Bh Mua He Nam Ay
Litha
Có lẽ Ancient One thích Hazel, một chút thôi. Nhưng cô ấy không dám biểu hiện nó; hãy tưởng tượng, một phù thủy quá già và mạnh mẽ như Ancient One lại yêu một sinh viên trẻ và bất cần như Hazel. Bên cạnh đó, cô còn một công việc quan trọng phải làm, những việc cần theo dõi trong thế giới thần bí, và giữa việc đó và chăm sóc bản thân, Ancient One chỉ còn lại rất ít thời gian. Và thời gian đó sẽ được dành để làm việc gì đó hiệu quả hơn là chơi trò chơi tình ái với học sinh mới nhất của cô. Tuy nhiên, chiều nay, Ancient One đã bị phân tâm và buộc phải tìm hiểu lý do tại sao.
Trong khi xem xét kỹ càng về học viện, Ancient One lần đầu tiên nhận thấy rằng nơi này sạch sẽ hơn bình thường, và các không gian thay đổi khác nhau trong khuôn viên được trang trí bằng hoa, nến màu xanh lá cây và màu cam, cùng với các loài chim. Hình ảnh các loài chim, tượng nhỏ của các loài chim, từ "BIRD" được viết bằng chữ lạ trên các mảnh bìa. Tất cả những điều này về cái gì? Đâu có phải là tất cả những gì Hazel đang làm?
Cô tìm thấy cô nàng học sinh nói trên đang chơi trò chơi với cái cây yêu thích của mình.
"Đây có phải thẻ của bạn không?" Hazel hỏi, giơ một lá bài Tarot lên cho cái cây xem. Những chiếc lá rùng mình. Hazel cười khúc khích và đặt lá bài trở lại bộ bài. The Ancient One nhìn qua vai cô khi cô trải bài trên một tấm vải nhung.
"Đọc bài Tarot?" Ancient One hỏi. "Tôi không biết là em còn quan tâm đến bói toán."
"Ồ, tôi không phải," Hazel nhún vai. Sau đó, ngón tay cô ấy yếu ớt như thể cô ấy vừa nhận ra mình đang nói chuyện với ai. "Ý em là...không hẳn. Em chỉ là..."
"Đây là một trò chơi?" Ancient One nhướng mày khi cô quan sát xung quanh.
"Ừm...vâng," Hazel gật đầu. "Khách của em chọn thẻ, sau đó em sẽ kể cho họ nghe một câu chuyện hoặc đưa cho họ một bài đọc."
"Nghe có vẻ thú vị. Em có thể đọc cho tôi một lần không?"
Tay của Hazel bất động, nhưng đó không phải là do kinh hoàng. Chỉ có chút trầm tư. Cô ngẩng đầu dò xét giáo viên mình. Cô hy vọng Ancient One chỉ lịch sự và rời đi, vậy mà họ lại ở đây.
"Chắc chắn rồi," miệng Hazel cong lên thành một nụ cười toe toét. "Cô cứ ngồi đi."
Người kia ngồi trên băng ghế trước mặt Hazel khi cô gái gom bài và bắt đầu xào bài.
"Bây giờ," Hazel bắt đầu bằng giọng nói quyến rũ nhất của mình. "Em sẽ hỏi cô một số câu hỏi, sau đó chọn thẻ dựa trên câu trả lời của cô. Cô không cần phải hoàn toàn trung thực với câu trả lời của mình. Thực ra, chỉ nói dối em-các thẻ sẽ không có sự khác biệt. "
"Ok," Ancient One gật đầu.
"Được rồi, hãy kể cho em nghe về bản thân cô. Màu sắc yêu thích của bạn trai thời mẫu giáo của cô là gì?"
"Tôi không đi học mẫu giáo. Hồi đó nó chưa được phát minh."
Hazel nheo mắt khó tin và liếc nhìn vào điện thoại của mình. "HERMES, mẫu giáo được phát minh khi nào?"
AI trả lời: "Trường mẫu giáo đầu tiên được thành lập vào năm 1837 bởi Friedrich Froebel. "
"Được rồi," Hazel nhún vai và đặt một tấm thẻ úp xuống tấm vải nhung. "Em đã bao giờ nói với cô rằng cô trông rất hợp với tuổi của mình?"
"Không?"
Hazel đặt một lá bài khác xuống. "Cô vẽ trang sách hay sử dụng dấu trang?"
"Tất nhiên là tôi sử dụng dấu trang," Ancient One tỏ vẻ hơi khó chịu khi Hazel hỏi nhiều.
"Oh, tốt."Hazel gật đầu. "Em không cần phải đặt câu hỏi về kỹ năng lãnh đạo của cô bây giờ. Tuổi?"
"Tôi biết là tôi già hơn em."
Một vài học sinh đi qua nán lại và nhìn chằm chằm. Ancient One đang làm gì khi trốn chơi bài đọc cùng cô gái đó? Có lẽ chỉ làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn? Dạy một bài học về sự kém hiệu quả của việc đọc bài Tarot? Một cặp học sinh từ từ nâng lên thành một nhóm nhỏ gồm những người tập và những người mới tập rải rác trong sân, nghe nhưng không nhìn, háo hức muốn xem Ancient One nhận bài Tarot.
"Đôi mắt của cô màu gì?" Hazel hỏi.
"Hazel ."
Hazel trừng mắt nhìn cô.
( Hazel eyes là một loại màu mắt
Màu dưới ảnh.)"Sao?" The Ancient One hỏi. Hazel bĩu môi và đặt xuống một thẻ khác.
"Kỷ niệm đầu tiên về thú cưng của cô?"
"Thú cưng đầu tiên? Hừm...con chó của tôi đã từng lăn lộn trong một con hải cẩu chết mà cô nàng tìm thấy trên bãi biển. "
"Cô ấy...gì cơ?" Hazel khịt mũi.
"Em nói rằng tôi có thể nói dối," Ancient One cười gian. Cô không nhớ bất kỳ vật nuôi nào của mình.
"Được rồi, một câu hỏi cuối cùng," Hazel bốc lá bài đầu tiên. "Nữ tư tế tối thượng có phải thẻ khai sinh của cô không?"
Ancient One sững người, tròn xoe mắt kinh ngạc. Cô liếc nhìn khán giả của họ quanh sân, trong giây lát như hóa đá. Sau đó cô ấy tự hỏi. Họ đã quan tâm gì về những lá bài Tarot? Họ có thể nghĩ rằng nó là vô nghĩa. Họ sẽ không quan tâm thẻ khai sinh của cô là gì.
"Làm sao em biết? " giọng cô ấy vẫn trầm khi nói lại với Hazel.
Hazel lật lá bài đầu tiên, tiết lộ Nữ tư tế tối cao. Cô ấy nhún vai.
"Đoán may mắn thôi."
Bị hấp dẫn, người phụ nữ nghiêng người về phía trước, chăm chú lắng nghe câu chuyện của Hazel.
"Sau đó, hình trình của cô bắt đầu, và cô là chính mình," Hazel bắt đầu. "Cô còn trẻ, gần như là khủng khiếp, cho đến khi cô..." Hazel lật qua lá bài tiếp theo. Người treo cổ. "Cô gạt vật chất và những thứ trần tục sang một bên. Cô mệt mỏi với cách mọi thứ luôn như vậy, và quên đi những lo lắng về vật chất, cô thử một con đường khác cũ cho cô. Bất chấp, cô tiếp tục. "
Hazel lật lá bài tiếp theo trong hàng. Hai kí hiệu hình đặc biệt.
"Hãy bỏ cái cũ đi và nhường chỗ cho cái mới", Hazel kể lại ý nghĩa của tấm thẻ. "Suy ngẫm chẳng đưa cô đi đến đâu cả, vì vậy cô quyết định chủ động và tìm kiếm một cuộc sống mà cô có thể suy ngẫm. Cô trở thành một kẻ lang thang. Cô nói với tất cả những người mình đi qua rằng cô là một thợ săn, đang tìm kiếm thế giới kho báu chân thực nhất, nhưng cô không biết đó là gì, vậy làm sao cô có thể mong đợi để tìm thấy nó? Gióng như con sói theo đuổi Mặt Trời, cô sẽ chỉ tìm thấy những gì mình tìm kiếm vào ngày tận thế, khi mọi thứ xung quanh cô bắt đầu chết. Sau đó, khi thế giới từ bỏ cô, chỉ khi đó cô mới tìm thấy kho báu của mình."
Có lẽ Ancient One thích Hazel, một chút thôi. Nhưng cô ấy không dám biểu hiện nó; hãy tưởng tượng, một phù thủy quá già và mạnh mẽ như Ancient One lại yêu một sinh viên trẻ và bất cần như Hazel. Bên cạnh đó, cô còn một công việc quan trọng phải làm, những việc cần theo dõi trong thế giới thần bí, và giữa việc đó và chăm sóc bản thân, Ancient One chỉ còn lại rất ít thời gian. Và thời gian đó sẽ được dành để làm việc gì đó hiệu quả hơn là chơi trò chơi tình ái với học sinh mới nhất của cô. Tuy nhiên, chiều nay, Ancient One đã bị phân tâm và buộc phải tìm hiểu lý do tại sao.
Trong khi xem xét kỹ càng về học viện, Ancient One lần đầu tiên nhận thấy rằng nơi này sạch sẽ hơn bình thường, và các không gian thay đổi khác nhau trong khuôn viên được trang trí bằng hoa, nến màu xanh lá cây và màu cam, cùng với các loài chim. Hình ảnh các loài chim, tượng nhỏ của các loài chim, từ "BIRD" được viết bằng chữ lạ trên các mảnh bìa. Tất cả những điều này về cái gì? Đâu có phải là tất cả những gì Hazel đang làm?
Cô tìm thấy cô nàng học sinh nói trên đang chơi trò chơi với cái cây yêu thích của mình.
"Đây có phải thẻ của bạn không?" Hazel hỏi, giơ một lá bài Tarot lên cho cái cây xem. Những chiếc lá rùng mình. Hazel cười khúc khích và đặt lá bài trở lại bộ bài. The Ancient One nhìn qua vai cô khi cô trải bài trên một tấm vải nhung.
"Đọc bài Tarot?" Ancient One hỏi. "Tôi không biết là em còn quan tâm đến bói toán."
"Ồ, tôi không phải," Hazel nhún vai. Sau đó, ngón tay cô ấy yếu ớt như thể cô ấy vừa nhận ra mình đang nói chuyện với ai. "Ý em là...không hẳn. Em chỉ là..."
"Đây là một trò chơi?" Ancient One nhướng mày khi cô quan sát xung quanh.
"Ừm...vâng," Hazel gật đầu. "Khách của em chọn thẻ, sau đó em sẽ kể cho họ nghe một câu chuyện hoặc đưa cho họ một bài đọc."
"Nghe có vẻ thú vị. Em có thể đọc cho tôi một lần không?"
Tay của Hazel bất động, nhưng đó không phải là do kinh hoàng. Chỉ có chút trầm tư. Cô ngẩng đầu dò xét giáo viên mình. Cô hy vọng Ancient One chỉ lịch sự và rời đi, vậy mà họ lại ở đây.
"Chắc chắn rồi," miệng Hazel cong lên thành một nụ cười toe toét. "Cô cứ ngồi đi."
Người kia ngồi trên băng ghế trước mặt Hazel khi cô gái gom bài và bắt đầu xào bài.
"Bây giờ," Hazel bắt đầu bằng giọng nói quyến rũ nhất của mình. "Em sẽ hỏi cô một số câu hỏi, sau đó chọn thẻ dựa trên câu trả lời của cô. Cô không cần phải hoàn toàn trung thực với câu trả lời của mình. Thực ra, chỉ nói dối em-các thẻ sẽ không có sự khác biệt. "
"Ok," Ancient One gật đầu.
"Được rồi, hãy kể cho em nghe về bản thân cô. Màu sắc yêu thích của bạn trai thời mẫu giáo của cô là gì?"
"Tôi không đi học mẫu giáo. Hồi đó nó chưa được phát minh."
Hazel nheo mắt khó tin và liếc nhìn vào điện thoại của mình. "HERMES, mẫu giáo được phát minh khi nào?"
AI trả lời: "Trường mẫu giáo đầu tiên được thành lập vào năm 1837 bởi Friedrich Froebel. "
"Được rồi," Hazel nhún vai và đặt một tấm thẻ úp xuống tấm vải nhung. "Em đã bao giờ nói với cô rằng cô trông rất hợp với tuổi của mình?"
"Không?"
Hazel đặt một lá bài khác xuống. "Cô vẽ trang sách hay sử dụng dấu trang?"
"Tất nhiên là tôi sử dụng dấu trang," Ancient One tỏ vẻ hơi khó chịu khi Hazel hỏi nhiều.
"Oh, tốt."Hazel gật đầu. "Em không cần phải đặt câu hỏi về kỹ năng lãnh đạo của cô bây giờ. Tuổi?"
"Tôi biết là tôi già hơn em."
Một vài học sinh đi qua nán lại và nhìn chằm chằm. Ancient One đang làm gì khi trốn chơi bài đọc cùng cô gái đó? Có lẽ chỉ làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn? Dạy một bài học về sự kém hiệu quả của việc đọc bài Tarot? Một cặp học sinh từ từ nâng lên thành một nhóm nhỏ gồm những người tập và những người mới tập rải rác trong sân, nghe nhưng không nhìn, háo hức muốn xem Ancient One nhận bài Tarot.
"Đôi mắt của cô màu gì?" Hazel hỏi.
"Hazel ."
Hazel trừng mắt nhìn cô.
( Hazel eyes là một loại màu mắt
Màu dưới ảnh.)"Sao?" The Ancient One hỏi. Hazel bĩu môi và đặt xuống một thẻ khác.
"Kỷ niệm đầu tiên về thú cưng của cô?"
"Thú cưng đầu tiên? Hừm...con chó của tôi đã từng lăn lộn trong một con hải cẩu chết mà cô nàng tìm thấy trên bãi biển. "
"Cô ấy...gì cơ?" Hazel khịt mũi.
"Em nói rằng tôi có thể nói dối," Ancient One cười gian. Cô không nhớ bất kỳ vật nuôi nào của mình.
"Được rồi, một câu hỏi cuối cùng," Hazel bốc lá bài đầu tiên. "Nữ tư tế tối thượng có phải thẻ khai sinh của cô không?"
Ancient One sững người, tròn xoe mắt kinh ngạc. Cô liếc nhìn khán giả của họ quanh sân, trong giây lát như hóa đá. Sau đó cô ấy tự hỏi. Họ đã quan tâm gì về những lá bài Tarot? Họ có thể nghĩ rằng nó là vô nghĩa. Họ sẽ không quan tâm thẻ khai sinh của cô là gì.
"Làm sao em biết? " giọng cô ấy vẫn trầm khi nói lại với Hazel.
Hazel lật lá bài đầu tiên, tiết lộ Nữ tư tế tối cao. Cô ấy nhún vai.
"Đoán may mắn thôi."
Bị hấp dẫn, người phụ nữ nghiêng người về phía trước, chăm chú lắng nghe câu chuyện của Hazel.
"Sau đó, hình trình của cô bắt đầu, và cô là chính mình," Hazel bắt đầu. "Cô còn trẻ, gần như là khủng khiếp, cho đến khi cô..." Hazel lật qua lá bài tiếp theo. Người treo cổ. "Cô gạt vật chất và những thứ trần tục sang một bên. Cô mệt mỏi với cách mọi thứ luôn như vậy, và quên đi những lo lắng về vật chất, cô thử một con đường khác cũ cho cô. Bất chấp, cô tiếp tục. "
Hazel lật lá bài tiếp theo trong hàng. Hai kí hiệu hình đặc biệt.
"Hãy bỏ cái cũ đi và nhường chỗ cho cái mới", Hazel kể lại ý nghĩa của tấm thẻ. "Suy ngẫm chẳng đưa cô đi đến đâu cả, vì vậy cô quyết định chủ động và tìm kiếm một cuộc sống mà cô có thể suy ngẫm. Cô trở thành một kẻ lang thang. Cô nói với tất cả những người mình đi qua rằng cô là một thợ săn, đang tìm kiếm thế giới kho báu chân thực nhất, nhưng cô không biết đó là gì, vậy làm sao cô có thể mong đợi để tìm thấy nó? Gióng như con sói theo đuổi Mặt Trời, cô sẽ chỉ tìm thấy những gì mình tìm kiếm vào ngày tận thế, khi mọi thứ xung quanh cô bắt đầu chết. Sau đó, khi thế giới từ bỏ cô, chỉ khi đó cô mới tìm thấy kho báu của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co