Bhtt Dang Edit Duong Thua Ninh Vien
Năm đó thân là Đông cung Thái tử Vệ Từ, cùng lão sư nàng Trưởng Tôn Dận xảy ra chuyện gì, là nữ nhi Trưởng Tôn Dận Tống Kiều, thật ra cũng biết một chút nội tình.Khi đó nơi ở Tống Kiều gọi là "Dao Tinh phủ", nằm ở Khang Lạc Phường, nơi đắt giá nhất ở Bác Lăng, là tòa nhà Trưởng Tôn Thị tổ An Quốc Công để lại.Nghe nói Trưởng Tôn Thị tổ tiên các nàng Trưởng Tôn Nhiên chính là một vị thiên cổ kỳ tài quái dị, không chỉ có chế tạo ra vô số thần cơ ma thuật, còn sở hữu một cỗ xe màu xanh lộng lẫy đi khắp thế gian, bên trong ở cùng nàng có hơn ba mươi vị thê tử.Trưởng Tôn Nhiên không chỉ nghiên cứu phát minh thuật phi thiên "Hướng Nguyệt Thăng", còn kỳ công nghiên cứu ra bí thuật "nữ nữ sinh tử" khiến người người nghẹn họng.Theo dã sử, năm đó Cao Tổ cùng Hoàng Hậu nàng chính là dùng bí thuật của Trưởng Tôn Nhiên, sinh ra nữ nhi Văn Đế, mở ra thịnh thế sau đó.Bí thuật nữ nữ sinh tử cho đến tận ngày nay vẫn lưu truyền trong bí mật hoàng thất quý tộc, người bình thường không thể nào biết được. Cho dù thấy được, bí thuật này hao phí tiền bạc cùng tinh lực, chỉ sợ làm cho người ta ngoác mồm kinh ngạc.Bây giờ Trưởng Tôn đại tộc ở Đại Thương cành lá rậm rạp, xét về số lượng mà nói, so với Vệ thị còn nhiều hơn rất nhiều, đương nhiên là Trưởng Tôn Nhiên cùng rất nhiều thê tử cố gắng để đạt kết quả này.Trưởng Tôn Dận chính là tôn nữ của Trưởng Tôn Nhiên cùng ái thê nàng cực sủng A Tranh, từ nhỏ ở bên người hai nàng lớn lên, sau đó từ Động Xuân đi Bác Lăng, khảo thủ công danh, trở thành nhân thần cao quý.Tống Kiều là tiểu nữ nhi của Trưởng Tôn Dận, sinh ra ở "Dao Tinh phủ", thời điểm mười bảy mười tám tuổi còn chưa xuất giá, theo bên người mẫu thân, luôn luôn có thể nhìn thấy Vệ Từ đến phủ làm khách.Vệ Từ khi đó đã là Thái Tử danh chính ngôn thuận, Thiên Tử tương lai.Nàng đến Dao Tinh phủ một chuyến, toàn bộ Dao Tinh phủ trên dưới đều phải chấn động.Trong phủ từ trên xuống dưới đều phải vây quanh nàng, sợ Thiên Tử tương lai ăn không ngon hoặc là bị đánh gục, Tống gia bọn hắn sẽ gặp phải xui xẻo.Trong ấn tượng Vệ Từ đến phủ trên cơ bản không có việc gì, chỉ đi theo bên người Trưởng Tôn Dận.Trưởng Tôn Dận ăn cái gì nàng cũng ăn cái đó, Trưởng Tôn Dận uống cái gì nàng cũng uống cái đó một ngụm, suốt ngày hô hào "tiên sinh tiên sinh", Tống Kiều cảm thấy Vệ Từ tương đối giống nữ nhi của A Nương nàng.Bởi vì phụ thân ở Tây Bắc tuần tra lâu dài, thời gian ở nhà rất hạn chế, lấy tính cách Vệ Từ cùng địa vị mà nói, coi như có phụ thân trong phủ, nàng cũng chưa chắc sẽ bận tâm nửa phần.Các huynh đệ tỷ muội trong nhà không ít suy đoán về mối quan hệ giữa Vệ Từ và A Nương, đều đánh cược Vệ Từ có phải thích A Nương hay không, xuân tâm dập dờn tất cả đều viết trên mặt.Lời này bị A Nương nghe thấy qua, giáo huấn các nàng một trận.A Nương không phải loại la mắng người khác, nhưng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn huấn người cũng là phi thường đáng sợ.Từ đó về sau các nàng cũng không dám nói nhiều, không dám giễu cợt Thái tử.Một thời gian sau, có một lần chỉ có Tống Kiều cùng A Nương ở nhà, trận tuyết rơi mùa đông đầu tiên hạ xuống Bác Lăng, Tống Kiều cùng tùy tùng hơn nửa đêm hứng thú bừng bừng ra ngoài thưởng tuyết. Kết quả tuyết không được ngắm, trong vườn hoa nhìn thấy cảnh tượng nàng đời này đều không cách nào quên, một màn kinh tâm động phách.A Nương cùng Vệ Từ đứng tại vườn hoa sâu trong bóng tối, Vệ Từ kéo lấy vạt áo A Nương, vội vàng nói cái gì.Tống Kiều núp ở phía xa cực lực muốn nghe rõ, nhưng cái gì cũng không nghe được, chỉ mơ hồ nghe thấy được giọng Vệ Từ nghẹn ngào.Vô luận Vệ Từ kéo túm A Nương như thế nào, thần sắc A Nương đều lạnh lùng, thờ ơ.Cuối cùng Vệ Từ mệt mỏi, để nàng trở về.Đưa Vệ Từ ra cửa, A Nương trở về nhà, tắt đèn đi ngủ.Tống Kiều biết Vệ Từ không có đi, bởi vì nàng tránh sau lưng cửa, nhìn xuyên thấu qua khe cửa ra phía ngoài, trông thấy hai tên thị nữ cầm theo đèn lồng đứng sau lưng Vệ Từ, Vệ Từ không đi các nàng cũng không dám động đậy.Vệ Từ khoác lên một kiện áo lông hồ ly, trên người phủ đầy tuyết, khuôn mặt trẻ tuổi trắng bệch vì lạnh, thần sắc quật cường cùng thống khổ bị đèn lồng phản chiếu càng thêm rõ ràng.Tống Kiều rất khó quên khuôn mặt chứa đầy nước mắt đêm đó, Vệ Từ đứng ngoài cửa Dao Tinh phủ một đêm.Nàng biết A Nương đại khái cũng phát giác được, nhưng A Nương từ đầu đến cuối không ra ngoài, mặc cho Vệ Từ cứ như vậy bị gió thổi, đóng băng trong tuyết.Sau đêm đó, Vệ Từ không còn tới qua Dao Tinh phủ, ngay sau đó, các nàng dứt khoát rời xa Bác Lăng, đi tới Ngang Châu Đáo huyện, từ đó không quay về Bác Lăng.Về sau Tống Kiều đến Túc huyện Đồng gia, ở chỗ này thành thân sinh con bám rễ sinh chồi, đã đem chuyện A Nương cùng Vệ Từ quên đi.Bây giờ mấy chục năm vội vã trôi qua, nữ nhi nhắc lại chuyện đó, suy nghĩ Tống Kiều tựa hồ bị kéo về đêm hôm đó.Đã từ Thái tử biến thành Trưởng Công Chúa Vệ Từ, còn nhớ A Nương mãi không quên sao?Tống Kiều đem việc này nói với Đồng Thiếu Huyền, Đồng Thiếu Huyền trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, mơ hồ cảm thấy đau đớn.Thế nhưng, nàng cũng không cảm thấy Vệ Từ đối với ngoại tổ mẫu nhớ mãi không quên.Vệ Từ ở Bác Lăng phủ bây giờ thanh danh như thế nào, đang làm gì, Đồng Thiếu Huyền tận mắt nhìn thấy.Một đám mỹ nhân vây quanh nàng, phụng dưỡng nàng, Đường Kiến Vi cũng là đi theo bên người nàng, tự tay lột hào rót rượu, một tấc cũng không rời.Cái gọi là Thiên Tử chỉ cưới, chỉ sợ điều khiển phía sau không phải Thiên Tử, mà là bản thân Vệ Từ.Vệ Từ đem sủng hầu của mình ban thưởng đến Đồng gia, chắc là còn hận lúc trước ngoại tổ mẫu đối với nàng quyết ý nhẫn tâm, muốn làm nhục Đồng gia các nàng, gây ra hỗn loạn.Nghĩ thông suốt điểm ấy, Đồng Thiếu Huyền rầu rĩ không vui, cảm thấy vạn phần quý trọng nhân duyên bị người lấy ra làm con bài mặc cả để trả thù.Về sau trải qua cuộc đời này với người mình không thích như thế nào?Nàng không cách nào tưởng tượng được.Nàng đứng trong hoa viên, ánh nắng chiếu vào người, khiến nàng phát lạnh khắp cả người.Đời này, còn có thể cùng tiên nữ tỷ tỷ gặp mặt sao?Đồng Thiếu Huyền kỳ thật không hoàn toàn hiểu lầm Vệ Từ.Vệ Từ thực muốn cuộc sống Đồng Thiếu Huyền hỗn loạn một thời gian, ai bảo dáng dấp nàng giống như đúc Trưởng Tôn Dận.Vừa nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền, toàn thân Vệ Từ liền không được tự nhiên.A Nương ranh con này nàng gặp qua, cùng Trưởng Tôn Dận cũng phi thường giống.Cả nhà đều là khuôn mặt này!Điều thú vị của Vệ Từ kiếp này là khiến khuôn mặt làm nàng chán ghét này lộ ra vẻ thống khổ.Đương nhiên, "báo thù" chỉ là là một trò đùa nhỏ, đem Đường Kiến Vi ra khỏi Bác Lăng, đưa đến bên người Đồng Thiếu Huyền, nàng càng có suy nghĩ sâu xa hơn....Đường Quán Thu chưa bao giờ ngồi trên xe ngựa lâu như vậy, hơn nữa, nàng thường xuyên bị đau đầu, hoảng sợ cùng khó thở, ra khỏi Bác Lăng sau ba ngày, nàng không ngừng nôn mửa, ngã bệnh.Đường Kiến Vi chậm lại, chậm rãi đi về phía Túc huyện.Thánh chỉ đặc biệt đề cập, xét đến tuổi của Đường Kiến Vi, đặc cách nàng có thể giảm bớt hiếu kỳ, sớm ngày thành hôn. Cho dù đem ba năm hiếu kỳ rút ngắn thành một năm, nàng bây giờ vẫn đang trong hiếu kỳ. Coi như đến Túc huyện, nhanh nhất cũng phải tháng giêng sang năm mới có thể thành thân, không vội, vẫn là thân thể tỷ tỷ quan trọng.Hiếu kỳ: Nôm na là thời gian để tang cha mẹ sau khi mất.Trên đường đi, dù là quán trọ hay ăn uống, tất cả đều là tiền của Đường Kiến Vi.Bốn vị thị nữ Vệ Từ phái tới nhìn xem Tiểu gia Bích Ngọc, ai có thể nghĩ tới mỗi người sức ăn kinh người, mỗi một bữa nhất định phải có rượu có thịt, chí ít ba bát cơm, ăn cơm tạo ra động tĩnh vô cùng lớn, mỗi lần ngồi sát vách bàn đều không để ý tới đồ ăn, hướng đầu các nàng chỗ này dò xét.Tiểu gia Bích Ngọc: nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê cát".Dù sao cũng là người luyện võ, khẩu vị thật tốt ......Mặc dù trong tay Đường Kiến Vi nắm chặt tiền nợ kếch xù, nhưng tạm thời không cách nào dùng được, căng thẳng không chịu nổi như vậy mà ăn.Thêm một ngày đường, nàng phải dùng nhiều thêm một phần tiền.Đương gia về sau mới biết đương gia khó, Đường Kiến Vi mỗi ngày đều tính toán, như thế nào đem hao phí xuống thấp nhất.Đương gia về sau mới biết đương gia khó: Đến khi làm chủ gia đình mới hiểu được khó khăn.Cuối cùng đi tới Túc huyện, Đường Kiến Vi ròng rã bỏ ra hai trăm lượng, trong đó một nửa đều là tiền ăn.Hiện tại trong hiếu kỳ nàng không thể thành thân, cho dù đến Túc huyện cũng không thể vào ở Đồng gia, không thể cùng Đồng Thiếu Huyền gặp mặt, phải ở bên trong một quán trọ, đợi đến ngày thành thân.Thế nhưng, tháng giêng sang năm tận nửa năm, nửa năm a! Nếu là ở bên ngoài, tiêu tốn bao nhiêu bạc!Không được, đến Túc huyện, nàng lập tức muốn vào Đồng gia ở!Đường Kiến Vi đã nghĩ ra biện pháp, để một vị thị nữ chạy nhanh đến Túc huyện nói cho Đồng gia chủ mẫu, làm phiền chủ mẫu chuẩn bị xong phòng, phòng nhỏ nhất Đồng phủ cũng được, ba ngày sau nàng sẽ tới cửa.Thị nữ đến Túc huyện, đem nguyên thoại Đường Kiến Vi chuyển cáo cho Đồng gia.Tống Kiều nghe xong, nổi giận: "Không phải đang trong hiếu kỳ sao? Không phải đến tháng giêng sang năm mới có thể thành thân sao? Còn chưa thành thân làm sao có thể ở trong nhà? Khó tránh khỏi gặp mặt A Niệm, còn có quy củ nào nữa? Cái này còn thể thống gì! Ta không đáp ứng!"Đồng Trường Đình cùng Đồng Thiếu Huyền, ca ca tỷ tỷ trong nhà nhất trí với Đồng chủ mẫu: "Đúng! Không đáp ứng!""Quyết không thể để nàng cứ như vậy vào nhà!""Đúng! Không thể!"Đồng Thiếu Huyền nhìn người một nhà lục lực đồng tâm, không khỏi an tâm.Thực sự quá tốt rồi, coi như Đường Kiến Vi mang theo dao phay gả tới, nàng cũng không sợ.Cha Nương cùng ca ca tỷ tỷ đều bảo vệ nàng.Ba ngày sau đó Đồng Thiếu Huyền từ thư viện trở về, vừa bước vào cửa phòng, liền nghe trong sảnh có tiếng nói chuyện.Nàng nghe được một trong số đó là A Nương, còn có thanh âm một cô gái khác.Đây là ai? Trong nhà có khách tới sao?Tình cờ, trên đường tan học trở về nàng trông thấy gà quay Lưu ngốc nghếch khai trương, người không nhiều, nàng mua một con trở về, có khách vừa vặn cùng một chỗ ngồi ăn."A Nương!" Đồng Thiếu Huyền bước nhanh vào, muốn cùng khách nhân chào hỏi.Nàng trông thấy phòng có một nữ nhân ngồi trên ghế.Nữ nhân mặc một thân Bạch Điểu áo ngắn, váy dài trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống, bí lụa đặt trên hai cánh tay, mái tóc đen nhánh nồng đậm rực rỡ hoạt bát lại có một phen búi tóc đặc biệt phong nhã cùng rủ xuống.Bí lụa: sự tô điểm cho những bộ đồ thời Đường của phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ trong tranh mà chúng ta thấy đeo một dải dài trên vai hoặc trên tay, đung đưa trong gió khi bước đi, trông sang trọng và tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co