Benh My Nhan Dua Vao Thong Linh Noi Tieng O Tro Choi Sinh Ton
Vẻ mặt những người khác lập tức thay đổi, trở nên cảnh giác."Là tuyển thủ sao?" Hạ Lỗi hỏi.Diệp Tã Dữ đã nhìn rõ bóng dáng hai ngươi: "Hai người.""Sao chúng ta lại gặp tuyển thủ nữa rồi?" Trương Minh quả thật không nhịn được, phun tào một câu.Cũng không trách anh ta phun tào, thực sự là buổi chiều vừa mới trải qua Tào Thụy cùng là tuyển thủ lại đâm sau lưng, lúc này lại đến hai tuyển thủ, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có chút sợ hãi.Đến khán giả cũng có chút kinh ngạc:[Sao lại gặp tuyển thủ nữa rồi?][Không phải sẽ giống Tào Thụy chứ, lại gặp phải trùng tử kỳ quái gì nữa chứ?][Cũng không xui xẻo như vậy chứ? Còn có con trùng thứ hai à?]Tưởng Mông dò hỏi nhìn Tạ Nghị và Diệp Tả Dữu: "Phải làm thế nào?'Tạ Nghị nhíu mày, thần sắc phức tạp, hắn không nhịn được cũng quay đầu nhìn Diệp Tả Dữu.Hắnn cảm thấy bọn họ cũng không xui xẻo như vậy, không thể nào liên tiếp gặp hai còn trùng trắng mặt người đâu nhỉ?Diệp Tả Dữu đã dùng đồng tử lưu ly nhìn rõ hai tuyển thủ này, trạng thái hai người này vô cùng không ổn, trên người đều có vết thương trí mạng, trên người có khí đen nồng đậm bao quanh, nhưng những khí đen này không hề chuyển hóa thành tử khí, hai người này vẫn còn cứu được.Cậu khẽ lắc đầu, bởi vì khoảng cách có hơi xa, cho nên cậu cũng không nói rõ tình huống với mấy người Tạ Nghị được.Tạ Nghị nhìn Diệp Tả Dữu lắc đầu, lúc này mới hơi yên tâm.Sắc trời đã tối xuống, trên thảo nguyên yên tĩnh chỉ có một đạo ánh sáng như vậy. Theo hai người đi ra từ chỗ sâu trong bụi cỏ, bọn họ dần dần nhìn rõ thân hình của hai người.Một người đàn ông cao lớn dìu một người đàn ông nhỏ gầy, đang từ từ đi về phía bọn họ, người đàn ông cao lớn vẻ mặt tê liệt, lúc liếc nhìn thấy bọn họ, dưới đáy mắt mới lướt qua một tia vui mừng. Mà người đàn ông nhỏ gầy được anh ta dìu cúi đầu, giống như là ngất đi vậy.Đi lại gần, ánh lửa chiếu ra vết máu chưa khô trên người hai người.Tạ Nghị còn chưa lên tiếng, đã thấy vui mừng trong mắt người đàn ông cao lớn biến thành trống rỗng, anh ta hao hết thể lực, hai mắt nhắm lại, thế mà ngã thẳng xuống đất trước mặt bọn họ.Hai thân hình ngã xuống cỏ, phát ra tiếng rầm nặng nề.Diệp Tả Dữu: "......"[Ngất rồi?][Hai người họ bị thương sao? Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng!][Đây...là muốn làm gì?]Tạ Nghị trợn tròn mắt: "Ăn vạ à?"Tổ tiết mục có quản không?Diệp Tả Dữu đứng lên, dẫn đầu bước tới kiểm tra tình hình.Vết máu trên người hai người đàn ông này đã khô, kiểm tra kỹ, phát hiện vết máu là từ vết thương trên người họ chảy ra.Người đàn ông cao lớn bị thương ở bụng, Diệp Tả Dữu kéo áo anh ta lên, mới phát hiện chỗ xương sườn anh ta có một cái lỗ to, giống như là bị loài sinh vật hung dữ mạnh mẽ cắn xé vậy.Người đàn ông thân hình nhỏ gầy bị thương ở chân, Tạ Nghị vén ống quần anh ta lên, sắc mặt thay đổi.Bắp chân anh ta bị bải bọc đến mức biến dạng, vạch ra xem, bên trong lộ ra xương trắng!"Hai người họ....đã đi bao xa rồi?" thanh âm Tạ Nghị có chút trầm.Hắn dám xác định, gần đây tuyệt đối không có động vật hoang dã thể hình lớn nào, cho nên hai người này rất có thể là từ rất xa chạy trốn đến đây.Diệp Tả Dữu bất động thanh sắc đưa tay phải ra, vận chuyển linh khí, bóc hết khí đen trên hai người này xuống.Làm xong tất cả, trán cậu đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.Vốn dĩ mặt đã trắng bệch, lại thêm vài phần suy yếu.Nhưng người khác sớm đã vây lại đây, người đã ngất trước mặt bọn họ rồi, bọn họ đương nhiên cũng không thể không quản, Tưởng Mông Trương Minh lấy hộp thuốc bắt đầu tiến hành sơ cứu cho hai người họ.Diệp Tả Dữu đã hấp thu hết khí đen trên hai người họ, cho nên quát trình băng bó rất thuận lợi.Xác nhận vết thương không còn chảy máu nữa, bọn họ cuối cùng mới thở phào.Cơn gió lạnh mang theo lạnh lẽo thổi qua, Diệp Tả Dữu lại ho một tiếng.Hạ Lỗi nói: "Xem ra là bị sinh vật gì đó tập kích.""Cụ thể là thế nào, chỉ có thể đợi bọn họ tỉnh lại rồi hỏi." Tạ Nghị nói."Đợi bọn họ tỉnh lại à, hay là giúp bọn họ liên lạc với tổ tiết mục trước?" Lý Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của hai người, không xác định lại hỏi thêm một lần.Vết thương của hai người đã cầm máu, cơ bản sẽ không có vấn đề gì lớn.Nhưng vì an toàn của những người khác, Diệp Tả Dữu vấn giả vờ bắt mạch cho hai người họ: "Tạm thời không có vấn đề gì, đợi bọn họ tỉnh lại hỏi ý của bọn họ trước đã," dừng một chút, cậu lại bổ sung, "nếu như trời sáng còn chưa tỉnh, thì liên lạc với tổ tiết mục."Dù sao vẫn còn thi đấu, bọn bọn và hai người này cũng không quen biết, cũng không có nghĩa vụ phải dẫn theo hai người họ.Diệp Tả Dữu đã nói như vậy rồi, những người khác cũng yên tâm.Lúc này, một mùi khét đột nhiên được gió thổi tới.Trương Minh lấy lại tinh thần trước, vừa gào vừa đi về phía đống lửa: "Xong rồi xong rồi, thịt bò của tôi!""Nướng cháy rồi!" Trương Minh nhấc đùi bò lên, đau lòng hô lên."Hẳn là vẫn có thể ăn được," Lý Phong nói, "cắt chỗ bị nướng cháy đi là được."Thịt bò đã nướng xong, mọi người cũng không chậm trễ.Nhanh chóng bắt đầu ăn bữa tối hôm nay, còn về hai người đàn ông đang hôn mê, Trương Minh ăn no bụng trước rồi đi nấu một nồi bước, bỏ chút muối cho hai người đó uống một chút.Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Diệp Tả Dữu ăn xong lại đến bờ sông rửa mặt đánh răng. Dù sao chuyện gác đêm bình thường cũng không liên quan đến cậu, cậu lập tức lấy túi ngủ ra, bọc kín cậu lại.Những người khác cũng thương lượng gác đêm một chút, cũng lần lượt nghỉ ngơi.Hôm nay không chỉ là Diệp Tả Dữu, những người khác cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, đặc biệt là Tạ Nghị, bởi vì động tác kịch liệt, vết thương sau lưng vẫn còn hơi bị nứt ra một chút.Trước khi đi ngủ Diệp Tả Dữu còn mở đồng tử lưu ly kiểm ta tình tình của hai người đang hôn mê, xác nhận hai người họ không sao, mới từ từ nhắm mắt lại, ấm áp từ ánh lửa bao trùm toàn thân, Diệp Tả Dữu không bao lâu đã rơi vào ngủ say.Diệp Tả Dữu vốn dĩ cho rằng giấc ngủ nay của cậu sẽ đến ngày mai, lại không ngờ nửa đêm bị một tiếng kinh hô đánh thức.Cậu lập tức mở mắt ngồi dậy, nhìn Hạ Lỗi ngồi trước đống lửa: "Làm sao vậy?"Những người khác cũng bị làm ồn, lập tức tỉnh dậy.Hạ Lỗi đè người đàn ông bắt đầu điên cuồng thô bạo lại, lắc đầu: "Không biết, đột nhiên bắt đầu giãy giụa."Hạ Lỗi vẫn luôn lưu ý tình huống của hai người này, phát hiện không ổn lập tức bước lên đè chặt người đàn ông đang loạn động.Diệp Tả Dữu lập tức đúng lên, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, giữa tâm mi còn mang theo một chút không vui vì bị ồn tỉnh.Vừa đi lại gần, cậu đã mở đồng tử lưu ly ra, vừa nhìn, Diệp Tả Dữu lập tức sững người.Khí đen trên người hai người họ hẳn đã bị bóc hết, nhưng tại sao khí đen trên người hai người họ lại nồng đậm lên rồi?Diệp Tả Dữu không do dự nữa, ngồi xổm xuống vận chuyển linh khí trong người.Lần này khí đen trên người bọn họ đã nồng hơn so với lúc gặp rất nhiều lần, thể lực của Diệp Tả Dữu chưa hoàn toàn hồi phục, khí đen mới bóc được một nửa, trán đã thấm mồi hôi.Thời gian đừng phút từng phút trôi qua, dưới đáy mắt Diệp Tả Dữu hiện lên dị sắc.Không đúng, tại sao còn chưa bóc sạch được?Cổ khí đen ngập trời này rõ ràng đã bị Diệp Tả Dữu hấp thu rồi, tại sao khí đen trên người bọn họ lại không ít đi?Tạ Nghị nhìn thấy Diệp Tả Dữu bắt mạch cho người đàn ông đó rất lâu, cũng cảm thấy có gì đó không đúng: "Làm sao vậy?"Diệp Tả Dữu lập tức quyết định: "Liên hệ với tổ tiết mục đi."Vẻ mặt những người khác nghiêm nghị.Hạ Lỗi phản ứng rất nhanh, nói Diệp Tả Dữu lùi ra xong, liền nhanh tay lẹ mắt ấn nút khoang thoát hiểm.Khoang thoát hiểm mở ra, đàn mạc cũng trợn tròn mắt:[Ấy, chuyện gì vậy?][Không phải nói có thể khống chế sao?][Không rõ, hy vọng hai người họ không sao!]Khoang thoát hiểm an toàn bọc hai tuyển thủ bị thương lại, Diệp Tả Dữu rất nhanh lại bước tới, đưa tay mở cửa khoang thoát hiểm, đi vào vén quần áo của hai người họ.Vết thương đã băng bó không hề chảy máu, Diệp Tả Dữu lại lập tức mở băng gạc ra."Cậu làm gì vậy?" Lý Phong kinh ngạc nói.Động tác của Diệp Tả Dữu rất nhanh, vết thương ở bụng của người đàn ông lộ ra trước mặt cậu, vẻ mặt cậu lập tức thay đổi.Trương Minh cũng sáp đến, hai mắt cũng trợn tròn: "Vết thương biến thành màu tím, trúng đột à?"Diệp Tả Dữu vươn tay ấn một chút vết thương chưa khép lại của người đàn ông, quả nhiên vết thương chảy ra máu màu tím đen, vẻ mặt Diệp Tả Dữu rất khó coi.Cậu chợt liên tưởng với nhiệm vụ tệ nhất trong tiểu thuyết nguyên tác.Đàn sói răng độc.Ngoại trừ nhiệm vụ thú triều ra, nhiệm vụ này, là nhiệm vụ gây ra cái chết và bị thương cho nhiều tuyển thủ nhất.Người đàn ông bị Diệp Tả Dữu ấn vết thương đột nhiên đau đớn, bỗng mở mắt ra.Anh ta kinh hoàng nhìn mấy người, miệng lẩm bẩm: "......"Hạ Lỗi vội vàng hỏi: "Anh nói cái gì?'Diệp Tả Dữu cách gần, nghe thấy rõ lời anh ta nói.Người đàn ông nói, cứu Tống Dục An.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co