Truyen3h.Co

[BHTT-EDIT] Bạn gái nhỏ quá chiếm hữu, ta phải làm sao?

Chương 2. Không thấy nàng đâu

VanHong737

Trình Nam xung phong nhận việc đi giúp nữ hài cầm hành lý, bỏ vào phòng khách.

【 Ta có chút mệt mỏi, muốn tắm rửa ngủ. 】 Nữ hài vào phòng khách rồi nhanh chóng gõ một hàng chữ đưa cho Trình Nam.

Trình Nam xem xong gật gật đầu, duỗi ngón tay chỉ: "WC ở kia, bên trong có vòi hoa sen, kêu Vương Nhuận Trạch chỉ ngươi dùng."

【 Ta biết, cảm ơn. 】

Ở trước mặt Trình Nam cùng Vương Nhuận Trạch, nàng mở vali, lộ ra một bên vali, một phần là đồ trang điểm, phần còn lại là sách vở bài tập.

Khó trách nặng như vậy......

Cổ tay đặt sau lưng âm thầm vặn vẹo, vừa rồi giúp nàng cầm hành lý, cho rằng thực nhẹ, kết quả thiếu chút nữa nhấc không nổi.

Trình Nam nhìn lướt qua, sách vở chương trình lớp 11.

Thì ra còn đang học lớp 11, thật nhỏ...

Mà khoan, nàng một học sinh cao trung có nhiều tiền như vậy tiền trả thuê nhà cho ta sao? Cha mẹ nàng có biết nàng một mình ra ở trọ nhà người khác không? Đừng có nói là hài tử rời nhà trốn đi, đến lúc đó cha mẹ nàng đuổi tới thì thật khó xử.

Nữ hài thực mau lấy ra váy ngủ, đứng lên liền hướng tới WC.

"Từ từ..." Trình Nam một phen nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nữ hài, đón ánh mắt nghi hoặc của đối phương, nàng nói, "Ba mẹ ngươi có biết ngươi ra ngoài ở không?"

Nữ hài không chút do dự gật gật đầu.

"Vậy ngươi......" Trình Nam thanh âm tạm dừng, "Ngươi có thể trả trước một nửa tiền thuê nhà không?"

Nữ hài thẳng tắp mà nhìn Trình Nam, Trình Nam có một đôi mắt đào hoa tự nhiên, nhưng ở trên mặt nàng lại không hề hiện ra nhu mị, ngược lại có vẻ có chút đứng đắn.

Thẩm Thần Tịch đứng trước người Trình Nam, gõ chữ cho nàng xem: 【 WeChat ngươi là gì? Ta thêm ngươi, hiện tại chuyển luôn cho ngươi tiền thuê nhà một tháng. 】

"Tốt." Trình Nam đáp, lập tức lấy ra mã QR cho nàng quét, nàng đột nhiên ngước mắt nhìn chính mình, ngón tay trắng nõn dừng trên giao diện, Trình Nam hơi thăm dò, phát hiện giao diện nữ hài là ghi chú lúc xin thêm bạn.

"Trình Nam." Trình Nam nói, "Hoà khẩu vương Trình, Nam trong đông nam tây bắc."*
(Ba chữ này 禾 口 王 ghép lại ra chữ Trình 程)

Nữ hài gật gật đầu, thực mau gửi lời mời kết bạn.

Trình Nam đồng ý xong liền thấy giao diện khung chat bắn ra một cái ảnh động đáng yêu 【 chào ngươi nha ( phim hoạt hoạ tiểu nữ hài ở cửa ló đầu ) 】 , tiếp theo liền thấy một hàng chữ gửi tới.

【 Thẩm Thần Tịch, tên của ta. 】

Trình Nam mới vừa cúi đầu đổi ghi chú thành tên Thẩm Thần Tịch, liền nghe thấy tiếng cửa WC bị đóng lại.

Di động rung lên, là Thẩm Thần Tịch phát chuyển khoản, một tháng tiền thuê nhà 9000 chuyển cho Trình Nam. Trình Nam thu nhận, cười đến đôi mắt đều mị lên.

"Ngươi như thế nào không đi dạy Tịch Tịch tỷ tỷ của ngươi sử dụng máy nước nóng?" Trình Nam nói, đẩy Vương Nhuận Trạch đã sớm ngồi xếp bằng trên sô pha xem TV. Máy nước nóng chỗ này là khách thuê trước đây lưu lại, cũng khá cũ rồi, so máy nước nóng bình thường khó dùng hơn nhiều.

Vương Nhuận Trạch nhún vai, ôm cái gối: "Nàng biết dùng, không cần dạy." Dứt lời tiếp tục xem phim hoạt hình.

Trình Nam liếc Vương Nhuận Trạch một cái, thằng nhỏ này giỏi, dám không để ý tới ta. Nàng từ trong ngăn tủ phòng cho khách cầm ra một bộ chăn gối đẩy lên người hắn.

"Mở nhỏ tiếng chút, ta phải làm bài thi."

"Còn nữa, một hồi kêu nàng ngủ ở phòng ngươi ngủ trước đó biết không?"

"Đã biết......" Vương Nhuận Trạch thuận miệng đáp.

Trình Nam lấy cuốn sách luyện đề đặt trên cùng chồng sách ở chỗ bàn ăn dựa vào góc tường, ngồi vào bàn gấp, cầm viết đen bắt đầu cúi đầu làm bài.

Trước khi Thẩm Thần Tịch tắm rửa xong, hẳn là có thể làm xong đề lựa chọn.

Trình Nam nắm bút kia một khắc, cả người nháy mắt trầm tĩnh lại, tiếp theo tiến vào thế giới đề thi, lúc này chung quanh nếu không phải quá mức ồn thì đều sẽ không quấy rầy được đến Trình Nam.

Đồng hồ kim phút không ngừng hoạt động, rốt cuộc ở Trình Nam mặt vô biểu tình đánh đáp án câu cuối đề vật lý, một bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng lại gõ gõ mặt bàn.

Trình Nam ngẩng đầu nhìn, một nữ hài diện mạo cực kỳ xinh đẹp đứng ở trước bàn, bởi vì lúc nãy Thẩm Thần Tịch vẫn luôn mang khẩu trang, Trình Nam không biết nàng trông như thế nào, hiện tại một khuôn mặt trứng hoàn chỉnh triển lộ ra tới, ngũ quan rất đẹp, nhưng hấp dẫn Trình Nam nhất vẫn là cặp mắt giống như chất chứa biển sao của Thẩm Thần Tịch.

"Ngươi trang......" Thẩm Thần Tịch trên mặt trang điểm vẫn là rất rõ ràng.

【 Ta thói quen tắm rửa xong mới tẩy trang. 】 Thẩm Thần Tịch đã tự giải thích.

Thẩm Thần Tịch tóc ướt dầm dề, trên người mặc váy ngủ màu trắng, thấy Trình Nam trông lại, nàng duỗi tay chỉ vào WC, ý bảo Trình Nam có thể đi tắm rửa.

"Được rồi, ngươi trước ngồi một chút, đợi lát nữa ta xếp một gian phòng cho ngươi ở." Trình Nam thanh âm thực ôn nhu, nàng đứng lên từ ngăn kéo tủ TV, lấy ra máy sấy.

"Sấy tóc chút đi, đừng để cảm lạnh."

Thẩm Thần Tịch hai mắt sáng lấp lánh, nàng cảm nhận được Trình Nam săn sóc, lộ ra nụ cười nhẹ.

【 Cảm ơn, thời gian không còn sớm, ngươi cũng nhanh đi tắm. 】

Trình Nam nhìn thời gian, đã gần 11 giờ, vội vàng gật đầu cầm lấy quần áo đã sớm chuẩn bị tốt đi vào WC.

Hơi nước ấm áp tràn ngập toàn bộ WC, trên xà ngang có ba cái khăn lông, cái hồng nhạt kia nàng chưa từng thấy qua, hẳn là của Thẩm Thần Tịch.

Năng lực thích ứng mạnh như vậy? Cũng không sợ hãi? Nếu nàng là người xấu, Thẩm Thần Tịch xinh đẹp như vậy, chỉ sợ sẽ phải chịu tai ương.

Trình Nam đối với tấm gương mờ hơi nước, cố tình nhe răng trợn mắt, giả bộ chính mình hung ác.

Trông quá ngốc.....

Chờ Trình Nam ra tới, phát hiện phòng khách một mảnh tối tăm, chỉ có một chiếc đèn nhỏ màu vàng bên ngoài WC sáng lên.

Đều ngủ rồi?

Trình Nam nhẹ nhàng mở ra cửa phòng cho khách, trên giường không thấy bóng người, cau mày mở đèn trong phòng, Thẩm Thần Tịch thật không ở nơi này.

Đi đến cách vách, nắm lấy chốt cửa phòng ngủ của mình, hít sâu một hơi, vặn xuống.

Nương ánh đèn mỏng manh ở đầu giường, nàng thấy cái chăn hồng nhạt của mình phồng phồng, một đầu tóc đẹp tản ra ở trên chiếc gối hình phim hoạt hoạ.

Thẩm Thần Tịch ngủ rồi, ngủ ở phòng ngủ của nàng.

Trình Nam lui về phía sau một bước nhìn ra hướng phòng khách, Vương Nhuận Trạch đang nằm vùi trong chăn bông ở trên sô pha ngủ đến ngon lành.

Thằng nhóc này lại quên lời nàng nói....

Trình Nam bước nhẹ đến mép giường, trầm tư một cái chớp mắt vẫn là duỗi tay nhẹ nhàng lay tỉnh Thẩm Thần Tịch.

"Thẩm Thần Tịch, tỉnh tỉnh......"

Thẩm Thần Tịch mí mắt có chút run run, dần dần, nàng mở hai mắt mơ màng nhìn Trình Nam, tay ở trong chăn sờ tìm di động.

"Không cần đánh chữ, ta tới là muốn cùng ngươi nói chút chuyện, ngươi ngủ sai phòng, đây là phòng ta."

Thẩm Thần Tịch nháy mắt thanh tỉnh không ít, nàng theo bản năng trước duỗi tay sờ sờ khẩu trang màu đen trên mặt, xác định có đeo rồi, nàng mới nhìn Trình Nam, lại nhanh chóng nhìn quét phòng ngủ một lần, cuối cùng tay trái nắm chặt chăn, tay phải ở di động đánh một hàng chữ: 【 Xin hỏi, ta có thể ngủ phòng này không? Tiền thuê nhà gia tăng lên 500 một ngày ngươi xem thế nào? 】

Trình Nam nhìn đến hàng chữ này, tròng mắt hơi mở, ngón cái liều mạng bấm đầu ngón trỏ.

"Nếu ngươi muốn ở phòng này......Vậy ngươi liền ở đi, chờ ngày mai ta lại dời đồ vật của ta qua phòng cho khách." Trình Nam cố tỏ ra bình tĩnh, "Quấy rầy, ngươi tiếp tục ngủ."

【 Tốt, cảm ơn ngươi. 】 Thẩm Thần Tịch chân thành cảm tạ.

Trình Nam cười nhẹ lắc đầu, nhìn Thẩm Thần Tịch ngồi ở trên giường, nghĩ nghĩ vẫn là kiến nghị nói: "Tốt nhất đừng mang khẩu trang ngủ, miễn cho hô hấp không thuận."

Thẩm Thần Tịch mi mắt cong cong, 【 Ta thói quen mang khẩu trang ngủ, không có việc gì. 】

"A, vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi cách vách ngủ." Trình Nam đột nhiên lại nói, "Ở bên ngoài, buổi tối ngủ tốt nhất khoá cửa, như vậy tương đối an toàn."

Thẩm Thần Tịch nghe vậy, vén chăn xuống giường, đợi Trình Nam sau khi rời khỏi mới rắc một tiếng khóa lại.

Thanh âm vang lên kia một khắc, ngoài cửa Trình Nam khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Di động lúc này vừa vặn truyền đến chấn động, Trình Nam nhấn mở, thấy được một thông báo chuyển khoản 6000.

Trình Nam nhìn hôm nay thu được hai lần chuyển khoản, trong mắt ý cười là ngăn không được.

Mười lăm ngàn....

Trình Nam cực kỳ sung sướng, tiếp tục làm xong đề lý, cuối cùng tự phê điểm càng làm nàng hài lòng.

Đem phòng cho khách đơn giản thu thập, Trình Nam đắp chăn bông chưa tới nửa phút là đã nặng nề ngủ. Mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ, đâu phải chuyện dễ dàng.

Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, trong phòng cũng đồng dạng khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Mùa đông phương nam, là âm lãnh.

"Cộc cộc cộc"

Đêm đã khuya, một trận tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, đánh thức Trình Nam đang trong lúc ngủ mơ.

Nàng bật ngồi dậy, quay đầu mặt lạnh nhìn chằm chằm cửa phòng, xuống giường mở cửa liền mạch lưu loát. Khi thấy ngoài cửa là Thẩm Thần Tịch, Trình Nam trong đầu nhanh hiện lên mười lăm ngàn, biểu tình nhanh chóng hòa hoãn, nỗ lực mỉm cười.

"Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

Thẩm Thần Tịch có chút run run, đưa điện thoại cho Trình Nam xem hàng chữ nàng đã gõ sẵn.

【 Ta bị lạnh tỉnh, ngươi còn có chăn nào dày hơn không? 】

Trình Nam xem xong có chút xấu hổ, khách thuê trả tiền cao như vậy, chính mình cung cấp môi trường ở trọ lại liền một máy điều hoà sưởi ấm đều không có, còn làm khách thuê bị đông lạnh mà tỉnh dậy......

Trình Nam lập tức đi lục tủ, ý đồ có thể lại tìm ra một cái chăn bông, kết quả là không có. Trong nhà cũng chỉ có ba bộ chăn bông có thể đắp, phòng mình ngủ có một bộ, phòng cho khách một bộ, còn có một bộ đang ở trên người Vương Nhuận Trạch, chăn bông trên giường bà ngoại khoảng thời gian trước bị Trình Nam phát hiện quá rách nát nên đã vứt đi.

"Ngươi có để ý cùng ta cùng nhau ngủ không?" Tìm kiếm không có kết quả, Trình Nam nghe được chính mình nói như vậy.

Nói ra miệng mới cảm giác không ổn, rốt cuộc vừa mới gặp liền ngủ chung, không tốt lắm......

"Không có việc gì, ngươi cứ --" Trình Nam vừa định kêu Thẩm Thần Tịch coi như nàng chưa nói, liền thấy Thẩm Thần Tịch gật gật đầu, rồi sau đó cầm di động đánh hai chữ.

【 Không ngại 】

Trình Nam chớp chớp mắt, muốn nói cái gì, Thẩm Thần Tịch cũng đã xoay người trở về phòng ôm chăn hồng phấn cùng gối đứng trước Trình Nam.

Trình Nam duỗi tay tiếp nhận chăn của Thẩm Thần Tịch, "Thôi, vẫn là đi qua phòng ngươi ngủ đi, căn phòng này mặt âm, lạnh hơn."

Nói xong Trình Nam cảm thấy chính mình giống như nói sai rồi, kia không phải nên là phòng mình sao?

Thẩm Thần Tịch ngược lại rất tự tại, gật gật đầu từ tay Trình Nam lấy chăn về, xoay người trở lại phòng. Đến lúc Trình Nam trở lại căn phòng nguyên bản thuộc về chính mình, phát hiện Thẩm Thần Tịch đã chừa ra nửa giường trống, đeo khẩu trang đen ngồi ở mặt trong giường nhìn Trình Nam vào cửa.

Trình Nam bước chân ngừng ở cửa, nhìn Thẩm Thần Tịch thẳng tắp nhìn nàng, cảm giác trong lòng quái quái.

Lúc này mới vừa gặp, liền ngủ cùng nhau......
Không có việc gì, coi như là Trương Hiểu Mân vậy, lại không phải chưa từng ngủ cùng con gái, dù sao mạnh ai nấy ngủ, chẳng qua cùng đắp hai cái chăn bông mà thôi.

Trình Nam bình tĩnh mà đi qua để gối lên giường, đặt nó kề bên cái gối màu hồng trước nay của mình, sau đó đối Thẩm Thần Tịch nhẹ giọng nói: "Ngươi trước nằm xuống đi, để ta trải chăn."

Thẩm Thần Tịch gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm ở trên giường đắp chăn hồng phấn. Trình Nam đem chăn màu xanh da trời ở phòng cho khách đắp lên chiếc chăn hồng, kéo đều bốn góc, người cũng nằm vào trong chăn, tiếp theo nghiêng đầu nói: "Mau ngủ đi, thời gian không còn sớm, ta tắt đèn."

Trình Nam giơ tay tắt đèn, phòng ngủ nháy mắt lâm vào một mảnh tối đen, rất nhanh, đôi mắt bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh, ánh đèn lờ mờ ngoài phố hắt vào, làm người ta có thể nhìn vật.

Trước lúc nhắm mắt, Trình Nam giống như thoáng thấy Thẩm Thần Tịch nằm nghiêng nhìn chằm chằm vào chính mình, nhưng bởi vì thật sự là quá mệt, Trình Nam trực tiếp ngủ say.

Ngươi thích xem liền xem đi, dù sao ta cũng không xấu.

Những lời này nhưng đúng là sự thật, tuy rằng Trình Nam thoáng nhìn qua không đẹp đến mức kinh diễm như Thẩm Thần Tịch, nhưng không thể nghi ngờ là rất dễ coi, nàng diện mạo dịu dàng thanh tú, khuôn mặt thực sạch sẽ, không có nổi mụn tuổi dậy thì thanh xuân.

Nhưng cũng có điểm kỳ quái, người diện mạo ôn hòa như vậy, một khi mặt lạnh, lại làm người chung quanh đều sợ hãi......

Ánh mặt trời mùa đông ấm áp thông qua cửa kính chiếu vào mặt Trình Nam đang nằm rúc dưới hai lớp chăn.

8 giờ chuông báo vang lên, nàng híp mắt lấy tay tắt đi đồng hồ báo thức, xoa hai mắt nhập nhèm ngồi dậy, chỗ bên cạnh sớm đã trống trơn. Trình Nam duỗi tay ra, trên nệm lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể sớm đã tiêu tán.

"Dậy sớm như vậy, làm gì nhỉ?"

Trình Nam nói thầm, xuống giường giẫm lên đôi dép vải ra khỏi phòng.

Nàng tìm khắp nhà không thấy bóng dáng Thẩm Thần Tịch, nếu không phải hành lý Thẩm Thần Tịch còn bày biện ở trong phòng ngủ, nàng không khỏi nghi ngờ Thẩm Thần Tịch đã rời đi trong đêm hay không .

Trình Nam đi đến bên cạnh Vương Nhuận Trạch còn vùi người ngủ khò trên sô pha, giơ tay lay hắn dậy.

"Bánh trôi, Thẩm Thần Tịch đi đâu?"

Vương Nhuận Trạch đang ngủ ngon đột nhiên bị lay tỉnh, cả người đều ngốc, hắn ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn Trình Nam, dưới ánh nhìn chăm chú của Trình Nam, hắn chậm rì rì nói câu: "Thẩm Thần Tịch là ai?"

"Tịch Tịch tỷ tỷ của ngươi."

"À à," Vương Nhuận Trạch nghĩ tới, "Không biết a, ta vẫn luôn ngủ, nàng làm sao vậy?"

"Không thấy nàng đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co