Truyen3h.Co

Bhtt Abo Al Ho Tro Xuyen Thanh Ke Toi A Cung Chieu Vo Khong Doai Hoai

"Các bạn định làm gì vậy?"

Cô gái Omega từng bước lùi lại, lo lắng nhìn hai chàng trai Alpha đang đi tới với vẻ lười biếng.

Một trong hai chàng trai tóc vàng đưa tay về phía cô gái: "Em gái, cho anh xin một chai nước uống nhé."

Cô gái vừa lùi lại vừa cúi đầu lấy ví ra: "Tôi, tôi chỉ có từng này tiền thôi."

Chàng trai tóc vàng giật lấy ví, mở ra, thấy bên trong chỉ có năm đồng, liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất với vẻ mặt khó chịu: "Chỉ có từng này tiền, mà em còn dám lên trung học sao?"

Chàng trai tóc vàng nhìn cô gái từ trên xuống dưới, nắm lấy cổ áo cô và kéo cô lại: "Đi nào, anh sẽ giới thiệu cho em một công việc lương cao, đảm bảo còn có ích hơn việc học."

"Đi thôi, em gái, anh sẽ dẫn em đi xem những thứ tốt."

Chàng trai tóc đen cười một cách rất khiếm nhã, cùng với chàng trai tóc vàng kéo cô gái vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.

Cô gái vừa vùng vẫy vừa hoảng sợ kêu cứu.

Khi thấy mình sắp bị kéo vào hẻm, đột nhiên một bàn tay trắng trẻo đặt lên vai chàng trai tóc vàng: "Này, tôi đếm đến ba, cậu hãy bỏ tay bẩn của mình ra."

"Cậu là ai vậy?"

Cả hai chàng trai Alpha đồng thời quay lại, thấy một gương mặt xinh đẹp và rạng rỡ, mái tóc dài thẳng đen khiến cô trông rất yên tĩnh, khó mà phân biệt được cô là Omega hay Alpha.

Ánh mắt chàng trai tóc vàng nhìn xuống, cô gái dù mặc đồng phục nhưng không thể che giấu được đường cong cơ thể quyến rũ của mình.

Đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp dưới váy, trắng đến chói mắt dưới ánh hoàng hôn.

Trước sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp như tiên nữ, cả hai chàng trai Alpha lập tức mất hứng thú với Omega mà họ vừa bắt giữ.

Thấy họ buông tay, Giang Lạc Phi ra hiệu cho Omega đi trước, Omega lo lắng nhìn cô một cái, rồi cắn răng quay đầu chạy ra ngoài hẻm.

"Chạy cũng nhanh ghê."

Giang Lạc Phi khẽ cười.

Khi Omega vừa chạy đến đầu hẻm, đã bị một Alpha đẹp trai chặn lại: "Bạn học, bạn có thấy một cô gái mặc đồng phục, cao cao, tóc dài đến eo không?"

"Cô ấy, cô ấy ở trong đó, bạn mau đi cứu cô ấy."

Thấy Omega lo lắng đến mức sắp khóc, Ninh Mặc Ninh nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Cô nhanh chóng chạy đến cửa hẻm, thấy Giang Lạc Phi đang đạp lên hai chàng trai, họ chồng lên nhau, kêu la ầm ĩ, khóc lóc cầu xin.

Giang Lạc Phi khoanh tay trước ngực, dáng vẻ của một người chiến thắng: "Lần sau nếu còn để tôi thấy các cậu bắt nạt con gái, tôi sẽ đập gãy chân các cậu!"

Nói xong, cô nhận thấy có người đến, ngẩng đầu lên thấy Ninh Mặc Ninh đứng ở cửa hẻm, lập tức thay đổi vẻ lạnh lùng trước đó, nở một nụ cười: "Ôi, trà sữa của tôi, cảm ơn lão đại."

Cô ấy mở rộng vòng tay chạy tới định ôm Ninh Mặc Ninh, nhưng bị Ninh Mặc Ninh một tay chặn lại ở cổ: "Rửa tay sạch sẽ trước đã."

"Tôi không có động tay động chân." Giang Lạc Phi tỏ vẻ đáng thương lên tiếng.

Ninh Mặc Ninh lạnh lùng đưa trà sữa cho cô, Giang Lạc Phi cắm ống hút vào và uống một ngụm, sau đó đi theo sau khoe khoang: "Hai người đó thật sự không chịu nổi, chỉ một cú đá đã bị đá ngã."

Từ nhỏ họ đã tập võ, đừng nói là hai Alpha, cho dù là mười người, Giang Lạc Phi cũng có thể đánh họ ngã.

Ninh Mặc Ninh không thật sự để tâm đến việc cô ấy đánh nhau với mấy chàng trai, chỉ là nghĩ đến việc vừa mới quay lưng đi mua trà sữa, mà cô ta đã có thể chen vào làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự không khiến người ta yên tâm.

Omega được cứu đứng ở cửa hẻm chờ đợi, thấy Giang Lạc Phi bình an đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, cúi người chào Giang Lạc Phi: "Cảm ơn bạn."

"Không có gì," Giang Lạc Phi vẫy tay, "Chỉ là việc nhỏ thôi, trời sắp tối rồi, bạn mau về đi."

Tia nắng cuối cùng biến mất ở đường chân trời, đèn đuốc sáng lên, đêm thành phố mới chỉ bắt đầu.

Bên cạnh trường có chợ đêm, mỗi khi tối đến có rất nhiều người đến bán đủ loại hàng hóa.

Còn khoảng mười phút nữa là đến giờ tự học buổi tối, Giang Lạc Phi đi dạo trên phố, nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng từ bên cạnh lấy một món đồ nhỏ hỏi Ninh Mặc Ninh có đẹp không.

Ninh Mặc Ninh không để ý đến cô, nhưng Giang Lạc Phi cũng không buồn, vẫn vui vẻ chơi một mình.

Ánh mắt Ninh Mặc Ninh lại vô tình nhìn về phía cô, thấy cô mua kẹp tóc và làm nũng với bà chủ để được giảm giá, nghe cô mua trái cây mà miệng ngọt đến mức khiến bà chủ cười tươi tặng cho cô một quả táo lớn.

Cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, đi đến đâu cũng khiến người ta thích, ánh sáng rực rỡ thu hút sự chú ý.

Thời tiết đầu thu hơi se lạnh, Ninh Mặc Ninh vô thức chậm lại bước chân, chờ đợi cô đuổi kịp.

"Đại ca, em mua cho chị một cái kẹp tóc, chị thấy có thích không?"

Giang Lạc Phi mua một cái kẹp tóc màu hồng, trông rất ngọt ngào, hoàn toàn không phù hợp với khí chất lạnh lùng của Ninh Mặc Ninh.

Cô nhận lấy cái kẹp, nắm trong tay: "Đi thôi, sắp bắt đầu tự học rồi."

"Đừng vội mà," Giang Lạc Phi đưa cái kẹp trong tay cho cô, "Em cũng mua một cái giống hệt như của chị, chị giúp em đeo lên nhé."

Nếu là người khác, ngay cả Ninh Mặc Chân, Ninh Mặc Ninh cũng lười biếng không thèm để ý.

Nhưng khi thấy Giang Lạc Phi cúi đầu tiến lại gần, thúc giục cô nhanh chóng đeo kẹp tóc, Ninh Mặc Ninh im lặng giúp cô đeo kẹp lên.

"Có đẹp không?" Giang Lạc Phi hỏi.

Cô vốn đã xinh đẹp, cái kẹp chỉ là điểm tô thêm, tự nhiên là đẹp.

Ninh Mặc Ninh gật đầu, đi phía trước: "Nhanh lên, đừng trễ."

Đến lớp đúng giờ, vừa ngồi xuống, Ninh Mặc Chân ở phía sau vỗ vai Giang Lạc Phi: "Cậu và đại ca đi đâu vậy? Mình đi vệ sinh về mà không thấy hai người đâu."

Giang Lạc Phi quay lại: "Ra ngoài mua một cốc trà sữa, định gọi cậu đi cùng, ai ngờ cậu chạy đi đâu mất."

"Trà sữa đâu?"

Ninh Mặc Chân tức giận nói: "Sao không mua cho mình một cốc?"

"Trà sữa là đại ca mua, chỉ có một cốc thôi." Giang Lạc Phi nói sự thật, Ninh Mặc Ninh chỉ mua một cốc trà sữa.

Thấy Ninh Mặc Chân chu mặt mày tỏ vẻ tủi thân, cô an ủi: "Thôi được rồi, đừng buồn, lát nữa em ra ngoài mua cho chị."

"Giang Lạc Phi, sắp vào giờ tự học rồi."

Nghe thấy giọng cảnh cáo của Ninh Mặc Ninh, Giang Lạc Phi rụt cổ lại, quay người.

Ninh Mặc Chân nhẹ nhàng thở dài, đôi khi cô thật sự không biết, rốt cuộc cô là em gái ruột của Ninh Mặc Ninh, hay Giang Lạc Phi mới là em gái ruột của cô.

Ninh Mặc Ninh và Ninh Mặc Chân là một cặp sinh đôi, có lẽ vì là sinh đôi khác trứng nên hai người không hoàn toàn giống nhau, chỉ là rất giống nhau về ngoại hình, nhưng trong lớp chưa bao giờ ai nhầm lẫn hai người.

Bởi vì Ninh Mặc Chân cũng hoạt bát như Giang Lạc Phi, thường xuyên cười đùa cùng nhau, nên các bạn trong lớp đều dám chơi với Ninh Mặc Chân.

Tuy nhiên, rất ít người dám đến gần Ninh Mặc Ninh.

Cô xinh đẹp, yên tĩnh, lạnh lùng, là một học sinh xuất sắc, không thích chơi đùa với ai, những trò nghịch ngợm hầu như không tồn tại trong cuộc sống của cô.

Hơn nữa, mới chỉ lên lớp 11, cô đã bắt đầu học cách quản lý sự nghiệp gia đình. Trong khi người khác nghỉ hè đi du lịch, cô lại ở công ty nghe các lãnh đạo họp và đưa ra ý kiến của mình.

Đôi khi, Giang Lạc Phi không nhịn được hỏi cô: "Đại ca, chị bận rộn như vậy, không thấy mệt sao?"

Với tư cách là con gái lớn của gia đình Ninh, đây là trách nhiệm mà cô phải gánh vác, Ninh Mặc Ninh không cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ là đôi khi cũng cảm thấy mệt mỏi, khi nghỉ ngơi, cô rất muốn nhìn thấy Giang Lạc Phi.

Vì vậy, sau này cô luôn để Giang Lạc Phi ngồi trong văn phòng của mình đọc sách, như vậy khi cảm thấy mệt mỏi, cô có thể nhìn thấy cô ấy ngay lập tức.

Giữa buổi tự học, Giang Lạc Phi đã gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.

Ninh Mặc Ninh dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn Giang Lạc Phi đang ngủ say, cô ấy trông rất ngoan ngoãn khi ngủ, vẻ mặt hiền hòa và dịu dàng, khiến người ta muốn véo má cô ấy, xoa đầu cô ấy.

Gió từ cửa sổ thổi vào, Ninh Mặc Ninh trở lại với thực tại, đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

Giáo viên đang trực trên bục giảng vừa định trách mắng, nhưng khi thấy là Ninh Mặc Ninh, lời nói lập tức nghẹn lại, cuối cùng nuốt xuống, giả vờ không thấy, tiếp tục chấm bài.

Khi kết thúc buổi tự học, Giang Lạc Phi kéo Ninh Mặc Chân chạy về phía trước để mua trà sữa, Ninh Mặc Ninh từ từ theo sau họ.

Khi cô đến cửa hàng trà sữa, Giang Lạc Phi vui vẻ chạy đến trước mặt cô: "Đại ca, em đã gọi cho chị một cốc trà trái cây."

"Ừm." Ninh Mặc Ninh nhẹ nhàng đáp lại.

Đến lúc xe đến đón họ, tài xế gọi điện cho Ninh Mặc Ninh, cô bảo anh ta đến cửa hàng trà sữa để đón mọi người.

Mua được trà sữa, ba người lên xe, Giang Lạc Phi và Ninh Mặc Ninh ngồi ở hàng ghế sau, còn Ninh Mặc Chân ngồi ở hàng ghế trước.

Giang Lạc Phi bắt đầu kể về việc cô đã cứu một cô gái trong buổi chiều, hai tay cô vung vẩy giữa ghế ngồi, nói phóng đại một cách hào hứng.

"Vậy, cô omega đó có phải đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?" Ninh Mặc Chân hỏi.

"Làm sao mình biết được?"

Giang Lạc Phi cười một cách bí ẩn: "Dù cô ấy có thích mình, chắc cũng không dám thể hiện ra mặt đâu."

"Cậu cứ thoải mái đi," Ninh Mặc Chân cười nói, "Cẩn thận một ngày nào đó bị cô omega đó bắt được đấy."

"Điều đó thì chắc chắn rồi," Giang Lạc Phi nói như điều hiển nhiên, "Nếu không bị omega bắt, thì chắc chắn sẽ bị alpha bắt thôi."

Ninh Mặc Ninh vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Giang Lạc Phi.

Nghe thấy cô ấy nói như vậy, ánh mắt Ninh Mặc Ninh trở nên u ám hơn, tình cảm dành cho Giang Lạc Phi từ trước đến nay chỉ là chuyện của riêng cô.

Cô mở cửa sổ xe để gió lạnh thổi vào, giúp mình tỉnh táo hơn.

Về đến nhà, Giang Lạc Phi và Ninh Mặc Chân ngồi trên sofa, đầu tựa vào nhau xem chương trình giải trí.

Ninh Mặc Ninh lên lầu mở máy tính, kiểm tra các tài liệu được gửi cho cô trong ngày.

Khi đang xem tài liệu được một nửa, Giang Lạc Phi mở cửa đi vào: "Đại ca, chị còn chưa ngủ sao?"

Cô đã tắm xong, thay bộ đồ ngủ hình gấu, trong tay ôm một con gối hình người.

"Cậu đi ngủ trước đi."

Ninh Mặc Ninh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Giang Lạc Phi ôm gối đi đến bên sofa, nằm xuống, lấy điện thoại ra xem một lúc rồi thiếp đi. Khi Ninh Mặc Ninh ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã ngủ say.

Ninh Mặc Ninh lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh, nhẹ nhàng khoác lên người Giang Lạc Phi, rồi quay lại tiếp tục xem ý kiến của mọi người. Khi tất cả đã phản hồi xong, cô nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm.

Mắt Ninh Mặc Ninh đã mỏi nhừ, cô tắt máy tính, đứng dậy duỗi người một cái, sau đó đi đến bên sofa và ngồi xổm xuống.

Bây giờ không có ai khác, Ninh Mặc Ninh cuối cùng cũng không nhịn được mà đưa tay véo nhẹ vào má Giang Lạc Phi. Thấy cô ấy không tỉnh dậy, Ninh Mặc Ninh khẽ cười, rồi lại xoa đầu cô.

Thời gian đã muộn, cô nhẹ nhàng bế Giang Lạc Phi lên và đi về phòng của cô ấy.

Giữa đêm, Ninh Mặc Chân dậy uống nước, thấy Ninh Mặc Ninh bế Giang Lạc Phi từ phòng làm việc ra, vừa mới uống một ngụm nước thì phun ra ngoài. Bị Ninh Mặc Ninh trừng mắt, cô lập tức che mắt lại, ra hiệu mình không thấy gì, nhanh chóng vào phòng mình và khép cửa lại nhẹ nhàng.

Ninh Mặc Ninh nhìn người trong tay, không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh dậy. Cô vào phòng, đặt Giang Lạc Phi xuống giường.

Giang Lạc Phi lăn mình một cái rồi tiếp tục ngủ, Ninh Mặc Ninh đắp chăn cho cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má trắng trẻo của cô rồi mới đứng dậy ra ngoài.

Giữa đêm, Ninh Mặc Ninh bỗng cảm thấy giường bên cạnh có chút lún xuống, cô giật mình tỉnh dậy, quay đầu lại dưới ánh đèn điều hòa, nhìn rõ người bên cạnh là Giang Lạc Phi, cô thở phào nhẹ nhõm.

Phòng của Ninh Mặc Ninh và Giang Lạc Phi sát nhau, không biết cô ấy có phải ra ngoài tìm nước uống rồi lạc vào phòng cô không.

Giang Lạc Phi vừa nằm xuống giường đã ngủ say, còn ôm chặt chăn của Ninh Mặc Ninh, một chân thì nâng lên kẹp chặt chăn, áo ngủ bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn.

Ninh Mặc Ninh bỗng cảm thấy may mắn, nếu không phải là phòng Ninh Mặc Chân nằm cạnh cô, thì giờ này cô ấy đã ở trên giường của Ninh Mặc Chân rồi.

Dù biết giữa họ sẽ không có gì, nhưng bản năng chiếm hữu vẫn trỗi dậy, cô không muốn Giang Lạc Phi ngủ chung giường với người khác.

Ninh Mặc Ninh nhìn cô gái vô tư, bỗng cảm thấy hơi đau đầu.

Cô ấy hoàn toàn không biết Ninh Mặc Ninh thích mình, tự nhiên cũng không biết rằng trong mắt Ninh Mặc Ninh, những hành động tưởng chừng bình thường của cô đều đang thử thách sự kiềm chế của cô.

Trong đêm vắng vẻ, người đang say giấc, nếu Ninh Mặc Ninh muốn làm gì đó với Giang Lạc Phi, cũng sẽ không ai biết.
----
Tác giả có lời muốn nói:

Các bạn hãy chọn phần ngoại truyện mà mình thích theo tiêu đề nhé.

Ninh Mặc Ninh và Giang Lạc Phi - Thanh mai trúc mã (editor: trong đó có cặp phụ của phụ là Ninh Mặc Chân và Hứa Tư Miêu)

Hứa Phương Triển x Đường Ngọc Kiện - Chạy bầu, theo đuổi vợ, nhưng không phải là cuộc chiến giành lại tình yêu.

Thời Lạc x Lâm Dịch - Cuộc chiến giành lại tình yêu. (Editor: cặp này ngược nhau lắm nên mng cân nhắc nhen, má Lâm Dịch tệ nên khúc sau bị ngược cũng dữ lắm)

Đường Ngọc x Tần Tĩnh 

Triệu Tĩnh Hi x ???

*Editor: thật ra tác giả chỉ viết 3 cặp đầu thôi, kh có ngoại truyện của Đường Ngọc x Tần Tĩnh và Triệu Tĩnh Hi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co