Beomhyun Obsess
Choi Junseok bình thản ngắm nhìn những chú chim nhỏ trong lồng. Thanh âm đóng kịch cửa vang lên sau lưng và tiếng gót giày chậm rãi nện xuống nền đá hoa cương khiến ông biết rằng, ván cờ mà mình nắm trong tay đã giành hết thảy bàn thắng. Bởi Choi Junseok chiếm trọn trọng điểm nước đi quan trọng nhất của Choi Beomgyu. Hắn dường như chẳng nhận ra một ý cười nhạo hiện diện trên khóe môi của Choi Junseok. "Chà, nhìn con uyên ương này đi". Choi Junseok dừng cước bộ trước chiếc lồng mạ vàng đẹp mắt tinh xảo. Chú chim non rụt rè nép vào cánh mẹ, giấu đi dáng hình nhỏ nhắn yếu ớt của nó. Choi Junseok rảnh rỗi vừa thêm mồi vừa nói: "Ban đầu, nó cũng có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Chúng bay lượn phá phách trong lồng, ngay cả thức ăn cũng không chịu ăn, thứ chúng muốn là tự do và ánh sáng. Nhưng trong một lần, khi chúng chứng kiến tao bẻ cổ bạn đời của nó thì con uyên ương này trở nên ngoan ngoãn hơn".Thanh âm ríu rít của con chim bị giam nhốt trong lồng chẳng rõ là oán trách người đàn ông vì vết cứa sâu hoắm tổn thương trong lòng nó hay một sự phục tùng tuyệt đối khi nó chấp nhận buông bỏ cái tôi kiêu ngạo trước đây để bảo vệ chú chim non không thể tự do vỗ cánh."Sự đối đãi tử tế của tao khiến chúng nảy sinh kiêu ngạo, ương bướng, luôn muốn tao phải tôn trọng mọi quyết định của chúng. Nhưng chúng quên mất rằng, chúng cũng chỉ là loài súc sinh tầm thường an bài số phận trong tay con người mà thôi". Choi Junseok dừng đôi chút để quay lại nhìn Choi Beomgyu."Nhân loại có vô vàn cách để thuần phục chúng. Tự do sẽ không còn quan trọng khi chúng bị ép buộc đánh đổi một thứ gọi là chấp niệm để giữ lại mạng sống hoặc đơn giản hơn, chúng không muốn chịu cảnh tang thương như con uyên ương này khi phải chứng kiến kẻ khác xuống tay kết liễu một nửa yêu thương mà nó hết mực trân trọng". Chou Junseok tiến lại gần hắn, ông hạ giọng: "Thế nào? Suy nghĩ kĩ rồi chứ?". Choi Beomgyu quỳ gối, giọng điệu khẩn cầu: "Ba muốn con làm gì cũng được. Con sống như thế nào, con trở thành hạng người ra sao cũng đều do na quyết định. Con chỉ xin ba một điều, đừng làm tổn thương đến Taehyun". "Được! Nhưng với điều kiện, mày phải chấp nhận buông bỏ thằng nhãi ranh Kang Taehyun. Tao đảm bảo sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của nó". Choi Beomgyu nếu muốn bảo vệ người hắn thương thì ngoài cách nhẫn nhịn tuân theo mệnh lệnh của Choi Junseok thì không còn cách nào khác hơn.Khoảnh khắc đứng nhìn em sau lớp cửa kính nơi bệnh viện ảm đạm, trái tim hắn hẫng một nhịp vì áy náy và dằn vặt. Bàn tay trượt dần khỏi mặt kính lạnh lẽo buông thõng trong hư không, từ giây phút này trở đi, hắn vĩnh viễn không thể chạm đến em. Kang Taehyun mong cầu cuộc sống bình yên, Choi Beomgyu không thể tiếp tục sắm vai một kẻ đem lòng thương em trong sự vị kỷ của mình nữa.
Kang Taehyun lấy lại ý thức cũng là lúc thiên nhiên khoác lên mình màu áo đen tuyền kiều diễm, em bất tỉnh nửa ngày trời sau khi đi dạo một vòng tại quỷ môn quan. Sắc áo bệnh nhân trắng sọc xanh có phần quá cỡ càng phản ánh rõ thân thể gầy gò của em. Kang Taehyun không biết vì sao bản thân lại ở đây, em chỉ nhớ rằng lúc đó em trở về phòng ngủ, còn những chuyện khác thì chẳng hay. Kim Joojun vừa vặn bước vào, nét ngạc nhiên thoạt tiên thoáng hiện trên gương mặt. Y vừa ghé thăm em gái liền chạy đến đây xem xét tình hình của Kang Taehyun. "Cậu tỉnh rồi sao? Thấy thân thể thế nào?". Kim Joojun ngỏ ý hỏi han. Kang Taehyun nhìn Kim Joojun, tất thảy thắc mắc chưa được tháo gỡ đều được tái hiện qua ánh mắt của em. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?". Kim Joojun có chút tần ngần sau câu hỏi kia, y lặng im trong đôi chốc như để định thần rồi mới chậm rãi đáp lại. "Nhà cậu bị phóng hỏa vì chủ tịch Choi trực tiếp đem tính mạng của cậu để đe dọa Choi thiếu, muốn Choi thiếu từ bỏ thương nhớ đến cậu". Kang Taehyun bấm chặt móng tay vào da thịt, đại não trở nên hỗn mang. "Choi thiếu bị nhốt trong phòng, nhưng khi hay tin cậu Taehyun gặp nguy đã không ngần ngại phá cửa sổ nhảy ra ngoài để tới cứu cậu. Hơn nữa, Choi thiếu bị bỏng trong lúc đưa cậu ra khỏi đám cháy...". Kim Joojun thở dài, tầm mắt hướng về khung cửa sổ, nơi hiện hữu bức tranh màn đêm thăm thẳm rực rỡ ánh sao lung linh. "Còn chuyện này cậu Taehyun chưa biết, Choi thiếu nhờ tôi điều tra vụ việc đe dọa kia. Kết quả cho thấy là một tên nhóc mới lớn nông nổi bồng bột trong lúc say rượu bèn tùy ý làm càn, cậu ta sau khi về đồn thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình rồi". Kim Joojun nhìn người bên cạnh trong ánh mắt xen lẫn giữa kinh ngạc và khó hiểu, Kim Joojun có thể thấy ở đó đầy ắp bóng lưng của Choi Beomgyu. "Tên ngốc này, tại sao phải làm đến mức này chứ?". Kang Taehyun rốt cuộc muốn biết, vì sao một người từng thề sống chết sẽ không nghĩ đến lợi ích cho ai như hắn lại chấp nhận đánh cược tính mạng của mình. Nếu Choi Beomgyu không thể đến thì có lẽ rằng Kang Taehyun giờ khắc này không ngồi đây mà nghe những lời thú nhận từ Kim Joojun. Ngỡ rằng mọi chuyện chỉ là ảo giác, nhưng trong cơn mê muội, khi em được hắn bế bổng trên tay, giọng nói nghẹn ngào run rẩy từ đối phương cố gắng lay tỉnh lý trí em và vòng tay to lớn bảo bọc em trong lòng truyến đến cảm giác rất đỗi an toàn. Giống như một giấc mộng vĩnh hằng khiến Kang Taehyun muốn được đắm chìm thật sâu cùng hắn.Quyện trong hơi thở não nề, giọng điệu của Kim Joojun mang theo tất thảy thành thật: "Chẳng phải cảm xúc vẫn thứ dễ bị chi phối nhất khi ai đó rơi vào lưới tình hay sao? Choi thiếu từng nói với tôi, cậu ấy lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với cậu Taehyun. Mặc dù tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng mong cậu Taehyun hãy một lần tha thứ và hiểu cho tấm lòng của Choi thiếu". Nụ hôn đêm hôm ấy vẫn hoài chơi vơi trong tâm trí em. Là ánh mắt ấm áp hay sự dịu dàng đan xen trong cái nắm tay thực nhẹ nhàng đánh gục em bằng thanh âm trái tim rung động lâng lâng nơi đáy lòng, làm cho em sẵn sàng nương theo cảm xúc, cử chỉ thân mật từ hắn. Hoặc từ lúc mở cửa đón nhận Choi Beomgyu trong hình hài tiều tụy và tuyệt vọng, Kang Taehyun đã tha thứ cho hắn rồi.
Choi Beomgyu vật vờ gục xuống bàn sau những ly rượu đầy dần vơi trong nỗi sầu muộn không thể trút bỏ. Gương mặt Choi Beomgyu đỏ bừng, tưởng chừng như lí trí của hắn đã trở nên mờ mịt nhưng Choi Beomgyu lại càng tỉnh táo bởi men cồn trớ trêu khơi mào hiện thực phũ phàng đánh vào nỗi đau mà hắn cố né tránh. Thế gian ngoài kia cho rằng, Choi Beomgyu rất đỗi hoàn hảo và cao quý. Nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là một người bình thường, biết hi vọng, biết đau khổ, biết tổn thương, biết vui buồn, biết hi sinh vì chân ái của cuộc đời hắn.Choi Junseok dám nói dám làm, sự kiên quyết của ông không ai có thể lay chuyển. Hắn chẳng suy nghĩ được gì hơn ngoài việc bảo vệ an toàn cho em, hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Choi Beomgyu không cho rằng mình đủ mạnh mẽ để buông bỏ tình cảm với Kang Taehyun.Choi Beomgyu lục lọi điện thoại, trong danh sách gọi đến, ba chữ Kang Taehyun vẫn ưu ái đứng đầu trong vô vàn dãy số. Sự khao khát thôi thúc hắn ấn nút gọi, sau một hồi đổ chuông réo rắt, tín hiệu bên đường truyền vang lên giọng nói ngọt ngào quen thuộc từ em."Cậu gọi tôi có chuyện gì?". "Xin lỗi vì làm phiền em giờ này, tôi muốn nghe giọng nói của em một chút thôi". Choi Beomgyu đặt tầm nhìn trên những vỏ chai rượu rỗng, giọng điệu khàn đặc cất lên trong hơi thở đượm mùi cồn. Sự cô liêu bao trùm xung quanh hắn, ngoài gian phòng thiếu vắng ấm áp thì còn trái tim hắn đang chất chứa một cỗ trống trải. "Beomgyu...". Kang Taehyun gọi hắn, em có thể cảm nhận được đối phương đang mang theo gánh nặng tâm tư."Tôi chỉ là yêu em quá, tôi không thể ngừng nhớ em được". Không gian lặng như tờ, thanh âm từ máy phun sương nhấn đậm hương cam thảo, một tiếng cười khổ từ Choi Beomgyu thể hiện tất thảy bất lực. "Nhưng nếu tôi cứ ích kỷ mãi thế này thì tôi sẽ làm tổn thương đến em mất". Choi Beomgyu luồn tay xoa xoa mái tóc đến rối bời, hắn không thể nhìn thấy gương mặt của em nhưng từng ngũ quan xinh đẹp động lòng người dường như vẫn tái hiện chân thực trước mắt hắn. "Là tại tôi vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của em, là tại một kẻ đần độn như tôi đẩy em vào đường cùng". Choi Beomgyu vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng ngập tràn hơi nóng và ánh lửa hun đốt căn nhà cổ kia. Hắn sợ một ngày nào đó sẽ còn điều tương tự lặp lại, hắn không muốn mất em. Choi Beomgyu chẳng còn đủ dũng khí để đường đường chính chính đứng trước mặt Kang Taehyun nữa. "Xin lỗi vì đã tìm đến em khi tôi chẳng còn gì ngoài sự đổ vỡ".
Kang Taehyun lấy lại ý thức cũng là lúc thiên nhiên khoác lên mình màu áo đen tuyền kiều diễm, em bất tỉnh nửa ngày trời sau khi đi dạo một vòng tại quỷ môn quan. Sắc áo bệnh nhân trắng sọc xanh có phần quá cỡ càng phản ánh rõ thân thể gầy gò của em. Kang Taehyun không biết vì sao bản thân lại ở đây, em chỉ nhớ rằng lúc đó em trở về phòng ngủ, còn những chuyện khác thì chẳng hay. Kim Joojun vừa vặn bước vào, nét ngạc nhiên thoạt tiên thoáng hiện trên gương mặt. Y vừa ghé thăm em gái liền chạy đến đây xem xét tình hình của Kang Taehyun. "Cậu tỉnh rồi sao? Thấy thân thể thế nào?". Kim Joojun ngỏ ý hỏi han. Kang Taehyun nhìn Kim Joojun, tất thảy thắc mắc chưa được tháo gỡ đều được tái hiện qua ánh mắt của em. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?". Kim Joojun có chút tần ngần sau câu hỏi kia, y lặng im trong đôi chốc như để định thần rồi mới chậm rãi đáp lại. "Nhà cậu bị phóng hỏa vì chủ tịch Choi trực tiếp đem tính mạng của cậu để đe dọa Choi thiếu, muốn Choi thiếu từ bỏ thương nhớ đến cậu". Kang Taehyun bấm chặt móng tay vào da thịt, đại não trở nên hỗn mang. "Choi thiếu bị nhốt trong phòng, nhưng khi hay tin cậu Taehyun gặp nguy đã không ngần ngại phá cửa sổ nhảy ra ngoài để tới cứu cậu. Hơn nữa, Choi thiếu bị bỏng trong lúc đưa cậu ra khỏi đám cháy...". Kim Joojun thở dài, tầm mắt hướng về khung cửa sổ, nơi hiện hữu bức tranh màn đêm thăm thẳm rực rỡ ánh sao lung linh. "Còn chuyện này cậu Taehyun chưa biết, Choi thiếu nhờ tôi điều tra vụ việc đe dọa kia. Kết quả cho thấy là một tên nhóc mới lớn nông nổi bồng bột trong lúc say rượu bèn tùy ý làm càn, cậu ta sau khi về đồn thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình rồi". Kim Joojun nhìn người bên cạnh trong ánh mắt xen lẫn giữa kinh ngạc và khó hiểu, Kim Joojun có thể thấy ở đó đầy ắp bóng lưng của Choi Beomgyu. "Tên ngốc này, tại sao phải làm đến mức này chứ?". Kang Taehyun rốt cuộc muốn biết, vì sao một người từng thề sống chết sẽ không nghĩ đến lợi ích cho ai như hắn lại chấp nhận đánh cược tính mạng của mình. Nếu Choi Beomgyu không thể đến thì có lẽ rằng Kang Taehyun giờ khắc này không ngồi đây mà nghe những lời thú nhận từ Kim Joojun. Ngỡ rằng mọi chuyện chỉ là ảo giác, nhưng trong cơn mê muội, khi em được hắn bế bổng trên tay, giọng nói nghẹn ngào run rẩy từ đối phương cố gắng lay tỉnh lý trí em và vòng tay to lớn bảo bọc em trong lòng truyến đến cảm giác rất đỗi an toàn. Giống như một giấc mộng vĩnh hằng khiến Kang Taehyun muốn được đắm chìm thật sâu cùng hắn.Quyện trong hơi thở não nề, giọng điệu của Kim Joojun mang theo tất thảy thành thật: "Chẳng phải cảm xúc vẫn thứ dễ bị chi phối nhất khi ai đó rơi vào lưới tình hay sao? Choi thiếu từng nói với tôi, cậu ấy lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với cậu Taehyun. Mặc dù tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng mong cậu Taehyun hãy một lần tha thứ và hiểu cho tấm lòng của Choi thiếu". Nụ hôn đêm hôm ấy vẫn hoài chơi vơi trong tâm trí em. Là ánh mắt ấm áp hay sự dịu dàng đan xen trong cái nắm tay thực nhẹ nhàng đánh gục em bằng thanh âm trái tim rung động lâng lâng nơi đáy lòng, làm cho em sẵn sàng nương theo cảm xúc, cử chỉ thân mật từ hắn. Hoặc từ lúc mở cửa đón nhận Choi Beomgyu trong hình hài tiều tụy và tuyệt vọng, Kang Taehyun đã tha thứ cho hắn rồi.
Choi Beomgyu vật vờ gục xuống bàn sau những ly rượu đầy dần vơi trong nỗi sầu muộn không thể trút bỏ. Gương mặt Choi Beomgyu đỏ bừng, tưởng chừng như lí trí của hắn đã trở nên mờ mịt nhưng Choi Beomgyu lại càng tỉnh táo bởi men cồn trớ trêu khơi mào hiện thực phũ phàng đánh vào nỗi đau mà hắn cố né tránh. Thế gian ngoài kia cho rằng, Choi Beomgyu rất đỗi hoàn hảo và cao quý. Nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là một người bình thường, biết hi vọng, biết đau khổ, biết tổn thương, biết vui buồn, biết hi sinh vì chân ái của cuộc đời hắn.Choi Junseok dám nói dám làm, sự kiên quyết của ông không ai có thể lay chuyển. Hắn chẳng suy nghĩ được gì hơn ngoài việc bảo vệ an toàn cho em, hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Choi Beomgyu không cho rằng mình đủ mạnh mẽ để buông bỏ tình cảm với Kang Taehyun.Choi Beomgyu lục lọi điện thoại, trong danh sách gọi đến, ba chữ Kang Taehyun vẫn ưu ái đứng đầu trong vô vàn dãy số. Sự khao khát thôi thúc hắn ấn nút gọi, sau một hồi đổ chuông réo rắt, tín hiệu bên đường truyền vang lên giọng nói ngọt ngào quen thuộc từ em."Cậu gọi tôi có chuyện gì?". "Xin lỗi vì làm phiền em giờ này, tôi muốn nghe giọng nói của em một chút thôi". Choi Beomgyu đặt tầm nhìn trên những vỏ chai rượu rỗng, giọng điệu khàn đặc cất lên trong hơi thở đượm mùi cồn. Sự cô liêu bao trùm xung quanh hắn, ngoài gian phòng thiếu vắng ấm áp thì còn trái tim hắn đang chất chứa một cỗ trống trải. "Beomgyu...". Kang Taehyun gọi hắn, em có thể cảm nhận được đối phương đang mang theo gánh nặng tâm tư."Tôi chỉ là yêu em quá, tôi không thể ngừng nhớ em được". Không gian lặng như tờ, thanh âm từ máy phun sương nhấn đậm hương cam thảo, một tiếng cười khổ từ Choi Beomgyu thể hiện tất thảy bất lực. "Nhưng nếu tôi cứ ích kỷ mãi thế này thì tôi sẽ làm tổn thương đến em mất". Choi Beomgyu luồn tay xoa xoa mái tóc đến rối bời, hắn không thể nhìn thấy gương mặt của em nhưng từng ngũ quan xinh đẹp động lòng người dường như vẫn tái hiện chân thực trước mắt hắn. "Là tại tôi vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của em, là tại một kẻ đần độn như tôi đẩy em vào đường cùng". Choi Beomgyu vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng ngập tràn hơi nóng và ánh lửa hun đốt căn nhà cổ kia. Hắn sợ một ngày nào đó sẽ còn điều tương tự lặp lại, hắn không muốn mất em. Choi Beomgyu chẳng còn đủ dũng khí để đường đường chính chính đứng trước mặt Kang Taehyun nữa. "Xin lỗi vì đã tìm đến em khi tôi chẳng còn gì ngoài sự đổ vỡ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co