Truyen3h.Co

Bhtt Edit Hoan Pha Duyen

Chương 46: Trách không được người khác

Đứng ở trước bàn nấu nướng, Ngu Mạc Tình hai mắt âm u vô thần, thời gian một tháng, không tin tưởng của Lạc Lặc đối với cô không có một chút nào giảm đi, trái lại... Càng là khắp nơi đề phòng cô...

Bố trí xong cơm trưa thuộc về Lạc Lặc hôm nay, Ngu Mạc Tình nhìn món ăn đang bốc hơi nóng trước mắt, trong mắt lộ ra một luồng cảm giác vô lực nồng đậm, bưng lên mâm thức ăn, sau đó yếu ớt nở nụ cười

Đi đến trước cửa thư phòng chẳng biết lúc nào bắt đầu có người giữ cửa, sau khi có được thông báo mới đẩy cửa mà vào, Ngu Mạc Tình giương mắt nhìn người mặt không hề cảm xúc sau bàn sách đang gọi video call, cẩn thận lên trước đặt xong mâm thức ăn

"Ở trong vòng ba ngày xử lý tốt tất cả văn kiện" Đuôi lông mày khẽ hất, Lạc Lặc phớt lờ đồ ăn Ngu Mạc Tình đặt ở trước mắt, "Còn có thủ tục sang tên của những công ty kia, kể cả vừa rồi nói cùng nhau đưa tới" Sau khi trầm thấp nói không ngớt dặn dò, tắt video, Lạc Lặc tiếp đó đảo mắt nhìn nữ nhân đứng ở trước tủ sách, trong lời nói hơi hiện ra bất mãn, "Qua đây! Lẽ nào mỗi lần đều muốn ta đến dạy ngươi làm thế nào?"

Ngay ở lúc Lạc Lặc cho rằng đối phương sẽ như mỗi một lần đi tới bên cạnh mình, dáng dấp bất động tại chỗ của Ngu Mạc Tình nhất thời khiến nàng nheo cặp mắt lại, tiếp đó lạnh nhạt mở miệng lần nữa: "Qua đây!"

"Tiểu Lạc...Vẫn là không tin ta?" Vô lực mở miệng nói nhỏ, Ngu Mạc Tình đối mặt với Lạc Lặc tràn đầy không tin tưởng trong mắt, toàn thân nổi lên hàn ý không tên, lẽ nào cô nỗ lực trải qua mấy ngày nay, đều không thể làm đối phương cảm thấy một tia an lòng sao?

"Tin ngươi?" Như là nghe được chuyện cười gì, Lạc Lặc khơi lên khóe môi tràn đầy ý vị mỉa mai, trong con ngươi xám thâm thúy phát ra ánh mắt lạnh lẽo, vắt ở trên khuôn mặt vẫn là lành lạnh như cũ của Ngu Mạc Tình, chỉ là ngữ khí lại nhẹ nhàng, "Phạm vào hai lần sai lầm như nhau đã quá ngu rồi, lẽ nào mẫu thân đại nhân cho là ta còn có thể tái phạm sai lầm lần thứ ba?" Bây giờ Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc đối với Ngu Mạc Tình chỉ có đa nghi và nghi kỵ, mà tín nhiệm đối với nàng từ lâu ở trong trận nổ kia tan thành mây khói

Loại chuyện tin tưởng dành cho cô này, ở trong mắt đứa trẻ đã bị vạch rõ là sai lầm rồi sao? Nỗ lực khắc chế hai tay rủ xuống không ngừng run, Ngu Mạc Tình cố nén chống đỡ lấy thân thể đột nhiên bị cái gì hút sạch, không có dấu vết chống đỡ ở mép bàn sách, sau khi âm thầm hít sâu một cái chậm rãi mở miệng: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể phái người chuẩn bị kỹ càng tất cả đồ ăn, giám sát tất cả ta làm"

Nếu đứa bé này không hề cho cô bất kì tin tưởng nào, vậy vì cái gì thì không lấy đi tất cả hi vọng của cô? ! Ngu Mạc Tình bị khuôn mặt tinh xảo lành lạnh bao trùm ở địa phương không muốn người biết thể hiện ra một tia thống khổ cô tịch thê lương, nhưng trên đời này lại cũng sẽ không có người hiểu rõ tia bi thương là vì cái gì mà lên nữa

"Như ngươi mong muốn!" Sau một lát dừng lại, Lạc Lặc vô tình đáp lại "Yêu cầu" Ngu Mạc Tình đề xuất, sau đó nhìn phía đồ ăn từ từ lạnh lẽo trước mắt, "Thì bắt đầu từ bây giờ, mẫu thân đại nhân chắc không có vấn đề rồi chứ..." Cuối lời nói không có tình cảm thì như lưỡi dao sắc lạnh lẽo đâm thủng trái tim từ lâu thủng trăm ngàn lỗ của Ngu Mạc Tình, mắt thấy đồ ăn đặt ở trước mặt đối phương còn nguyên đẩy đến phía hướng mình, tiếp đó cười khổ, bưng lên mâm thức ăn quay người đi đến phía ngoài thư phòng...

Nhìn bóng lưng đơn bạc trước mắt, con ngươi Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc sau khi thu nhỏ lại tiếp đó xẹt qua tia âm u, khi ánh mắt rơi vào văn kiện bày ở trước mắt, khuôn mặt bị mặt nạ màu bạc che lấp không tự chủ được co rút lên

― ― ―

"Chủ nhân, lão thái gia muốn gặp ngài?" Vu Chính ở dưới sự cho phép của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc đẩy cửa ra, tiếp đó lần nữa báo cho chủ tử nhà mình biết yêu cầu của nam tử giờ khắc này cơ hồ đã ở bên trong đại sảnh chờ đến sắp nổi trận lôi đình, "Lão Thái Gia đã đợi chủ nhân hai tiếng rồi..."

"Vu tổng quản, ngươi là đang ám chỉ ta cái gì? !" Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc vùi ở trong trong tài liệu bỏ xuống bút đang xử lý văn kiện trong tay, cười như không cười nhìn nam tử một mặt cung kính trước mắt cách đó không xa, con ngươi khẽ chuyển sau đó tùy ý cười nói "Cũng phải! Để lão gia tử đợi lâu như vậy, chắc là lúc hắn nổi giận rồi." Khép lại văn kiện đã xem xong ném đến một bên, Lạc Lặc vô tình lấy lên cây nạng một bên chậm rãi đi ra thư phòng

"Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, ngươi biết ngươi đều làm những chuyện ngốc gì không?" Mới vừa nhìn thấy người đến, Thác Lặc ? Cách Lỗ Lặc sợi tóc hoa râm từ lâu liền gào thét lên tiếng, hắn thực sự không cách nào tưởng tượng người trước mắt làm ra những chuyện kia đến tột cùng là đầu vào nước hay gì? Vậy mà đem một phần năm sản nghiệp dưới danh nghĩa của gia tộc Cách Lỗ Lặc toàn bộ chuyển nhượng cho phủ công tước Andeo của nước Pháp, chuyện này quả thật là sỉ nhục

"Tổ phụ tuổi tác đã lớn, giận đến như vậy đối với thân thể cũng không phải tốt, lẽ nào Lỗ Đức thân là quản gia cận thân của ngài cũng không biết phải cố gắng khuyên nhủ?" Không hề bị ảnh hưởng dưới sự gào thét của Thái Lặc? Cách Lỗ Lặc, Lạc Lặc chống cây nạng một đường chậm rãi đi đến

"Chuyện này không liên quan với Lỗ Đức. Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, hôm nay ngươi nhất định phải đem lời nói rõ ràng ra, nếu không, vị trí gia chủ Cách Lỗ Lặc này ngươi đừng hòng ngồi tiếp" Lời vừa ra khỏi miệng, Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc tâm trạng liền run lên một cái, nhưng chuyện này cũng không phải vì sợ sệt, ngược lại là hối hận chính mình nghĩ một đằng nói một nẻo như thế

"Tổ phụ 'rất không dễ dàng' mới để cho ta ngồi vững vàng vị trí này, thế nào? Nhanh như vậy thì muốn đem ta kéo xuống?" Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc chỉ là hơi khép mắt nhìn lão gia tử giờ khắc này sắc mặt nghiêm chỉnh phức tạp, tìm nơi an ổn ngồi xuống, ngữ khí bỗng nhiên xoay một cái, "Sản nghiệp một phần năm kia là ta hồi báo công tước Andeo ban đầu cứu giúp, tổ phụ lẽ nào cảm thấy không nên?" Dùng một phần năm sản nghiệp danh nghĩa gia tộc Cách Lỗ Lặc đổi vị trí gia chủ Cách Lỗ Lặc và cái mạng tàn của nàng, đối với nàng mà nói, không thiệt thòi!

"Hồ đồ!" Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc lần nữa trợn to mắt, trong lòng thầm hận: Nàng cho rằng những người ngồi trên vị trí gia chủ Cách Lỗ Lặc kia là vì cái gì ? Còn không phải là vì danh tiếng, địa vị cùng của cải? Mà bây giờ, đứa nhỏ này lại đem của cải đủ để xây dựng một nước nhỏ toàn bộ chuyển nhượng, hành động này không biết phải gây nên bao nhiêu người bất mãn trong tộc, càng đáng sợ chính là, sẽ để người ngoài cho rằng gia tộc Cách Lỗ Lặc đã là sa sút, gia chủ tân nhiệm càng là vô năng có thể lừa gạt, đến lúc đó gây nên hắc đạo và thương nghiệp tứ phương rục rịch, liên hợp lại công kích, vứt bỏ sản nghiệp một phần năm của gia tộc Cách Lỗ Lặc căn bản có thể nói không hề có sức chống cự đến lúc đó đừng nói vị trí gia chủ này, sợ là cả cái họ Cách Lỗ Lặc này cũng sẽ bị người nhà khác cảm sỉ nhục và mỉa mai với người khác...

"Tổ phụ cứ việc an tâm, bất luận gia tộc Cách Lỗ Lặc biến thành dạng gì, thân là vãn bối, ta có trách nhiệm để ngài hưởng tuổi già" Không có lời nói chập trùng lại ẩn chứa ngông cuồng khiến Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc nhất thời tức giận, nhưng lại nhất thời không cách nào đoán được ý của Lạc Lặc, ngược lại tinh tế quan sát người giờ khắc này mặt không hề cảm xúc lại tùy ý không sợ

Sau khi trầm mặt một lát, Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc dùng tiếng nói xì khẽ già nua lại có lực: "Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, đừng để ta hối hận nhìn lầm ngươi..." Hắn muốn là một gia chủ có thể đảm nhận trọng trách của gia tộc Cách Lỗ Lặc, mà không phải người khư khư cố chấp phá hoại, nếu như bản ý của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc là muốn phá huỷ gia tộc Cách Lỗ Lặc, vậy hắn sẽ không tiếc tất cả để đứa bé này biến mất

"Tổ phụ đại nhân, ngài già rồi..." Tiếng nói đơn điệu để lộ ra thú vị người khác không biết, Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc ngẩng đầu cùng ánh mắt thâm thúy của Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc trên không trung nhìn nhau, mà trong mắt lại là hiện ra một mảnh sáng âm u, "Ngay cả sát ý, cũng sẽ không ẩn giấu rồi..."

"Ngươi..." Trong lồng ngực bỗng dưng kéo lên lửa giận khiến người ta cơ hồ nghẹt thở, Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc trừng lớn hai mắt, con ngươi thấm đỏ nhìn theo Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc trước mắt vẫn là vẻ mặt không hề chuyển biến, "Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, ngươi tự lo lấy, đừng tưởng rằng ngươi bây giờ đã nắm giữ tất cả!" Xoay người một cái, liền đạp vang bước chân từ gần đến xa phẫn hận rời đi, lưu lại một phòng "Khói thuốc súng" vô vị

― ― ―

Thác Lặc Cách Lỗ Lặc thần sắc bất định đi nhanh về phía hậu hoa viên của chủ trạch, mà Lỗ Đức thì là một trong số đó cúi đầu đi sát đằng sau, trầm mặc không nói một câu, cho đến khi thấy được người nào đó hắn cho rằng không nên xuất hiện mới dừng lại bước chân càng ngày càng dồn dập: Ngu Mạc Tình nữ nhân này làm sao còn ở đây?

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau bỗng nhiên dừng, Ngu Mạc Tình đang tưới hoa tiếp tục động tác trên tay, mãi đến tận sau khi xác nhận hoa trước mắt toàn bộ được tưới không hề để sót mới đứng lên lên hơi xoay ra sau, chỉ là nhìn thấy người đến, con ngươi không tự chủ được hơi co lại

Một loại yên tĩnh quái dị ở giữa hai người chậm rãi lan khắp, Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc đánh giá nữ nhân vẻ lạnh lùng trước mắt trước sau như một, lông mày càng véo càng chặt: "Ngươi không nên xuất hiện ở đây" Dứt lời trong nháy mắt là một loại ngữ khí bao hàm khẳng định chỉ trích

Không chút biến sắc thả ra ấm tưới nước trong tay, Ngu Mạc Tình vẫn chưa vội vã mở miệng, trái lại ở một bên chồi nghỉ lộ thiên ngồi xuống, sau khi lẳng lặng đợi một lát mới chậm rãi nhìn lên ánh mắt khảm nạm dò xét của Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc: "Nếu lão gia tử lúc trước không có tuân thủ hứa hẹn của mình, ta cần gì phải tuân thủ?" Nếu như sớm biết tất cả chính mình làm đổi lấy là kết quả của bây giờ, vậy cô... Đã không có nếu như, không phải sao?

"Ta từng nói, sẽ để nàng sống sót trở về" Dùng mộc trượng màu đen bên người nặng nề gõ trên mặt đất, lại bởi vì cấu tạo và tính chất của đất đai mềm chỉ có thể để đầu trượng không bị khống chế lún vào trong tầng cỏ

"Lúc trước ngài nói là, để nàng bình yên vô sự sống sót trở về" cùng lúc nói như thế, ngôn từ trong ngày thường luôn không chỗ nào gợn sóng của Ngu Mạc Tình pha thêm từng tia không cách nào ức chế kích động, chỉ là trong chớp mắt lại từ từ bình ổn lại

"Đến loại thời điểm này mới đau lòng?" Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc nhìn nữ nhân trước mắt giả vờ lạnh lùng phốc cười thành tiếng, "Bất luận lúc trước ta hứa hẹn cái gì, tất cả của bây giờ ở trong mắt của Lạc Lặc cũng đều là người và đứa con trai kia của ngươi một tay tạo thành. Mà ngươi, trách không được người khác. Mà ta, cũng không phải An Đăng? Cách Lỗ Lặc" Tiếng nói trầm thấp lại vô cùng khiếp người cứ như vậy truyền đến bên tai của Ngu Mạc Tình, cho đến đối phương rời đi cũng rất lâu không cách nào tiêu tan

Hết chương 46

Edit: Còn đúng 10 chương nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co