Truyen3h.Co

[BHTT - Edit] Ảnh Hậu Thành Đôi - Huyền Tiên

Chương 261 - 264

lacleos320

Chương 261:

Tụng kinh lễ Phật, hương khói mịt mờ.

Phóng tầm mắt về phía cây cối tươi tốt... Không, là tiêu điều xơ xác, dưới gốc cây trụi lá, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng ngồi trên ghế đá, yên lặng nhìn hàng người tới lui hành kinh phật.

Khi nãy Lục Ẩm Băng có hàn huyên đôi ba lời với thiền sư trong chùa, ban đầu tính về nhà luôn, nhưng khi ra tới cổng, cô lại đổi ý nói muốn nhìn mọi người. Chúng sinh muôn màu muôn vẻ, người với người khác biệt.

Lúc này có một chiếc lá vừa hay rơi trên vai cô, nổi bật vẻ thanh tĩnh xinh đẹp, lá cây rơi mất, gió lạnh thay phiên thổi mái tóc cô tán loạn, cô gài tóc ra sau tai, hỏi Hạ Dĩ Đồng: "Em có nhớ, lần trước chị đưa em đi nhìn người trên phố không?"

Hạ Dĩ Đồng: "Nhớ chứ." Là lúc cô tới Đông Bắc tìm đối phương, bị bắt gặp đang cố gắng cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình.

"Những người đó, và những người này có khác gì nhau?"

"Hả?"

"Khác gì nhau?" Lục Ẩm Băng nhắc lại câu hỏi.

Khác nhau? Hạ Dĩ Đồng cẩn thận quan sát dòng người ra vào trước mặt, có người trông chán chường, có người như kẻ mất hồn, có người không giấu được sự khoái chí, có người toát ra lòng thành kính nơi cửa phật, có người không vui cũng chẳng buồn,...

Cô vắt óc suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Người phụ nữ trung niên mặc áo lông màu vàng kia, bước đi vội vã, nhìn không chớp mắt về phía bảo điện Đại Hùng, hẳn là có việc muốn cầu Bồ tát; nam thanh niên mặc áo khoác da kia, ngó ngó xung quanh, rồi luôn nhìn điện thoại, nói chuyện với người khác, đoán chừng là đang đợi bạn, hẹn gặp bạn bè ở chùa chiền, nghe khá kỳ lạ, cũng có thể là đang chờ bạn gái, cầu nhân duyên, này nghe hợp lý hơn, nhưng thời đại bây giờ nói không chừng là đang chờ bạn trai cũng nên, à, mối quan hệ yêu đương, giống chúng ta vậy..."

Lục Ẩm Băng mỉm cười.

"Ầy, em lạc đề mất rồi, cô gái đứng trên bậc thang không có ý định bước lên hay bước xuống, em nghĩ cô ấy đang tìm góc chụp ảnh..." Người mặc quần áo xanh, già trẻ lớn bé, Hạ Dĩ Đồng nói một hồi hơn mười người, cổ họng hơi khô, hắng giọng một cái, hỏi: "Chị muốn em nói sao nữa?"

"Lạc đề." Lục Ẩm Băng nói, "Chị đang hỏi em là bọn họ khác nhau như nào."

Hạ Dĩ Đồng chần chừ một lát, nói: "... Thật ra em cảm thấy họ chẳng có gì khác nhau cả. Đều là người, đều là người trần mắt thịt, vì danh vì lợi vì tình cảm."

"Vậy chị khác gì so với em?" Lục Ẩm Băng hỏi.

"Chị đẹp hơn em."

Lục Ẩm Băng cười, vòng tay qua cổ cô, ôm lấy cổ, ngón tay nhéo tai cô: "Lượn lẹo, báo cáo đi."

"Báo cáo xong rồi còn phải đưa cho chị nữa hả?" Hạ Dĩ Đồng nói.

"Em còn muốn đưa tới chỗ khác?"

"Không muốn."

"Em dám." Lục Ẩm Băng dọa, Hạ Dĩ Đồng nhân lúc không ai để ý, cầm lấy bàn tay đang đặt trên vai cô, nhanh chóng hôn lên một cái. Ngoảnh mặt nhìn cô, Lục Ẩm Băng đang cười, điệu cười hiền hòa vừa ý hiện rõ trong ánh mắt.

Trong nét tươi cười còn ẩn hiện một nỗi buồn man mác, dường như đang khác sâu trong nét cười của cô.

Ý cười xuất hiện trong ba giây, Hạ Dĩ Đồng thầm đếm, sau đó Lục Ẩm Băng không cười nữa.

"Sắp tới đây em đừng chạy hạng mục nào nữa," Lục Ẩm Băng nói, "Tinh thần không ổn, không có chị ở bên thì chẳng có ai có thể chăm sóc tốt cho em cả."

"Vâng." Hạ Dĩ Đồng muốn hỏi: Còn chị thì sao? Lời nói đến đầu môi, lại như tảng đá ngàn cân, không thể thốt ra được.

"Bao giờ thì 《Mai Thất》công chiếu, trước đây chị..." Lục Ẩm Băng dừng một chút, nói, "có việc làm chậm trễ, còn nói sẽ tham gia với vai trò khách mời, sau đó lại chẳng có thời gian, Lai Ảnh đóng vai nữ thứ sao rồi?"

Hạ Dĩ Đồng trả lời lần lượt từng câu: "Chắc là hè năm sau, Tần đạo diễn nói để xem có nghỉ hè không, hậu kỳ xong xuôi, ông ấy đang bàn bạc với đài truyền hình về vấn đề bản quyền và quan hệ hợp tác. Nếu chị không tới với vai trò khách mời thì là may mắn, chứ nếu chị thật sự tới thì em khẳng định danh tiếng của chị sẽ đè bẹp danh tiếng bộ phim luôn. Chị Lai Ảnh, bây giờ huýt sáo giỏi tới mức có thể thu hút ngựa chạy tới, sau khi quay phim xong, chị ấy có nói với em là chị ấy có mua một con ngựa trong trang trại mà bạn chị ấy mở, đặt tên nó là Cháu trai eh*."

[*Giọng Bắc Kinh khi gọi cháu trai.]

Lục Ẩm Băng cười cười, nói: "Năm nào cũng nói với chị là không đóng phim không quay phim, hai năm sau khi về hưu sẽ về mở một quán trà sữa trong quận, nha, giờ thì sự nghiệp thăng tiến, giải thưởng Golden Crown năm nay lại vào tay cậu ấy rồi, đúng là lão sói vẫy đuôi. Ba mươi hơn người, sau rồi sẽ tới tuổi sản phụ rồi."

Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Hai tháng trước chị ấy lại tới một Phòng làm việc mới, diễn một vai..." Cô đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn Lục Ẩm Băng.

Khóe miệng Lục Ẩm Băng vẫn giữ nụ cười, không có chút khó chịu nào: "Huh?"

Hạ Dĩ Đồng nói tiếp thì không nên, dừng lại cũng không được: "Diễn một vai... người."

Lục Ẩm Băng phì một tiếng: "Không đóng vai người chẳng lẽ đóng vai động vật à?"

Hạ Dĩ Đồng cười gượng.

Lục Ẩm Băng cúi đầu nhìn mặt đất, đột nhiên nói: "Không cần quá lo lắng cho chị."

Hạ Dĩ Đồng: "À."

Lục Ẩm Băng: "À cái gì?"

Hạ Dĩ Đồng: "Từ cảm thán, không có ý nghĩa."

Lục Ẩm Băng giương mắt, híp mắt nhìn nam thanh niên mặc áo jacket đen vẫn đang đứng chờ người, nhón nhón chân, nói: "Chị sẽ tự điều chỉnh bản thân, em cứ chăm sóc bản thân cho tốt."

Hạ Dĩ Đồng: "À."

Lục Ẩm Băng cáu kỉnh vô cớ, những cảm xúc dồn nén không khác gì bom hẹn giờ, chúng sẵn sàng nổ tung: "Em lại à cái gì nữa, có chuyện gì không nói đàng hoàng ra được à?"

Khi những lời nói tức giận ấy được thốt ra, Hạ Dĩ Đồng cũng nói một câu: "Em tin chị mà."

Chỉ là Hạ Dĩ Đồng còn chưa kịp nói câu thứ hai đã bị câu hỏi kia của cô làm cho sửng sốt, sau đó tranh thủ giải thích chi li: "Em phản ứng chậm, xin l... em sai rồi."

Lục Ẩm Băng dùng tay ôm mặt mình, ngay sau đó lòng bàn tay đã thấm nước, cô liên tục lắc đầu.

Không phải Hạ Dĩ Đồng sai, là cô, là cô sai.

Hạ Dĩ Đồng nói: "Em cũng có bệnh. Bệnh em chưa khỏi, nên em cần chút thời gian để phản ứng, chị đừng giận."

"Chị không giận." Lục Ẩm Băng hít một hơi thật sâu, yếu ớt nói, "Em ôm chị đi."

"Được được, em ôm chị." Hạ Dĩ Đồng kéo Lục Ẩm Băng vào trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng dỗ dành, "Đừng sợ, còn có em mà. Bất kể khi nào, chị cũng luôn có em bên cạnh, đừng sợ, nha."

Ở chỗ công cộng mà ôm nhau thân thiết như vậy, có mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm cũng ngó qua xem sao. Nhờ có điện thoại di động, bọn họ lại tập trung chú ý vào điện thoại, không mảy may tới hai người đằng kia.

"Người nam thanh niên kia đợi tới rồi." Hạ Dĩ Đồng vỗ nhẹ lưng Lục Ẩm Băng, mắt Lục Ẩm Băng đỏ hoe, giống như cành hoa mận đỏ trên tuyết, rực rỡ bắt mắt, hơi ngạc nhiên hỏi: "Vậy mà lại là nam."

Hạ Dĩ Đồng: "Biết đâu lại là tình anh em?"

Lục Ẩm Băng nhìn bóng lưng bọn họ, nói: "Anh em nào mà tay nắm tay thế kia?"

Hạ Dĩ Đồng nói tiếp: "Rồi sẽ đến nơi vắng người, lén lút hôn đối phương một cái." Cô vuốt cằm, trầm tư nói, "Có nên nói là chúng ta đã luyện thành một đôi mắt đục, nhìn đâu cũng thiếu nhân tính, thiếu đạo đức?"

Lục Ẩm Băng cười: "Là em, không phải chúng ta, em mà không nói thì chị cũng chẳng chú ý tới thanh niên mặc áo jacket đen đó."

"Phải phải." Hạ Dĩ Đồng cũng cười theo, "vụ án" đã được phá giải, hai người ra khỏi chùa, mất vài phút đi bộ, lái xe xuống núi, trên đường trở về có tấp xe vào siêu thị gần nhà, mua trái cây, rau củ, một ít thịt.

Hạ Dĩ Đồng đẩy xe, Lục Ẩm Băng đi bên cạnh cô, bộ dạng ỉu xìu, Hạ Dĩ Đồng liền đùa: "Chị muốn ngồi vào xe đẩy không?" Nói xong còn bĩu môi, có mấy bạn nhỏ đang bi ba bi bô trên xe đẩy.

Lục Ẩm Băng tỏ vẻ ghét bỏ: "Chị không còn là em bé nữa."

Hạ Dĩ Đồng lại gần, thì thầm: "Cục cưng."

Lục Ẩm Băng nổi da gà, tay Hạ Dĩ Đồng cũng run lên, nuốt nước bọt, hiển nhiên là bản thân cô cũng không nuốt trôi cái xưng hô này.

Lục Ẩm Băng nhìn phản ứng phóng đại của cô, cười ngược lại.

Không có quy định cứng nhắc về việc ai nấu cơm tối, ai làm gì, ai mua gì. Hạ Dĩ Đồng là người nội trợ, cô thường làm những món ăn hằng ngày, nào là thịt kho tàu, nào là cà tím kho, nào là thịt xào măng, những món chay khác. Lục Ẩm Băng thì có đầu bếp, cô không nấu ăn, nếu có làm thì cũng là những món chính, thường xuyên ra ngoài ăn hải sản và các loại thịt, hai người từng đi qua vùng xa, thấp giọng trò chuyện cười nói.

Cách đó không xa có một chàng trai mặc áo khoác màu nâu, tóc vàng, giơ điện thoại, nhìn như đang nói chuyện với người khác, thật ra lại chú ý đến nhất cử nhất động của Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng.

Hôm nay đơn giản là vô tình bắt gặp. Mặc dù tặc tâm của chó săn Hoàng Mao là bất tử, nhưng hoạt động gần đây của Hạ Dĩ Đồng thật sự rất khó nắm bắt, sau khi quay xong phim thì chạy thẳng ra sân bay, rồi biệt tăm biệt tích, muốn đuổi theo cũng không có chỗ ngồi gần.

Bước chân Hạ Dĩ Đồng dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước, đề cập đến chủ đề khác: "Lục lão sư, có cẩu tử đang theo dõi chúng ta."

Lục Ẩm Băng: "Thì cứ để anh ta quay đi, bọn mình có phải hôn nhau trước mặt mọi người đâu mà sợ."

Hạ Dĩ Đồng: "Không phải sợ, em chỉ là muốn nói với chị một tiếng."

Lục Ẩm Băng: "Anh ta ở đâu? Để chị kêu anh ta một tiếng."

Hạ Dĩ Đồng: "Bên phải, đằng sau dãy gia vị."

Lục Ẩm Băng: "Vừa hay, chị mới nhớ là trong nhà chúng ta cần mua thêm chai dầu hào."

Cô chưa kịp đi tới, cẩu tử đã biến mất như một làn khói, tin tức ngày mai chắc là "Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng xuất hiện tại siêu thị" sau đó không biết sẽ là tỷ muội tình thâm hay cử chỉ thân mật đây, dù sao tỷ muội tình thâm cũng không vạn năng như vậy, nhưng mặc kệ là cái gì thì hai người cũng chẳng quan tâm.

Tối hôm đó, Studio Lục Ẩm Băng nhận được ảnh chụp từ tài khoản marketing XX, thanh toán một khoản tiền, lại chuyển tiếp tới mail Lục Ẩm Băng, lưu làm kỉ niệm.

Lúc Tiết Dao gọi điện tới, Lục Ẩm Băng đang làm cánh gà cay, ban đầu cô quên bật hút mùi, bị mùi ớt nồng làm sặc mấy lần, "Khụ khụ... Ơi..."

Hạ Dĩ Đồng giơ tay bật nút hút mùi, Lục Ẩm Băng chỉ nghe thấy Tiết Dao lảm nhảm vài câu dong dài bên tai cô, rồi lại vội vàng quay sang nấu cơm, ậm ừ vài câu: "Rồi rồi, tôi sẽ sửa lại, đĩa."

Hạ Dĩ Đồng cầm lấy điện thoại của cô, đưa đĩa sang, điện thoại đã quay lại màn hình khóa.

Hạ Dĩ Đồng: "Chị ấy nói gì vậy?"

Lục Ẩm Băng xúc ớt vào đĩa, đổ mồ hôi bên huyệt thái dương: "Chị cũng chẳng biết, dù sao trả lời sẽ chấn chỉnh lại hành vi là được."

Chương 262:

Hạ Dĩ Đồng âm thầm đồng tình với Tiết Dao một giây.

Lục Ẩm Băng đổ một lớp dầu vào trong nồi, giơ tay nói: "Đem cái kia, cái đống thịt gà đã ướp cho chị."

Thịt gà cắt nhỏ được xào trong dầu nóng vài lần, nhanh chóng phủ một lớp áo vàng, rắc gia vị ớt, sau đó nếm thử, Lục Ẩm Băng gắp một đũa gà, thổi phù phù, đưa vào miệng Hạ Dĩ Đồng.

Vừa mềm vừa thơm, Hạ Dĩ Đồng lại cắn thêm một miếng, nhịn nóng nói: "Chín rồi."

"Không ai giành với em đâu, em làm gì mà như hổ bị bỏ đói thế."

"Em đói." Hạ Dĩ Đồng nói.

Lục Ẩm Băng nhìn ánh sáng của điện thoại, tám giờ tối, buổi trưa ăn đồ chay trong chùa, bây giờ đã là tám tiếng sau, lại còn lái xe đi dạo siêu thị, không tới nỗi đói bụng.

Cân nhắc một hồi, Lục Ẩm Băng quyết định không làm một món lớn nữa, thay vào đó làm hai đĩa rau xào, Hạ Dĩ Đồng làm canh trứng, sau hai mươi phút, bữa tối đã được bày biện. Lục Ẩm Băng nhìn bốn món trên bàn rồi thở dài: "Em nói xem, trong cuộc sống này, tuyệt vời nhất là Mãn Hán toàn tịch, thực tế là ba món ăn một món canh, hai rau hai thịt."

[Mãn Hán toàn tịch: Đại tiệc hoàng gia Mãn Hán là sự kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán.]

"Hai đứa mình có ăn hết Mãn Hán toàn tịch đâu, còn chẳng bằng ba món ăn một món canh này nữa." Hạ Dĩ Đồng cầm hai bát canh, đẩy một bát tới trước mặt Lục Ẩm Băng, "Chị nếm thử tay nghề của em đi, em nấu canh còn ngon hơn nấu mì đấy."

Lục Ẩm Băng cầm thìa khuấy nhẹ bát canh, vừa khuấy vừa thổi, ngẩng lên nói: "Nhắc đến mì mới nhớ, lần trước có ai đó nấu mì, rồi quên luôn nấu phần mì của mình, cuối cùng lại phải úp tạm gói mì ăn liền, thật vinh dự ha."

Hạ Dĩ Đồng đói cồn cào ruột gan, uống trước nửa bát canh, rồi nói: "Nếu cái người đó quan tâm đến người yêu của họ nhiều như em quan tâm đến bạn gái của em, thì làm gì cũng muốn dành những cái tốt nhất cho người yêu mình, cảm động thế cơ mà. Chỉ có mỗi chị lại coi chuyện này thành vết đen lịch sử của em, rồi thỉnh thoảng nhắc lại để trêu chọc em."

Lục Ẩm Băng: "Làm sao em biết chị không cảm động?"

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô: "Chị cảm động hả? Thế mà em lại chẳng cảm nhận được tí gì nhỉ?"

Lục Ẩm Băng: "Người ta xúc động đều thể hiện ngoài mặt, chị đây là xúc động trong thâm tâm, nếu không thì sao chị có thể nhớ chuyện đã trôi qua lâu như vậy được?"

Hạ Dĩ Đồng: "Hơ, nói nghe hay lắm, xem ra em nghĩ oan chị rồi."

Lục Ẩm Băng đắc ý: "Đúng rồi đó."

Hạ Dĩ Đồng đặt đũa xuống, đứng dậy đi về phía phòng bếp, Lục Ẩm Băng gọi cô: "Em đi đâu vậy?"

"Tái diễn lịch sử, để chị cảm động nhiều hơn."

"Không được đi." Lục Ẩm Băng nói, "Lần đầu em làm là đơn thuần thật lòng, lần thứ hai thứ ba làm vậy, là lười, vẫn cứ làm như vậy chính là không để tâm tới đối phương."

"Đang để tâm mà?" Hạ Dĩ Đồng nói quá, "Làm sao đây? Em móc tim ra nấu cho chị nhé? Nhưng mà ăn thịt người với ăn tim người là phạm pháp mất rồi."

"Em!" Lục Ẩm Băng giơ đũa lên, Hạ Dĩ Đồng chủ động đưa trán tới, chạm vào đầu đũa, "Em học cái thói ăn nói đó ở đâu ra vậy. Còn không mau chỉnh đốn lại."

Hạ Dĩ Đồng cười hehe.

Lục Ẩm Băng nhìn cô, gõ xuống bàn: "Còn cười? Mau ăn cơm!"

Hai người nhìn nhau, tâm trạng vui vẻ.

Lục Ẩm Băng: "Không ăn nhanh thì đồ ăn nguội đấy, cặm cụi nấu nó xong lại để nó nguội."

Hiếm lắm Hạ Dĩ Đồng mới thấy Lục Ẩm Băng vào bếp, trong trí nhớ số lần như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, bây giờ bắt đầu ăn thoải mái, gió thổi mây tan, vuốt cái bụng nấc một tiếng: "Ợ."

Trong nhà có máy rửa bát, Lục Ẩm Băng vô dụng, đi xả nước ấm, rửa từng cái một, đĩa sứ tráng men hoa văn bằng ngọc xanh, nước chảy trên đó nhìn như hoa văn đang chảy, Hạ Dĩ Đồng đứng nhìn trong phòng bếp, nhìn con người kia đeo tạp dề rửa bát, động tác chậm chạp, cẩn thận từng li từng tí, bất giác cười.

Lại đến màn đêm, không biết đêm nay cô sẽ nhìn thấy thứ gì, liệu có giống như những lần trước?

Cất dọn xong, 9 giờ 15 phút, bây giờ đi ngủ thì quá sớm, theo quy trình thì giờ sẽ đi tắm. Nhưng Lục Ẩm Băng không ở trên tầng, cô hỏi: "Em còn giữ kịch bản 《Mai Thất》không?"

Hạ Dĩ Đồng ngây người: "Còn."

"Đưa chị xem một chút."

"Vâng."

Trong đầu cô một đống câu hỏi, trông Lục Ẩm Băng không giống như sẽ giải thích với cô, đến khi cô cầm kịch bản đi xuống tầng, Lục Ẩm Băng coi như không có việc gì, lật từng trang một: "Chúng ta đối thoại phim đi."

Gì cơ? Hạ Dĩ Đồng suýt nữa kêu lên thành tiếng.

"Con người được sinh ra không phải để thất bại, con người có thể bị hủy diệt chứ không thể bị đánh bại.*" Lục Ẩm Băng giữ vững tinh thần, nghiêm túc nhìn cô, "Chị sẽ không từ bỏ con đường mà chị đã chọn, em đi cùng chị, giúp chị tập thoại phim đi."

[* Một câu nói của nhà văn Ernest Hemingway trong tác phẩm Ông già và biển cả. Thể hiện ý chí của con người khi đương đầu với khó khăn, tinh thần bất khuất trước số phận.]

Trong tương lai, một ngày nào đó cô sẽ dừng lại sự nghiệp diễn xuất của mình, nhưng không phải lúc này, không thể cúi đầu khuất phục trước số phận.

Bên ngoài gió lạnh gào thét, phòng khách được thắp sáng bởi những đèn chùm ấm áp, Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng ngồi trên ghế sofa, ở giữa là quyển kịch bản. Lục Ẩm Băng chưa từng tiếp xúc với cái này, nên đối với cô mà nói chính là hoàn toàn xa lạ.

Hạ Dĩ Đồng không có trí nhớ một lần đọc sẽ không bao giờ quên, bộ phim này cũng đã quay xong một năm rồi, cô nhớ rõ kịch bản nhưng không nhớ rõ lời thoại. Hai người cùng đọc một phần kịch bản, chọn một cảnh khá nhiều lời thoại, là Lục Ẩm Băng chọn, Hạ Dĩ Đồng đành nghe theo.

Lục Ẩm Băng nhìn qua một lần, Hạ Dĩ Đồng cũng ôn lại một lần, Lục Ẩm Băng cầm kịch bản, Hạ Dĩ Đồng đã đọc hết.

"Vô danh tiểu tốt?" Lục Ẩm Băng cười nhạo, "Cha ngươi, Mai Nhược Vân không phải kẻ vô danh tầm thường, ngược lại, hắn ta là cao thủ trứ danh trên giang hồ, hai mươi năm trước, tại đại hội võ lâm ở Trừ Châu, hắn ta đánh bại biết bao anh hùng xưng bá khắp nơi, bao gồm cả cao thủ Tây Vực, lập ra ước định với đệ nhất cao thủ Hồ Lộc Thịnh của Đại Liêu rằng trong vòng hai mươi năm không ai được phép đặt chân đến Trung Nguyên, là một đại hiệp khí phách! Đừng nói là hai mươi năm trước, cho dù là hai mươi năm sau, cũng không ai có thể bằng hắn!"

Hạ Dĩ Đồng: "Cha ta chỉ ở nhà chăm sóc cây cỏ hoa lá, chưa từng thấy hắn tập chút võ nghệ nào, hơn như hắn không phải là Mai Nhược Vân, ta theo họ mẹ, cha ta họ Ôn, tên một chữ Kiều."

Lục Ẩm Băng biến sắc: "Làm sao? Sắc mặt cha người hơi trắng, thêm chút râu quai nón? Sau tai còn có một nốt ruồi nhỏ?"

"Không trắng, mãng phu sống trong núi hoang, da đen như than, có râu quai nón." Hạ Dĩ Đồng lẩm bẩm, "Vị tiền bối này, chẳng lẽ ngươi sinh lòng ái mộ với tiền bối Mai Nhược Vân, chứ nếu không sao có thể chú ý tới hắn có nốt ruồi nhỏ sau tai?"

"Ôn Kiều? Sao lại là Ôn Kiều?" Lục Ẩm Băng giơ tay sờ vào mặt cô, sờ nắn gương mặt, "Rõ ràng dáng dấp ngươi rất giống hắn, sao lại không phải nữ nhi của Mai Nhược Vân, ngươi còn cầm đao của hắn, cây đao này tên U Tuyền đúng không?"

Khuôn mặt Hạ Dĩ Đồng trong tay cô dần biến sắc: "... Đúng vậy, sao tiền bối biết?"

"Bởi vì chính tay ta đã giao đấu với hắn*!" Lục Ẩm Băng kích động nói.

[* Câu này đồng âm với Bởi vì chính tay ta đã tạo ra nó.]

Hạ Dĩ Đồng: "Hóa ra tiền bối là thợ rèn sao?"

"Ngươi---" Trên mặt Lục Ẩm Băng đỏ trắng lẫn lộn, giận dữ nói, "Nếu không phải gương mặt này của ngươi, thì ta đã bẻ gãy cổ ngươi từ lâu rồi!"

. . .

Hạ Dĩ Đồng: "Cut, bây giờ chúng ta thử mà không dùng kịch bản?"

Lòng bàn tay Lục Ẩm Băng rịn mồ hôi, Hạ Dĩ Đồng cầm tay cô, "Đừng sợ."

Lục Ẩm Băng uống một ngụm nước, vuốt mặt, nghiêm túc nói: "Tới đi."

Bỏ kịch bản xuống.

Hạ Dĩ Đồng nhìn Lục Ẩm Băng với ánh mắt mong chờ.

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Hạ Dĩ Đồng: "Vô danh tiểu tốt."

"Vô danh tiểu tốt," Lục Ẩm Băng dừng hai giây, cười nhạo nói, "Cha ngươi, Mai Nhược Vân không phải... không phải... Để mà nói, chị chỉ cần nghĩ hai giây là ở phim trường đã NG rồi."

Tự Lục Ẩm Băng cầm bảng: "Cảnh một lần hai, action!"

Lục Ẩm Băng: "... Cut."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Lục Ẩm Băng: "Đợi đã, chị xem lại kịch bản chút."

"Cảnh một lần ba, action!"

Lục Ẩm Băng cười nhạo: "Vô danh tiểu tốt?"

Tạm ngừng, hai giây sau NG.

Cảnh một lần bốn.

Lục Ẩm Băng: "Vô danh tiểu tốt? Sau đó Mai Nhược Vân ở cái đại hội võ lâm gì đó cái gì đó đằng sau tai có nốt ruồi nhỏ hình như nàng ta ái mộ Mai Nhược Vân... Quên."

Hạ Dĩ Đồng: "Không sao, trước đây mỗi khi học kịch bản em cũng hay quên như này."

Cảnh một lần năm.

Lục Ẩm Băng: "Vô danh tiểu tốt?"

Hạ Dĩ Đồng: "Cha ngươi Mai Nhược Vân."

Lục Ẩm Băng: "Cha ngươi Mai Nhược Vân không phải kẻ vô danh tầm thường, hắn..."

Hạ Dĩ Đồng: "Ngược lại."

Lục Ẩm Băng: "Ngược lại? Có từ này hả?"

Cảnh một lần năm.

Lục Ẩm Băng: "Cha ngươi Mai Nhược Vân... Xin lỗi chị bỏ sót một câu."

Mũi Hạ Dĩ Đồng chua xót, cố gắng không để giọt nước mắt nào rơi xuống.

Cảnh một lần sáu.

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Hai người im lặng.

. . .

Cảnh một lần mười lăm.

"Vô danh tiểu tốt?" Lục Ẩm Băng bật cười một tiếng, nói, "Cha ngươi, Mai Nhược Vân không phải kẻ vô danh tầm thường, ngược lại, hắn..." Lục Ẩm Băng dừng lại, cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi, duỗi ngón tay day day huyệt thái dương.

Một mảng im lặng trong phòng khách.

Hạ Dĩ Đồng lấy lại kịch bản, kéo cô, lần thứ nhất không động đậy, lần thứ hai Lục Ẩm Băng theo lực của cô mà ngã về phía trước, ngã nhào lên ghế sofa, úp mặt xuống.

"Đi đâu?" Lục Ẩm Băng hỏi.

Ngón tay Hạ Dĩ Đồng vuốt tóc cô: "Muộn rồi, chúng ta đi tắm rồi còn ngủ nữa, mai tập tiếp."

"Mai?" Đầu óc Lục Ẩm Băng trống rỗng, không biết từ này nghĩa là gì.

"Sau khi ngủ dậy thì chúng ta tập tiếp." Hạ Dĩ Đồng dịu dàng nói.

"Sau khi ngủ dậy thì đó là mai à?"

"Ừm."

Lục Ẩm Băng dụi mặt vào ghế sofa: "Chị mệt quá, không muốn đi tắm."

"Em bế chị đi."

"Mệt lắm, hay nghỉ ngơi chút đi..." giọng nói Lục Ẩm Băng nhỏ dần rồi thiếp đi, Hạ Dĩ Đồng bế cô lên giường, rồi vào phòng tắm tùy tiện dội qua vòi hoa sen, chui vào trong chăn. Trong phòng ngủ cũng mở một chiếc đèn, Hạ Dĩ Đồng nhìn Lục Ẩm Băng đang khóc trong mơ, chân tay luống cuống, nói với mẹ Hạ đứng bên cạnh: "Chị ấy khóc rồi."

Cô đưa tay lau nước mắt Lục Ẩm Băng, nhưng lau kiểu gì cũng không hết.

Cô cuống cuồng, lực tay mạnh hơn một chút, Lục Ẩm Băng bị làm tỉnh giấc, mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ, nhìn cô, hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"

Hạ Dĩ Đồng: "Chị đang khóc."

"Vậy à? Gặp ác mộng rồi." Lục Ẩm Băng lau lau khóe mắt, bỏ qua câu chuyện này, kéo Hạ Dĩ Đồng vào trong lồng ngực mình, môi dán lên trán cô, "Mau ngủ thôi, đừng có nghĩ đông nghĩ tây tán gẫu với mẹ đó."

"Ừm," Hạ Dĩ Đồng thò đầu ra bên ngoài, "Mẹ ngủ ngon."

Lục Ẩm Băng ấn đầu cô xuống: "Ngủ ngon."

Hạ Dĩ Đồng hừ hừ: "Chị chiếm tiện nghi của em."

Lục Ẩm Băng không để ý, một tay che mắt cô lại: "Cũng không phải là chưa từng, mau ngủ nào, ngủ ngon."

Tác giả có đôi lời muốn nói: Một cái dao, một viên đường, một cái dao, một cái dao, một viên đường, một viên đường, một cái dao, đường đường đường đường đường~

Chương 263:

Có kế hoạch sẽ khôi phục lại như trước, đầu tiên là phải làm việc và nghỉ ngơi như thường. Thức dậy vào khoảng 7 giờ sáng, tập luyện, sau đó dùng bữa, lại bắt đầu một ngày mới. Đây là kế hoạch của hai người trước khi đi ngủ.

Sáng hôm sau, Hạ Dĩ Đồng bị chuông báo thức làm tỉnh giấc, mở mắt ra, nhìn vế phía Lục Ẩm Băng đang nằm bên cạnh, Lục Ẩm Băng cũng mở to mắt, yên lặng nằm nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng, như xác không hồn.

"Lục lão sư?" Hạ Dĩ Đồng quơ tay trước mắt Lục Ẩm Băng, đối phương không chút phản ứng.

Hạ Dĩ Đồng lớn giọng gọi: "Lục Ẩm Băng."

Lúc này Lục Ẩm Băng mới từ từ di chuyển ánh mắt, nhìn về phía cô, nhưng lại chẳng để cô trong mắt. Hạ Dĩ Đồng sốt ruột, dựng Lục Ẩm Băng dậy, "Rốt cuộc là sao vậy?"

Lục Ẩm Băng nhìn cô, đầu óc rỗng tuếch, hơi hé miệng, không thể sắp xếp trật tự ngôn từ.

"Lục lão sư, có phải cơ thể chị không thoải mái? Hạ Dĩ Đồng đưa tay thăm dò, dán lên trán cô, "Hình như sốt rồi?"

Lời nói Hạ Dĩ Đồng chậm nửa nhịp rồi mới lọt vào tai Lục Ẩm Băng, lúc cô muốn mở miệng ngăn cản, Hạ Dĩ Đồng đã đang tìm hộp thuốc trong ngăn tủ, bên trong có nhiệt kế.

Lục Ẩm Băng ngoan ngoãn ngậm lấy nhiệt kế, con ngươi đen láy vẫn luôn hướng về người mặc quần áo ngủ đang ngồi bên mép giường, ngũ giác trì độn dần khôi phục, bên tai cũng trở nên thanh tịnh.

"36.8°C." Một tay Hạ Dĩ Đồng giơ nhiệt kế lên nhìn, một tay cầm điện thoại tra nhiệt độ bình thường của cơ thể người, trong tầm hiểu biết của cô thì đây cũng là nhiệt độ bình thường, nhiệt kế cũng xác nhận, nhưng để cho an toàn thì cũng nên kiểm tra lại một lần, kết quả vẫn bình thường như cũ.

Lục Ẩm Băng đây là...

Hai hàng lông mày của cô nhíu lại gần.

Lục Ẩm Băng từ từ đứng dậy, cung phản xạ của cô như chạy một vòng quanh trái đất: "Buồn ngủ quá, chị vừa mới qua cơn ngủ gật mà em lại kéo chị dây để kẹp nhiệt độ."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Chẳng lẽ lại là lỗi của cô? Cho dù là ai đi chăng nữa, sáng sớm mở mắt ra nhìn thấy bạn gái mình trừng trừng cái trần nhà, hai mắt như thể cả đêm không ngủ, gọi mấy câu thì không có phản ứng, kiểu gì cũng sẽ nghi ngờ xảy ra chuyện mà?

Lục Ẩm Băng liếc cô một cái, lười biếng, trong mắt lại ánh lên tia trêu chọc: "Aiya, sao em lại yêu chị thế này."

Lâu rồi mới nhìn thấy cơ mặt Lục Ẩm Băng giãn ra như vậy, cơ thể như không xương, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, bộ dạng để mặc chân tay làm gì thì làm.

Giây trước Hạ Dĩ Đồng còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của cô, giây sau đã nộ khí bừng bừng.

Con người gì đây không biết, trong những lúc quan trọng như này còn có tâm trạng đùa bỡn cô!

Hạ Dĩ Đồng gạt Lục Ẩm Băng ra, đi rửa mặt, cô quyết định không thèm để ý Lục Ẩm Băng năm phút!

Nhưng Lục Ẩm Băng cũng không để ý tới cô.

Lúc Hạ Dĩ Đồng rửa mặt xong, nhìn Lục Ẩm Băng vẫn đang ở trong tư thế kia, kể cả vị trí của tóc rối loạn trên trán cũng y như lúc trước khi cô đi rửa mặt, mắt nhìn xuống mặt đất, không biết là đang suy nghĩ gì.

Hạ Dĩ Đồng tự nhủ trong lòng: Mình là đồ đần mới bị chị ấy lừa một lần nữa.

Một phút sau.

Đồ đần Hạ Dĩ Đồng lấy quần áo cho Lục Ẩm Băng, hầu hạ cô thay quần áo, Lục Ẩm Băng mím môi cười trộm, bị Hạ Dĩ Đồng hắng giọng giáo huấn: "Được tiện nghi còn ra vẻ, chị còn như thế nữa thì em không thèm để ý tới chị."

"Em không nỡ đâu."

"Chị nhìn xem em có bỏ được hay không, một ngày không bỏ được nhưng một giờ thì vẫn bỏ được."

Thế là Lục Ẩm Băng thu lại dáng vẻ khi nãy, đứng như trời trồng.

Lúc ăn sáng, tay cô cầm miếng bánh mì nướng, cắn một cái lại thất thần, Hạ Dĩ Đồng dọa nạt muốn đánh cô, Lục Ẩm Băng mới cười ranh mãnh, uống một hơi hết ly sữa bò.

Tản bộ trong tiểu khu, có ánh nắng, có sương sớm, đeo khẩu trang, tay nắm tay, miệng ngao ngán thời tiết như này mà lại muốn ra ngoài đi dạo.

Ca thán thì ca thán, bước đi vẫn đều đều, cũng chẳng phải hướng về nhà.

Kinh khủng thật.

Đang lúc tiếc nuối, thì phía trước cách đó không xa có một cặp nam nữ cũng đang đi dạo.

Lục Ẩm Băng chỉ ngón tay, tặc lười: "Em nhìn đằng kia, có mấy kẻ ngốc cũng tản bộ dưới cái thời tiết này, những lợi ích nhỏ do đi bộ mang lại không đủ để bù lại cái độc của sương sớm."

Khẩu trang Hạ Dĩ Đồng không đủ dùng, che miệng lại, thúc giục: "Vâng vâng vâng, nên là chúng ta đi về thôi."

Lục Ẩm Băng ôm lấy vai cô, cười lớn chạy về, chạy được nửa đường thì quay đầu lại hét lên: "Này, hai người kia, không khí có độc! Chạy mau!"

Làm hoang mang đôi tình lữ kia rồi.

Hạ Dĩ Đồng muốn bịt miệng cô lại rồi lôi về.

Vừa về đến nhà, tâm trạng phấn khởi đi xem máy lọc không khí, kết quả Lục Ẩm Băng chán chường buổi trưa ăn ít hơn nửa bát cơm, Hạ Dĩ Đồng mắng cô, Lục Ẩm Băng liền khóc lóc kêu đối phương hết yêu mình rồi, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Lục Ẩm Băng bắt đầu nghiện khóc, Hạ Dĩ Đồng không sao dỗ được, ngược lại nếu là trước đây, Hạ Dĩ Đồng tới thăm ban Lục Ẩm Băng, buổi tối đi tắm, không kiềm chế được mà khóc trong phòng tắm, nữ nhân đều làm bằng nước, ai nỡ bỏ nước đây?

Sau đó Hạ Dĩ Đồng quỳ xuống uỵch một tiếng, Lục Ẩm Băng bị dọa sợ, nấc lên rồi dừng lại.

Chấm dứt một màn nháo nhào mà chẳng ai biết nó bắt đầu từ đâu và kết thúc một cách khó hiểu.

Buổi chiều lại buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ quá nhiều, cảm giác sẽ lãng phí một buổi chiều. Thế là Lục Ẩm Băng cầm một cái chăn mỏng, ngả lưng xuống sofa, hai con người kỳ lạ nhồi nhẹt chung một chỗ, không tới một tiếng sau, cả hai tỉnh dậy vì đau lưng.

Ba giờ chiều.

"Còn muốn đi dạo không?" Lục Ẩm Băng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói trăng nói cuội, ngáp một cái, "Chị vẫn chưa tỉnh ngủ."

"Em cũng đâu thể hít độc được." Hạ Dĩ Đồng vẫy tay với cô, ra hiệu cô ngồi lại ghế sofa, nói, "Ngủ tiếp nửa tiếng nữa, em buồn ngủ quá."

Có thể do cô đang uống một số loại thuốc để hồi phục trạng thái tinh thần, nên cô muốn ngủ nhiều hơn Lục Ẩm Băng, nhưng Lục Ẩm Băng đoán là do cô và mẹ nói chuyện cả tối, nên ban ngày tinh thần mới không tỉnh táo.

Đến mùa đông, tay Lục Ẩm Băng càng lạnh, Hạ Dĩ Đồng ôm cô từ phía sau, vòng tay qua eo, đặt tay lên tay cô, kéo chăn phủ lên người, ủ ấm cho cô, vùi mặt vào hõm vai, hô hấp nhẹ nhàng, cứ thế thiếp đi.

Lục Ẩm Băng cao hơn một chút, rụt cổ lại có hơi khó chịu, phải cố gắng di chuyển sự chú ý của mình, nhìn chằm chằm vào cánh tay còn lại đang đặt trên sofa của Hạ Dĩ Đồng, Nó siết chặt sau khi cô ấy ngủ thiếp đi, bàn tay trắng nõn mềm mại, mười ngón tay thon dài.

Sau khi nghịch ngợm vài lần, Hạ Dĩ Đồng rút tay về, luồn dưới cổ Lục Ẩm Băng, kéo cả người cô vào lòng. Lục Ẩm Băng bất động, cằm hơi ngẩng, tít mắt, thổi thổi lông mi Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng ưm một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Lục Ẩm Băng cứ tiếp tục thổi, Hạ Dĩ Đồng không chịu được quấy nhiễu, ôm cổ cô ghì vào người, trực tiếp bịt miệng Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng giãy giụa với từng động tác rất nhỏ: "A...A...A..."

Hạ Dĩ Đồng cắn nhẹ lên tai cô, nới lỏng tay, nhắm mắt uy hiếm: "Muốn nghịch nữa không?"

Lục Ẩm Băng: "Không nghịch, chị muốn ngủ."

"Có chịu nghe lời không?"

"Nghe."

Hạ Dĩ Đồng lại ngủ say như bị điểm huyệt, Lục Ẩm Băng thử từ từ thò đầu ra, thất bại, cuối cùng đánh gối lên tay Hạ Dĩ Đồng ngủ thêm một tiếng.

Một tiếng lại một tiếng, trời tối.

Lục Ẩm Băng đang nằm trên sofa đột nhiên biến mất không dấu vết, Hạ Dĩ Đồng thay đổi vị trí, nằm nghiêng thay vì nằm ngửa, chiếc chăn bị Lục Ẩm Băng cuộn thành cái bánh thì bây giờ đang đắp lên một người cô.

"Bác sĩ, bây giờ em ấy chuyển sang trạng thái ngủ ngày, như này có phải không tốt lắm không... Được tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với em ấy." Lục Ẩm Băng cúp điện thoại, lại chui vào vòng tay Hạ Dĩ Đồng trên ghế sofa.

Hạ Dĩ Đồng mê man, trên mặt viết "Tôi là ai đây là đâu tôi đang làm gì".

Lục Ẩm Băng: "Bác sĩ nói đêm em luôn nhìn thấy ảo giác, sẽ giúp em trị liệu để có giấc ngủ trọn vẹn."

"Ừm." Hạ Dĩ Đồng nói rồi lại ngã xuống sofa.

"Ngủ nữa thì lần sau thức dậy sẽ là sáng mai đấy."

Hạ Dĩ Đồng dính chặt người lên sofa, cả người thả lỏng, không thể mở mắt ra được, lẩm bẩm: "Sáng thì sáng, để em chợp mắt thêm một lúc nữa thôi, chỉ một lúc thôi."

Lục Ẩm Băng suy nghĩ một lúc, cõng cô lên lưng, dặn dò: "Bám cho chắc vào, em mà ngã thì chị không chịu trách nhiệm đâu."

Cô rửa rau thái thịt, Hạ Dĩ Đồng vòng tay ôm cổ cô, hai mắt nhắm chặt, hai chân lê trên đất, Lục Ẩm Băng đi tới đâu thì cô lê lết tới đó, nhìn như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp, hết lòng tin tưởng lẫn nhau.

Mãi cho đến khi ngồi lên bàn ăn, Hạ Dĩ Đồng vẫn còn chóng mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào một món ăn trước mắt, những cái khác, quá xa, gắp sẽ khiến bản thân mệt mỏi, Lục Ẩm Băng đẩy toàn bộ đồ ăn qua, xếp một hàng trước mặt cô.

Cơm nước xong xuôi, Lục Ẩm Băng để Hạ Dĩ Đồng rửa bát, bởi vì thiếu tập trung, rơi cái đĩa. Hạ Dĩ Đồng nhìn những mảnh vỡ sứ men xanh nằm ngổn ngang dưới chân, thẫn thờ, Lục Ẩm Băng cầm đồ tới dọn dẹp.

Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng bếp, Hạ Dĩ Đồng cuối cùng cũng duỗi căng cái lưng mệt mỏi, thông báo rằng cô đã tỉnh ngủ, Lục Ẩm Băng dở khóc dở cười, thu dọn những mảnh vỡ rồi ném vào trong túi rắc, ngày mai ra ngoài sẽ vứt đi.

Nghỉ ngơi nửa tiếng, nửa tiếng này xả nước ở bồn tắm, tối đến là có nước nóng để ngâm rồi. Lục Ẩm Băng nằm trên giường, ngẫm lại, cả ngày nay chẳng làm được gì ra hồn, đi bộ, nằm nhà, một ngày ba bữa, ngủ rồi lại ngủ. Cô không đề ra việc học từ, đề không nổi, nhân lúc Hạ Dĩ Đồng đang ngủ, cô đọc hai trang kịch bản, nhưng nửa tiếng vẫn chưa đọc xong. Hạ Dĩ Đồng cũng không đề ra việc này, có thể là ngủ quên, cũng có thể là em ấy nhớ kỹ nhưng không dám nhắc tới, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của mình.

Cũng chẳng phải chuyện không vui, ví như Hạ Dĩ Đồng Hạ Dĩ Đồng dùng tay che bên ngoài lớp khẩu trang, trông rất buồn cười, nhìn em ấy xua xua tay gạt bỏ không khí bụi bẩn xung quanh mình, nhìn em ấy cố gắng né mặt đi khi bị mình trêu chọc lúc ngủ, đùa rất vui, nhìn dáng vẻ em ấy duỗi người rồi cười lớn, nhưng những niềm vui đó rất khó để kéo dài.

Trong chăn thật ấm áp.

Lục Ẩm Băng, người đã dỗ Hạ Dĩ Đồng vào giấc ngủ, giờ lại giương tròn hai mắt trong bóng tối: Chừng nào trời mới sáng đây?

Chương 264:

Cả đêm Lục Ẩm Băng không ngủ, buổi sáng thì không mở nổi mắt, đến khi cô tỉnh dậy thì Hạ Dĩ Đồng đã đang chuẩn bị bữa trưa ở dưới tầng, theo lời Hạ Dĩ Đồng nói thì sáng cô gọi Lục Ẩm Băng, cả người Lục Ẩm Băng như khảm xuống giường, không hề động đậy. Hạ Dĩ Đồng khẽ lay lay cô thì cô rụt tay lại, rất giống trước kia.

"Chị đánh em sao?" Lục Ẩm Băng vò vò tổ quạ trên đầu mình, tóc của cô bây giờ dài ở mức không thể buộc cũng chẳng thể xoã, rất thích hợp để túm lấy hay gãi loạn, dưới tấm lọc idol kiêm người yêu của Hạ Dĩ Đồng, cô làm gì cũng đẹp.

Hạ Dĩ Đồng: "Chị không đánh."

Lục Ẩm Băng: "Chị đã nói mà, làm sao chị có thể..."

Hạ Dĩ Đồng cắt đứt lời cô, hỏi: "Khoan hãy nói, chị thử nghĩ lại một lần, chạm vào lương tâm của mình, nhìn vào mắt em đây, nghiêm túc nói ra."

Lục Ẩm Băng thật sự suy nghĩ một hồi, đưa tay lên ngực mình, nhìn thẳng mắt Hạ Dĩ Đồng: "Từng động tác của chị đều rất nhẹ nhàng, trước nay chưa từng đánh người, tư thế ngủ ban đêm trung thực số một thiên hạ, chưa từng đạp người, chưa từng tát ai, chưa từng..."

Hạ Dĩ Đồng: "Cho tới thời điểm hiện tại, chị chưa từng chơi đấu địa chủ."

Lục Ẩm Băng trả lời rõ ràng: "Đúng!"

"Sao chị có thể không cần mặt mũi (vô liêm sỉ) như vậy?" Hạ Dĩ Đồng ôm mặt mình, cười lăn cười bò.

"Vậy em muốn mặt như thế nào." Lục Ẩm Băng nói, "Chị nói cho em biết, khuôn mặt này, giống như có kẻ đang ngụy trang, khuôn mặt bên ngoài/thể diện của em rất quan trọng, có người sống cả đời vì thể diện, trong nhà thì lại chẳng đáng đồng nào. Nếu như lúc nào cũng phải giả bộ chính mình thì cuộc sống đó cũng đáng thương quá."

Hạ Dĩ Đồng: "Vậy bây giờ chị hát Tiểu Lạp Tháp cho em nghe đi."

[Tiểu Lạp Tháp: tên một bài hát thiếu nhi.]

Lục Ẩm Băng lạnh lùng nhìn cô: "Thần kinh à, chị không cần mặt mũi à?"

Lục Ẩm Băng nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, Hạ Dĩ Đồng bây giờ đúng là bệnh thần kinh. Không đợi cô giải thích đây không phải cố ý, Hạ Dĩ Đồng cười như thể bị điểm huyệt cười, không dừng được: "Chị vừa mới nói mặt mũi không đáng một đồng."

Lục Ẩm Băng bất chưng màn thầu tranh khẩu khí: "Hát thì hát, để chị nhớ xem từ đầu tiên là gì."

[Mại liễu mạch tử mãi chưng lung, bất chưng màn thầu tranh khẩu khí: Hiểu nôm na là người khác thách thức hoặc cho rằng bạn không làm được thì bạn càng làm nó tốt hơn. Chỉ hiện tượng kế khích tướng.]

Lục Ẩm Băng tức giận xoay người cầm điện thoại tìm lời, Hạ Dĩ Đồng cũng ấn ấn trên màn hình điện thoại, cô nói trước: "Em thấy rồi." Lời Lục Ẩm Băng theo sát phía sau, "Chị tìm thấy rồi."

Hạ Dĩ Đồng: "Chuẩn bị..."

Lục Ẩm Băng bóp bóp đầu ngón tay, Hạ Dĩ Đồng: "Phốc---"

Lục Ẩm Băng: "Em nghiêm túc chút đi!"

Hạ Dĩ Đồng điều chỉnh cơ mặt, cười khúc khích: "Bắt đầu."

Lục Ẩm Băng hát không hay cũng không tới nỗi dở, không đến mức kinh động như gặp thiên nhân, cũng không kinh hãi đến mức phải bỏ chạy, cô xoa cổ họng, bắt đầu hát: "Tiểu Lạp Tháp, thật là thật lôi thôi, ông vua lôi thôi, người ta gọi hắn là Tiểu Lạp Tháp. Tiểu Lạp Tháp, thật là thật lôi thôi, ông vua lôi thôi chính là hắn, không ai thích hắn."

[Lạp tháp là lôi thôi, xuề xòa, tiếng lóng để chỉ những kẻ thiếu ý thức về ngoại hình ví dụ như bên trên mặc vest, bên dưới mặc quần đùi hoa đi dạo phố.]

Khoan hãy nói, hát nhạc thiếu nhi cũng có cái gì đó rất là hay ho thú vị, Hạ Dĩ Đồng úp điện thoại xuống, đặt ở trên bàn, cằm đặt lên mu bàn tay, ánh mắt nhìn theo từng cử động của Lục Ẩm Băng, vai không ngừng run lên.

Lục Ẩm Băng văn vẹo, tay chỉ về phía trước, dùng âm thanh ngọt ngào nhất cuộc đời mình để hát: "Bỗng nhiên vào một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi, ông vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, mọi người lại thích hắn. Bỗng nhiên vào một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi, ông vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, mọi người lại thích hắn.

Hạ Dĩ Đồng ôm bụng cười sằng sặc.

Lục Ẩm Băng hoàn toàn thả lỏng bản thân, vuốt tóc dựng lên trên đầu mình, vì không thể dựng thẳng đứng nên cô dùng tay giữ lấy, còn thành hai chùm nhỏ: "Tiểu Lạp Tháp, thật là thật lôi thôi, ông vua lôi thôi, người ta gọi hắn là Tiểu Lạp Tháp."

Hát đến nửa cuối bài hát, đối mặt với tấm gương tồn tại trong hư không, cô chỉnh lại đầu tóc, chỉnh lại quần áo, ngọt ngào hát: "Bỗng nhiên vào một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi, vị vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, Hạ Dĩ Đồng thích nàng. Bỗng nhiên vào một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi, vị vua lôi thôi không còn lôi thôi nữa, Hạ Dĩ Đồng thích nàng nhất~"

Hạ Dĩ Đồng không thể ngồi yên nữa, cả người ngồi xổm dưới đất, ôm ghế cười nghiêng cả người.

Một giây sau Lục Ẩm Băng khôi phục vẻ lịch sự của mình: "Đi ăn cơm thôi, không ăn là đồ ăn nguội đấy>"

Một vệt đỏ hiện lên sau tai cô, cô vuốt tóc để che nó.

Hạ Dĩ Đồng cầm lấy chiếc điện thoại tắt màn hình nằm trên bàn, ngừng lại, lưu vào bộ nhớ, lén nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng đang đưa lưng về phía cô, dường như không phát giác ra điều gì.

"Tiểu Lạp Tháp..." Lục Ẩm Băng phát hiện mình đã bị 《Tiểu Lạp Tháp》tẩy não, bưng đồ ăn thôi mà cũng vô thức hát ra, không khỏi bật cười. Ăn trưa xong, Hạ Dĩ Đồng thu dọn bát đũa, xả nước vào mâm, không có việc gì gật đầu hừ hừ nói: "Bỗng nhiên một ngày, Tiểu Lạp Tháp thay đổi..."

Hai người hợp xướng 《Tiểu Lạp Tháp》trong phòng bếp, Hạ Dĩ Đồng rửa bát mà hát vui vẻ đến mức vung cả nước, giọt nước bắn lên mặt Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng híp mắt, lườm cô.

Hạ Dĩ Đồng và cô mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai giây sau phá lên cười.

Cuối cùng bị đè trong phòng bếp với một nụ hôn mãnh liệt.

Một người có thể vì một chuyện lớn mà liên tục phiền muộn, cũng có thể vì một chuyện nhỏ mà vui vẻ cả ngày, thật trùng hợp, 《Tiểu Lạp Tháp》như một chồi non phá đất chui lên, tạo một vết nứt ở thế giới tràn ngập bóng ma, ánh nắng ấm áp bất ngờ lan tỏa.

Sau khi hỏi bác sĩ hôm qua, Lục Ẩm Băng quyết định không ngủ trưa, để dành toàn bộ giấc ngủ của mình vào buổi tối, quyết định này chủ yếu là vì Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng rất nghe lời cô, nên dù ngáp liên tục cũng ráng chống đỡ cơn buồn ngủ, lượn lờ trong phòng khách.

Lục Ẩm Băng mở toàn bộ dàn âm thanh cao cấp được lắp đặt trong phòng khách, mở bài 《Tiểu Lạp Tháp》, ban đầu Hạ Dĩ Đồng chỉ là đi bộ, nhưng nghe nhạc lại cảm thấy không nhảy không được, ban đầu không theo kịp tiết tấu, đến trưa gật gù hài lòng, đồng thời cũng rưng rưng nước mắt.

Lục Ẩm Băng ngồi trên sofa, rung chân đọc kịch bản.

Khi Hạ Dĩ Đồng nhận kịch bản này, cô đã lướt sơ qua, thứ cô đọc lúc đó là cốt truyện, bây giờ đọc để nhớ thoại, sau khi đọc từ đầu đến cuối, cô hỏi Hạ Dĩ Đồng: "Lần trước em nói về kịch bản này là khi nào?"

Hạ Dĩ Đồng ngáp liên tục: "Buổi tuyên truyền mùa hè đó."

Lục Ẩm Băng: "Bài hát thì sao? Ai hát?"

Hạ Dĩ Đồng: "Em..."

Mắt Lục Ẩm Băng sáng lên, Hạ Dĩ Đồng: "Đương nhiên không thể nào, em vừa quay xong phim đã chạy đi tìm chị, làm gì còn thời gian thu âm. Mà bên hậu kỳ cũng không hỏi em về chuyện thu âm bài hát, làm gì có chuyện em chủ động tới hỏi."

Lục Ẩm Băng ảo não: "Sớm biết vậy thì chị đã nói với Tần Hàn Lâm, để em hát nhạc phim gì gì đó rồi."

Hạ Dĩ Đồng lại gần phía sau sofa, khoác tay lên vai cô, nhân cơ hội này nhắm mắt lại, uể oải nói: "Bài hát về nhân vật trong phim này có rất nhiều, em không thích hợp để hát. Hơn nữa em cũng không chuyên nghiệp, Kiều tổng thừa tiền, mời rất nhiều ca sĩ chuyên hát nhạc phim, nhạc phim có thể hot vậy sao. Tại sao lại phải dùng người mới là em đây?"

Lục Ẩm Băng bất bình thay: "Chẳng phải Tần Hàn Lâm từng nói giám đốc âm nhạc nói là em chẳng khác ca sĩ chuyên nghiệp là mấy à?"

Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bạn gái mình là nhất trên đời, nói chuyện vì mình thật là đáng yêu, không nhịn được cười: "Người giám đốc âm nhạc đó tuyên bố với cả thế giới em là ca sĩ chuyên nghiệp rồi à?"

"Cái này thì không?" Lục Ẩm Băng lẩm bẩm.

"Vì vậy, hầu hết mọi người đều không biết rằng em rất tuyệt."

"Vì vậy, em nên ra ngoài ca hát, em phải hát nhiều một chút thì mọi người mới biết em tài giỏi chứ?"

Không thể ôm trọn cả đóng phim lẫn ca hát, sức lực cô không gánh vác nổi, ít nhất hiện tại là như vậy, chỉ riêng đóng phim thôi cũng đã làm cô hao tâm tổn sức quá độ rồi. Hạ Dĩ Đồng không nói thật, chỉ trả lời: "Vậy em lại không có thời gian bên chị."

Lục Ẩm Băng chấp nhận lý do này của cô, hát cho riêng mình thôi cũng tốt.

"À đúng rồi."

"Huh?" Mắt Hạ Dĩ Đồng sắp không mở rồi, đầu nghiêng nghiêng, muốn đi bộ lại một chút.

Lục Ẩm Băng hỏi: "Trước đây em từng nói sẽ viết tặng chị một bài hát..."

Hạ Dĩ Đồng: "À."

Lục Ẩm Băng ngửa cổ ra sau, Hạ Dĩ Đồng đang lộn ngược, miệng ở trên mắt ở dưới, đường cong giống như một con yêu quái, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy đẹp, khóe miệng Lục Ẩm Băng không tự chủ mà cong lên: "Bài đó viết tới đâu rồi? Không phải em quên rồi đấy chứ?"

"Gần xong rồi, còn thiếu vài câu." Hạ Dĩ Đồng nói, chuyện cô đã đồng ý với Lục Ẩm Băng thì làm sao quên được.

"Hát hai câu chị nghe thử."

Hạ Dĩ Đồng hắng giọng.

Lục Ẩm Băng mong chờ.

Hạ Dĩ Đồng: "Tiểu Lạp Tháp, thật là thật lôi thôi, ông vua lôi thôi, người ta gọi hắn là Tiểu Lạp Tháp..."

Lục Ẩm Băng biến sắc, ném một cái gối.

Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng phản ứng, tóm lấy cái gối, ngay lập tức ném trả: "Em ngủ gật mà chị lại đưa em cái gối đầu, chị sợ em không ngủ được à? Bắt lấy này."

Cô chưa nói xong, Lục Ẩm Băng đã xốc lại tinh thần, trong lòng Hạ Dĩ Đồng thầm kêu một tiếng, trông thấy ba cái gối đang bay về phía mình, một cái đập vào mặt cô, hai cái đập lên người, sau đó rơi xuống đất, bịch bịch, mềm mềm, mập mạp, va phải gối rồi người ta sẽ không muốn dậy.

Hạ Dĩ Đồng nuốt nước bọt, đây là gối đầu đấy.

Mặc kệ, Hạ Dĩ Đồng nhào tới mấy cục bông mềm mềm dưới đất, nằm ngủ trên mặt đất. Lục Ẩm Băng ngồi thẳng dậy, chống khuỷu tay lên sofa, nhìn về phía này, nói: "Đưa lại đây cho chị."

Hạ Dĩ Đồng nhịn đau ngồi dậy, ôm mấy cái gối kia, lưu luyến giao trả lại, mỗi bước đi đều cẩn thận.

Mấy lần đi bộ trong nhà cũng muốn ngủ lắm rồi, đều bị Lục Ẩm Băng réo đến hoàn hồn.

"Bạn gái của em đi dạo phố kìa!"

"Bạn gái của em bị yêu quái bắt đi này á!"

"Đại sư huynh, bạn gái của huynh bị yêu quái bắt đi rồi á!"

"Nhị sư huynh, bạn gái của huynh bị yêu quái bắt đi rồi á!"

"Tam sư huynh, bạn gái của huynh bị yêu quái bắt đi rồi á!"

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Không biết nên gọi đây là sáng kiến hay "tối" kiến, vẫn là cái câu đó, lặp đi lặp lại, dù sao thì hai chữ "bạn gái" kia cũng có tác dụng vực dậy tinh thần. Hạ Dĩ Đồng nhiều lần "giật mình ngồi dậy trong giấc mơ sắp chết", cuối cùng cũng nhịn được tới bữa tối, ăn bát cơm thứ nhất, suýt nữa thì ngã úp mặt vào bát.

Lục Ẩm Băng lại reo lên: "Thiên Thọ à! Tay bạn gái ngươi bị bỏng nước sôi rồi!"

Hạ Dĩ Đồng giật mình, lập tức ngồi thẳng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co