[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 85: Hiểu lầm
Dáng vẻ tức đến bật cười của Nhan Hoài Hi khiến Dư Doanh Hạ khẽ rụt người lại, nàng có nói gì đâu cơ chứ?"Doanh Hạ." Khóe môi Nhan Hoài Hi vẫn cong lên một nụ cười lạnh, tiếng gọi bất chợt ấy làm lòng Dư Doanh Hạ run lên."Ngươi từng thấy có mẹ con hay tỷ muội nhà ai lại mở rộng hồn vực cho nhau chưa?"Dư Doanh Hạ chớp chớp mắt: "Nhưng ta chỉ từng gặp mỗi ngươi là hồn tu thôi."Một câu ấy làm Nhan Hoài Hi nghẹn họng, cảm giác bất lực cứ như một quyền nện vào bông.Còn Dư Doanh Hạ lại thầm càu nhàu trong bụng: Tỷ muội thì cũng thôi đi, đằng này lại nhảy sang mẹ con nữa là sao? Nhan Hoài Hi nghĩ đi đâu vậy trời? Chim non thì chim non, chim non đâu có nghĩa là dính nhau tới mức nhận luôn làm mẹ đâu!Khoan đã... vì sao Nhan Hoài Hi lại đột nhiên nhắc tới hồn vực?Dư Doanh Hạ biết hồn vực đối với hồn ty mà nói là nơi vô cùng riêng tư và quan trọng, bình thường sẽ không để ai tùy tiện chạm vào. Nhưng vì thiếu kiến thức căn bản, nàng cũng không thấy việc mở hồn vực cho người quen thuộc thì có gì không ổn.Đến lúc bị Nhan Hoài Hi trực tiếp chỉ ra, trong lòng nàng mới dâng lên một tia bất an. Nếu là chuyện nhỏ, cũng đâu đến mức đối phương phải nói rõ như vậy.Đối diện với đôi mắt vô tội đến cực điểm kia, trong lòng Nhan Hoài Hi khẽ thở dài. Nàng từng vì Dư Doanh Hạ không hiểu đạo tu hồn mà cảm thấy vui mừng, nhưng giờ đây lại chỉ thấy lo lắng phát sầu vì sự ngờ nghệch của nàng ấy.Nhan Hoài Hi lục tìm trong túi trữ vật hồi lâu, cuối cùng thật sự tìm được quyển sách nhập môn khi còn thơ ấu, bên trong gần như viết đủ mọi thường thức liên quan đến hồn tu.Nàng lật tới trang nói về hồn vực, đặt trước mặt Dư Doanh Hạ: "Xem đi."Dư Doanh Hạ nhận lấy sách. Văn ngôn phía trên khiến mắt nàng đau nhức, sách vở ở thế giới này không phải bạch thoại như kiếp trước, mà loại mang tính phổ cập càng thêm khô khan, vì thế nàng đọc rất chậm, lại có chỗ không hiểu rõ.【Hồn vực giả, linh hồn chi hạch tâm dã, thường ẩn nhi bất tuyên, chí thân diệc bất khả vọng nhập, duy đạo lữ khả thiệp. Nhị hồn tương khế, tức song tu đại đạo......】Dư Doanh Hạ chẳng để ý gì nhiều, chỉ nhìn độc mỗi bốn chữ "đạo lữ" và "song tu".Đôi mắt nàng trợn to lên, tay cầm sách cũng bắt đầu run rẩy."Tỷ, tỷ tỷ, câu này... có nghĩa là gì?" Thanh âm Dư Doanh Hạ giống như bay bổng, nàng thật sự mong rằng mình đã hiểu sai.Nhan Hoài Hi liếc nhìn đoạn mà nàng đang nhìn, khóe môi khẽ cong lên: "Ý là hồn vực chỉ mở cho đạo lữ. Linh hồn giao hòa trong hồn vực chính là thần hồn song tu. Lúc trước khi ta vào hồn vực của ngươi để kéo người ra, ngươi còn quấn lấy ta không chịu buông đấy thôi."Trong khoảnh khắc ấy, Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị ném thẳng vào nước sôi rồi sôi trào lên dữ dội.Thảo nào thần sắc Nhan Hoài Hi mỗi lần xảy ra chuyện đều cổ quái như vậy. Nàng đúng là oan uổng chết đi được, nàng thật sự không hề biết còn có thuyết pháp như thế này."Ta xin lỗi." Dư Doanh Hạ hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì trong hồn vực, nhưng theo lời Nhan Hoài Hi nói ra, nàng chẳng khác nào đã vượt quá giới hạn, khinh bạc người ta rồi."Ta... ta cũng không biết mình đã làm những gì nữa..." Dư Doanh Hạ xấu hổ đến mức chân cũng co quắp lại, sắp moi được ba phòng hai sảnh rồi.Nhan Hoài Hi định tính sổ chuyện cũ sao? Mấy việc nàng đã làm, nếu không phải vì nàng còn có chút giá trị lợi dụng, e rằng đã đủ chết mấy lần rồi.Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy trước ngực như bị nghẹn một ngụm máu. Nàng biết mình lúc ngủ không yên phận, nhưng không ngờ đến khi linh hồn mất ý thức cũng vẫn không yên phận như vậy.Nàng cúi gằm đầu, hoàn toàn không biết phải biện bạch cho mình thế nào.Nhan Hoài Hi khẽ vuốt ve gò má Dư Doanh Hạ, rồi buộc nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình."Không sao.""Nhưng đã đến nước này rồi, ta cũng đã vào hồn vực của ngươi mấy lần, chuyện thân mật như vậy đã vượt ranh giới. Vậy nên những lời ta nói trước kia không còn tính nữa." Dù câu nói này đã được nàng nhẩm qua trong lòng vô số lần, nhưng khi thực sự nói ra, nàng vẫn có chút mất bình tĩnh.Nàng không biết Dư Doanh Hạ sẽ cho nàng một câu trả lời thế nào.Trong đầu Dư Doanh Hạ hiện lên một dấu hỏi thật to. "Những lời nói trước kia không còn tính nữa" mà Nhan Hoài Hi vừa nhắc tới rốt cuộc là lời gì? Nàng cố gắng nhớ lại xem trước đây Nhan Hoài Hi đã từng nói những câu nào có liên quan đến chuyện này.Chẳng lẽ là câu "Nếu vượt ranh giới, nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn thì sẽ giết mình" không còn tính nữa sao?! Dư Doanh Hạ và Nhan Hoài Hi thực ra đang cùng nghĩ tới một chuyện, chỉ là mỗi người lại hiểu từ một hướng hoàn toàn trái ngược nhau.Dù sao thì, nếu ngay từ đầu Nhan Hoài Hi đã biết nàng không phải nguyên chủ, vậy chuyện nói sẽ lợi dụng rồi vứt bỏ vốn là nhắm vào nàng. Tuy hiểu lầm đã được cởi bỏ, nhưng Dư Doanh Hạ tuyệt đối không dám nghĩ, một người mới không lâu trước còn bộc lộ ác ý với mình lại sẽ tỏ tình.Có thể tin mình thêm một chút, đừng mở miệng là muốn lấy mạng mình nữa, như vậy đã là tốt lắm rồi.Ánh mắt Dư Doanh Hạ chợt sáng bừng lên. Nhiệt độ rực rỡ trong đôi mắt ấy khiến đầu ngón tay Nhan Hoài Hi cũng khẽ run, Doanh Hạ vui đến mức như vậy sao?Nàng đưa tay xoa đỉnh đầu Dư Doanh Hạ. Đối phương ngoan ngoãn để nàng chạm vào như thế, khiến trong lòng Nhan Hoài Hi không hiểu sao sinh ra một cảm giác được ỷ lại.Trong khoảnh khắc ấy, Nhan Hoài Hi thậm chí đã nghĩ xong hôn lễ sau này sẽ tổ chức thế nào rồi."Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn." Dư Doanh Hạ nghĩ rằng từ nay về sau nhất định sẽ cẩn trọng kỹ càng, không để hồn vực xảy ra vấn đề rồi lại làm phiền Nhan Hoài Hi nữa.Bàn tay đang xoa đầu nàng của Nhan Hoài Hi hơi khựng lại, trên mặt lộ ra một tia hoang mang. Tại sao câu trả lời của Doanh Hạ không giống với điều nàng nghĩ?"Tỷ tỷ, bên ngoài hình như có động tĩnh." Dư Doanh Hạ nghe thấy vài thanh âm ồn ào truyền đến."Hừ." Sắc mặt Nhan Hoài Hi lập tức trầm xuống. Toàn bộ địa ngục chiếu ảnh đều là địa bàn của nàng, vì thế căn nhà này được đặt thẳng ở bên ngoài mà không hề che giấu. Nào ngờ nhanh như vậy đã có người đến quấy rầy khoảng khắc yên tĩnh của hai người."Bên trong có người không?""Không biết, nhìn thì khá sạch sẽ, giống như có người thường xuyên ở.""Hay là gõ cửa thử xem?""Nhưng... nhỡ đâu bên trong là địch nhân thì sao?"Câu nói cuối cùng vừa dứt, bên ngoài lập tức rơi vào một khoảng yên lặng ngắn ngủi.Nhan Hoài Hi dùng thần thức quét qua một lượt, phát hiện trên người đám người kia đều mang tộc huy của ba nhà Vương, Triệu, Tiền.Dư Doanh Hạ từ trong lòng Nhan Hoài Hi ló đầu ra: "Có vẻ là người của ba gia tộc kia. Hẳn là bọn họ đến cứu những đội đã tiến vào trước đó.""À đúng rồi, tỷ tỷ đã nói với người trong cốc chưa? Ở đây xảy ra biến cố lớn như vậy, chắc bọn họ sẽ lo lắm."Sao vẫn gọi tỷ tỷ? Ừm... có lẽ Doanh Hạ thích cách xưng hô này, vậy cũng không phải là không được.Nhan Hoài Hi nhìn Dư Doanh Hạ, lập tức đổi sang một nụ cười dịu dàng: "Ta đã thi triển địa ngục chiếu ảnh, chỉ cần chiếu ảnh chưa tan, bọn họ sẽ không sốt ruột."Chỉ cần chiếu ảnh còn tồn tại, điều đó đồng nghĩa với việc dù bên trong xảy ra chuyện gì, nàng vẫn đang nắm thế thượng phong. Chỉ khi chiếu ảnh bị phá, lúc ấy bọn họ mới thật sự cần lo lắng."Phải rồi, những người trốn vào không gian Hồn Tháp hồi đó đều ổn chứ?" Dư Doanh Hạ có chút lo lắng, bên trong chẳng phải còn có bằng hữu của Nhan Hoài Hi sao?"Bọn họ vận khí không tệ. Nếu không kịp thời vào không gian, cho dù không bị trận chiến lan tới, e là cũng khó tránh khỏi không gian loạn lưu." Nhan Hoài Hi cũng không quá lo phía đó, chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong ấy thì sẽ không có việc gì."Nhưng bây giờ bí cảnh đã vỡ, không thể chủ động truyền tống bọn họ ra ngoài. Lỡ như bọn họ nghĩ rằng nguy hiểm vẫn chưa qua, chẳng phải sẽ trốn mãi trong đó sao? Cũng nên nói cho bọn họ biết bên ngoài đã an toàn rồi chứ?" Dư Doanh Hạ bỗng nghĩ tới tình cảnh khó xử của những người kia."Hay là gọi bọn họ ra trước đi?""Ừ, cũng được." Đỡ để những người đó lạc trong địa ngục tìm người rồi bị quỷ giết, cuối cùng lại đổ hết lên đầu nàng.Cho dù không bị giết, cứ lảng vảng mãi ở đây cũng khiến nàng thấy phiền.Đám người bên ngoài tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Nơi này giống địa ngục đến cực điểm, nhìn vào đã thấy vô cùng đáng sợ, khắp nơi đều là ác hồn lệ quỷ. Bọn họ đi tới đâu cũng bị truy sát, cuối cùng trong lúc hoảng loạn liền chạy về phía có ít quỷ quái nhất, rồi cứ thế tới nơi này.Nơi này quả thật không có lệ quỷ, thậm chí âm khí cũng không quá nặng, chỉ có một căn nhà cô độc xuất hiện đầy đột ngột.Chỗ nào quá khác thường thì ắt hẳn có chuyện. Lệ quỷ không dám đến gần nơi này, chứng tỏ nơi đây chắc chắn tồn tại một thực thể còn cường đại hơn nữa. Nếu là một người hoặc một quỷ biết giảng đạo lý, bọn họ có thể hỏi đường rồi rời đi. Nhưng nếu là một âm thần còn mạnh hơn, e rằng cả đám người bọn họ cũng không đủ cho đối phương nuốt."Đi hay là gõ cửa?" Bọn họ nhìn về phía người dẫn đầu.Người dẫn đầu nghiến răng, vừa định giơ tay gõ cửa thì cánh cổng trong sân đã mở ra.Bước ra là hai nữ tử, một người một quỷ.Tu vi của hai người nhìn không thấu đáy, nhưng tổng thể mà nói không mang theo ác ý.Đám người kia đều không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm. Vị trưởng lão dẫn đầu tiến lên một bước hành lễ: "Hai vị tiền bối, vãn bối là người của Triệu gia Nam Vực. Vô ý quấy rầy hai vị tu dưỡng, chỉ là người trong tộc của chúng tôi đã mất tích tại đây, không biết hai vị có từng gặp qua không?""Có gặp. Theo ta." Nhan Hoài Hi không nói lời dư thừa, trực tiếp nắm tay Dư Doanh Hạ đi về phía trước.Đám người kia không ngờ nàng lại dứt khoát như vậy, sững người một chút rồi vội vàng theo sau.Nhan Hoài Hi đưa mọi người tới bên cạnh Hồn Tháp đã bị phá hủy hơn nửa. Người của ba nhà trước đó đã lục soát nơi này một lượt, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của người sống.Nhan Hoài Hi tìm được một tấm gương trong đống phế tích đổ nát. Không ngờ thứ này lại tránh được sự tàn phá của loạn lưu không gian.Trong gương hiện ra một bóng dáng. Nó nịnh nọt cười với Nhan Hoài Hi."Ngươi có cách nào truyền lời cho những người trong không gian không? Nói với bọn họ rằng bên ngoài đã an toàn, có thể ra rồi."Thứ trong gương suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu.Không gian này có thể tự khóa từ bên trong. Một khi đã khóa, bên ngoài sẽ không cách nào phá vỡ được.Thứ trong gương lẩm bẩm nói một tràng những lời nghe không hiểu. Phải một lúc lâu sau, trên đống tàn tích mới truyền đến từng đợt dao động không gian.Người bên trong thận trọng ném ra một con khôi lỗi trước. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới có một người bước ra.Người trong đội ngũ Triệu gia lập tức kích động hẳn lên. Thấy được người thân quen, người vừa bước ra rốt cuộc không kìm được mà òa khóc. Nàng vội vàng gọi vào bên trong một tiếng, những người bị thương lần lượt đi ra, rồi người thân và bằng hữu ôm chầm lấy nhau, khóc đến nghẹn ngào."Ở đây hẳn chính là những người sống sót cuối cùng. Ta không còn cảm nhận được khí tức của người sống ở nơi nào khác nữa. Cứu xong người thì mau chóng trở về thôi." Nhan Hoài Hi vì tìm Dư Doanh Hạ mà trong khoảng thời gian này gần như đã lật tung toàn bộ khu vực này. Trừ phi có người sở hữu công pháp đặc thù như của Nhan Thanh Túc mới có thể tránh khỏi cảm ứng của nàng, nếu không thì hẳn là đã không còn ai sống sót nữa rồi."Đa tạ tiền bối." Vị trưởng lão dẫn đầu xúc động đến rơi nước mắt. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, ông liền phát hiện hai thân ảnh bên cạnh đã biến mất."Khoan đã!" Triệu Hy vừa mới đoàn tụ với người nhà, thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa liền lập tức đuổi theo, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.Nàng buông thõng tay xuống, thần sắc mang theo nét phiền muộn.Không hiểu vì sao, nàng vẫn luôn có cảm giác người ấy có liên hệ với Nhan Hoài Hi. Chỉ tiếc là không biết lần sau còn có cơ hội gặp lại hay không.Nhan Hoài Hi đưa Dư Doanh Hạ rời đến một nơi yên tĩnh hơn. Nếu không, lát nữa bên kia thế nào cũng sẽ có từng người một khóc lóc chạy tới cảm tạ, nàng ngại ồn ào."Tỷ tỷ, vừa rồi hình như Triệu Hy cô nương có gọi ngươi." Dư Doanh Hạ mơ hồ nghe thấy một tiếng."Ta có nghe. Nhưng lúc này, nàng ấy vẫn nên giữ khoảng cách với ta thì hơn."
Nhan Hoài Hi có thể tưởng tượng ra, hiện tại nếu còn dính dáng tới mình, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có thể bị gán cho cái mũ ma tu.Đi được một lát, Nhan Hoài Hi bỗng nhận ra ánh mắt của Dư Doanh Hạ dường như vẫn luôn dán trên mặt mình.Nàng nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên bắt gặp ánh mắt sáng rỡ của Dư Doanh Hạ."Trên mặt ta có gì sao?" Nhan Hoài Hi đưa tay chạm nhẹ lên má mình."Không có. Ta chỉ cảm thấy tỷ tỷ đối với nàng ấy rất tốt." Dư Doanh Hạ khẽ lắc đầu. Nhan Hoài Hi đối với bằng hữu và người thân thật sự đều rất dịu dàng.Nhan Hoài Hi im lặng trong chốc lát, rồi nhỏ giọng nói: "Ta sẽ đối với đạo lữ còn tốt hơn."
Nhan Hoài Hi có thể tưởng tượng ra, hiện tại nếu còn dính dáng tới mình, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có thể bị gán cho cái mũ ma tu.Đi được một lát, Nhan Hoài Hi bỗng nhận ra ánh mắt của Dư Doanh Hạ dường như vẫn luôn dán trên mặt mình.Nàng nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên bắt gặp ánh mắt sáng rỡ của Dư Doanh Hạ."Trên mặt ta có gì sao?" Nhan Hoài Hi đưa tay chạm nhẹ lên má mình."Không có. Ta chỉ cảm thấy tỷ tỷ đối với nàng ấy rất tốt." Dư Doanh Hạ khẽ lắc đầu. Nhan Hoài Hi đối với bằng hữu và người thân thật sự đều rất dịu dàng.Nhan Hoài Hi im lặng trong chốc lát, rồi nhỏ giọng nói: "Ta sẽ đối với đạo lữ còn tốt hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co