Truyen3h.Co

Bhtt Edit Hoan Pha Duyen

Chương 42: Ta vẫn là sẽ để ngươi nhận hết giày vò vô hạn

"Di di... Thu nhận giúp đỡ tiểu Lạc, có được hay không?" Trước mắt Ngu Mạc Tình cách đó không xa xuất hiện là tiểu Lạc nhỏ tuổi mang theo hơi thở non nớt ủy khuất cầu xin cô gái trước người một mặt lạnh lùng, cô tinh tường biết, tình cảnh này từng ở 12 năm trước chân thật đã xảy ra, tay muốn duỗi ra trong chớp mắt dừng lại, thay vào đó là một cảnh khác...

"Tiểu Lạc ôm di di ngủ, rất thoải mái!" Tiểu Lạc đầy mặt khảm lấy nét mặt tươi cười nịnh nọt căn bản không nhìn cô gái đang mắt lạnh trừng lấy nàng, chỉ biết hung hăng chui vào trong lòng ngực đối phương

"Di di, làm mẹ của tiểu Lạc có được hay không? Tiểu Lạc sẽ rất ngoan!" Sau khi hài lòng ăn xong bữa tiệc lớn, tiểu Lạc vung lên miệng cười đáng yêu, nỗ lực dụ dỗ cô gái mặt không hề cảm xúc trước mắt đáp ứng

Trong bóng tối, khóe miệng của Ngu Mạc Tình bị hình ảnh không ngừng chuyển đổi trước mắt phác hoạ ra độ cong ấm áp nhu hòa, mà con ngươi càng là chăm chú nhìn dáng dấp đứa trẻ nhỏ tuổi dùng đủ loại phương pháp để cô không ngừng thì đi theo sự chi phối, trái tim nhất thời như bị đồ vật gì rót đầy, toàn là thỏa mãn. Chỉ là cái cảm giác này vẫn chưa kéo dài bao lâu, trong phút chốc, một kho hàng bến tàu cũ nát bỏ hoang xuất hiện ở trước mắt, sau một khắc chính là hình ảnh tiểu Lạc bị hung ác công kích...

Ra sức lắc đầu, Ngu Mạc Tình muốn bước ra bước chân lại bất luận làm sao cũng không cách nào di chuyển chút xíu, hé miệng càng là một mảnh tĩnh lặng, vội vàng muốn đi làm những gì, nhưng cũng chỉ có thể khoanh tay nhìn theo tất cả trước mắt, nhìn chính mình trong hình ảnh tất cả thờ ơ lạnh nhạt; Mắt thấy tiểu Lạc bị mạnh mẽ thương tổn. Mà khi đứa bé kia không hề có một tiếng động lạnh lùng đi qua bên cạnh mình, trái tim, bỗng nhiên nhanh chóng co giật

Ngay ở khi cho rằng chính mình sắp không thể thở nổi, hình ảnh xoay một cái, tiểu Lạc treo lấy khuôn mặt tươi cười tùy tiện lại tinh xảo cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt, giương mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt đứa nhỏ trong thần sắc hoàn toàn không có thiện ý cũng cực kỳ kiêu ngạo, không tự chủ được cười lên, mà lòng, cũng dần dần khôi phục lại yên lặng

"Tổng giám hiết kế? Chẳng qua như thế!" Lời nói mỉa mai khiến sắc mặt nữ nhân một bên đột nhiên lạnh, đáy mắt cũng lóe qua tia tức giận, rồi lại không thể làm gì đối với lần này

"Mẫu thân? Ngươi xứng làm mẹ của ta sao?" Lời nói phẫn hận không hề che giấu chút nào cứ như vậy phun ra miệng, lại ở khi thấy được nữ nhân trước người gào khóc kéo động khóe môi, "Thật là một nữ nhân ngốc..."

"Ngươi sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh ta sao?" Lời nói khảm vào cầu khẩn cùng ánh mắt mang theo kỳ vọng khiến Ngu Mạc Tình ở ngoài hình ảnh cảm thấy một trận đau lòng quen thuộc, sau đó chính là mãnh liệt kéo lên cảm giác nghẹt thở

Hình ảnh sau đó cô không muốn đi nhìn cũng không muốn đi nghe, Ngu Mạc Tình cúi thấp đầu xuống, bờ môi run rẩy cắn chặt nắm đấm mới có thể ngăn lại tiếng khóc thoát miệng mà ra, chỉ là từng tiếng một gào thét bên tai cũng không ngừng đâm thủng tai của cô, đâm đau thần kinh...

Đợi sau khi tất cả trước mắt và bên tai đều dừng lại, bốn phía khôi phục bóng tối của ban đầu, Ngu Mạc Tình đem thân thể co lại thành một cục như thế để trốn tránh chuyện phải đối mặt, nhưng mà lời nói lạnh lẻo từ xa đến gần lại giống như là muốn đâm vào đáy lòng cô, làm sao xóa cũng không xóa đi được: "Mẫu thân đại nhân! Ngươi chỉ xứng chảy nước mắt cá sấu này..."

Lời nói nhói lòng luôn không ngừng ở bên tai vang vọng, ra sức lắc đầu, Ngu Mạc Tình khép mắt liên tục phủ nhận: "Không phải... Không phải... Không phải...."

― ― ―

Trữ Phong Hinh nhìn theo vẻ mặt của Ngu Mạc Tình ở trong hôn mê càng ngày càng không an phận, không nhịn được nhíu nhẹ đầu lông mày, khóe mắt thì là liếc nhìn cử chỉ càng tự nhiên của bác sĩ Lục ở một bên, mà lời nói muốn nói ra cuối cùng bị toàn bộ nuốt về trong bụng

"Nàng còn không có tỉnh?" Thiệu Nhuế đẩy cửa vào nhẹ giọng hỏi Trữ Phong Hinh ngồi cách đó không xa, mà giữa hai lông mày luôn luôn nhu hòa nhiễm phải tia sầu lo, trong con ngươi càng là chảy ra vẻ tự trách nhàn nhạt, chỉ là sau một khắc thân thể liền bị ôm vào cái ôm chính mình rất quen thuộc

"Có thể làm đều làm, là bản thân nàng không muốn tỉnh" Trữ Phong Hinh hai chân đan nhau ngồi vào sofa bằng da mềm mại, mà hai mắt thì lại lần nữa đảo qua Ngu Mạc Tình trên giường chẳng biết lúc nào mặt lộ nụ cười ấm áp, sau đó trong dự liệu nhìn thấy Thiệu Nhuế và Cổ Ấu Nhạc có chút vẻ mặt kinh ngạc, "Đây chỉ là bắt đầu..." Khóe môi hơi ngập ngừng, chuyển đổi trong thần sắc của nữ nhân này, ban đầu đều là bắt đầu từ nụ cười hiện tại này, chỉ là càng đi về phía sau lại càng có vẻ rối rắm, sau đó chậm rãi có xu hướng bình tĩnh, chỉ chốc lát sau lại giống như truyền hình lưu động, không ngừng lặp lại trình tự vẻ mặt giống nhau như đúc của trước đó...

"Nếu trong mộng đã thống khổ như vậy, tại sao còn phải cứng rắn tiếp, không muốn tỉnh lại?" Cổ Ấu Nhạc trong mắt khảm nạm một chút vẻ không tán đồng, đối với nàng mà nói, sống ở trong mộng chỉ sẽ là một loại chờ đợi vô vọng, nếu như thật sự muốn có được giải thoát, hay chi bằng tỉnh lại làm chút gì, không phải sao?

"Có lẽ ở trong mơ, chí ít có một khắc, nàng là hạnh phúc" Mềm mại thở dài, Thiệu Nhuế thất thần nhìn lại khuôn mặt đột nhiên hiện ra thống khổ của Ngu Mạc Tình, sau đó chuyển hướng bác sĩ Lục chưa nói một lời, biết rõ cô hỏi dò hỏi, "Bác sĩ Lục không đem việc này báo cho Cách Lỗ Lặc tiểu thư sao?" Chỉ cần nghĩ tới mấy ngày này, người kia khí tức càng ngày càng âm trầm, Thiệu Nhuế không nhịn được lần nữa than nhẹ

"Nói rồi! Nhưng không có được bất kỳ câu trả lời nào" Vô tình nhún vai, bác sĩ Lục đối với vẻ mặt Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc sau khi nghe được tình huống của Ngu Mạc Tình tận lực ở trong đầu vứt bỏ không nhớ, mà đối với trạng thái mấy ngày này của chủ tử nhà mình càng là tận lực duy trì nhắm mắt làm ngơ, dù sao, nàng cũng không muốn bị khí tức càng thêm lạnh lẽo trên người đối phương làm cho đông chết, hơn nữa, chờ ở xa so với chờ ở bên cạnh người nào đó càng an toàn hơn

"Nếu đã như vậy, vậy cũng đừng quản nàng" Ôm lấy Thiệu Nhuế trong lồng ngực, Cổ Ấu Nhạc sau khi suy tư một lát đột nhiên mở miệng, "Nàng không muốn tỉnh lại là chuyện của bản thân nàng, những người chúng ta đây cũng không cần biết" Trong con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng u ám không người khác biết, phớt lờ sự dò hỏi sắp ra khỏi miệng của Thiệu Nhuế, ôm lấy người trong ngực đi ra ngoài, "Trữ, ngươi nên trở về nước Pháp một lần rồi, nếu không vị kia của nhà ngươi..." Lời chưa xong ở trong nháy mắt sắc mặt của Trữ Phong Hinh tái nhợt đột nhiên dừng lại, Cổ Ấu Nhạc lại làm như không thấy rời đi

Bên trong phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc khôn kể, mà Trữ Phong Hinh ở một lát sau theo sát bước chân Cổ Ấu Nhạc cùng Thiệu Nhuế rời khỏi, bác sĩ Lục do dự nửa khắc, liếc nhìn sắc mặt của nữ nhân trên giường vẫn là không ngừng chuyển đổi, cuối cùng lựa chọn đi nhờ vả đại bộ đội, nhưng mà bất luận thế nào, trong lòng luôn cảm thấy có loại cảm giác đại họa lâm đầu...

― ― ― ―

Trong bóng tối, Ngu Mạc Tình mặc cho hình ảnh không ngừng thoáng hiện trước mắt mang đến đau xót đâm thủng trái tim, lại vẫn là vì lưu luyến dáng dấp ban đầu của tiểu Lạc mà từng lần từng lần một nén chịu lời nói rét lạnh của đối phương mang đến dày vò. Cuộn tròn lấy thân thể, mắt không xoay chuyển nhìn người trước mắt khi thì vẻ đáng yêu chờ đợi sủng nịch, khi thì lại trợn mắt mà đầy ngập phẫn hận; trái tim cũng chuyển biến theo hai người mà không ngừng lên xuống, chỉ là mỗi lần đau đớn như dùi tim đều để cô như vào địa ngục hô hấp khó có thể chịu đựng...

Ngay ở khi cho rằng chính mình sẽ mãi mãi rơi vào luân hồi như vậy, nơi trán đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo, thân thể không kìm được vì đó run lên, Ngu Mạc Tình biết cảm giác hiện tại này đến từ chính xúc cảm chân thật nhất của thân thể, có thể coi là như vậy, cô vẫn là không muốn đi đối mặt tất cả trong thực tế

Trốn ở thế giới chỉ có chính mình, đầu chặt chẽ chôn ở giữa hai đầu gối, Ngu Mạc Tình theo bản năng từ chối tất cả từ bên ngoài. Tĩnh lặng và bóng tối lần nữa vây lấy thân thể gầy yếu, để chính mình rơi vào bóng tối như vĩnh hằng trước mắt, nhưng một mực cả nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không cách nào thực hiện, bên tai lời nói lạnh lẽo vô tình như độc dược rót vào xương, để cô không rét mà run..

"Mẫu thân đại nhân cho rằng như vậy là có thể trốn tránh tất cả?" Mang theo lời nói giễu cợt châm chọc mềm mại lại có lực đâm thủng màng tai, mà ở trong bóng tối, một lời này càng là như vũ khí sắc bén đem cái vỏ cô tạo thành đánh đến tan nát, khuôn mặt từ từ bị lạnh lẽo che phủ, khi giữa cổ từ từ bị sức mạnh khổng lồ giam cầm, hô hấp trong bóng tối càng lúc càng gấp gáp, "Không sao! Thứ ngươi không cách chịu đựng ta sẽ để Ngu Phi Túc đến toàn bộ nhận hết, cho dù ngươi muốn mãi mãi như vậy, ta vẫn là sẽ để ngươi nhận hết giày vò vô hạn" Ngữ điệu vô tình từng chữ từng chữ ở bên tai chậm rãi nói ra, Ngu Mạc Tình che lấy lỗ tai lại chạy không thoát lời nói đâm nhói lòng người của đối phương, rõ ràng hơi thở quen thuộc nóng rực cứ như vậy ấm áp thổi tới bên tai, nhưng vì cái gì lại làm cho cô toàn thân nổi lên lạnh run không cách nào nén xuống?

"Mẫu thân đại nhân cho rằng, ta nên làm sao để Ngu Phi Túc sống đến không bằng chết? Là để hắn vĩnh viễn không cách nào đi đường... Ta làm sao thiếu chút nữa quên rồi, hắn đã không cách nào đi được nữa bước nữa, cả đời này hắn nhất định phải làm bạn với chiếc giường, thậm chí ngay cả xe lăn cũng ngồi không được, một đao kia của ta là chặt chẽ vững vàng cắt đi nửa đoạn xương sống của hắn" Tiếng cười trầm thấp cứ như vậy không hề che giấu chút nào chảy đến bên tai, như là tự hào hành động của chính mình hiện ra phô trương, "Ngươi tìm đến ta, không phải muốn biết tại sao thân thể của hắn ở trong hôn mê sẽ co giật liên tục?" Ngu Mạc Tình cảm giác tay của mình bị cầm lên quấn vào bên trong hai lớp nhiệt độ cao, "Đó là bởi vì, bác sĩ Lục ở dưới chỉ thị của ta đem methamphetamine (chất gây nghiện) vào trong thuốc giảm đau khi tiêm vào người hắn, tuy chỉ có một chút, nhưng dung hợp những dược vật khác sau khi sinh ra phản ứng hóa học, đủ khiến hắn mãi mãi không cách nào an tâm dưỡng thương..."

Điên cuồng lắc đầu, Ngu Mạc Tình không muốn đi nghe tất cả lời lạnh lẽo nói ở bên tai kia, nhưng càng là như vậy, chủ nhân của âm thanh kia lại như càng là hưng phấn làm sao cũng không ngừng được lời muốn nói: "Thế nào? Lại đau lòng?" Giữa lông mày bị nhẹ nhàng đảo qua, sau đó lại là tiếng cười quỷ mị điên cuồng, "Mẫu thân đại nhân, Ngu Phi Túc mấy ngày nay là tỉnh rồi, mà ở khi hắn ý thức được hai chân của chính mình bị phế, là suýt chút nữa tìm đường tự tử đó... Nhưng mà, ngài yên tâm, ta sẽ không để cho hắn dễ dàng như vậy chết đi như thế!"

Đừng mà...Đừng mà...Đừng nói nữa mà... Cô không muốn nghe những thứ này.... Không muốn nghe....

"Bắt đầu ngày mai, ta sẽ cắt đi gân tay của hắn, sau đó đem hắn ném lên đường cái, để hắn bò đi ăn xin, khiến hắn nhận hết khinh thường cùng phỉ nhổ của thế nhân, mẫu thân đại nhân cho rằng chủ ý này tốt không?" Dò hỏi trầm thấp khàn khàn khiến người trong bóng tối ra sức giãy giụa, nhưng hai tay lại như bị trói di động không được chút nào, "Không chỉ như thế, ta muốn cho hắn biết, mẹ của hắn cũng cứu không được hắn nữa, mà hắn chỉ có thể sinh tồn như phết vật..."

"Đừng mà..." Cuống họng khàn khàn lâu không mở miệng ra sức kêu lên tiếng, trong chớp mắt Ngu Mạc Tình mở hai mắt ra liền nhìn thấy con ngươi xám lạnh lẽo của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc gần trong gang tấc, chỉ là vào giờ phút này, trong cặp con ngươi lạnh lẽo kia lại dâng ra màu sắc thâm thúy không muốn người biết

Hết chương 42

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co