[BHTT][EDIT] Chạy Như Bay Về Phía Em - Kiến Kình Lạc
Chương 35. Thế...... thế tôi nắm tay chị nhé.
Khoảng cách tới bữa tối còn một đoạn thời gian, hai người liền ngồi ngẩn ra trong nhà một hồi.Kỷ Nhân hăng hái dẫn Lục Gia Hòa đi tham quan căn nhà thuê của mình: "Đây là chỗ tôi ngủ, còn phòng bên cạnh là để chứa đồ lặt vặt.""Nhà cô... sao trông như cái kho hàng vậy?" Lục Gia Hòa đứng ở cửa phòng chứa đồ, ngạc nhiên nhìn những thứ bên trong, thật là cái gì cũng có."Có một phần là đồ của Yến Tử, phòng bọn họ không đủ chỗ nên chất hết qua chỗ tôi." Kỷ Nhân đá đá một cái thùng to tướng trước mặt, "Đây này, toàn bộ ở đây đều là quần áo thay mùa của nó.""Vậy còn quần áo của cô đâu?""Đều ở trong tủ quần áo." Kỷ Nhân vừa mở tủ quần áo trong phòng ngủ, liền cả đống quần áo ào ra, rõ ràng toàn là những món vừa rồi từ trên sofa chuyển qua đây. Nàng vội vàng nhét vào, xấu hổ cười khì khì."Chỉ có thế này thôi sao?" Lục Gia Hòa bật cười chỉ chỉ vào toàn bộ quần áo bên trong tủ."Phải đó, mang nhiều quá thì mệt, chuyển nhà cũng phiền. Mặc được là được rồi." Kỷ Nhân với chuyện ăn mặc cũng không quá chú trọng, trừ mấy bộ nghiêm túc mặc đi làm, còn lại toàn là quần áo hàng ngày dùng đi dùng lại với tần suất cao.Ví dụ như chiếc áo hoodie trên người, một năm bốn mùa có thể mặc ba mùa, không cần quá cầu kỳ."Người khác ăn mặc đẹp đẽ, dù gì cũng có nhu cầu tìm đối tượng, thu hút bạn đời, còn tôi thì không có nhu cầu đó." Kỷ Nhân nói một cách tùy tiện.Lục Gia Hòa nhìn chiếc áo nàng mới thay, khẽ ho khan một tiếng: "Còn nước không?""Có, chờ tôi một chút." Kỷ Nhân chạy vào bếp, ấm nước vừa nguội, nhiệt độ vừa phải.Bếp cũng không lớn, nhìn ra là ngày thường không nấu nướng gì, Lục Gia Hòa đứng ở cửa hỏi: "Giữa trưa các cô ăn gì?"Kỷ Nhân vừa nghiêng bình nước, vừa liệt kê tên các món ăn, sau đó quay người đưa nước cho cô.Lục Gia Hòa uống hai ngụm: "Cô bé kia nấu có ngon không?""Nấu khá ngon, tôi suýt ăn no căng." Kỷ Nhân cười hớn hở nói, "Trước kia nó còn rất sợ tôi, không ngờ lần này quen rồi, nói chuyện vô cùng nhiều, cái gì cũng kể với tôi, hoàn toàn coi tôi như đại tỷ tri tâm."Lục Gia Hòa không nói gì, chỉ im lặng uống thêm vài ngụm rồi đưa ly lại cho nàng: "Rót thêm chút nữa đi, đại tỷ tri tâm."Kỷ Nhân phì cười: "Vậy buổi tối ăn gì giờ?""Cô quyết định đi, dù sao tôi cũng không biết nấu.""Vậy đi ăn gà hầm trái dừa đi, thanh đạm.""Được, vừa hay uống được chút canh gà, không cần uống rượu.""Uống rượu?" Kỷ Nhân lắc muốn rớt cái đầu, "Tôi không muốn uống nữa, bạn trai của Lý Phương tửu lượng kinh khủng, suýt nữa chuốc tôi nằm sấp xuống bàn.""Lý Phương có bạn trai rồi sao?""Đúng rồi, làm nghề giao đồ ăn, người cần mẫn, kiếm được không ít, tính tình lại thật thà, chỉ có điều nói năng hơi vụng.""Vậy là tốt rồi." Lục Gia Hòa mỉm cười."Đúng vậy, đối xử với em ấy cũng tốt nữa." Kỷ Nhân cũng cười theo, "Giống như Yến Tử với Đổng Tường, đều là bạn từ nhỏ.""Yến Tử với Đổng Tường là thanh mai trúc mã sao?""Đúng vậy, hai đứa từ nhỏ chính là bạn thân. Lúc mẹ Yến Tử mất, Đổng Tường giúp rất nhiều, sau này tôi ra ngoài làm công, nó cũng theo chạy ra, nói muốn kiếm tiền cho Yến Tử đi học. Tôi đuổi nó về tiếp tục học, bảo nó ở trường chăm sóc Yến Tử nhiều hơn." Kỷ Nhân lắc đầu thở dài, buồn cười nói, "Kết quả, Yến Tử cũng giống tôi, cũng không phải người có thiên phú học tập, nên Đổng Tường lại trở thành người có bằng cấp tốt nhất trong ba đứa, trúng tuyển đại học chuyên khoa."Lục Gia Hòa cười khẽ, nghiêng đầu nhìn nàng: "Kỳ thật tôi cảm thấy cô rất thông minh, đầu óc nhanh nhẹn, còn có thiên phú ngôn ngữ, tuyệt đối không giống người 'không có thiên phú học tập' đâu.""Nhưng tôi từ nhỏ thành tích học dở tệ, cô là người đầu tiên nói tôi thông minh đó, ngay cả lão sư cũng chưa từng nói thế.""Nói thật nhé, nếu tôi ở trong hoàn cảnh gia đình như cô, tôi cũng không thể chuyên tâm học tập. Cô chỉ thiếu một môi trường học tập tốt thôi, tôi thấy cô đọc sách hiểu rất nhanh, có thể nhạy bén nắm bắt trọng tâm, ngay cả những ẩn ý ám chỉ cũng đều nhìn ra." Lục Gia Hòa nói."Thật sao?" Kỷ Nhân gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch, chịu không nổi một chút khen ngợi, "Cô nói thế làm tôi muốn đọc thêm vài quyển sách nữa.""Nhiều đọc một chút đi, lúc nào rảnh có thể tới chỗ tôi lấy sách.""Được được, cảm ơn cô!"Hai người ra ngoài ăn cơm, đối diện đi tới một đôi tình nhân, cô gái xinh đẹp khoác tay chàng trai, nghe anh ta giảng về những chuyện quốc gia đại sự.Chàng trai đang nói về ảnh hưởng của chính sách quốc gia đối với môi trường chung thì bỗng nhiên dừng bước, xấu hổ nhìn về phía Kỷ Nhân.Lục Gia Hòa để ý đến ánh mắt của anh ta, cảm thấy có chút quen mắt, mãi đến khi đối phương mở miệng, mới nhớ ra đã gặp ở đâu.À, thì ra là cái người từng đứng trước cổng bệnh viện tỏ tình với Kỷ Nhân."Kỷ, Kỷ Nhân, sao em lại ở đây?""Ăn cơm." Kỷ Nhân liếc nhìn anh ta rồi nhìn sang cô gái bên cạnh, mỉm cười nói: "Chúc hai người hạnh phúc."Chàng trai sắc mặt hơi cứng, gật gật đầu, kéo cô gái bỏ đi.Lục Gia Hòa còn nghe loáng thoáng tiếng cô gái kia chất vấn: "Người đó là ai vậy?""Còn chưa đến nửa năm, nhanh như vậy đã có bạn gái rồi à?" Lục Gia Hòa hạ giọng hỏi."Nửa năm gì chứ." Kỷ Nhân cười lạnh một tiếng, "Tên khốn này mới hôm trước còn nhắn WeChat tỏ tình với tôi kìa."Lục Gia Hòa ngạc nhiên nhìn nàng: "Thật sự?""Chứ sao nữa. Nói cái gì 'đời này chỉ yêu mình tôi', tôi nghe xong liền block luôn." Kỷ Nhân nói, "Kết quả chưa đến một tuần, đã tìm được tình yêu của đời mình."Lục Gia Hòa: "......"Hai người ngồi xuống, Kỷ Nhân chống cằm nói: "Lúc giữa trưa tôi nhìn thấy Lý Phương với bạn trai em ấy, còn tin tưởng thêm chút vào tình yêu. Ai ngờ giờ lại gặp tên ngốc kia, haizz... đúng là vả mặt đau điếng.""Không thể nói như vậy, người với người khác nhau, không thể một gậy đánh chết tất cả." Lục Gia Hòa cầm khăn giấy ướt lau tay."Nói thì nói như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể tin được. Bác sĩ Lục, cô có tin vào tình yêu không?""Tôi tin.""Cô có từng thích ai chưa?"Lục Gia Hòa nhìn nàng bật cười, cúi đầu lau tay: "Hỏi cái này làm gì, có hay không cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta.""Cũng đúng." Kỷ Nhân lập tức bị chuyển hướng đề tài, nhưng ánh mắt lại không kiềm được mà dõi theo từng cử chỉ của cô, trong lòng thầm nghĩ: Người tốt như Bác sĩ Lục, sau này nhất định phải gặp một người thật tốt thật tốt mới xứng."Bác sĩ Lục à, nếu cô có người yêu, nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi muốn xem thử ai mà may mắn dữ vậy.""Được thôi." Lục Gia Hòa bật cười, "Cô giúp tôi kiểm duyệt cửa ải nha.""Không thành vấn đề, nhưng tôi nghiêm lắm đó nha. Ngoại hình không được kém, học thức không được kém, gia cảnh không được kém, tính cách không được kém, không sạch sẽ cũng không được, không đọc sách lại càng không được."Lục Gia Hòa bật cười thành tiếng: "Cô còn khó tính hơn cả ba mẹ tôi nữa đó.""Tôi sợ cô không hạnh phúc thôi mà."Nửa tháng sau, Kỷ Nhân rốt cuộc cũng đọc xong một quyển sách, liền nhắn tin cho Lục Gia Hòa, nói muốn đến trả sách.【Lục Gia Hòa】: Tôi còn nửa tiếng nữa mới tan ca, cô trực tiếp tới bệnh viện luôn đi.【Kỷ Nhân】: 1. (*)【Lục Gia Hòa】: ......Kỷ Nhân bỏ quyển sách vào túi, chuẩn bị ra khỏi văn phòng thì đụng phải Yến Tử."Đi đâu đó?" Yến Tử hỏi."Đi trả sách.""Không được đi, quyển đó đẹp, cho em mượn nhìn chút coi!""Thôi đi cô nương, em mau lên lớp trang điểm nâng cao của em đi cho chị nhờ." Kỷ Nhân vừa đi vừa nhắc, "Chăm chỉ học đi, sau này mở kênh livestream làm beauty blogger cho chị.""Chị mơ đẹp quá rồi đó, chị có biết hiện tại làng makeup có bao nhiêu người không?""Makeup cũng chỉ có một con đường sao? Người ta làm đẹp, thì em làm xấu. Người ta hóa thân thành mỹ nữ, em hóa thân thành mỹ nam. Người ta một mặt hóa ra mấy gương mặt minh tinh, còn em một mặt hóa ra mấy cái Tôn Ngộ Không cho chị.""...... Vậy em đăng ký học lớp đó làm gì? Em đăng ký là để thành mỹ nữ chứ không phải thành dị nhân!""Miễn kiếm được tiền là được, có tiền thì tự nhiên đẹp, tiền tài bức ra người đẹp đó Lương Tiểu Yến." Kỷ Nhân nói."Cũng có lý." Yến Tử lập tức bị thuyết phục, "Tan ca em đi học liền!"Kỷ Nhân đến bệnh viện, nhìn thời gian, sắp tan ca rồi, nên nàng nhanh chân đến phòng khám ngoại trú, lại thấy một người không ngờ tới.Trình Tĩnh Văn cũng ở đó.Hai người để ý thấy nhau, ánh mắt chạm nhẹ giữa không trung một lúc, rồi mỗi người cùng rất ăn ý quay đầu đi chỗ khác, ngầm giả vờ không thấy.Kỷ Nhân không nhịn được, lại len lén liếc sang một cái, kết quả vừa khéo bị bắt gặp. Hai bên đồng thời thu mắt, không còn âm thầm đánh giá đối phương nữa.Vài phút sau, Trình Tĩnh Văn đứng dậy, cầm điện thoại ra ngoài nhận cuộc gọi công việc.Kỷ Nhân trông dáng đi của nàng ấy thẳng thớm, chân tay nhanh nhẹn, rõ ràng chẳng còn chút tật bệnh nào, liền biết là đến tìm Lục Gia Hòa.Khi đối phương nói chuyện điện thoại, nói một loạt tiếng Anh, Kỷ Nhân nghe mà sửng sốt.Kỷ Nhân đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới, toàn thân toàn là hàng hiệu, nhìn qua liền biết không tầm thường, còn nói tiếng Anh trôi chảy, không thể chê được.Cũng đúng thôi, dù sao cũng là bạn học cũ của bác sĩ Lục, năng lực chắc không tầm thường.Chỉ là hai người lần đầu gặp nhau, đều để lại ấn tượng không tốt cho đối phương, Kỷ Nhân mới không thích người này.Nàng xoay người đi WC. Đúng lúc đó, Trình Tĩnh Văn vừa nói xong điện thoại, quay đầu lại không thấy bóng dáng Kỷ Nhân đâu, trong lòng liền khẽ thở phào.Chẳng bao lâu, Lục Gia Hòa bước ra khỏi văn phòng. Nhìn quanh một vòng, chỉ thấy Trình Tĩnh Văn, liền nhíu mày: "Sao cậu lại tới nữa?""Đi công tác ngang qua thôi, đúng lúc tối nay rảnh nên ghé thăm cậu một chút. À đúng rồi, tôi tìm được cái này ở nhà, cậu xem." Trình Tĩnh Văn từ trong túi lấy ra một cuốn sổ tay cũ kỹ.Lục Gia Hòa thấy quen mắt, mở ra, bên trong là mấy trang ghi chép, còn có cả đoạn hai người từng lén viết mấy lời trao đổi thời còn đi học, không nhịn được bật cười: "Hóa ra nó còn sống sót đến giờ à.""Đương nhiên rồi, đồ của cậu tôi đều giữ lại hết." Trình Tĩnh Văn chỉ chỉ một đoạn nội dung trò chuyện, cười hỏi: "Cậu còn nhớ chỗ này là nói về chuyện gì không?""Thật sự không nhớ nổi, là cái gì vậy?""Đang nói chuyện chủ nhiệm lớp đầu hói."Lục Gia Hòa bật cười, hồi tưởng chuyện cũ: "Còn bị lão sư toán bắt gặp nữa chứ, không biết có bị mách lại với chủ nhiệm không nữa."Kỷ Nhân từ WC bước ra, liền thấy hai người kia đang đứng gần nhau nói nói cười cười, thoạt nhìn quan hệ khá tốt.Nàng hơi chậm bước lại, rồi đi về phía họ.Lục Gia Hòa quay đầu thấy nàng, liền cười hỏi: "Vừa đến sao?""Ừm, đi vệ sinh."Trình Tĩnh Văn nhìn hai người một cái, lập tức hỏi: "Tối có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm, mời bạn cậu đi chung luôn."Lục Gia Hòa nhìn sang Kỷ Nhân. Kỷ Nhân tuy không quá tình nguyện, nhưng cũng cố ra vẻ không sao cả, đều được, cô cứ sắp xếp."Ngại quá, bọn tôi đã hẹn trước rồi." Lục Gia Hòa trả lời."Cậu hẹn với cô ấy sao?" Trình Tĩnh Văn chỉ Kỷ Nhân."Đúng vậy.""Vậy cho tôi đi chung đi, dù sao cũng đều là ăn cơm mà."Kỷ Nhân nghĩ thầm: câu này, bác sĩ Lục chắc cũng khó từ chối. Dù sao hai người đều là bạn, ăn chung bữa cơm cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là bản thân nàng không muốn cùng người này ăn chung."Kỷ Nhân, tôi nói riêng với cậu ấy vài câu." Lục Gia Hòa quay sang nói nhỏ."Được." Kỷ Nhân tự giác đi xa ra mấy bước."Xin lỗi, tôi không thể mời cậu đi cùng." Lục Gia Hòa nói."Vì sao? Đều là bạn bè, cùng nhau ăn bữa cơm thì có gì đâu. Vừa lúc tôi cũng muốn làm quen với cô ấy, kết thêm một bạn mới.""Tôi đang theo đuổi cô ấy, cho nên tôi không hy vọng có người quấy rầy." Lục Gia Hòa nói."Cậu nói cái gì?!" Trình Tĩnh Văn như bị sét đánh, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn bóng người ở đằng xa kia, không thể tin được hỏi: "Cậu...... cậu thích cô ấy?"***Một cái vỗ nhẹ trên vai, phía sau vang lên giọng Lục Gia Hòa: "Đi thôi.""Được, đi thôi." Kỷ Nhân quay đầu lại, liếc thoáng qua Trình Tĩnh Văn đang đứng tại chỗ, không biết vì sao, tuy không thấy rõ biểu tình trên mặt nhưng tư thái thất thần, cô đơn kia lại rất rõ ràng, "Cô nói gì với cô ấy vậy?""Tôi nói với cô ấy...... tôi thích em.""Cái gì?!" Kỷ Nhân đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngã gục lên người cô. Vừa định phản ứng thì thấy nụ cười giảo hoạt kia, liền hiểu ra ngay: "Cô cố ý nói vậy, để cô ấy hết hy vọng đúng không?""Em để ý không? Nếu em để ý, thì tôi......""Không để ý không để ý, hoàn toàn không để ý." Kỷ Nhân vội vàng nói, quay đầu lại nhìn Trình Tĩnh Văn, thấy ánh mắt nàng ấy vẫn đang đánh giá hai người, liền đặt tay lên vai Lục Gia Hòa."Em làm gì đó?" Lục Gia Hòa hỏi."Diễn nốt cho tròn vai chứ sao." Kỷ Nhân nhỏ giọng đáp.Lục Gia Hòa bật cười: "Có cặp đôi nào đi cạnh nhau kiểu này đâu, trông y như hai chị em tốt.""Thế...... thế tôi nắm tay chị nhé." Kỷ Nhân cúi đầu, nhìn xuống, rồi dứt khoát nắm lấy tay cô.-----o0o-----Lời Editor: Mình sưu tầm một số số hay dùng trong WeChat, nếu chỗ nào không đúng thì nói mình nha."1" = OK / đồng ý"6" = ngầu / ổn áp / đỉnh của chóp"88" = bye bye"250" = đồ ngốc"2333" = hahaha "520" = I love you"5200" = I love you so much"555" = hu hu hu"910" = chỉ yêu em"1314" = trọn đời trọn kiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co