hai người con gái ra ngoài phòng khách, Lọ Lem vẫn ngồi thu mình trong góc phòng. Trái tim nàng đập thổn thức, hy vọng le lói lại trỗi dậy trong lòng. Tomie liếc qua nàng, vẻ mặt khó đoán.

Tomie: "Lọ Lem, ngươi cũng muốn thử chiếc giày đó sao?"

Lọ Lem ngước nhìn mẹ kế, ánh mắt bối rối, không dám trả lời. Cô sợ bị trêu chọc nhưng lòng vẫn khẽ gật đầu.

Tomie chỉ cười nhạt, bước ra cửa chào đón Hoàng tử, lòng tự nhủ rằng trò chơi này sắp đạt tới đỉnh điểm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co