Truyen3h.Co

Anh Yeu

Phía trước là một quán bar khá lớn, theo như anh biết thì nơi đây chính xác là địa bàn của nó. Thằng ranh con này tuổi còn nhỏ nhưng rất được ba mẹ nuông chiều, nó chỉ cần mở miệng đòi hỏi một chút lập tức sẽ có ngay những thứ mà nó yêu cầu. Lực từ bàn tay truyền đến khá tê, anh bị nó kéo rời khỏi yên xe một cách mạnh bạo.

Đeo cái này vô

Nó ném cho anh một miếng vải lụa trắng lấy từ trong cốp xe ra. Khuôn mặt có vẻ hơi khó chịu nhìn về phía trong quán

Để .. để làm gì ạ

Doãn Kỳ có hơi sợ sệt lẫn trong giọng nói có chút run rẩy nhìn nó. Ấy vậy nó lại dật miếng vải trong tay anh về, bịt lên che đi hai con mắt anh lại. Sự việc trước mắt diễn ra quá nhanh, anh chưa kịp định hình thì bị thằng nhóc ác ma này dẫn vào bên trong quán bar. Thật khác so với tưởng tượng của anh, tiếng nhạc không quá to và ồn ào thay vào đó là những bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu.. Khoan đã! Bar cũng có piano sao? Tiếng đàn ấm áp làm sao.. hay quá thật sự nghe rất êm tai. Nhiệt độ trong phòng rất mát còn có mùi thơm ngọt ngào mỗi khi anh bước đi nữa. Theo như kinh nghiệm hai mươi sáu xuân của anh thì xung quanh nơi anh đang tiến tới có rất là nhiều hoa ah! Hoa nào cũng thơm nồng hai bên mũi anh vậy, càng đi lại càng ngửi thêm mùi của đồ ăn, anh cứ có cảm giác như xung quanh mình tràn ngập mùi của bánh ngọt vậy. Lạ quá, có phải anh đang bị trí tưởng tượng của mình hoá điên không thế? Sao mà đi tới đâu lại liên tưởng tới búa xua thứ. Còn tay của nó thì cứ đan chặt lấy tay anh dắt đi, cứ tiếp tục bước chân theo hướng nó dắt anh đi. Rồi dừng lại..

Cậu.. cậu chủ đâu rồi?

Tại Hưởng..

Trong lòng anh nổi lên tâm trạng bất an, không nhịn được mà bật lên tiếng gọi, khác với trước kia anh lại gọi thẳng tên của nó trong lo sợ.. Ah! Hình như có tiếng động gì đó anh đứng yên một lát cố gắng nghe rõ tiếng đang phát ra từ nãy tới giờ là gì..
Xung quanh Doãn Kỳ hai bên đều là người không nhiều cũng không ít đa số đều là người quen và không ít người trong công ty anh. Họ là đang nói về chuyện gì vậy?? Sau một hồi đơ người bên tai anh truyền tới một giọng nói quen thuộc

A Kỳ gỡ miếng vải ra đi nào

Ông chủ ạ?

Là tôi đây

Chẳng biết sao mà nghe thấy giọng Chủ tịch anh vừa sợ vừa mừng rồi từ từ gỡ miếng vải xuống.

Chúc mừng sinh nhật! A Kỳ

Là sinh nhật của anh sao? Phải rồi hôm nay đúng là ngày 09/03, nếu như không có ông chủ tịch nói anh cũng quên bén ngày sinh của mình mất! Ơ mà.. tại sao ông chủ lại ở đây nhỉ? Không phải bây giờ ông ấy đang sắp tan họp sao? Chợt giật mình Doãn Kỳ nhìn xung quanh đúng thật như những gì anh cảm nhận phía dưới toàn là bánh ngọt kèm rượu vang lại còn có khá nhiều người quen của anh trong công ty nữa, có cả đường lên bục toàn là những loài hoa thơm đẹp mà anh ưa thích còn cả phía trước chính là..

Kim Tại Hưởng đang chơi violin ?..

Tiếng vĩ cầm dịu êm lan toả khắp gian phòng lớn, kĩ thuật kéo đàn của nó rất điêu luyện cách bấm nốt cũng vô cùng xuất sắc. Âm thanh nhẹ nhàng bay bổng cuốn hút tất cả mọi người, ngay cả chính bản thân anh cũng bị thằng nhóc ác ma này thôi miên không lối về ánh mắt cứ đọng lại hướng nó kéo vĩ không rời. Cảm giác này sao mà lãng mạn tới vậy ah?
Cứ như là.. cứ như bài nhạc này là dành cho anh vậy
Kim Tại Hưởng thường ngày giang hồ long nhong dân chơi thế mà lại ngồi ở đây ôn nhu kéo vĩ cầm cho mọi người thưởng thức sao ah?

Tại Hưởng chơi violin từ rất nhỏ, tiếng kéo vĩ và bấm nốt của nó rất hay, chuyên gia là người hấp dẫn mọi người vào những bản nhạc tuyệt vời của chính nó tự sáng tác. Trời sinh cái gì cũng giỏi mọi thứ về nó kỳ thực hoàn hảo!

Mải mê nhìn nó kéo vĩ tới ngơ người anh mới phát hiện người bên cạnh không còn đứng kế bên nữa chỉ là trước mắt anh, trước mắt anh là là là...

Kim Tại Hưởng..

Tại Hưởng

Cậu chủ ..

Trên tay nó cầm violin từ từ đặt xuống bàn, hướng mắt về phía anh mà đi chậm rãi tới. Bộ đồ trên người nó đang mặc không còn là bộ đồng phục học sinh nữa mà là một bộ vest nhẹ nhàng, không quá dày bên trong là một chiếc áo sơ mi đơn giản, kèm theo một chiếc cà vạt bản nhỏ nằm trong túi áo và một đôi giày tây. Nhìn cứ như hoàng tử tới rước dâu về vậy

Tao đã bảo mày gỡ miếng vải đó ra hồi nào vậy?

Nó vờ giận dữ sau đó liền nắm tay kéo lên trên sân khấu, Doãn Kỳ lại sợ nó giận nhỏ giọng lắp bắp trả lời

Tôi.. xin lỗi cậu chủ tôi..

Vừa nói được vài câu cả gian phòng đột ngột tối thui, năm ngón tay đan vào tay anh cũng biến mất

Happy Birthday To You Happy Birthday To You Happy Birthday Happy Birthday Happy Birthday To..

Doãn Kỳ sinh nhật vui vẻ!

Ah! Là.. Tại Hưởng đang gọi tên mình? Còn chúc chúc sinh nhật mình nữa??

A Kỳ cậu mau ước đi!
Chủ tịch cười bảo

Đúng đó đúng đó, Doãn Kỳ cậu mau ước nguyện rồi thổi nên đi!
Mọi người đồng thanh lên tiếng

Mặc dù gian phòng rất tối chỉ có ánh sáng từ ánh nến trên bánh kem phát ra nhưng nụ cười hạnh phúc trên môi của Doãn Kỳ hiện ra rất đẹp rất sáng loá.

1 2 3 thổi nến nàoooooooooooo

" phù "

Tiếng vỗ tay của mọi người phát lên cũng là lúc tất cả các đèn vừa bật, mọi lời chúc tốt đẹp nhất dành cho anh đều được diễn ra thật ấm áp. Doãn Kỳ hạnh phúc lắm, hai mươi sáu năm qua anh chưa có một ngày sinh nhật nào hạnh phúc như thế này, anh vui lắm, vui tới mức hai tay liền bất giác quàng lên cổ nó ôm chặt giọng nói nghẹn ngào pha lẫn cảm xúc

Cảm ơn cậu, cậu chủ!

So với nó lại hơi bất ngờ với cái ôm đột ngột này, tay cầm chiếc bánh kem của nó cũng gần như rớt xuống vậy. Nó cười ranh ma đưa môi tới sát vành tai anh thì thầm

Từ nãy tới giờ tao đã rất khó chịu a! Diễn xong vở kịch này rồi tao còn chưa tặng xong món quà cho mày nữa đó!

Cảm giác ướt át lại một lần nữa xuất hiện đầu lưỡi nó lướt qua vành tai anh rợn cả người..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co