Truyen3h.Co

Bhtt Cd Np Tam Drop Xuyen Qua Thu Tan Nuong

"Khối băng, chờ ta!" Tấn Lâm gào lên, tiếng thét như muốn xé tan cả bầu trời.

Chiếc thuyền càng lúc càng chìm đi, Giang Hiểu Nguyệt nghiêng ngã muốn té, cảm thấy không xong, nàng chạy đến cầm tay Dương Minh Hiên, một tay tán vào mặt hắn, dường như là dùng hết lực đạo, bắt hắn trấn tỉnh, không nói một lời kéo hắn ra mạn thuyền, 'đùng' một cái, Dương Minh Hiên bị nàng đẩy rơi xuống nước, mà nàng sau đó nhìn về phía Tấn Lâm đang bơi đến, dường như là đã đưa ra quyết định, nhấc chân, một thân bạch y từ từ nghiêng người ngả xuống hồ, mặc cho dòng nước lạnh lẽo bao quanh khắp thân thể.

Khoảng cách còn hơn quá nửa, nhìn thấy người kia nhảy xuống, nhịp tim Tấn Lâm đập chậm một nhịp, khó thở chồng chất lo sợ, đầu óc loạn thành một đoàn, hai tay đập mạnh vào nước, dùng hết sức lực còn lại bơi đến chỗ người kia.

Dòng nước lạnh lẽo làm thất tỉnh tâm trí, Dương Minh Hiên giật mình, hai tay cố bám lấy con thuyền, quay đầu tìm kiếm thân ảnh người nọ nhưng xung quanh chỉ là mặt nước mơ hồ.

Tấn Lâm dùng hết sức bơi đến, không thấy Giang Hiểu Nguyệt, nàng tức giận, ánh mắt căm phẫn đối với Dương Minh Hiên quát to: "Khốn kiếp!"

"Khối băng, ngươi ở đâu?"

"Chờ ta!"

"Ngươi có nghe thấy không, nhất định phải chờ ta!" Một giây sau, Tấn Lâm lặn khỏi mặt nước, ánh mắt gắt gao quan sát tìm kiếm Giang Hiểu Nguyệt.

Giang Hiểu Nguyệt cả người chìm vào trong nước, ánh mắt mông lung, nàng không biết bơi, từ nhỏ luôn luôn có người đi theo bảo hộ nàng, mà bây giờ, nàng chỉ còn bản thân một người đơn thân độc mã. Nàng cố gắng nhịn thở, nhưng thời gian ở trong nước càng lâu, hô hấp càng trở nên yếu ớt, chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng sắp được giải thoát rồi sao? Vậy cũng tốt, nàng muốn gặp nương, muốn hỏi nương có phải cũng rất nhớ nàng hay không, muốn làm một tiểu cô nương bình thường không lo không nghĩ, mỗi ngày yên yên bình bình gảy đàn thêu hoa, đã sắp thực hiện được rồi, vì sao còn cảm thấy không cam lòng đây? Đại não trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, Giang Hiểu Nguyệt buông lơi ý nghĩ, để cho dòng nước đẩy nàng xuống đáy hồ, hai mắt nhắm lại, mặc cho số phận an bày.

Tìm không thấy, Tấn Lâm ngoi lên khỏi mặt nước, há miệng thở dốc, hai mắt đỏ bừng, nàng yên lặng nhìn mặt nước, được một hồi, đột nhiên cất giọng gào thét: "Giang khối băng, ngươi có giỏi thì mau ra đây, lão tử còn chưa tính sổ xong với ngươi, đừng nghĩ có thể bỏ trốn, ta không cho phép!"

Như là có gì đó chạm vào nơi lòng ngực, một tia lí trí quay trở lại, Giang Hiểu Nguyệt từ từ mở mắt, hai mắt mông lung nhìn vào tia sáng yếu ớt còn sót lại trong làn nước, một khắc trước khi ngất đi, nàng nở nụ cười thật khuynh thành, nhẹ nhàng mà in sâu vào trong lòng Thu Thủy hồ.

Vẫn không có hồi âm, cảm giác khàn cả cổ họng, Tấn Lâm nhắm mắt, chậm rãi cảm nhận nhịp tim đang đập liên hồi vì sợ hãi. Giang Hiểu Nguyệt, mặc dù rất hay dụng tâm hiếp đáp nàng nhưng cũng chưa từng làm gì tổn hại nàng, nếu không phải hôm nay mình lừa nàng đến đây, chuyện thế này sẽ không xảy ra, là ta sai lầm rồi, không nên tự cho mình thông minh, một mình quyết định hết thảy, nếu nàng gặp mệnh hệ gì, mình chỉ còn cách bồi táng theo nàng, dùng cả đời còn lại tạ lỗi với nàng, tuyệt không để nàng một mình đi đến nơi khói sương mù mịt.

Khi Tấn Lâm lần nữa mở mắt, ánh mắt nàng bình tĩnh đến dị thường, một lần nữa dùi sâu vào trong nước, lần này nàng không tìm kiếm nữa, chỉ lặn lẽ bơi theo nơi mà tâm trí mình hướng đến.

Lặn sâu xuống đáy hồ, tầm mắt dần bị một mảng tối tăm bao lấy. Trong làn nước, ánh mắt nàng bị một vật màu đỏ thu hút, nàng khẽ nhếch môi, kí ức cho nàng biết vật màu đỏ kia là gì, nhanh chóng bơi đến.

Giang Hiểu Nguyệt đi đến một khu rừng hoa đào nở rộ, ở nơi này, nàng nhìn thấy chính mình đang yên ổn ngồi dưới tán cây, hai tay gãy đàn mà bên cạnh là một thân ảnh mờ ảo, người kia say mê chăm chú ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt nàng, mà nàng trên mặt là một mạt cười ôn nhu như nước, giống như tất cả khói lửa nhân gian đều không còn nữa, chỉ còn lại khoái lạc chốn tiên bồng.

Nàng đi đến, muốn nhìn thấy dung nhan chân thật của người kia, nhưng chỉ vừa bước chân, tất cả đều biến mất, trước mắt chỉ còn một màu đen tăm tối. Đột nhiên cơ thể như bị thứ gì lay động, trên mặt cảm giác ướt ác, rồi như có ai đó đang gọi tên mình, Giang Hiểu Nguyệt khó chịu, cảm xúc muốn biết chuyện gì đang xảy ra, cật lực mở ra mi mắt còn đang nặng trĩu, một thứ ánh sáng chói mắt chiếu tới, chớp động một cái, dung nhan phóng đại của Tấn Lâm hiện ra, người nọ hai mắt nhắm chặt, cơ thể ép sát người nàng, hai tay đặt trên lồng ngực nàng, mà điều đó cũng không thể làm nàng kinh hãi hơn chuyện môi hắn đang dán trên môi nàng.

Tấn Lâm chưa hay biết, vẫn tiếp tục chống người dùng tay giúp Giang Hiểu Nguyệt ép tim, động tác gấp gáp lộ rõ run rẩy, đầu lại một lần nữa cúi sát muốn tiếp tục hô hấp nhân tạo, chỉ còn cách nửa bàn tay, mắt đối mắt, Tấn Lâm giật mình, mà Giang Hiểu Nguyệt mặt đã đỏ tới mang tai, một chữ cũng không thốt ra được.

Trong lòng Tấn Lâm như có tảng đá rơi xuống, cảm xúc nhẹ nhỏm hòa vui mừng khiến tâm nàng nở hoa, nhưng đối mặt với Giang Hiểu Nguyệt như thế này lại khiến nàng sinh ra loại cảm giác khác, giống như bản thân trước kia thường hay đi trêu trọc thiếu nữ khuê các, nhưng cũng không giống, nàng còn chưa từng làm gì quá phận như ôm ấp, hiện tại ở đây hôn Giang Hiểu Nguyệt, ôm nàng, chạm vào...ngực nàng, đây hình như đều là chuyện chỉ có phu thê mới làm đi, dù nàng là của mình thê tử, nhưng cũng đều là nữ tử a, chuyện này...cũng quá khó chấp nhận rồi. Nhưng mà...nơi đó...tim hình như...đập rất nhanh, mặt cũng...rất nóng, làm sao đây a!?

Ước chừng hơn nửa ngày trời, Giang Hiểu Nguyệt chớp chớp hai mắt, trên má vẫn là phiếm hồng, vẻ mặt mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác, giọng nói lắp bắp, "Ngươi...không định...đứng dậy sao?"

Tấn Lâm nghe được, cảm giác chột dạ càng dâng cao, xấu hổ chống tay lom khom bò dậy, phủi sạch sẽ quần áo, không dám quay đầu về hướng người kia, giọng điệu thăm dò, "Ngươi...vẫn ổn chứ?"

Hai má Giang Hiểu Nguyệt lúc này mới bớt đỏ, nhẹ gật đầu, rồi chợt nhớ ra người kia đang quay lưng về phía mình, nhỏ giọng, "Ân, vẫn ổn".

"Vậy...mau về thôi, ngươi cần phải sưởi ấm hòa uống canh mới có thể hồi phục bình thường được".

"Ân, đi thôi". Giang Hiểu Nguyệt lấy lại phong thái lăng nhân, mặc dù sắc mặt đã tái đi không ít nhưng cốt cách vẫn không sao giảm đi được, cùng Tấn Lâm nâng bước trở về nhà.

...........

Buổi tối, Giang Hiểu Nguyệt đắp kín chăn, nằm vào trong góc, cả hai lưng đối nhau, mỗi người đều mang một tâm tình khác biệt.

Tấn Lâm ngoài suy nghĩ chột dạ kia, trong đầu còn nghĩ đến một chuyện khác. Từ lúc nàng cứu Giang Hiểu Nguyệt ở hồ nước đến hiện tại, cơ hồ không thấy bóng dáng Dương Minh Hiên, họ Dương kia nhìn thấy người trong lòng gặp nạn lại biến mất không thấy tăm tích như vậy sao? Lúc khối băng rơi xuống nước cũng không thấy hắn đến cứu nàng, chẳng lẽ là vì hận nàng phản bội hắn mà gả cho mình sao? Dường như hắn khi đó rất hoảng loạn, hai người khi đó trên thuyền thật ra đã nói những chuyện gì, Giang Hiểu Nguyệt không nói, Tấn Lâm cũng không dám mở miệng hỏi nàng, cứ như vậy ở trong đầu suy đoán lung tung.

Tấn Lâm cảm giác khó chịu, xoay đầu lại, cùng lúc Giang Hiểu Nguyệt cũng quay mặt về phía này, hai mắt chạm nhau, không ai nói một lời nào.

Ánh sáng của trăng hắt vào từ cửa sổ làm cho từng đường nét trên mặt Giang Hiểu Nguyệt hiện ra rõ nét hơn, Tấn Lâm im lặng ngắm nhìn nàng, mà nàng không thấy rõ nét mặt người kia, chỉ có thể cảm nhận ánh mắt của hắn ở trong bóng tối hơi lóe sáng đang nhìn mình. Cảm xúc lúc ban ngày lại đến, Tấn Lâm vô thức đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên má phải nàng, ngón tay điểm nhẹ trên chóp mũi rồi di chuyển xuống dưới, dừng lại ở trên môi. Đột nhiên trong lòng căng thẳng, Tấn Lâm nuốt nước bọt, ánh mắt gắt gao nhìn hai cánh anh đào đang đóng chặt, không rõ là bị điều gì thúc giục, Tấn Lâm nâng đầu về phía Giang Hiểu Nguyệt, nhắm mắt, không chút do dự, một đường hạ môi xuống.

Giang Hiểu Nguyệt nghe thấy hơi thở của Tấn Lâm ở bên tai ngày càng rõ ràng, đến lúc phát hiện gương mặt hắn đang gần sát, chưa kịp phản ứng, trên môi một mảnh ướt át làm nàng đơ người, gương mặt nóng lên, hai tay đưa lên muốn đẩy Tấn Lâm ra, cố gắng giãy giụa nhưng thất bại, nụ hôn của người nọ trên môi lại chuyển sang dùng sức hơn, bất lực, động tác dần chuyển thành bấu víu, mắt không tự chủ nhắm chặt như là muốn cảm thụ nụ hôn bất ngờ này.

Tấn Lâm chưa từng trải qua việc này, lúc ấy trong lòng nàng chỉ nghĩ đến muốn nếm thử hương vị của đôi môi xinh đẹp kia, vì vậy khi hôn không dùng chút kĩ thuật nào, nụ hôn chỉ đơn thuần dừng lại ở trên môi, không có bất kì động tác nào quá phận.

Xúc cảm mềm mại vừa ấm nóng vừa dễ chịu, cộng thêm mùi hương thoang thoảng khiến Tấn Lâm không muốn rời khỏi, đến khi hơi thở của cả hai không ổn định, bàn tay Giang Hiểu Nguyệt mới bấu mạnh vào vai Tấn Lâm, làm cho Tấn Lâm bị đau, bất đắc dĩ rời đi môi nàng, trong đầu rối rắm, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, nhìn chằm chằm người kia, hít thở thật sâu, "Ngươi...ta..."

Giang Hiểu Nguyệt còn mất tự nhiên hơn, một chữ cũng không tuôn ra được, chỉ có thể nhìn chăm chăm chờ nàng nói tiếp.

"Nga, chúng ta...chúng ta...mau...ngủ thôi!"

"A,...........ân".

Cả hai một lần nữa quay lưng lại với nhau, Tấn Lâm một chút đều không buồn ngủ, chỉ yên tĩnh lắng nghe hơi thở của người kia, mãi một lúc sau, đến khi hơi thở của nàng bắt đầu ổn định, Tấn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi lắc lắc đầu, cố gắng đưa mình vào giấc mộng.

..............

Đôi lời từ tác giả: Ta lại ra chương trễ rồi, sorry lắm lắm lắm, phần vì ta lười + bận, phần vì chương này có nhiều đoạn không biết phải dùng từ thế nào cho hợp lí nên sửa mãi mới đỡ chút, có vài chỗ hơi bị trùng lặp từ ngữ, và chưa hợp lí nữa, mong các đọc giả thông cảm, ta sẽ bù đắp ở chương sau nhé, cảm ơn rất nhiều!!! ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co