[BHTT][EDIT] Chạy Như Bay Về Phía Người - Kiến Kình Lạc
Chương 52. Có thể...... cho em làm bạn gái của chị được không?
Không khí trong hành lang im ắng đến nghẹt thở. Lục Gia Hòa không nói gì, còn Kỷ Nhân thì càng không dám hé răng, chỉ biết giữ chặt tư thế ôm ấy, càng ôm càng chặt, sợ rằng cô sẽ không lưu tình mà rời đi, rồi từ đây không bao giờ buồn nhìn mặt nàng nữa.Tưởng tượng đến khả năng này, nàng liền thấy tim mình như bị xé nát, khó chịu vô cùng."Em sai rồi." Giọng Kỷ Nhân nhỏ đến khàn khàn.Lục Gia Hòa định tránh ra, nhưng không thành công, đối phương vẫn ôm cô thật chặt."Em chỉ là... hơi buồn bực nên muốn thử xem thế nào thôi. Em hứa sau này sẽ không bao giờ thử nữa." Kỷ Nhân vội vàng giải thích thêm."Buồn bực thì thử hút thuốc, vậy lúc em khó chịu, tức giận, em có định thử những thứ kích thích hơn không?" Lục Gia Hòa hỏi."Không đâu, nhất định sẽ không!" Kỷ Nhân cũng chẳng biết phải đảm bảo sao cho cô tin, chỉ đơn giản buông lời hung ác cho chính mình: "Hay là chị đánh em đi, đánh đến chết luôn cũng được, miễn là đừng... đừng không để ý đến em.""Tôi không đánh người.""Đúng đúng, chị không giống như em, chị không phải kiểu người sẽ động thủ với người khác...Vậy em phải làm sao chị mới chịu tha thứ cho em?"Lục Gia Hòa nghe ra sự yếu thế và bất lực trong giọng nói của nàng, thấy rõ nàng đang thực sự sợ hãi, liền nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vặn ra một chút, xoay người lại nhìn vào mắt nàng: "Chưa đến mức nói chuyện tha thứ không tha thứ đâu. Em muốn làm gì là quyền tự do của em, tôi chỉ là bác sĩ thôi, không thể nào túc trực hai mươi bốn trên hai mươi bốn để giám sát bệnh nhân có tuân thủ lời dặn của bác sĩ hay không.""Nhưng chị không chỉ là bác sĩ!" Kỷ Nhân vội nói."Thế là gì?""Chị còn là bạn của em."Lục Gia Hòa không nhịn được cười khẽ: "Dù có là bạn đi nữa, tôi nhắc nhở em mà em không muốn nghe thì cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai thôi.""Em không có coi như gió thoảng qua tai, chỉ là hôm qua vừa đúng lúc phải ký hợp đồng với người khác. Siêu thị muốn mở chi nhánh mới, người kia là......""Em có công việc của em, tôi hiểu mà." Lục Gia Hòa ngắt lời. "Chỉ là em còn như vậy, vừa uống rượu lại vừa hút thuốc, thì thật sự tôi không quản nổi em nữa rồi.""Đừng mà!" Kỷ Nhân lại ôm chặt lấy cô, lần này động tác mềm mại hơn, để đầu tựa lên vai Lục Gia Hòa. "Bác sĩ Lục... chị cứ quản em đi, quản em đi mà..."Lục Gia Hòa nghiêng đầu, nhìn gáy trắng nõn của nàng, nâng tay lên định vuốt nhẹ, nhưng chợt để ý thấy ở cầu thang có một bức tượng điêu khắc đang trầm mặc âm thầm quan sát, liền thả tay xuống."Em đảm bảo về sau chị nói gì em đều nghe, em hứa đó, được không?" Kỷ Nhân nói."Tôi lại không muốn nuôi chó chỉ biết nghe mệnh lệnh đâu.""Gâu!""......"Lục Gia Hòa thực sự tức đến cười: "Em thật sự không có tiền đồ mà."Kỷ Nhân cuối cùng nghe thấy tiếng cười của cô, khóe miệng cũng cong lên: "Gâu gâu!""Thôi được rồi.""Gâu gâu gâu!"Lục Gia Hòa vỗ vỗ đầu nàng, nhỏ giọng nói: "Ở đây còn có người khác đó."Kỷ Nhân đột nhiên ngẩng đầu, quay lại nhìn về phía "bóng ma" đại ca, đối phương đang đứng đó bị bắt quả tang đang quang minh chính đại xem cả một vở kịch."Này...... Chính là bạn của em hả?" Đại ca xem đến nửa chừng, càng xem càng thấy không ổn. Kỷ Nhân với bộ dạng này, giống hệt thời điểm trước kia anh ta phải quỳ ván giặt đồ ở nhà vậy."Đúng vậy." Kỷ Nhân gật gật."Không phải tên đàn ông kia sao?""Đàn ông nào?" Kỷ Nhân ngơ ngác."Là tên nhuộm tóc vàng đó.""À, đó là em rể tôi.""Ủa...... WTF!" Đại ca như thể vừa phát hiện một bí mật động trời, liền bỏ chạy quăng luôn cả dép."Anh ta sao vậy?" Lục Gia Hòa hỏi."Có lẽ bị kích thích thôi.""Kích thích gì?""Vợ anh ta comeout rồi theo người khác, mỗi ngày anh ta đều tới hút thuốc, mỗi lần hút là hết hơn nửa hộp."Lục Gia Hòa cũng bị chấn động.Kỷ Nhân đang định gãi đúng chỗ ngứa, kể thêm vài câu trà đá cho cô nghe, thì nghe Lục Gia Hòa hỏi: "Thế ra mấy ngày nay em cứ đi hút thuốc với anh ta hả?!""Oan uổng quá chủ nhân! Em chỉ là mất ngủ lên đây hóng gió, tình cờ gặp thôi mà. Em trước đây chưa hút bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên em ngậm một ngụm đã bị chị phát hiện rồi." Kỷ Nhân vội vàng thanh minh không ngừng.Lục Gia Hòa nhìn nàng vài lần, rồi đưa nàng về phòng bệnh: "Vào thôi."Kỷ Nhân dừng lại ở cửa, ấn khóa cửa nhưng chưa đẩy vào ngay, mà quay đầu lại nhìn cô: "Khuya thế này rồi, sao chị còn đến đây?""Tôi thấy tin nhắn của em." Lục Gia Hòa đón ánh mắt nàng nói.Sau khi buổi tụ họp tan, cô thấy Kỷ Nhân nhắn WeChat. Ngoài mấy câu cố ý tìm đề tài trò chuyện và xin lỗi ra, nàng còn thực sự gửi cả bản kiểm điểm ngàn chữ lên đó.Một ngày không gặp cô cũng nhớ muốn chết, nên cô nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.Ai ngờ giường bệnh trống không, không một bóng người.Bệnh nhân nằm giường bên cạnh đang chơi điện thoại, hỏi: "Bác sĩ Lục đến tìm Kỷ Nhân sao?""Ừm, anh biết em ấy đi đâu không?""Cô ấy mấy ngày nay cứ nửa đêm là chạy ra ngoài, lúc về toàn mùi khói thuốc, đoán chừng là trốn đi hút thuốc rồi."Lục Gia Hòa lúc này mới đi tìm người."Vậy... chị tha thứ cho em rồi phải không?" Kỷ Nhân hỏi với vẻ mặt đáng thương vô cùng."Để xem biểu hiện của em đi.""Dạ rõ!""Vào trong đi, nghỉ sớm một chút.""Ừm, chị ngủ ngon."Lục Gia Hòa gật gật đầu, xoay người đi về phía thang máy, cuối cùng cô quay đầu lại, thấy Kỷ Nhân vẫn đứng ngay đó, liền vẫy vẫy tay.Kỷ Nhân lúc này mới đẩy cửa vào, đi đến bên cửa sổ. Vài phút sau, Lục Gia Hòa bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện.Nàng nhìn bóng dáng đối phương như thường lệ, lại giống như có cảm giác tâm linh tương thông gì đó mà Lục Gia Hòa quay đầu nhìn lên.Hai người xa xa nhìn nhau.Lần này là Kỷ Nhân vẫy vẫy tay.Lục Gia Hòa khóe miệng muốn kéo đến tận mang tai, gật gật đầu rồi rời đi.***Ngày hôm sau, cô cùng Liễu Gia Hòa lại đi hiệu sách, chủ tiệm còn đặc biệt mời hai người đi ăn một bữa.Trong bữa ăn, Liễu Gia vừa ăn vừa hỏi thăm tình hình nhân viên của hiệu sách, hỏi anh ta có đủ nhân sự không."Nhân sự thì đủ rồi ạ, tôi còn rủ cả ba mẹ tôi tới cùng phụ giúp nữa, có thể hỗ trợ mấy công việc lặt vặt trông quầy." Chủ tiệm cười nói.Liễu Gia không nén được liếc nhìn Lục Gia Hòa một cái, Lục Gia Hòa gật gật đầu, hiểu lần này cũng không thể làm gì được.Một khi Liễu Gia mở miệng, chủ tiệm nhiều khả năng vì muốn báo ân mà cố sức nhận Kỷ Nhân vào làm. Hiệu sách vốn dĩ cũng không phải ngành sinh lời khủng, toàn nhờ chủ tiệm thực sự yêu sách mới mở được."Đủ nhân sự là tốt rồi, nếu thiếu người cứ nói với tôi nhé. Tình cờ con gái tôi có đứa bạn, hoàn cảnh cũng giống cậu lắm, cũng rất thích đọc sách." Liễu Gia nói."Vậy thì tuyệt quá ạ! Mấy người này đều mới vào tôi sợ lỡ không gắn bó lâu dài. Khi nào có chỗ trống, tôi nhất định liên hệ với ngài ngay, chỉ mong ngài đừng ngại tôi quấy rầy là được.""Quấy rầy gì chứ, tôi rất thích trò chuyện với mọi người mà." Liễu Gia cười dịu dàng.Ăn xong, Liễu Gia ở lại hiệu sách xem sách mới, còn Lục Gia Hòa về bệnh viện.Trong phòng bệnh, mấy bệnh nhân đang thân tàn nhưng không phế, rất chăm chỉ ngồi chơi mạt chược.Người trẹo cổ đang nẹp cổ, người què chân đang bó bột, nhưng không hề ảnh hưởng đến nhiệt tình của bọn họ.Nếu tay không tiện, thì nhờ người nhà hoặc hộ công giúp xếp bài.Kỷ Nhân một tay thao tác rất trơn tru, hoàn toàn không vấn đề gì. Dù là bộ mạt chược mini, nàng vẫn chơi như nữ tướng ra trận, "uy phong lẫm liệt"."Xin lỗi mọi người nha, tự mó một màu rồi đây." Kỷ Nhân cười khì khì, đặt bài lên bàn lia lia. "Đưa tiền đưa tiền!"Ba nhà còn lại than trời kêu đất mấy ngày liền, liên tục hỏi nàng có phải ông trời chiếu cố không mà suốt buổi toàn thắng.Không biết ai hô một tiếng "Bác sĩ Lục đến!"Kỷ Nhân phản xạ có điều kiện ôm đầu ngồi xổm xuống.Mọi người cười ầm lên.Lục Gia Hòa bước đến, xoa xoa đầu nàng: "Có gì thì đợi ra tòa rồi hẵng nói."Tiếng cười càng lớn hơn.Kỷ Nhân ngẩng đầu, nghĩ bụng mình cũng đâu có hút thuốc uống rượu, đứng lên ngượng ngùng cười cười: "Nằm viện nhàm chán quá, em đánh mạt chược có được không?""Cũng được.""Nhìn xem Kỷ Nhân bị dọa thành thế nào kìa, Kỷ Nhân là người nghe lời bác sĩ nhất mà tôi từng thấy đó." Một người nói."Mọi người là chưa thấy lúc em ấy không nghe lời thôi." Lục Gia Hòa cười nhẹ, thuận tay sờ vào bộ mạt chược mini trên bàn, chỉ bằng ngón cái, đáng yêu thật."Chị muốn chơi không?" Kỷ Nhân hỏi."Không được, mọi người cứ chơi đi."Kỷ Nhân ngồi xuống tiếp tục chơi một ván nữa. Thấy Lục Gia Hòa đứng một bên "quan chiến" (quan sát tình hình chiến sự), vừa định nhờ đại tỷ hộ công giúp xếp bài thì điện thoại Lục Gia Hòa reo lên."Alo, Nhạc Cần hả?"Kỷ Nhân im lặng xếp bài nhưng kỳ thật đang dựng hai tai lên nghe lóm."Ừ, để trên xe tôi đó, cô khi nào rảnh thì qua lấy nhé... Ừm, được, không có việc gì, vậy tôi mang lại cho cô luôn." Lục Gia Hòa cúp điện thoại, nói: "Mọi người cứ chậm rãi chơi tiếp đi nha, tôi đi trước đây.""Chị đi đâu đó?" Kỷ Nhân hỏi ngay."Nhạc Cần để quên bút máy trên xe tôi, mà cô ấy đang họp nên tôi đem qua trả cho cô ấy." Lục Gia Hòa thấy nàng đang chơi vui, không muốn quấy rầy nên rời đi trước."Kỷ Nhân, nhanh ra bài đi, ngẩn người làm gì vậy?"Kỷ Nhân quăng bài ra ngoài: "Ối... Mẹ ơi, tôi quăng sai rồi! Rút lại rút lại!""Không, đừng hòng rút lại!"Kỷ Nhân thắng khá nhiều tiền nên lập tức nghỉ chơi, nghĩ bụng phải mua quà tặng bác sĩ Lục mới được, nhưng không biết cô thiếu gì.Vì thế nàng liền nhắn tin hỏi Lý Thần Dao: 【Bác sĩ Lục hiện tại thiếu gì dợ?】【Lý Thần Dao】: Thiếu bạn gái."......"Nàng lại hỏi người thăm bệnh Yến Tử: "Em nghĩ bác sĩ Lục đang thiếu gì?"Yến Tử suy nghĩ rồi nói: "Chị ấy hình như không thiếu gì về vật chất cả, chắc là thiếu bạn trai thôi.""......"Kỷ Nhân cầm tiền trong tay, nhưng không biết tiêu thế nào cho phải!Vì thế nàng mở WeChat lên, gửi tin nhắn vừa giỡn vừa thật: 【Em định tặng chị món quà Tết Trung Thu đây. Mọi người đều nói chị không thiếu gì cả, chỉ thiếu có... một người yêu thôi [ đầu chó ]】【Lục Gia Hòa】: Sao em lại muốn tặng tôi quà Trung Thu?【Kỷ Nhân】: Này, không phải sắp Trung Thu sao.【Lục Gia Hòa】: Nhưng tôi không ở đây vào Trung Thu.【Kỷ Nhân】: Hả? Chị đi đâu vậy?【Lục Gia Hòa】: Tôi hôm nay mới bay đi công tác, tham dự một hội thảo.【Kỷ Nhân】: Khi nào chị về?【Lục Gia Hòa】: Thứ sáu.Kỷ Nhân nhìn lịch. Hôm nay là Chủ Nhật, còn bốn ngày nữa thôi, cũng khá nhanh.Nhưng mà... chỉ mới cách nhau có một ngày, nàng đã cảm thấy như sống một năm. Làm gì cũng nhấc không nổi sức lực, ngay cả bộ mạt chược yêu thích cũng chẳng thể kéo được nàng nữa. Suốt ngày thở ngắn than dài, đừng nói đến Yến Tử, ngay cả đại ca hút thuốc ngoài hành lang gặp nàng cũng phải hỏi một câu: "Sao nhìn em sầu quá vậy?""Chị ấy đi công tác rồi.""Đi bao lâu?""Bốn năm ngày, ngày kia mới về.""......" Đại ca lặng người một lát, thình lình nói: "Em bị bệnh tương tư rồi."Kỷ Nhân nhấp môi, dùng hết sức lực cuối cùng để trừng mắt anh ta một cái, rồi hữu khí vô lực dựa vào tường lết thân tàn trở về phòng bệnh, tựa như cái xác không hồn.Điều duy nhất có thể khiến nàng phấn chấn lại một chút, chỉ có công việc.Đổng Tường đã tìm được đội trang trí, bản vẽ thiết kế lần trước vẫn còn đó, có thể bắt đầu thi công ngay.Lần trước khi trang trí, Kỷ Nhân đã dẫn cậu ta theo sát toàn bộ tiến trình, nên bây giờ làm cũng quen tay rồi. Trên cơ bản không cần bận tâm quá nhiều, chỉ đến hỏi ý kiến nàng khi có quyết định quan trọng."Tất cả tài liệu em đều tìm từ nhà cung cấp cũ, cũng tiện thương lượng giá. Chỉ có cửa hàng đèn cũ đóng cửa mất rồi, em tìm được mấy nhà khác cũng khá ổn. Chị xem muốn loại nào nhé.""Hình ảnh đèn với đèn thực tế có chênh lệch một chút, việc này không vội. Để qua vài ngày nữa chị tự đi xem." Kỷ Nhân nói."Dạ được, tiệm bida bên kia cũng có người liên hệ, lát nữa em lấy WeChat cho chị, tự chị nói chuyện với bọn họ nha.""Ok."Vừa nghỉ ngơi là Kỷ Nhân lại bắt đầu nhớ Lục Gia Hòa điên đầu."Yến Tử nè, đừng trang điểm nữa, lại đây nói chuyện với chị đi!""Nói gì?" Yến Tử chớp chớp mắt, lông mi giả dày cộm rung rung.Kỷ Nhân vừa nhìn thấy bộ dạng đó, liền rút điện thoại ra quay video: "Chị tâm sự chút, hai cái quạt ba tiêu này làm cách nào dính được lên mắt em vậy?"Dựa vào đôi tay cần lao của em đây!" Yến Tử giương nanh múa vuốt giật lại điện thoại, hùng hùng hổ hổ xóa ảnh rồi quay lại chỗ ngồi, "Mai em không đến được đâu, Đổng Tường kêu em đi hỗ trợ rồi.""Đi đi, công việc quan trọng, hơn nữa... Ngày mai là thứ Sáu rồi hở!" Kỷ Nhân bỗng tinh thần phấn chấn hỏi."Đúng vậy đó.""Tuyệt vời ông mặt trời nhóng nhánh!"Kỷ Nhân tràn đầy hứng khởi chờ đợi thứ Sáu đến. Sáng sớm vừa mở mắt, nàng đã vội vã lấy điện thoại nhắn tin hỏi Lục Gia Hòa giờ nào về.Lục Gia Hòa nói là chiều 3 giờ chuyến bay hạ cánh.Hai giờ rưỡi chiều, Kỷ Nhân lại hỏi thăm đến đâu rồi.【Lục Gia Hòa】: Đang ở sân bay. Nhưng bên này mưa to, chuyến bay delay rồi. Chưa biết khi nào cất cánh được.Kỷ Nhân giật mình, bực bội ngồi dậy ở đuôi giường. Sao lại mưa to vào lúc này chứ?!Thật đáng ghét!!!Trong tình huống không biết phải đợi đến bao giờ, Lục Gia Hòa cũng có chút buồn bực, muốn về mà không được đành ngồi lãng phí thời gian.Cô đã gần một tuần chưa gặp được Kỷ Nhân rồi.Đúng lúc cô đang nôn nóng, Kỷ Nhân gọi video đến."Có chuyện gì sao?" Lục Gia Hòa hỏi."Không có gì đâu, chỉ sợ chị buồn, gọi tâm sự chơi với chị thôi."Lục Gia Hòa hiểu ý cười nhẹ: "Đến đúng lúc quá ta."Hai người tán gẫu câu được câu không, thỉnh thoảng cũng có thời điểm im lặng nhưng vẫn không thấy ngượng ngùng, cứ thế nhìn nhau, rồi cùng nhau cười ngây ngô.Sân bay bố trí cho hành khách nghỉ chân, Lục Gia Hòa ở trong một phòng đơn nhỏ, cách âm không tốt lắm, chỉ có thể hạ giọng nói chuyện với Kỷ Nhân."Khuya rồi đấy, em còn không nhanh đi ngủ?""Vậy chừng nào chị ngủ?" Kỷ Nhân hỏi."Em ngủ tôi mới ngủ.""Được, vậy chúng ta cùng nhau ngủ, chị ngủ ngon!""Ừm, ngủ ngon." Lục Gia Hòa mỉm cười nhạt.Chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ, cô đã bị nhân viên đánh thức, máy bay sẽ cất cánh trong vòng hai giờ nữa.Cô vội vã xuống giường đi check-in, tiện tay gửi tin báo cho Kỷ Nhân.【Kỷ Nhân】: Okie, em chờ chị về!Lục Gia Hòa nhìn tin nhắn trả lời, sững sờ giây lâu, lại kiểm tra đồng hồ. 4 giờ 30 sáng.【Lục Gia Hòa】: Sao em còn chưa ngủ?!【Kỷ Nhân】: Hơi mất ngủ chút, sợ chị xảy ra chuyện gì.【Lục Gia Hòa】: Ở sân bay có chuyện gì được?【Kỷ Nhân】: Em trước kia ở ga tàu hỏa bị móc túi mất tiền, ga tàu cao tốc còn có vụ giết người nữa kìa. Chị nhớ cẩn thận tài sản và an toàn cá nhân nha!Lục Gia Hòa dở khóc dở cười.Hạ cánh xong đã 7 giờ sáng, cô đi thẳng đến bệnh viện. Trong phòng bệnh mọi người đã dần thức dậy.Cô đứng ở cửa nhìn quanh một vòng, trước sau không thấy bóng dáng Kỷ Nhân đâu cả. Hỏi bạn cùng phòng cũng không ai biết nàng chạy đi đâu.Cô quay sang lối thoát hiểm tìm một lượt, vẫn không thấy gì, chỉ còn cách gọi điện hỏi trực tiếp đối tượng."Sáng sớm tinh mơ, em lại chạy đi đâu vậy?!""Chị về rồi?!""Ừm, tôi đang ở bệnh viện đây. Em ở nơi nào?""Em ở nhà chị."Lục Gia Hòa đột nhiên ngẩn người, kéo theo hành lý lao ngay về nhà.Cửa thang máy vừa mở ra, cô liền thấy Kỷ Nhân đứng trước cửa.Bước chân cô thoáng khựng lại, trong lòng dấy lên một chút ngượng ngùng khó tả, kiểu gần người mình thích liền thấy tim đập loạn.Kỷ Nhân đang mệt mỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt mỏi mệt bỗng sáng rực lên, tiến lên vài bước, dùng cánh tay không bị thương ôm chặt lấy cô: "Cuối cùng chị cũng về rồi.""Em không ở bệnh viện nghỉ ngơi ngoan ngoãn, chạy đến đây làm gì?" Lục Gia Hòa sợ chạm vào cánh tay còn lại của nàng, cẩn thận thoát ra khỏi vòng tay nàng."Em đến tặng quà cho chị. Tuy Tết Trung Thu đã qua rồi......" Kỷ Nhân nói.Lục Gia Hòa thấy ở cửa có một hộp bánh Trung Thu, vừa lấy chìa khóa ra vừa cười: "Chỉ có hộp bánh Trung Thu này thôi sao?""Đây là quà nhỏ, còn có quà to bự nữa." Kỷ Nhân thần bí nói."Thế quà to bự đâu rồi?""Chỉ là... sợ chị không dám nhận thôi. Chị đồng ý với em trước, mặc kệ chị nghĩ gì, lát nữa cũng không được mắng em, được không?""Nếu là quà to, tại sao tôi phải mắng em chứ?" Lục Gia Hòa buồn cười nói. "Đừng úp úp mở mở nữa, cho tôi xem quà đi."Kỷ Nhân nhìn cô, vẻ mặt do dự, thần sắc thay đổi mấy lần, hít sâu một hơi, quyết tâm đập nồi dìm thuyền...... quay lưng lại.Vẻ mặt Lục Gia Hòa đầy nghi hoặc, cho đến khi thấy phía sau lưng nàng dán một mảnh giấy, mặt trên viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo thật to như học sinh tiểu học ——BẠN GÁI"Em... em định tặng chị một người bạn gái. Chị dám nhận món quà này không?" Giọng Kỷ Nhân ngày càng nhỏ dần, nói xong câu cuối liền mất hết sức, cúi gằm đầu xuống, quay mặt vào tường, xấu hổ đến cực điểm, lại căng thẳng muốn chết."Làm bạn gái tôi mất mặt lắm sao? Sao phải đứng quay mặt vào tường kiểm điểm thế kia?" Phía sau vang lên giọng Lục Gia Hòa vẫn mang theo ý cười như thường.Kỷ Nhân chậm rãi bước tới, mặt đỏ như cà chua chín mọng."Có... có thể không?" Nàng dò hỏi thật cẩn thận.Lục Gia Hòa tiến một bước, gần sát khuôn mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Có thể cái gì?""Có thể...... cho em làm bạn gái của chị được không?"Lục Gia Hòa hơi nâng cằm nàng, môi dán lên môi nàng, trong mắt rực sáng kinh hỉ, tươi cười thật sâu trả lời."Đương nhiên có thể."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co