Anh Ay Dang Ngu Say
Sau khi kỳ nghỉ lễ kết thúc, khi mọi người trở lại làm việc như bình thường, số người trong viện điều dưỡng có thể nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôm đột nhiên giảm đi, bao gồm cả Đới Khiêm và Phạm Kim Cang. Cũng là bởi vì Tạ Gia Nhân không đến thăm vào dịp Tết Nguyên Đán nên bà ta thực sự không biết anh đã chuyển đi đâu.Ban giám đốc chắc chắn đã hỏi Phạm Kim Cang, họ cũng nhanh chóng tìm ra nơi này vào một buổi sáng u ám, khi đó Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi một mình trên ban công ngơ ngác nhìn đàn ông, phụ nữ và trẻ em ra vào ngoài sân. Hầu hết họ đều có biểu cảm buồn bã trên khuôn mặt, khiến anh không khỏi cảm thấy buồn bã, dù có người ở bên cạnh nhưng anh cũng mơ hồ cảm thấy mình như vậy."Duk duk duk..." Ngụy Phong và lão Ngưu gõ cửa, rồi hai người hộ lý đi vào theo, trên tay cầm những túi lớn nhỏ đựng lời chia buồn và hoa quả."Lao Diệp, chúng tôi đến đây để thăm anh!" Lão Ngưu bước đến phía trước với nụ cười trên khuôn mặt "Tìm chỗ của anh thật sự rất khó, tôi thậm chí không thể hỏi được gì ở Đới Khiêm hay Thư ký Phạm, vì vậy chúng tôi đã phải tìm kiếm xung quanh rất lâu, nơi này thật khó tìm.Diệp Cẩn Ngôn vẫn im lặng.Ngụy Phong nhìn thấy thái độ của anh lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.Diệp Cẩn Ngôn cười, xoay ghế nói: "Gây phiền phức cho hai vị ông chủ rồi, hai người có nhiều việc như vậy, còn phải tốn nhiều công sức từ nơi xa xôi như vậy để tìm gặp tôi!"Lão Ngưu chắp tay trước mặt, trên mặt nở nụ cười: "Nhìn anh nói xem, chúng ta đã làm việc cùng nhau nhiều năm, đến thăm anh không phải là điều nên làm sao!" Vừa nói ông ta vừa tiến lên phía trước mấy bước, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh anh. " Anh hồi phục thế nào rồi? Nghe nói anh không thể chịu được đả kích."Diệp Cẩn Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười "Tôi muốn cảm ơn hai vị Hắc Bạch Vô Thường" vừa nói lời này, anh liếc nhìn hai người đầy hàm ý " Ở Quỷ Môn Quan đã thả tôi đi!"“Còn nói đùa giỏi như vậy!” Lão Ngưu muốn hóa giải nỗi xấu hổ khi bị anh nhìn chằm chằm, chỉ vào quà do hộ lý mang đến nói: “Đến đây không thể trắng tay được, đều là đồ bổ sung tốt, tôi nghĩ anh có thể sử dụng chúng!"Ngụy Phong cũng nói lại: "Lão Diệp, Ngưu tổng cùng những lãnh đạo khác đặc biệt quan tâm đến anh. Chúng ta đều muốn cùng nhau đến, nhưng sợ người đến quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của anh, nên hai người chúng tôi đại diện đến đây!"Vậy thì tôi phải cảm ơn sự quan tâm của mọi người rồi!" Lời nói hôm nay của Diệp Cẩn Ngôn hoàn toàn khác với lần trước, thậm chí còn mang theo một chút địch ý "Hai người có thể quay trở về báo lại cho mọi người biết rằng tôi đang hồi phục rất tốt, cuối tháng tôi có thể xuất viện ”.Lão Ngưu và Ngụy Phong nhìn nhau, sau đó mỉm cười nói: "Lão Diệp, chúng ta quen như vậy, cho nên tôi sẽ nói thẳng một số chuyện. Lần này anh vô tình gặp phải tai nạn này, làm gián đoạn cuộc hợp tác của anh và Tạ gia, tôi nghĩ đây là ý trời…”"Ý anh là gì? Ý trời là gì?" Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời ông ta "Ý anh là ý trời khiến tôi bị đâm vào đầu và tim à?""Xem anh đang nói cái gì vậy!" Lão Ngưu vẻ mặt không vui "Anh nói như thể chúng tôi muốn anh xảy ra bất trắc vậy, để tôi nói xong đã!"Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hai người họ "Lão Diệp, ý của ta là có lẽ ông trời sẽ không cho anh đến Tạ gia, anh cũng có thể nhân cơ hội này cân nhắc việc quay lại Tinh Ngôn. Tình thế hiện tại tốt như vậy, cơ hội hiếm có, ai biết được rằng trong vài năm nữa anh có thể quay về lại hay không? Sẽ không bao giờ có cơ hội tốt như thế này nữa đâu!"Tôi hiểu được, hôm nay hai người đến đây là để thuyết phục tôi về Tinh Ngôn!""Chà, thành thật mà nói, nguồn đầu tư có được từ phía Singapore hiếm lắm...""Dừng lại, chuyện xưa không cần nhắc tới!" Diệp Cẩn Ngôn xua tay "Nếu tôi không cân nhắc việc trở lại Tinh Ngôn, Đới Khiêm có thể thay mặt tôi nắm giữ cổ phần được không? Hiện tại, tôi vẫn là nguòiq nắm giữ tỷ lệ cổ phần lớn nhất."Sắc mặt Ngụy Phong đột nhiên hơi thay đổi, ông ta vẫn im lặng "Về mặt lý thuyết thì không thành vấn đề...""Vậy thì tốt!" Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời lão Ngưu, " Hai vị đừng lo lắng, Đới Khiêm có thể điều hành Tinh Ngôn rất tốt. Tôi hy vọng các người có thể làm như khi tôi còn ở đó !"Khi Chu Tỏa Tỏa tới viện điều dưỡng vào buổi chiều, bên ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ, đèn trong phòng đã tắt. Khi cô mở cửa, cô nghĩ rằng trong phòng không có ai, nhưng cô lại thấy Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi một mình ngơ ngác ở ban công."Sao anh lại ngôi ở đây? Anh không mặc áo khoác à!" Giọng cô có chút không vui, cô cảm thấy đau lòng trong khi tìm một chiếc áo khoác dày để khoác lên người anh "Sao vậy?"Anh trông có vẻ cô đơn, nhìn về phương xa, thở dài: "Đau lòng, khó chịu, thất vọng!""Có chuyện gì đã xảy ra à?""Có một số việc anh không muốn nghĩ tới, nếu thật sự là mơ thì tốt biết bao, mọi người đều sẽ giống như lúc ban đầu..." Có lẽ là trải qua một lần thoát chết trong gang tấc, anh càng trở nên xúc động hơn, đặc biệt là mấy lần gặp gỡ với lão Ngụy và lão Ngưu càng khẳng định sự nghi ngờ của anh, tục ngữ nói : Vô sự bất đăng Tam Bảo điện. Anh hi vọng chỉ là anh nghĩ quá nhiều- Vô sự bất đăng Tam Bảo điện là : không có chuyện sẽ không tới của thăm ( đại loại là nhờ vả hoặc thăm dò điều gì đó )Chu Tỏa Tỏa đẩy anh trở lại phòng, đóng cửa ở ban công, căn phòng lại trở nên yên tĩnh."Kể cho em nghe điều gì đó vui vẻ nhé, được không?"Những điều vui vẻ? Anh cau mày, có lẽ mỗi lần cô đây đối với anh là điều vui nhất.
Mặc dù Phạm Kim Cang đã tìm được luật sư, công chứng tài sản, lập di chúc và anh thầm quyết định không để mình trở thành gánh nặng cho cô, nhưng anh vẫn không khỏi muốn gặp được cô. Cách cô bận rộn trước mặt anh khiến anh có cảm giác như đang được cô quan tâm đến. So với việc sau khi cô kết hôn, anh có nói dù cô có gặp khó khăn gì thì cô hãy đến tìm anh, bất cứ lúc nào, nhưng cô chưa bao giờ đến tìm anh dù chỉ một lần, Thượng Hải không lớn nhưng như thể họ ở cách xa nhau, rất xa."Tỏa Tỏa" anh nhẹ nhàng gọi cô, nhìn vào những cuốn sách đặt cạnh giường. Cô nói rằng khi anh hôn mê cô đã liên tục đọc cho anh nghe. "Em đã đọc hết sách anh đưa cho em chưa?"Chu Tỏa Tỏa ngạc nhiên khi anh đột nhiên hỏi câu hỏi này, cô dừng lại việc dọn bàn cà phê, ngồi trên ghế sofa cách anh không xa và trả lời: "Em chỉ đọc cuốn sách đầu tiên, Trăm năm cô đơn".Anh đột nhiên bật cười, nhớ lại cô đã hỏi anh ở Lệ Thủy rằng anh có thích những cô gái thích đọc sách không."Em muốn mở một thư viện!" Chu Tỏa Tỏa bỗng nhiên cười nhìn anh nói.“Cái gì?” Anh ngước mắt lên với vẻ bối rối.“Em chuẩn bị mở một thư viện, anh có thể giúp em thiết kế, được không?” Cô nói.Anh có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại có chủ ý như vậy, thậm chí anh còn có chút cảm động: “Chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều tiền đâu!”“Vậy có làm em chết đói không?” cô tinh nghịch hỏi."Chắc là không!""Vậy thì làm thôi, em cũng muốn nhân cơ hội này để thay đổi bản thân và cuộc đời mình!"Diệp Cẩn Ngôn nhai đi nhai lại những lời nói của cô, cuối cùng quyết định thay đổi bản thân và cuộc đời.*** từ này 疗养院 đọc là liáoyǎngyuàn có nghĩa là trại an dưỡng hoặc viện điều dưỡng chứ không phải dịch thành viện dưỡng lão, có một số người hay dịch sai câu này khi chỉ nhìn pinyin, thân ái vui lòng không bắt bẻ sốp ***敬老院; 养老院 hai cái này mới chỉ viện dưỡng lão 老 này đọc là lǎo là già, còn 疗 đọc là liáo là điều trị, chữa trị, trị liệu.
Mặc dù Phạm Kim Cang đã tìm được luật sư, công chứng tài sản, lập di chúc và anh thầm quyết định không để mình trở thành gánh nặng cho cô, nhưng anh vẫn không khỏi muốn gặp được cô. Cách cô bận rộn trước mặt anh khiến anh có cảm giác như đang được cô quan tâm đến. So với việc sau khi cô kết hôn, anh có nói dù cô có gặp khó khăn gì thì cô hãy đến tìm anh, bất cứ lúc nào, nhưng cô chưa bao giờ đến tìm anh dù chỉ một lần, Thượng Hải không lớn nhưng như thể họ ở cách xa nhau, rất xa."Tỏa Tỏa" anh nhẹ nhàng gọi cô, nhìn vào những cuốn sách đặt cạnh giường. Cô nói rằng khi anh hôn mê cô đã liên tục đọc cho anh nghe. "Em đã đọc hết sách anh đưa cho em chưa?"Chu Tỏa Tỏa ngạc nhiên khi anh đột nhiên hỏi câu hỏi này, cô dừng lại việc dọn bàn cà phê, ngồi trên ghế sofa cách anh không xa và trả lời: "Em chỉ đọc cuốn sách đầu tiên, Trăm năm cô đơn".Anh đột nhiên bật cười, nhớ lại cô đã hỏi anh ở Lệ Thủy rằng anh có thích những cô gái thích đọc sách không."Em muốn mở một thư viện!" Chu Tỏa Tỏa bỗng nhiên cười nhìn anh nói.“Cái gì?” Anh ngước mắt lên với vẻ bối rối.“Em chuẩn bị mở một thư viện, anh có thể giúp em thiết kế, được không?” Cô nói.Anh có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại có chủ ý như vậy, thậm chí anh còn có chút cảm động: “Chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều tiền đâu!”“Vậy có làm em chết đói không?” cô tinh nghịch hỏi."Chắc là không!""Vậy thì làm thôi, em cũng muốn nhân cơ hội này để thay đổi bản thân và cuộc đời mình!"Diệp Cẩn Ngôn nhai đi nhai lại những lời nói của cô, cuối cùng quyết định thay đổi bản thân và cuộc đời.*** từ này 疗养院 đọc là liáoyǎngyuàn có nghĩa là trại an dưỡng hoặc viện điều dưỡng chứ không phải dịch thành viện dưỡng lão, có một số người hay dịch sai câu này khi chỉ nhìn pinyin, thân ái vui lòng không bắt bẻ sốp ***敬老院; 养老院 hai cái này mới chỉ viện dưỡng lão 老 này đọc là lǎo là già, còn 疗 đọc là liáo là điều trị, chữa trị, trị liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co