Truyen3h.Co

Bhtt Edit Hoan Pha Duyen

Chương 19: Ta ở chung với ngươi

"Ngươi..." Nữ nhân đáng chết này, tại sao ở vào thời điểm này còn muốn kích thích nàng? Sức mạnh trong tay hết lần này đến lần khác không ngừng tăng mạnh, biết rõ năng lực nắm giữ dưới tay đủ để khiến Ngu Mạc Tình đau đớn khó chống đỡ lại vẫn là cố ý muốn chính tai nghe nói đối phương xin tha, nhưng trong bóng tối ngoại trừ yên tĩnh chính là không có thu hoạch gì nữa

"Tiểu thư, nguy hiểm đã tiêu diệt" Ngoài cửa đột nhiên tới tiếng trầm thấp khiến Lạc Lặc đang trầm mặc sau một lát buông hai tay ra, sau đó bật đèn, mà căn phòng cũng trong nháy mắt bị ánh đèn quét đi tất cả bóng tối, hiện ra vẻ sáng sủa

Đi đến bên cửa sổ, hơi vén màn lên, trước mắt vẫn là cảnh đêm óng ánh loá mắt của trấn B, chỉ là trong không khí lại ít đi một phần sát ý ẩn chứa trước đó, quay người, nhìn dáng dấp Ngu Mạc Tình chậm rãi đứng dậy, mà con ngươi lại ở khi áo tắm trượt xuống hai tay lộ ra dấu tay màu đỏ hơi co rút lại: Như nàng mong muốn làm đau Ngu Mạc Tình, nhưng vì cái gì nàng lại một chút cũng không cảm giác được không có quan hệ gì với ngươi?

Buồn bực vén ra sợi tóc bên tai, Lạc Lặc ở trong thùng thuốc lấy ra một bình nhỏ ném về phía đối phương: "Tự mình xoa một chút, sau đó thay xong quần áo đi chỗ Ngu Phi Túc kia ngủ" Mặc kệ nguy hiểm có đã giải trừ hay chưa, căn phòng này chí ít không thể ở tiếp nữa

Bàn tay vì nhận bình thuốc mà duỗi ra ở thời khắc nghe được Lạc Lặc làm ra quyết định hơi ngừng lại, tiếp đó chính là tiếng tan vỡ rơi xuống đất, nhưng Ngu Mạc Tình lại không hề không thèm để ý một mảng thuốc trị thương vỡ nát kia lại có thể giảm bớt đau đớn, chỉ là giương mắt ngóng nhìn người trước thân thoáng hiện sắc mặt hơi giận: "Ngươi thì sao?"

"Không liên quan ngươi" Nắm quả đấm, dời ra ánh mắt ức chế chính mình không để ý tới thuốc bột đổ đầy đất kia, Lạc Lặc nhặt lên đồ vật thuộc về Ngu Mạc Tình đặt ở bên cạnh, sau đó nhặt lên điện thoại trước đó bị vội vàng vứt bỏ, gọi đi, "Lập tức phái xe lại đây" Nheo cặp mắt lại trong nháy mắt treo điện thoại, con ngươi để lộ tia tối tắm: Nếu như nàng không đoán sai, vừa rồi ngăn chặn hẳn là một trong sát thủ đỉnh cấp của các thúc kia bá của nàng, chỉ là, thật sự thủ hạ chính mình nói đã tiêu diệt sạch sẽ?

Trước sau như một thay lên đồ đen, Lạc Lặc nhanh bước đi đến cửa phòng, chẳng qua là khi đi qua bên người Ngu Mạc Tình, vẫn là bị một luồng sức mạnh không hề lớn kéo lấy bước chân tiến tới, cúi mắt liếc nhìn vạt áo chính mình đang bị người nào đó siết trong tay: "Tổng giám Ngu có chuyện gì?" Mở miệng mà ra chính là giọng điệu hờ hững rồi lại rõ ràng ẩn chứa xa lánh

Bờ môi hơi mấp máy lại không có lên tiếng nửa câu, Ngu Mạc Tình chỉ là từ đầu đến cuối kéo lấy vạt áo của Lạc Lặc không buông, nhưng khiến Lạc Lặc căm tức nhất chính là, thì cho dù là như vậy, vẻ mặt của nữ nhân trước mắt này vẫn là lành lạnh hờ hững giống như lúc trước: "Buông tay!" Nàng cũng không nhiều thời gian như vậy tiêu hao ở trên chuyện này

Nhưng càng là nói như vậy, sức mạnh trên vạt áo liền càng mạnh, mãi đến tận cuối cùng, ở dưới tình huống không nỡ sử dụng vũ lực đối với người nào đó, Lạc Lặc chỉ có thể thỏa hiệp ngồi ở bên người Ngu Mạc Tình, gầm nhẹ: "Ngươi đến cùng muốn thế nào?" Nàng thật không rõ nữ nhân này là suy nghĩ thế nào, không tiếng động như vậy mà đem nàng vây ở chỗ này, thú vị sao?

"Ta ở chung với ngươi" Bị câu trả lời hết sức đè thấp trong nháy mắt biểu lộ cách nghĩ vào giờ phút này của Ngu Mạc Tình, mà vạt áo bị cô nắm ở trong lòng bàn tay càng là có vẻ nhăn nheo không thể tả, thì giống như rất sợ bị cự tuyệt như đang nắm một tia hi vọng yếu ớt cuối cùng

"Không được" Ở chung? Cô quả thực đang nói đùa! Lạc Lặc không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối ý nghĩ của Ngu Mạc Tình, từ trước đến nay, nàng làm sao có khả năng sẽ để nữ nhân này có cơ hội tham gia vào trong thế giới của nàng? Đưa tay muốn kéo ra vạt áo nằm ở trong lòng bàn tay đối phương, nhưng bất luận thế nào, chính là không cách nào dễ dàng kéo đi, "Ngu Mạc Tình, buông tay!"

"Ở chung" Hai chữ càng thêm kiên định khoan thai thoát miệng, mà lúc này Ngu Mạc Tình vẫn kéo lấy áo tắm hai con mắt càng là tối sáng nhìn chăm chăm Lạc Lặc một mặt rõ ràng chống cự ở bên cạnh

"Ngươi..." Tức giận đầy ngập khi nhìn thấy đốt ngón tay của Ngu Mạc Tình ở nơi vạt áo không tự chủ được dần dần tiêu tan, "Tùy ngươi, thích thì theo" Nghiêng đầu, không muốn nhìn thấy nữ nhân bởi vì chính mình thỏa hiệp mà sắc mắt nhu hòa đi, "Hiện tại có thể buông tay đi thay quần áo rồi?"

Đáp ứng của Lạc Lặc vẫn chưa có được hồi đáp quá mức mừng rỡ của Ngu Mạc Tình, trái lại có được một phần tâm ý tìm tòi nghiên cứu khiến cho cảm giác được càng không vui, cuối cùng vì che giấu sự lúng túng của đáy lòng không biết từ đâu lên kia, lạnh giọng khiển trách: "Nhìn cái gì nhìn? Mau đi phòng tắm thay quần áo" Nữ nhân này chỉ biết chọc phiền cho nàng

"Tiểu Lạc, ta là mẹ ngươi" Yếu ớt thở dài, Ngu Mạc Tình không biết mình tại sao luôn là muốn cường điệu điểm ấy, biết rõ ràng chính mình khi ở mười năm trước, có lẽ càng sớm cũng đã mất đi tư cách này, nhưng mà, không có ai sẽ biết mỗi khi đứa nhỏ này xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt của cô thì sẽ không bị khống chế theo đuôi đối phương, bất kể là tiểu quỷ luôn yêu thích quấn ở bên cạnh của mười năm trước, hay là cô gái bên người bây giờ tâm tình biến hoá thất thường này

"Ta đã từng nói, ngươi không có tư cách này, cũng không xứng" Mười năm trước, khi Ngu Mạc Tình tự tay đem nàng đưa vào quỷ môn quan, đối với tất cả nhớ nhung của mẫu thân cũng đã toàn bộ tan thành mây khói, nàng không cần mẫu thân nữa, bất kể là bây giờ hay là tương lai, cũng không cần, "Sau này đừng nói những lời vô dụng này, nếu không..." Đầu ngón tay thon dài leo lên cần cổ tinh tế của Ngu Mạc Tình, bao hàm uy hiếp khẽ chạm vào động mạch đang nhảy kia, tròng mắt lóe ra vẻ lạnh lẽo, "Ta đã không phải là đứa trẻ ngu xuẩn của mười năm trước kia, cũng sẽ không cần mẫu thân nữa, tổng giám Ngu, hiểu chưa?"

Cần cổ hơi đau nhói khiến trên người Ngu Mạc Tình xông qua tia hán ý, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sát ý trên người Lạc Lặc truyền tới, thì giống như sau một khắc, mạng của mình thì sẽ biến mất ở trong tay đối phương, nhưng kỳ quái là, cô một chút cũng không cảm giác được sợ sệt, loại cảm giác của cái chết cận kề kia rõ ràng mãnh liệt như vậy, nhưng chính là không cách nào gây nên ý sợ hãi của cô

"Bất luận ngươi làm sao phủ nhận cùng trốn tránh, ta vẫn là mẹ của ngươi, đây là chuyện vĩnh viễn không cách nào thay đổi" Vẻ mặt bình thản tường thuật sự thật, Ngu Mạc Tình ngay ở trước mặt Lạc Lặc rút đi khăn tắm trên người, không nhanh không chậm đổi quần áo sạch sẽ, đợi sau khi tất cả sắp xếp xong mới đi đến bên cạnh đối phương, cúi người ở bên tai Lạc Lặc khiêu khích khẽ nói: "Cho dù tương lai một ngày nào đó, khi ta lựa chọn lần nữa vứt bỏ ngươi, ngươi là cốt nhục của ta, ta là mẹ ngươi chuyện này cũng là mãi mãi không thay đổi"

Nữ nhân này đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của nàng! Lạc Lặc mạnh mẽ lôi kéo thân thể của Ngu Mạc Tình, khiến đối phương không thể không vì thế mà ngồi quỳ chân ở trên chân nàng, hai tay dụng hết toàn lực ghìm lấy eo nhỏ tinh tế người trước thân, ở sau khi nhìn thấy đầu lông mày không ngừng nhíu chặt, hừ lạnh: "Lần sau đừng thử chọc giận ta nữa, nếu không, ta sẽ như ngươi mong muốn, vừa cho ngươi trở thành mẫu thân danh xứng với thực của ta, lại để ngươi sống không bằng chết sống ở cõi đời này" Thủ đoạn hành hạ người nàng học không ít, nếu như có người thật sự chọc nàng, nàng không ngại cố gắng vận dụng những cực hình đủ để mất đi tính người kia

Đau đớn bên eo khiến bên trán Ngu Mạc Tình mơ hồ chảy ra mồ hôi, nhưng hai mắt lại không chút nào yếu thế nhìn lên hai con mắt có vẻ hung tàn khó dò lúc này của Lạc Lặc: "Tiểu Lạc cảm thấy là như vậy ta thì sẽ sợ? Nếu như đến ngày đó, ngươi thật sự xuống tay được, ta lại có cái gì lưu ý?" Bắt đầu từ thời khác An Đăng? Cách Lỗ Lặc tìm tới cô, cuộc sống vốn có của cô đã bị phá huỷ rồi, mà sau khi cô sinh con, càng là sống đến không có chút ý nghĩa nào, sống và chết đối với cô mà nói không quan trọng từ lâu, nhưng mà bây giờ, ở sau khi Lạc Lặc xuất hiện lần nữa, Ngu Mạc Tình đột nhiên phát hiện có một số việc đối với cô mà nói hình như trở nên hơi không giống với lúc trước

Đáp lại của người trước mắt khiến Lạc Lặc không khỏi ngẩn ra, những câu nói kia của nàng rõ ràng là vì đe dọa đối phương, làm cho Ngu Mạc Tình cách xa nàng chút, nhưng nữ nhân hình như một mực đối nghịch với nàng, không chỉ không thối lui, trái lại từng bước ép chặt, lẽ nào thật sự cho rằng nàng không xuống tay được? Khi lửa giận lần nữa bốc lên, chuông điện thoại di động đúng lúc này vang lên: "Tiểu thư! Xe đã ở dưới lầu"

"Ừm!" Thả ra sức mạnh, Lạc Lặc ra hiệu người ngồi ở trong lòng nàng đứng dậy, không đi nữa, trời thì sáng rồi, đến khi suy nghĩ làm chút gì nữa, hình như cũng không có cách nào thực thi

Tròng mắt đẹp và tĩnh mịch hơi âm u, bên môi hơi cong, đầu lông mày Ngu Mạc Tình lại không hề thả ra Lạc Lặc đã khôi phục vẻ bình thản trước mắt: "Đau..." Ủy khuất nói ra tiếng lòng, nếu như không đoán sai, bây giờ trên người cô là có dấu ấn bàn tay to lớn thuộc về người nào đó

Ngốc nghếch nhìn dáng dấp yếu ớt hiếm thấy của nữ nhân trên đùi, nếu như nói Lạc Lặc không kinh ngạc, vậy chính là giả! Nhưng mà, đây cũng quá... Quá kì quái rồi! Dù sao, giống như Ngu Mạc Tình nói, mặc kệ nàng làm sao phủ nhận, nàng đều là mẫu thân của mình, mà mẫu thân xa cách mười năm trước mắt này lại làm nũng với mình, chẳng lẽ muốn thay đổi trời rồi hay sao? Nhưng vì cái gì trong lòng nàng lại sẽ cảm thấy vui sướng không tên?

"Nữ nhân ngốc..." Ngàn lời vạn tiếng gom đến bên miệng cuối cùng chỉ hóa thành một câu, cẩn thận mà tránh ra nơi vết thương trước đó chính mình ở trên người đối phương có thể tạo thành, nhẹ nhàng ôm lấy, "Đau thì đi nơi của Ngu Phi Túc kia"

Thật là một đứa trẻ hư từ đầu đến đuôi! Giờ nào khắc nào cũng đang suy nghĩ làm sao tách cô ra! Hai tay mềm mại leo lên hai vai của Lạc Lặc, tính trẻ con mím lên hai môi: "Không muốn! Ngươi đã nói có thể ở cùng nhau" Cô mới sẽ không để chính mình dễ dàng như vậy thì nghe người bài trí, hơn nữa, cô chính là muốn kéo dài thời gian, đứa trẻ hư này nhất định là muốn đi làm chuyện nguy hiểm, nếu không hơn nửa đêm, gọi xe đến làm gì? Huống chi, cô còn muốn biết, giới hạn cuối cùng của Lạc Lặc đối với cô đến tột cùng ở đâu?

"Ngươi bị thương rồi, không thích hợp đi cùng" Thu lại lông mày, tiếng bình tĩnh của Lạc Lặc trình bày sự thực trước mắt

"Là ngươi tạo thành" Không chút nghĩ ngợi liền đáp lại như vậy, Ngu Mạc Tình kéo chặt lấy cổ áo của Lạc Lặc, trong lòng toàn là bất mãn, mà nói ý dưới lời nói chính là người nào làm người đó phụ trách, nhưng tuyệt không thể vì thế mượn cớ vứt cô không để ý tới

Nữ nhân này, cho cô một chút màu, cô thì mở phường nhuộm, thực sự là được voi đòi tiên! Nhưng oán giận quy về oán giận, Lạc Lặc cũng chỉ có thể rêu rao ở trong lòng, nàng không biết mình tại sao khi đụng tới chuyện của Ngu Mạc Tình, thái độ thì không cách nào cương quyết lên, chớ nói chi là mỗi lần sát khí trên người dâng lên cũng sẽ ở khi tính tính của đối phương lúc lạnh nhạt lúc yếu ớt biến mất không còn tăm tích, không thể không thừa nhận, Lạc Lặc nàng xem như là triệt để thua cho nữ nhân thân là mẫu thân nàng, họ Ngu tên Mạc Tình...

Nhưng mà, không muốn dễ dàng như vậy thì thua khí thế, hơn nữa nàng cũng không có thời gian lãng phí ở đây tranh cãi nữa, híp mắt, thừa dịp lúc Ngu Mạc Tình không chú ý đột nhiên bồng đối phương lên, cũng cảnh cáo trước đó nói: "Không cho phép lộn xộn! Nếu không đem ngươi ném chỗ Ngu Phi Túc kia" Cánh tay của nàng còn bởi vì vết thương do súng đạn gây ra đau đớn khó nhịn...

Lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh của Lạc Lặc khiến người ta thở dài kia, đồng thời đáy lòng cũng vì đứa nhỏ này cảm thấy một chút chua xót, Ngu Mạc Tình chỉ cần vừa nghĩ tới vết thương đầy người kia và vết thương mới do súng đạn gây ra trên cánh tay, còn có hành động cả mi mắt cũng không chớp lại có thể dùng cái tay bị thương vững vàng ôm lấy cô, rốt cuộc là huấn luyện thế nào, phải bị bao nhiêu cực khổ mới có thể đem một cô gái luyện thành dáng dấp như vậy? Mà ở dưới những huấn luyện cô không cách nào tham dự kia, đứa nhỏ này lại là làm sao chống đỡ qua?

Hết chương 19

Edit: Mới mấy chương đầu mà lòi quá rồi, sau này chắc khỏi lật kaka


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co