Anh Yeu Em Bao Boi A Tfboys
Vừa đến bệnh viện,tụi nó ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên lầu 22.Vừa nhìn thấy Khả,Phong Tử Yên chạy ngay tới chỗ nó rồi đưa một túi hồ sơ xét nghiệm trước mặt nó,tay nó run run,mặt tái đi khi cầm tờ giấy trên tay.Kết quả xét nghiệm....quan hệ mẹ con.Đọc đến đây nước mắt nó rơi xuống.Sao nó lại được gặp mama nó ở đây?Mọi chuyện sao diễn ra nhanh quá vậy?Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?Pama nó đã mất rồi mà!Nó ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn người phụ nữa phía trước.Phong Tử Yên cũng sụt sùi theo,người con bà đang tìm kiếm lâu nay đang ở trước mặt bà,rất gần.-C...cô...cô là mẹ...mẹ của cháu sao?Nó sắp không thể nói thành lời nữa rồi.MẸ-từ ngữ tuy quen thuộc nhưng đólại là lần đầu tiên nó nói trong suốt 16 năm qua.Một sự vui mừng khôn xiết và một thứ tình cảm gì trong nó dâng trào.Nó không hề mồ côi.-Đúng là ta...ta là mẹ của con đây.Ta xin lỗi,xin lỗi vì suốt 16 năm qua không bên cạnh,chăm sóc,nuôi nấng con được.Ta đã để con phải sông một cuộc sống thiếu tình thương của ba mẹ,thiếu đi quyền lợi của một đứa trẻ vậy nên từ giờ con hãy để ta làm tròn bổn phận đó nhé,hãy để ta được chăm sóc cho con.Ta có thể nghe con gọi ta là mẹ được không?-Tất cả niềm vui,niềm hạnh phúc của bà đang vỡ oà.-Không được!Nó cất giọng nói to,lời nói đó của nó khiến bà không khỏi ngạc nhiên và hụt hẫng.-Tại sao vậy?Vừa rồi con còn vui lắm mà!-Tôi không thể chấp nhận một người là mẹ tôi mà cho tôi vào khu nghi viện từ khi sinh ra trong khi bà vẫn còn tồn tại.Tại sao,Tại sao?Bà không muốn nuôi tôi sao,hối hận vì đã sinh ra tôi à?Nếu thế thì ngay từ đầu còn sinh ra tôi làm gì nữa?Hay là chạy theo tiếng gọi của tình yêu?Bà đã khiến tôi tưởng rằng bà đã mất,khiến tôi phải chịu biết bao sự sỉ nhục từ bạn bè.Bà có biết tôi đau khổ thế nào không?Tôi đau đến tột cùng mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ có ba có mẹ.Tôi chỉ là một đứa mồ côi.Không thể ,bà không phải là mẹ của tôi.Mẹ của tôi đã mất rồi,bà ấy không còn nữa.Chắc chắn đã có sự nhầm lẫn ở đây.-Kìa Khả,bình tĩnh đi chứ,kết quả đã ghi rõ rồi mà không thể phủ nhận được!-Jo và Sam cũng hết sức khinh ngạc trước những lời nói của nó.-Khả Ái mẹ xin lỗi con,mẹ xin lỗi!-Đừng xưng mẹ với tôi.Ba mẹ của Jo mới là ba mẹ của tôi,cả đời họ là ba mẹ của tôi cho nên bừ đừng gọi tôi là con nữa.Tôi chưa từng có người mẹ nào như bà cả.Đi thôi hai cậu.-Nó khóc nức nở,nước mắt dạt doà,khoé mắt ướt đẫm.-Chờ chút mình có điện thoại!-Alô,Jolie xin nghe ạ!Cái gì....ba...ba bị tai...tai nạn ?Đang trong phòng cấp cứu sao?Ba bị mất nhiều máu phải truyền máu gấp sao mẹ?Nguy rồi,nguy rồi!-Mấy cậu à,ba mình bị tai nạn,bây giờ đang trong tình trạng nguy kịch,mình phải đi gấp đây,mấy cậu về sau nha!-Cậu nói sao?Ông chủ bị tai nạn?Mình phải đến đó ngay,bị mất nhiều máu sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó.-Uk,vậy chúng ta đi thôi.-Khả Ái à!-Tử Yên níu tay nó lại-Bà không thấy chuyện gì đang xảy ra sao?Chúng ta tạm gác chuyện đó qua một bên đi,đợi mọi chuyện ổn rồi sẽ tính sau.-Được,ta sẽ chờ con.Ta sẽ giải thích rõ ràng cho con nghe tại sao ta làm như thế đối với con.Trong bệnh viện,các bác sĩ đang bận mải,dốc hết sức cứu lấy ba Jo,mọi người càng ngày càng lo sợ,cầu nguyện cho ông tai qua nạn khỏi.Một cô y tá vội vã chạy ra:-Bệnh nhân đang thiếu máu trầm trọng.Mọi người nếu ai thuộc nhóm máu RH âm tính thì xin hãy làm thủ tục hiến máu giùm nha!RH âm tính!!!Nhóm máu gấu trúc đó sao?Phải làm sao,phải làm sao?Tìm đâu ra người có nhóm máu hiếm như thế này bây giờ?Vừa biết được tin Brian gặp tai nạn khi ở viện nghiên cứu xét nghiệm cùng Jo,Sam,Khả,Phong Tử Yên cũng đi theo mấy đứa.Nghe nói tới nhóm máu RH âm tính thì bà liền nhanh chân tới làm thủ tục vì bà cũng thuộc nhóm máu đó.Cũng may có bà mà Brian cũng đã qua được cơn nguy hiểm.Về phần Khả Ái cũng đỡ hận bà đi được phần nào.Trong thâm tâm bà cũng rất vui vì đã làm được một việc tốt,đã cứu được cả một mạng người.Không những thế người đó lại là cấp trên của bà,là chủ tịch của bà.-Bệnh nhân vừa qua cơn nguy kịch,cần được nghỉ ngơi một thời gian mới có thể bình phục.Người nhà không nên làm phiền bệnh nhân quá và cũng đừng để những chuyện gì làm bệnh nhân quá kích động.-Bác sĩ ân cần căn dặn.-Dạ thưa bác sĩ!-Xin hỏi ai là bà Rose vậy ạ?-Bác sĩ-Là tôi ạ!Có chuyện gì không bác sĩ?-Xin mời bà đi theo tôi.-DạHai người đi tới một phòng riêng để nói chuyện.Bác sĩ đưa cho bà một bản xét nghiệm máu.Vừa cầm nó trên tay,mặt mày bà tái xanh,ngạc nhiên đến nỗi không biết phải làm gì,nhịp tim bấn loạn như muốn nhảy ra ngoài.-Bác sĩ,chuyện này là sao?Quan hệ....huyết thống là sao?Tôi đâu có nói bác sĩ xét nghiệm ADN đâu.-Đúng vậy,Phong Tử Yên và Brian là hai anh em có cùng huyết thống.Trong quá trình hiến máu chúng tôi đã phát hiện ra họ không những thuộc cùng nhóm máu giống nhau mà còn cùng dòng máu nữa.-Nhưng bác sĩ à,chồng tôi chưa từng có em gái mà,có phải là có sự hiểu lầm gì ở đây không?-Trong quá trình làm việc,chúng tôi chưa bao giờ có sự sơ suất gì,mong bà hiểu cho ạ.Kết quả này là đúng 100% không sai một chút nào.Có lẽ đã vì lí do nào đó mà chồng bà không muốn nói cho bà biết.Chào bà.-Chào bác sĩ!Mọi chuyện là sao?Sao mà một lúc lại có biết bao chuyện khó tin xảy ra vậy?Thật không thể tin nổi.Nào là Khả Ái là con gái của Phong Tử Yên,Phong Tử Yên lại là em gái của Brian.Vậy có nghĩa là Khả Ái là họ hàng của Jo,theo như quan hệ thì Brian là bác Khả Ái vì Brian hơn tuổi Phong Tử Yên và Jo là chị họ của Khả Ái.Bây giờ trong nhà Jo,mọi người đang loạn hết lên.-Sao ạ!Mẹ nói bà Phong Tử Yên là em gái của ba sao?Nhưng từ trước tới giờ ba chưa từng nói cho nhà mình biết ba có em gái nữa mà.Không thể,không thể,con không tin.Con phải đến bệnh viện ngay lập tức để hỏi ba cho ra lẽ mới được.-Không được đâu con,bây giờ ba không thể nghe thấy những tin này được,nó sẽ làm cho ba bệnh nặng hơn đó.Chúng ta sẽ nói cho ba khi ba khỏi bệnh nha.Mọi chuyện đã rõ ràng rồi,không thể chối cãi được.-Con không tin đâu!-Nhưng bác sĩ đã nói vậy con à!Mọi người đang tranh cãi nhau về vấn đề này thì từ ngoài cổng,một con xe Land Rover phóng vụt tới đậu trước cửa.Bác quản gia mở cửa,một người phụ nữ bước từ trong xe ra mặc một bộ váy ngắn ,bó ôm sát cơ thể tôn lên một đường cong hoàn mĩ hình chữ Y cùng với chiếc áo choàng lông vũ hàng hiệu bên ngoài và chiếc túi xách Cleopatra đậm chất sang trọng và quyến rũ.Đó là Phong Tử Yên.Bà cất giọng:-Xin lỗi mọi người!-À chào cô,tại sao cô Phong lại phải xin lỗi chứ?Chúng tôi phải cảm ơn cô vì đã cứu chồng tôi.Tôi không biết phải đền ơn cô thế nào đây.-Rose-Không không,ơn huệ gì chứ,tôi biết chắc rằng bác sĩ sẽ phát hiện ra tôi và chủ tịch Brian thuộc cùng một dòng máu trong quá trình hiến máu đó.Bây giờ mọi người đã biết hết về tôi rồi, tôi xin lỗi mọi người vì đã giấu chuyện đó suốt bao năm qua.Bà kể rằng khi không còn sống trong ngôi biệt thự nhà Brian,sau một thời gian dài,bà đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định tìm lại người anh trai của mình không ai khác chính là Brian.Khi sang đến đất nước Trung Quốc này,nghe danh tập đoàn Brian Rose là một tập đoàn có danh tiếng lớn nên xin vào đó làm việc với cương vị là Tổng giám đốc.Khi được học về lịch sử phát triển về tập đoàn thì và tiểu sử của chủ tịch thì mới nhận ra Brian là anh trai mình.Không muốn nói cho anh biết về thân phận của mình vì sợ sẽ không còn mặt mũi nào nói chuyện với anh về chuyện của 17 năm trước.Câu chuyện đó là gì vậy?Mọi người cùng đón đọc chap sau nha!!!-HẾT CHAP 30-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co