Truyen3h.Co

[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương

Chương 26: Thích

pastanista

Chương 26: Thích

Tần Tranh đương nhiên biết điểm kỳ thi tháng của mình lần này không được tốt, nói không tốt là còn khiêm tốn, phải nói là một mớ hỗn độn. Vừa trở về, việc đầu tiên sau khi mở mắt là đi thi, tin chắc rằng không một ai có thể thi tốt được. Cho dù những đề này cô đều đã làm qua, nhưng khi thật sự ra điểm rồi, cảm giác hụt hẫng trong lòng vẫn quá lớn.

Cô tự giễu bản thân kiểu cách.

Đã chuẩn bị tinh thần xếp hạng bét rồi, bây giờ kẹt ở mức giữa, cô lại càng khó chịu.

Thà đội sổ còn hơn.

Tần Tranh nhếch môi, cầm ly nước ấm lên nhấp một ngụm, thuốc đã được nuốt xuống cùng với nước. Vị đắng chát vẫn còn vương trên đầu lưỡi, mãi không tan.

Thời Tuế phía đối diện nhìn sắc mặt cô, nhỏ giọng nói: "Tranh Tranh."

Tần Tranh nhìn Thời Tuế.

Người đứng nhất lần này là Thời Tuế.

Tần Tranh cười: "Vẻ mặt cậu sao thế, thi được hạng nhất thì nhớ khao đấy."

"Khao khao khao." Thời Tuế gãi đầu, hôm thi tháng, cô ấy có nghe Tần Tranh kêu điểm không tốt, nhưng chỉ nghĩ Tần Tranh nói đùa, ai ngờ lại không tốt đến vậy. Thời Tuế nói: "Nếu cậu muốn học phụ đạo thì có thể đến nhà mình."

Tần Tranh lắc đầu: "Không sao đâu."

Câu này là lời thật lòng, không sao cả, cô vẫn có thể đuổi kịp, chỉ là không tránh khỏi cảm giác khó chịu thôi. Từ nhỏ đến lớn, thành tích của cô chưa bao giờ ra khỏi tốp 5 của lớp. Đây là lần đầu tiên cô thi ra được kết quả như thế này.

Nói không khó chịu thì quá giả tạo rồi.

Thời Tuế nhìn sắc mặt cô, cũng không biết nên an ủi thế nào, cô ấy cắn môi.

Trong nhóm chat vì điểm số này của Tần Tranh mà như vỡ chợ.

【Mình không nhìn nhầm chứ? Tần Tranh thi được bao nhiêu?】

【Có phải chấm sai không? Môn Tiếng Anh của cậu ấy vậy mà chỉ được 110 điểm?】

【Điểm này thật sự không có vấn đề gì chứ?】

【Mình thấy chắc chắn là chấm sai rồi, để mình hỏi cô xem.】

Giữa tất cả những lời quan tâm, một giọng nói không thân thiện xen vào:【Có gì mà chấm sai, không thể là thi không tốt à? Hẹn hò làm điểm số bay màu luôn rồi chứ gì, hi hi.】

【Hẹn hò? Với ai cơ?】

【Hả? Hẹn hò á?】

Một câu nói khiến cả nhóm như vỡ chợ, bàn tán sôi nổi.

Khương Nhược Ninh:【Hẹn hò, với ai vậy? Không lẽ mày định nói Vân An hả? Đồ ngu! @Vu Bất Tiện】

Các bạn học khác nhao nhao:【?】

【Còn tưởng là đang hẹn hò thật.】

【Làm cái gì vậy, người ta thi không tốt đã đủ khó chịu rồi, còn tung tin đồn hẹn hò.】

【Mình thấy cậu là người hẹn hò thì có @Vu Bất Tiện】

Tần Tranh biết Vu Bất Tiện, ngày thường cô ta thân với Khúc Hàm nhất, Khúc Hàm có chuyện gì cô ta đều giúp ra mặt.

Khương Nhược Ninh lại nói:【Nói Tần Tranh với Vân An hẹn hò, thà nói mày với Khúc Hàm hẹn hò còn hơn @Vu Bất Tiện】

Vu Bất Tiện:【Mày đánh rắm!】[1]

[1] Đây là nghĩa đen, còn nghĩa bóng của câu này là "Mày nói láo". Xét theo câu trả lời phía sau của Khương Nhược Ninh thì mình xin edit giữ nghĩa đen, chú thích lại cho mọi người dễ hiểu nha.

Khương Nhược Ninh:【Đánh rắm cho mày ăn đó!】

Vu Bất Tiện tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Đầu dây bên kia, Khúc Hàm nói: "Cậu đừng cãi nhau với nó, như đồ đàn bà chanh chua."

Vu Bất Tiện nói: "Đúng vậy, đúng là đồ đàn bà chanh chua, nhưng mà lần này Tần Tranh không đứng nhất môn Tiếng Anh, sướng ghê! Tối nay tụi mình ra ngoài dạo phố không?"

Khúc Hàm nhìn chằm chằm điện thoại, Vân An vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô ấy.

Không thấy sao?

Cô ấy thầm nghĩ.

Vu Bất Tiện gọi: "Khúc Hàm?"

Khúc Hàm hoàn hồn: "Hả?"

Vu Bất Tiện hỏi: "Tối nay có ra ngoài không?"

Khúc Hàm nói: "Thôi, tối mình còn phải ôn bài."

Vu Bất Tiện "Ồ" một tiếng, giọng điệu có chút trầm xuống. Khúc Hàm nghe ra được, nói: "Lát nữa mình nhắn tin cho cậu."

"Được." Vu Bất Tiện vui vẻ cúp máy, nhìn nhóm chat đang thảo luận vì chuyện điểm số Tần Tranh tụt dốc, cô ta đảo mắt. Có gì hay ho mà bàn tán chứ, thà bàn xem kỳ thi tháng lần này ai tiến bộ còn hơn.

Thứ hạng của cô ta tăng, Khúc Hàm cũng tăng.

Bọn họ đều cao hơn Tần Tranh.

Ngay cả bạn của cô ta cũng xếp hạng cao hơn Tần Tranh.

Vu Bất Tiện càng nghĩ càng khoái chí, gửi một bao lì xì vào nhóm chat.

Khương Nhược Ninh không giành, quay sang phàn nàn trong nhóm chat riêng: "Xì, cái loại người gì đâu, chẳng qua là không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình!"

Tần Tranh trả lời: .

Khương Nhược Ninh: "Đừng nản lòng, một lần thi không tốt thì sợ gì, lần sau vượt mặt nó!"

Lần này Tần Tranh không đáp.

Chỉ hai tháng ngắn ngủi, cô chưa có tự tin thắng được những người bạn đang ngày ngày chạy đua. Vân An thấy Tần Tranh không trả lời thì quay đầu nhìn cô. Tần Tranh đang cầm điện thoại, lông mày và ánh mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.

Thời Tuế phá vỡ sự im lặng: "Tranh Tranh, không sao đâu."

Tần Tranh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt quan tâm của Thời Tuế, cô mỉm cười: "Mình không sao."

Thời Tuế thầm nghĩ, thật là kiên cường.

Nếu cô ấy thi được hạng hai mươi mấy, chắc bây giờ đang ở nhà khóc như chó rồi.

Tần Tranh xách túi đồ, nói: "Đi thôi, về nhà."

Lần này Thời Tuế không dám nói gì thêm nữa. Nếu điểm số này được công bố sớm hơn, có lẽ cô ấy cũng không dám rủ Tần Tranh đi xem phim. Tần Tranh bây giờ, chắc là đang rất khó chịu nhỉ?

Trước khi đi, Thời Tuế vẫn không yên tâm: "Nếu cậu muốn học phụ đạo, có thể đến nhà mình bất cứ lúc nào."

Tần Tranh cười: "Cảm ơn cậu."

Lúc này Thời Tuế mới gật đầu, lại nhìn Tần Tranh thêm mấy lần rồi mới rời đi.

Vân An cụp mắt, đi sóng vai cùng Tần Tranh. Mưa đã tạnh, hai người cầm ô trên tay, lúc về vẫn bắt taxi. Tần Tranh ngồi bên trái, Vân An ngồi bên phải, giữa hai người cách một khoảng bằng một người ngồi. Vân An nghiêng đầu nhìn Tần Tranh, Tần Tranh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Vân An gọi: "Tranh Tranh à."

Tần Tranh quay đầu lại.

Vân An hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Ánh mắt Tần Tranh thờ ơ: "Không có gì."

Cô quay đầu đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Vân An theo hướng mắt cô nhìn ra ngoài. Cảnh vật ngoài cửa sổ tiêu điều, vừa mưa xong, trên cành lá còn đọng nước, người đi đường rất ít. Xe chạy qua vũng nước trũng, làm vệt nước và bùn đất bắn lên.

Tần Tranh nhìn chằm chằm mặt đất, cảm giác tốc độ xe rất nhanh.

Mọi thứ xung quanh đều rất nhanh.

Như một bàn tay vô hình, đẩy cô về phía trước, bước nhanh về phía trước.

Xe dừng hẳn, Tần Tranh cũng đè những suy nghĩ hỗn loạn đó xuống. Vân An trả tiền xe, sau khi xuống xe, Tần Tranh nói: "Về nhà mình chia tiền xe cho cậu."

Vân An nhíu mày, nhìn bóng lưng Tần Tranh vào nhà.

Bọn họ chưa bao giờ bàn về chủ đề chia tiền, ngay cả trước đây khi mới quen thân, cũng là cậu mời mình ăn cơm, mình mời cậu uống trà sữa. Đây là lần đầu tiên Vân An nghe thấy từ "chia tiền" từ miệng Tần Tranh.

Rất xa cách.

Rất xa lạ.

Vân An đi theo sau cô, vào cửa chính, còn chưa đóng cửa lại đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Vân An liếc nhìn, là Tần Quế Lan.

Tần Quế Lan xách túi trên tay, vội vội vàng vàng.

Vân An thấy bà liền chào hỏi: "Dì."

Tần Quế Lan không cười như trước đây, miễn cưỡng nhếch môi, hỏi Vân An: "Tranh Tranh đâu con?"

Vân An nói: "Ở trong phòng ạ."

Tần Tranh nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền từ trong phòng đi ra, thấy Tần Quế Lan thì sững người: "Mẹ? Sao mẹ lại về rồi?"

Bình thường 6 giờ Tần Quế Lan mới tan làm, rất ít khi về sớm. Tần Quế Lan nhìn cô, nói: "Cô chủ nhiệm lớp con gọi điện cho mẹ rồi."

Tần Tranh cúi đầu.

Vân An nói: "Dì ơi, con về trước ạ."

Tần Quế Lan không giữ lại, bà gật đầu.

Vân An thu dọn sách vở trên bàn rồi rời khỏi nhà họ Tần, chỉ là nàng chưa đi được bao xa, đứng ở cửa vẫn có thể nghe thấy giọng Tần Quế Lan: "Con làm sao thế? Hả? Cô chủ nhiệm lớp con nói dạo này con học hành rất bê trễ, con suốt ngày nghĩ cái gì vậy? Có phải cả ngày đều đọc tiểu thuyết không?"

Bà vừa nói vừa định xông vào phòng Tần Tranh, Tần Tranh vội chặn ở cửa, nói: "Mẹ, chỉ là dạo này con hơi mệt thôi."

"Hơi mệt?" Tần Quế Lan nói: "Là ngày nào cũng đi chơi với Vân An nên mệt hả? Con nói xem, ngày nào cũng đi chơi với Vân An, sao điểm Vân An nhà người ta lên mà của con lại xuống?"

Bà càng nói càng tức, mặt đỏ bừng.

Tần Tranh nói: "Mẹ, lần này là ngoài ý muốn."

Đúng là xúi quẩy, thà rằng thi xong rồi hẵng quay về! Hoặc là hôm đó cô nên giả bệnh không đi thi!

Tần Tranh đau đầu.

Đối với điểm số, bình thường Tần Quế Lan không đến mức chi li từng tí, nhưng lần này Tần Tranh quá tệ! Từ hạng nhất tụt xuống hạng hai mấy ba mấy của lớp! Hai mấy ba mấy đó! Thế là thế nào, cũng không biết đứng hạng bao nhiêu toàn trường nữa!

Lần này may mà là thi tháng, nếu là kỳ thi toàn diện thì sao? Thi cuối kỳ thì sao!

Tần Tranh thi được kết quả thế này, vậy bao nhiêu năm khổ cực của bà đều uổng phí cả rồi! Tần Quế Lan hít sâu, bà biết Tần Tranh ngày thường học hành khổ cực, việc học lại khó khăn, nên lúc nghỉ lễ Tần Tranh nói muốn ra ngoài đi dạo quanh đây với Vân An hay đi chơi, bà đều ngầm đồng ý. Nhưng mà bà không ngờ, ngầm đồng ý lại dẫn đến kết quả này.

Tần Tranh đến gần Tần Quế Lan, vỗ nhẹ lưng bà: "Mẹ, lần này là do con bị cảm, cứ sốt mãi, đau đầu nên bị ảnh hưởng. Lần sau con tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."

Cô nói xong thì giơ tay lên thề.

Tần Quế Lan quay đầu nhìn cô: "Có phải con còn giấu mẹ chuyện gì khác không?"

Tần Tranh giật mình, vô thức co tay lại.

Kiếp trước, mãi đến khi Vân An rời đi, cô mất hồn mất vía thì Tần Quế Lan mới phát hiện ra điều bất thường, rồi biết chuyện của bọn họ. Tần Tranh nói: "Không có ạ."

Tần Quế Lan nhìn chằm chằm mặt cô, nhưng không phát hiện ra bàn tay cô đã hạ xuống: "Thật sự không có?"

Tần Tranh nói: "Thật sự không có ạ."

Tần Quế Lan gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút. Tần Tranh nói: "Vậy con về phòng làm đề kiểm tra đây."

"Ừm." Tần Quế Lan nói: "Ăn trưa chưa?"

Tần Tranh nói: "Con ăn với bạn học ở ngoài rồi ạ."

Tần Quế Lan lại hỏi: "Thuốc thì sao?"

Tần Tranh nói: "Cũng uống rồi ạ."

Tần Quế Lan thở dài, ngừng một lát rồi nói: "Cũng không biết chân của Vân An đã bôi thuốc chưa nữa."

Tần Tranh nói: "Chắc cậu ấy tự bôi được mà mẹ."

Tần Quế Lan vốn tính hay lo, sau khi suy nghĩ một lúc, bà vẫn không yên tâm, bèn nói muốn đi xem thử. Tần Tranh bất đắc dĩ: "Mẹ vừa mới về, mẹ nghỉ ngơi chút đi, để con đi cho."

Tần Quế Lan nói: "Con không cần làm đề à?"

Tần Tranh nói: "Chỉ mấy phút thôi mà, với lại đúng lúc con cũng có một bài muốn hỏi Vân An."

Lúc này Tần Quế Lan mới gật đầu: "Được, không biết thì hỏi nhiều vào, đừng có ỷ mình trước đây thi hạng nhất thì nghĩ cái gì mình cũng biết. Điểm số lần này chính là đang gióng lên hồi chuông cảnh báo cho con đó!"

Tần Tranh ngứa tai, cô nói: "Con biết rồi mẹ."

Cô chạy hai ba bước đến cửa nhà Vân An, gõ cửa. Vân An vừa thay bộ đồ ướt ra, nghe tiếng gõ cửa, nàng mặc đồ ngủ đi ra. Bộ đồ ngủ màu trắng nhạt, trước ngực in hình bông hoa nhỏ. Nàng thấy là Tần Tranh thì mắt sáng lên, khóe môi hơi cong cong, nét mặt rõ ràng là vui vẻ.

Tần Tranh nhìn chằm chằm vào chân Vân An, quần ngủ quá dài nên che mất vết thương. Cô cúi người xuống, vén ống quần ngủ lên. Vân An sững sờ, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Tần Tranh, mặt nàng đột nhiên hơi nóng lên.

"Sao không bôi thuốc?" Tần Tranh ngồi xổm, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đang cụp xuống của Vân An. Vân An nói: "Mình quên."

Tần Tranh mím môi.

Cô nói: "Vào đi."

Vân An đi vào nhà, Tần Tranh đi vào theo nàng, hỏi nàng: "Thuốc đâu?"

Vân An nói: "Ở trong phòng."

Tần Tranh không nghĩ nhiều, đi vào phòng Vân An. Thuốc đặt trên bàn, cô cầm thuốc lên, phát hiện ngay cả hộp cũng chưa mở. Cô cầm tăm bông, đột nhiên hiểu tại sao Tần Quế Lan lại muốn qua xem thử. Vân An đi tới, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nói: "Tối qua..."

Tần Tranh ngẩng đầu: "Ngồi xuống."

Vân An nuốt ngược lời vào trong, lập tức ngồi xuống giường, đưa cái chân bị thương ra, đặt lên chân Tần Tranh.

Lúc này thì lại tự giác ghê.

Tần Tranh liếc Vân An một cái, cúi đầu. Tăm bông lạnh buốt, châm vào khiến chân Vân An hơi co lại. Tần Tranh nói: "Đừng cử động lung tung."

Vân An duỗi thẳng chân.

Tần Tranh cẩn thận tỉ mỉ sát trùng vết thương cho Vân An. Vân An ngước mắt, nhìn góc mặt nghiêng tinh tế xinh đẹp của Tần Tranh. Chẳng trách nhiều bạn học vây quanh theo đuổi, tỏ tình với cô. Thật ra lúc mới bắt đầu ở bên Tần Tranh, nàng cảm thấy rất không chân thật. Mỗi ngày tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng làm là xem điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn với Tần Tranh tối hôm trước mười mấy lần, rồi mới chịu rời giường.

Tần Tranh biết được thì dở khóc dở cười: "Nhìn mình không được à? Nhìn tin nhắn làm gì."

Sau này ăn sáng, nàng liền lén nhìn Tần Tranh, mỗi lần bị Tần Tranh bắt gặp, Tần Tranh chỉ nhướng mày cười. Vân An nhớ lại vẻ mặt vừa kiêu kỳ vừa đáng yêu của cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Nàng hỏi Tần Tranh: "Dì về, có phải vì chuyện thi tháng không?"

Tần Tranh nói: "Ừ, mẹ biết rồi."

Vân An nói: "Vậy..."

Tần Tranh ngước mắt: "Không sao, chỉ là một kỳ thi thôi, không cần để trong lòng."

Cô ngược lại còn an ủi Vân An.

Vân An gật đầu, cảm thấy lệch pha kỳ lạ.

Trước đây, đều là nàng an ủi Tần Tranh.

Tần Tranh khử trùng chân cho nàng xong, bắt đầu bôi thuốc. Vân An liếc thấy Tần Tranh đang cúi đầu, hai lọn tóc mai rủ xuống từ thái dương, rơi bên má cô, có vài sợi tóc còn vướng quanh khóe mắt cô. Nàng lo nó đâm vào mắt Tần Tranh, đưa tay ra, đầu ngón tay còn chưa chạm vào tóc Tần Tranh thì đã nghe cô gọi: "Vân An."

Động tác của Vân An cứng đờ.

Tần Tranh không ngẩng đầu, nói: "Đừng như vậy."

Vân An co ngón tay lại, dè dặt mà cẩn thận.

Cậu ấy không thích mình chạm vào.

Ý nghĩ này như một cái gai đâm vào lòng Vân An, đau đến mức nàng phải quay mặt, nỗi tủi thân không thể nói thành lời lập tức ập đến. Vân An cắn chặt khóe môi, quay đầu đi, không để Tần Tranh nhìn thấy sự thất thố của nàng.

Nhưng cảm xúc nàng cố gắng kiềm nén lại phản tác dụng.

Càng kiềm nén, càng mãnh liệt.

Khoảnh khắc này, nỗi ấm ức dồn nén suốt hai ba ngày liên tục được khuếch đại vô hạn, tràn ngập lồng ngực nàng. Lần đầu tiên Vân An dâng lên một loại thôi thúc muốn đập phá đồ đạc, muốn phá hủy mọi thứ. Nàng giật mình toát mồ hôi lạnh, cảm xúc dần ổn định lại.

Chỉ là sắc mặt, vẫn không được tốt cho lắm.

Sau khi bôi thuốc cho nàng xong, Tần Tranh nói: "Tối tắm thì dùng cái màng mỏng bọc lại, đừng để dính nước."

Vân An cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vùng da vừa được bôi thuốc của mình. Những việc Tần Tranh càng không muốn nàng làm, giờ phút này nàng lại càng muốn làm. Nàng muốn xối rửa vết thương dưới vòi nước, như thể nỗi đau đó có thể che lấp đi vị chua chát và tủi thân đang dâng lên trong lòng.

Tần Tranh thấy nàng không trả lời, biết lời mình vừa nói hơi nặng, nhưng lời thì cũng đã thốt ra rồi. Tần Tranh đậy nắp lọ thuốc lại, nói: "Mình về nhà trước đây, có việc gì thì gọi điện."

Lần này Vân An không im lặng, nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Ừm."

Tần Tranh nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của nàng, không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Cô thà rằng Vân An cũng đối xử với cô bằng thái độ lạnh lùng này.

Nếu không, cảm giác tội lỗi trong cô sẽ chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn.

Giọng Tần Tranh cũng thả lỏng hơn, cô nói: "Vậy mình về đây."

Vân An lại không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng. Tần Tranh quay đầu ra khỏi phòng, cô đứng lại vài giây, khóe mắt thấy Vân An vẫn ngồi ở mép giường, chân duỗi ra, vẫn là tư thế vừa nãy, không hề động đậy.

Hơi thở của Tần Tranh trở nên đau nhói, cô cúi đầu, rời khỏi nhà Vân An.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vân An mới quay đầu lại.

Phía sau trống rỗng, Tần Tranh đã đi rồi, mang theo hơi ấm trong phòng đi mất. Vân An đột nhiên cảm thấy rất lạnh, lạnh thấu xương, nàng nằm sấp trên giường, chui vào trong chăn, co người lại, dùng chăn quấn chặt lấy mình.

Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, đến chiều lại có nắng, Tần Quế Lan thấy thời tiết này thì tặc lưỡi kinh ngạc. Chập tối bà đi chợ, mua ít đồ ăn hai đứa trẻ thích, về nhà thấy Tần Tranh vẫn ngồi trước bàn, mông chưa hề di chuyển.

Tần Quế Lan lại đau lòng.

Trên đường về bà giận muốn nổ tung, biết rõ không nên nổi nóng với Tần Tranh, nhưng bà không kiểm soát được cảm xúc, về nhà còn nói với Tần Tranh những lời như vậy. Tần Quế Lan cúi đầu, bà vào bếp rửa táo, cắt xong thì gõ cửa phòng Tần Tranh.

Cửa phòng Tần Tranh đang mở, cô quay đầu: "Mẹ."

Tần Quế Lan nói: "Ăn chút trái cây rồi hẵng làm bài tập."

Tần Tranh đi ra cửa nhận đĩa, cô nghiêng đầu, liếc nhìn đồng hồ treo tường thì thấy đã hơn 5 giờ rồi. Cô làm đề kiểm tra cả buổi chiều, chẳng trách tay bị đau. Tần Tranh cắn miếng táo giòn, nghe Tần Quế Lan nói: "Tối mẹ hầm ít canh gà cho mấy đứa."

Lại là canh gà.

Tần Tranh nhớ lại trước đây cô từng than thở với Vân An: "Cậu nói xem, có phải mẹ mình ghiền canh gà rồi không?"

Vân An buồn cười: "Vậy sau này tụi mình tự nấu cơm, sẽ không làm canh gà nữa."

Cô lẩm bẩm mấy tiếng: "Là cậu nói đó nha, vậy cậu nấu."

Ánh mắt Vân An dịu dàng: "Ừm, để mình nấu."

Miếng táo trên đầu lưỡi Tần Tranh đã đổi vị.

Hơi chua chát.

Cô nhe răng nhăn mặt.

Tần Quế Lan vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt cô: "Sao thế?"

Tần Tranh nói: "Con đau răng."

Tần Quế Lan lo lắng: "Đang yên đang lành sao lại đau răng?"

Tần Tranh nói: "Bị lạnh ạ, quả táo này lạnh quá."

Tần Quế Lan:...

Bà bực mình lườm Tần Tranh, tưởng Tần Tranh lại đang trêu bà. Nhưng Tần Tranh thật sự cảm thấy quả táo này rất lạnh, nuốt xuống còn lạnh đến tận đáy lòng.

Mãi cho đến tối, Tần Tranh không gặp lại Vân An nữa. Lúc ăn cơm tối, Tần Quế Lan có sang nhà Vân An một chuyến. Tần Tranh ngồi ở bàn ăn, nghe động tĩnh nhà bên cạnh, không lâu sau Tần Quế Lan quay về, nói: "Vân An phải đi ăn với dì của con bé, chúng ta ăn đi."

Là tìm cớ, để tránh qua đây thôi.

Nhưng Tần Tranh cũng không nhiều lời, cô gật đầu: "Con biết rồi."

Hai người cúi đầu ăn cơm, còn chưa ăn xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, giọng nói trong trẻo vang lên: "Tranh Tranh!"

Tần Tranh nghe ra, là Khương Nhược Ninh.

Cô ba chân bốn cẳng đi ra mở cửa. Khương Nhược Ninh thấy Tần Quế Lan thì sững người: "Mẹ nuôi cũng ở nhà ạ."

Tần Quế Lan nói: "Ừm, hôm nay mẹ về hơi sớm."

Bà hỏi Khương Nhược Ninh: "Con ăn tối chưa?"

Khương Nhược Ninh gật đầu: "Mẹ nuôi, con ăn rồi ạ, mẹ con bảo con mang ít đặc sản qua cho Tranh Tranh nếm thử."

Nhà bà ngoại Khương Nhược Ninh không ở thành phố này, mỗi lần mẹ cô ấy từ quê về đều sẽ mang theo ít đặc sản, có lúc là bánh gạo, có lúc là dưa muối, có lúc là kẹo vừng. Tần Tranh khá là thích bánh gạo, buổi sáng ăn cùng với cháo thì cô có thể ăn thêm một chén. Khương Nhược Ninh biết Tần Tranh thích, nên lần nào cũng mang qua nhiều một chút.

Tần Quế Lan nhận lấy cái túi trên tay cô ấy, nói: "Ôi trời, mẹ con khách sáo quá. Con ngồi đi, mẹ đi múc cho con chén canh gà."

Khương Nhược Ninh không từ chối nữa, ngồi xuống cạnh Tần Tranh. Thấy Tần Quế Lan vào bếp, cô ấy quay đầu: "Sao chỉ có hai người vậy, Vân An đâu?"

Tần Tranh nói: "Vân An đi ăn với dì của cậu ấy rồi."

Khương Nhược Ninh "Ồ" một tiếng, hỏi Tần Tranh: "Buổi chiều sao cậu không trả lời tin nhắn của mình?"

Tần Tranh nghi hoặc: "Cậu nhắn tin cho mình sao?"

Khương Nhược Ninh: "Cậu không thấy hả?"

Tần Tranh nói: "Không, buổi chiều mình toàn cày đề."

"Vậy à." Khương Nhược Ninh cắn môi, gãi đầu, cười ngượng ngùng, cuối cùng vẫn đi thẳng vào vấn đề: "Điểm thi tháng của cậu, không sao chứ?"

Vẻ mặt Tần Tranh thành thật: "Không sao mà."

Khương Nhược Ninh cố gắng nhìn ra manh mối trên mặt cô. Thật ra Tần Tranh rất để tâm đến điểm số, Khương Nhược Ninh nhớ hồi cấp hai có lần thi cuối kỳ, Tần Tranh thi được hạng ba toàn lớp, vì không làm được một bài toán mà vuột mất hạng nhất. Vì thế mà kỳ nghỉ đông đó, Tần Tranh ở nhà làm hết cả chồng đề Toán trong kỳ nghỉ. Tết cô ấy đến nhà Tần Tranh chúc Tết, còn thấy Tần Tranh ngồi trong phòng.

Một người ghê gớm như vậy, giờ lại nói không sao.

Khương Nhược Ninh sờ trán cô. Tần Tranh nói: "Thật sự không sao, thi cử mà, lên xuống là chuyện rất bình thường."

Không chỉ là thi cử.

Cuộc đời, thăng trầm cũng rất bình thường.

Khương Nhược Ninh thấy bộ dạng từng trải của cô, nghi ngờ nhìn cô chằm chằm. Tần Quế Lan bưng canh gà ra, Khương Nhược Ninh nhận bằng hai tay: "Con cảm ơn mẹ nuôi."

Tần Quế Lan buồn cười: "Khách sáo gì chứ."

Bà hỏi Khương Nhược Ninh: "Kỳ thi tháng lần này, điểm số con thế nào?"

Vấn đề không thể tránh khỏi.

Khương Nhược Ninh nói: "Cũng tàm tạm ạ."

Tần Quế Lan nói: "Tốt hơn lần trước rồi."

Khương Nhược Ninh cười gượng: "May mắn thôi ạ, vừa đúng mấy đề con làm qua rồi."

Tần Quế Lan nói: "Con ăn đi."

Khương Nhược Ninh ăn hai ngụm canh gà, thấy Tần Quế Lan lại đứng dậy vào bếp, cô ấy gọi: "Mẹ nuôi, mẹ không ăn cơm sao ạ?"

Tần Quế Lan nói: "Mẹ thấy Vân An vẫn chưa đi ăn, mẹ múc chén canh mang qua cho con bé."

Khương Nhược Ninh "Hầy" một tiếng: "Mang qua phiền lắm ạ, bảo cậu ấy qua đây là được rồi ạ. Với lại, con mang nhiều đặc sản lắm, lát nữa có thể bảo cậu ấy lấy một ít về nếm thử."

Tần Quế Lan nghĩ cũng phải: "Tranh Tranh, con gọi điện cho Vân An đi."

Tần Tranh không ngẩng đầu: "Điện thoại con đang sạc trong phòng."

Khương Nhược Ninh không nghi ngờ gì: "Để con gọi cho cậu ấy!"

Tần Tranh ngước mắt lên, Khương Nhược Ninh đang cười hì hì gọi điện thoại, Tần Tranh nhai xương gà kêu răng rắc. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Vân An không biết nói gì, Khương Nhược Ninh kêu: "Trời ơi, qua đi mà, cậu không qua là mẹ nuôi lại phải mang qua cho cậu đấy."

Cúp điện thoại, Khương Nhược Ninh nghe Tần Quế Lan hỏi: "Con bé qua không?"

Khương Nhược Ninh cười: "Dạ qua mẹ nuôi."

Tần Quế Lan đặt chén canh định mang cho Vân An lên bàn. Tần Tranh gắp hai ba đũa là đã ăn hết cơm trong chén, Tần Quế Lan nói: "Hôm nay ăn nhanh thế?"

Trước đây ăn cơm ít nhất cũng phải mất nửa tiếng.

Tần Tranh nói: "Con đói."

Tần Quế Lan cầm chén của cô: "Múc cho con thêm chén nữa nhé?"

Tần Tranh sắp nôn ra rồi, cô vội nói: "Con không ăn được nữa đâu ạ, ăn nhiều buồn ngủ, buổi tối con còn phải làm đề kiểm tra."

Cô vừa nói xong thì Vân An vừa đúng lúc đi vào. Lúc nãy Khương Nhược Ninh đến, cửa không đóng, Khương Nhược Ninh thấy Vân An liền bắt chuyện: "Đến rồi à."

Vân An ngước mắt nhìn Khương Nhược Ninh, gật đầu, sau đó nói: "Dì ơi."

Cuối cùng nàng mới nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh không nhìn nàng, nói với Tần Quế Lan: "Mẹ, con xin thêm nửa chén canh."

Tần Quế Lan nói: "Biết rồi, Vân An con ngồi đi."

Vân An đi tới, Tần Quế Lan đặt chén canh của nàng bên cạnh Tần Tranh. Tần Tranh không nhúc nhích, Vân An lại ngồi xuống chỗ đối diện Tần Tranh, rồi bưng chén canh qua. Đầu lưỡi Khương Nhược Ninh chạm đến khóe môi, đối với tình hình trước mắt có chút hoang mang.

Chuyện gì thế này?

Không phải nói buổi sáng hai người còn cùng nhau đi xem phim sao?

Cô ấy nghĩ mãi vẫn không ra, lại không tiện hỏi trước mặt Tần Quế Lan, đành phải nín nhịn mà ăn canh. Sau khi quay lại đưa nửa chén canh cho Tần Tranh, Tần Quế Lan hỏi Vân An: "Dì của con vẫn chưa về à?"

Vân An nói: "Dì ấy vừa tan làm, lát nữa con sẽ tới tìm dì ấy."

Tần Quế Lan gật đầu: "Ra ngoài cẩn thận nhé."

Vân An liếc nhìn Tần Tranh, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, nàng không khỏi nắm chặt thành chén, đáp lời Tần Quế Lan: "Dạ con biết rồi dì."

Tần Tranh đặt chén không xuống: "Con ăn xong rồi."

Tần Quế Lan thấy cô đứng dậy: "Làm gì đấy?"

Tần Tranh nói: "Con rửa chén."

Tần Quế Lan thấy cô khác thường, bèn nhíu mày.

Khương Nhược Ninh nói: "Mẹ nuôi, món canh gà này của mẹ ngon thật, về nhà con cũng bảo mẹ con hầm cho con."

Tần Quế Lan bị cô ấy dỗ cười: "Ngon thì lát nữa ăn thêm chút nhé."

Khương Nhược Ninh liên tục gật đầu.

Tần Quế Lan nhìn bóng dáng Tần Tranh đang bận rộn trong bếp, bàn tay đang cầm đũa khựng lại. Bà nhìn về phía Khương Nhược Ninh, do dự vài giây, vẫn hỏi: "Nhược Ninh, mẹ nuôi hỏi con một chuyện."

Khương Nhược Ninh ngước mắt lên, ánh mắt long lanh.

Vẻ mặt Tần Quế Lan nghiêm túc: "Mẹ nuôi nghe nói Tranh Tranh ở trường đang hẹn hò với người khác, là thật hay giả?"

Khương Nhược Ninh suýt nữa thì bị canh gà sặc chết!

Cô ấy ngậm canh, ho khan một tiếng, canh gà suýt nữa thì trào ra từ mũi. Khương Nhược Ninh bụm miệng, cố sống cố chết nuốt xuống, đôi mắt tức giận: "Ai lại nói bậy nói bạ vậy ạ!"

Cô ấy quá ngay thẳng và quả quyết, trái tim treo lơ lửng của Tần Quế Lan hơi thả lỏng một chút, bà gật đầu: "Mẹ cũng nói là không thể nào..."

Thật ra từ lúc về đến giờ bà vẫn chưa hỏi Tần Tranh, đã nín nhịn rất lâu rồi. Cô chủ nhiệm gọi điện cho bà, ngoại trừ chuyện học hành thì còn nói thêm một việc nữa. Cô chủ nhiệm nghe các bạn trong lớp nói, Tần Tranh đang hẹn hò, tuy cô bình thường cũng không thấy Tần Tranh đi gần với bạn nam nào, nhưng cô lo họ tiếp xúc riêng tư, nên bảo Tần Quế Lan để ý một chút.

Tần Quế Lan nghe xong đương nhiên lo lắng, muốn hỏi thẳng Tần Tranh nhưng lại sợ phản tác dụng, cho nên vòng vo dò hỏi, tìm hiểu từ chỗ Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh thấy sắc mặt bà, liếc nhìn Vân An. Vân An cụp mắt, hai tay nâng ly. Khương Nhược Ninh thăm dò: "Mẹ nuôi, mẹ có biết tại sao họ lại nói Tranh Tranh hẹn hò không ạ?"

Tần Quế Lan nhìn cô ấy.

Khương Nhược Ninh nói: "Bởi vì Tranh Tranh đi học đi về cùng Vân An, cuối tuần còn cùng nhau làm bài tập, cho nên bọn họ liền..."

"Nói nhảm cái gì thế!" Tần Quế Lan vừa nghe đã bốc hỏa: "Ai nói? Học sinh nào nói? Mẹ xé nát cái miệng của nó!"

Khương Nhược Ninh thấy bà tức giận thì vội vàng trấn an: "Mẹ nuôi, con mắng nó rồi ạ."

Tần Quế Lan vẫn đang nổi nóng, không kiềm được cơn giận: "Họp phụ huynh lần này, mẹ phải đến xem xem ai nói những lời hỗn láo như vậy!"

Khương Nhược Ninh hùa theo: "Đúng đó ạ, cũng không biết là ai nói."

Tần Quế Lan đặt chén đũa xuống một cái cạch, âm thanh vừa giòn vừa chói tai: "Nghĩ hay thật đấy! Nói Tranh Tranh với Vân An hả?" Bà càng nghĩ càng tức, lửa giận bốc cao ba trượng: "Nghĩ gì vậy? Nghĩ cái kiểu gì vậy? Hả? Không được, mẹ phải gọi cho cô chủ nhiệm của các con ngay."

Khương Nhược Ninh bị bà dọa sợ, không kịp ngăn lại ngay. Tần Quế Lan vừa mới đứng dậy, Vân An liền gọi: "Dì ơi."

Giọng nàng bình tĩnh, nhưng lại khiến tim Khương Nhược Ninh đập thót một cái. Khương Nhược Ninh nhìn Vân An chằm chằm không chớp mắt, chỉ sợ lúc này nàng nói ra lời nào chấn động. Vân An không để ý đến ánh mắt của Khương Nhược Ninh, nói với Tần Quế Lan: "Dì đừng nghe những người đó nói bậy, con và Tranh Tranh chỉ là bạn bè thôi, sao mà hẹn hò được ạ?"

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía nhà bếp.

Trong bếp, Tần Tranh nghe thấy lời Vân An thì nghiêng đầu nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của Vân An.

Vân An dời mắt đi, nhìn về phía Tần Quế Lan, cố ý nói đùa: "Tranh Tranh cậu ấy có thích con đâu."

Tần Tranh siết chặt chiếc giẻ trong tay.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Cậu ấy có thích mình đâu [khóc ròng]

Tần Tranh: [toang][toang]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co