Truyen3h.Co

[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 94: Lên án

hathu410

Dư Doanh Hạ xưa nay chưa từng chạm qua rượu. Kiếp trước thân thể nàng vốn không tốt, cũng không ai dám để nàng uống.

Cửu Sương không biết chuyện này. Khi thấy Dư Doanh Hạ cố gượng cười nói mình không sao, nàng nhất thời hồ đồ, liền mang thứ bảo bối vừa mới săn được chia cho nàng.

Đó không phải loại rượu tầm thường, mà là tuyệt tửu thượng hạng trăm năm mới xuất một mẻ của Túy Tiên tửu trang. Tu sĩ bình thường căn bản chống không nổi loại rượu này, nhưng người xưa có câu ngạn ngữ rất hay: một cơn say có thể giải ngàn sầu.

Chỉ là nàng không ngờ chủ thượng lại quay về nhanh như vậy. Dư Doanh Hạ cũng không biết, nếu biết chắc chắn nàng sẽ không nhận ly rượu từ tay Cửu Sương.

Cửu Sương thấy tu vi của Dư Doanh Hạ cũng không yếu, nếu chỉ uống một ít, hẳn sẽ nhanh chóng bị linh lực hóa giải, không đến mức say quá nặng. Kết quả nàng vừa đi tìm ít đồ nhắm quay về, liền thấy cô nương kia đang ngồi ở bậc thềm trước cửa.

Ngay lúc đó nàng đã có dự cảm chẳng lành. Lại gần nhìn kỹ, liền thấy người đang cầm chiếc chén sứ trắng ấy lặng lẽ rơi lệ.

"Dư cô nương... ngươi say rồi sao?" Nếu nàng nhớ không lầm, hình như mình chỉ rót cho nàng nửa chén? Không đến mức đó chứ?

Nhưng với Dư Doanh Hạ mà nói, lại quá đến mức ấy. Thân thể tân sinh của nàng gần như không có chút sức chống đỡ nào với loại rượu này, nàng lại không biết uống, còn trực tiếp một hơi cạn sạch. Chẳng bao lâu sau, đầu óc nàng liền choáng váng quay cuồng.

Ai nói say rượu có thể quên sầu? Dư Doanh Hạ cảm thấy mình bị lừa rồi. Sự thật là tâm trạng vốn đã sa sút của nàng dần dần mất khống chế. Một cảm giác chua xót lan ra từ lồng ngực, những điều tốt đẹp và những việc âm thầm của Nhan Hoài Hi không ngừng hiện lên trong đầu nàng. Tất cả những dằn vặt đắng chát ấy, trong lúc vô thức đều hóa thành nước mắt.

Về sau nữa, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cửu Sương gọi mấy tiếng liền, cô nương ngồi trước cửa vẫn không đáp. Mãi đến khi nàng tiến lại gần, nâng cao giọng, đối phương mới chậm rãi ngẩng lên gương mặt đầy vệt nước mắt. Chỉ nhìn một cái, Cửu Sương đã biết nàng thực sự say rồi.

Người say rượu không trả lời nàng, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như xuyên qua nàng mà nhìn một ai đó, rồi nước mắt lại càng tuôn dữ dội hơn.

Nàng không bật thành tiếng, nhưng dáng vẻ còn đáng thương hơn cả khóc thành tiếng, giống như những uất ức tích góp đã lâu dưới tác dụng của men rượu, rốt cuộc cũng bộc phát ra.

Cửu Sương thật sự hết cách, định khuyên cô nương này vào trong phòng trước đã. Nhưng người ngày thường rất dễ nói chuyện, sau khi uống say lại chẳng hề dễ dỗ chút nào. Càng rắc rối hơn là nàng còn chưa kịp an ủi xong Dư cô nương, chủ thượng đã như thần giao cách cảm mà truyền âm tới!

"......" Cửu Sương cảm thấy mình sắp bị mắng đến nơi rồi.

Nhan Hoài Hi dùng hết tốc lực chạy về. Khi đẩy cửa bước vào sân, hơi thở nàng còn chưa kịp ổn định. Vừa vào trong, nàng đã thấy Cửu Sương cúi đầu đứng sang một bên, trông như vừa làm sai chuyện gì đó.

Người mà nàng luôn canh cánh trong lòng lúc này đang ngồi trên bậc thềm trước phòng, nước mắt thấm ướt hàng mi. Doanh Hạ trông không giống người say rượu, chỉ giống như một kẻ bị khi phụ rồi tủi thân mà cũng chẳng dám khóc thành tiếng.

May mà lúc này Nhan Hoài Hi không còn tâm trạng để mắng Cửu Sương. Nàng chỉ liếc đối phương một cái: "Ngươi đã cho Doanh Hạ uống bao nhiêu?"

"Chỉ một chút thôi, nửa chén nhỏ." Cửu Sương dùng đầu ngón tay ra dấu một chút xíu. Cái chén nhỏ kia dù có rót đầy cũng chỉ cỡ ba tiền rượu, dù sao cũng không phải rượu thường, nàng cũng không dám làm càn.

Nhan Hoài Hi tức giận khoát khoát tay, ra hiệu cho nàng lui xuống.

Cửu Sương như được đại xá, trong khoảnh khắc đã biến mất ngay tại chỗ trước khi kịp bị vạ lây, lúc ra ngoài còn chu đáo đóng luôn cửa viện.

Khi trong viện chỉ còn lại hai người, Nhan Hoài Hi bước đến ngồi xuống bên cạnh Dư Doanh Hạ. Người khóc đến mức ấy vừa khiến người ta xót lòng, lại vừa có một cảm giác đặc biệt đáng yêu.

"Sao lại khóc rồi? Có phải có kẻ nào bắt nạt ngươi không?" Nhan Hoài Hi lấy khăn ra định lau nước mắt cho nàng, nào ngờ người vốn còn đang ngơ ngác vì say lại bỗng nhiên nhào tới ôm chặt lấy nàng.

Bàn tay đang giơ giữa không trung của Nhan Hoài Hi khựng lại một chút, rồi nàng khe khẽ vỗ vỗ lên lưng Dư Doanh Hạ đầy thương xót: "Lần sau không được uống rượu nữa, ta bế ngươi vào trong, được không?"

Tửu phẩm của Dư Doanh Hạ dường như không tệ, dù say cũng không làm loạn. Nhưng Nhan Hoài Hi thà nàng làm loạn còn hơn là cứ ôm mình mà khóc như thế này.

Người say cũng không biết cách diễn đạt nhu cầu của bản thân. Nhan Hoài Hi chẳng rõ nàng rốt cuộc vì chuyện gì mà khóc, trong lòng cứ như treo lơ lửng, đau nhói từng hồi.

Người say lặng lẽ ôm chặt lấy nàng, dường như cũng chẳng muốn vào trong phòng.

"Rồi rồi rồi, vậy thì tạm thời không vào nữa." Nhan Hoài Hi thuận theo nàng, "Có phải bị Ân Đạc dọa sợ rồi không? Đừng sợ, ta đã thay ngươi trút giận rồi. Tên đó tuy chạy thoát, nhưng ta đã chém lên thần hồn hắn mấy nhát, vết thương ấy không có trăm năm thì đừng hòng hồi phục! Tất nhiên, ta cũng sẽ không cho hắn có cơ hội sống lâu đến vậy."

Trong giọng nói của Nhan Hoài Hi thoáng lướt qua một tia lạnh lẽo. Người đang được nàng ôm khẽ run lên một cái, khiến Nhan Hoài Hi lại phải dịu giọng an ủi hồi lâu.

"Nhan... Hoài Hi?" Qua thật lâu, người say mới mơ mơ hồ hồ gọi ra tên nàng. Có lẽ cái ôm lúc nãy chỉ là phản xạ bản năng của Dư Doanh Hạ, đến tận bây giờ, ý thức của nàng mới hơi tỉnh lại một chút.

"Ừ, ta về rồi. Xin lỗi, ta không ngờ Ân Đạc lại dám nhân lúc sơ hở mà ra tay, nhưng ngươi cũng đừng sợ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đeo miếng ngọc bội này, hắn sẽ không làm hại được ngươi đâu." Nhan Hoài Hi ghé sát bên tai, khe khẽ dỗ dành.

Cũng không biết người say có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nàng im lặng thật lâu rồi lại thì thầm gọi tên Nhan Hoài Hi một lần nữa.

"Ừ? Ta ở đây." Nhan Hoài Hi tưởng Dư Doanh Hạ vẫn còn sợ hãi, nào ngờ người trong lòng nàng bỗng nhiên khàn giọng nói một câu: "Vì sao ngươi luôn như vậy?"

Giọng nàng nghẹn ngào, nghe uất ức đến lạ.

"Ta sao? Ta làm sao?" Bị nàng lên án, Nhan Hoài Hi sững người trong chốc lát. Nàng không biết mình đã làm sai ở đâu, nhưng trước đó đã mơ hồ cảm nhận được trong lòng Dư Doanh Hạ hẳn là đang cất giấu điều gì đó, nên cũng không quá kinh ngạc.

Nếu nhân cơ hội này Doanh Hạ có thể nói hết những lời giấu trong lòng ra thì cũng tốt. Chỉ là Nhan Hoài Hi có nằm mơ cũng không ngờ, câu tiếp theo thốt ra từ miệng nàng lại là thế này.

"Ta ghét ngươi." Miệng thì nói ghét, nhưng tay nàng lại siết chặt vạt áo Nhan Hoài Hi không buông.

Nụ cười dịu dàng trên gương mặt Nhan Hoài Hi lập tức đông cứng lại. Ba chữ ấy đối với nàng chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang.

Nàng đoán được giữa hai người hẳn có khúc mắc, chỉ là không ngờ Doanh Hạ lại dùng đến chữ "ghét".

"Ta..."

Nàng cắn nhẹ môi, cố gắng đè nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, tận lực dùng giọng điệu không làm nàng sợ hãi mà nói: "Vì sao? Có phải ta đã làm sai điều gì không? Nói cho ta biết được không? Ta đều có thể sửa."

Chỉ cần còn có thể thương lượng, nàng đều có thể sửa. Chỉ cần Doanh Hạ đừng nói những lời như vậy nữa.

"Ngươi nói hay thật đấy... chính vì từng câu từng chữ dễ nghe như thế của ngươi, ta mới tưởng rằng... ta tưởng rằng..." Môi của kẻ say run rẩy rất lâu, cuối cùng vẫn chẳng thể nói trọn một câu.

"Nhan Tranh hẳn là cũng không còn làm nên sóng gió gì nữa rồi, đúng không? Ta cũng đã bị bại lộ, có phải đã không còn giá trị để lợi dụng nữa rồi hay không? Nếu đã vậy... ngươi có thể buông tha cho ta, thả ta rời đi được không?"

Ngọn gió chiều tà dường như cũng ngưng lại trong khoảnh khắc ấy. Một cảm giác áp bức không lời lặng lẽ chảy tràn trong không gian tĩnh mịch.

Rất lâu sau, Nhan Hoài Hi mới nâng tay lên, khẽ vuốt gương mặt người trong lòng, đầu ngón tay lau đi nước mắt của Dư Doanh Hạ, rồi dùng một giọng dịu dàng đến quỷ dị mà nói: "Không thể."

"Cả đời này cũng không thể, Doanh Hạ. Đừng bao giờ có ý nghĩ như vậy."

Những đầu ngón tay còn vương nước mắt của Nhan Hoài Hi run nhẹ khi rời khỏi gò má nàng. Thật ra nàng còn muốn nói rằng: nàng không muốn dùng ép buộc, hay trực tiếp thao túng linh hồn để giữ Dư Doanh Hạ lại. Đừng nói những lời như thế nữa. Để không lộ ra vẻ đáng sợ khiến Doanh Hạ kinh hãi, sự nhẫn nhịn của nàng đã gần tới cực hạn.

Dư Doanh Hạ mở đôi mắt đẫm lệ mờ mịt. Nhan Hoài Hi dường như đã nhìn thấy trong đáy mắt nàng một phần tuyệt vọng, khiến tim nàng càng nhói đau hơn.

"Doanh Hạ, ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng ngươi..." Nàng muốn biện giải cho bản thân. Dư Doanh Hạ dường như đã hiểu lầm nàng quá nhiều.

"Đừng lừa ta nữa, ta đã nghe được những lời ngươi nói với Giang Lê rồi." Dư Doanh Hạ say đến choáng váng, dưới tác dụng của men rượu, nàng rốt cuộc cũng chất vấn ra những lời đã giấu kín trong lòng suốt bấy lâu.

"Ngươi lợi dụng ta, từ đầu đến cuối đều không tin ta. Ân Đạc có một câu nói đúng, nếu như ngươi chịu tin ta dù chỉ một chút, thì sao ngươi lại có thể thêm một lần nữa gieo Khôi Lỗi Ấn lên người ta?!"

Nàng bỗng chộp lấy tay Nhan Hoài Hi, nghẹn ngào nói: "Nếu ngươi đã không tin ta, thì buông tha cho ta sớm một chút đi! Dù sao ta cũng chẳng có bản lĩnh gì để làm hại ngươi, vậy tại sao ngươi cứ phải giữ ta lại bên mình cho chướng mắt?! Ngày nào cũng phòng bị ta có phản bội hay không, ngươi không thấy mệt à?!"

Hơi thở của Nhan Hoài Hi khẽ nghẹn lại. Trong từng lời tố cáo ấy, cảnh tượng ngày trước bỗng hiện rõ trong đầu nàng, hóa ra khi đó nàng cảm thấy có người vào phòng, quả thật không phải là ảo giác.

Nàng không ngờ một câu nói cứng miệng lúc ấy của mình lại để Doanh Hạ nghe thấy. Không chỉ vậy... ngay cả chuyện Khôi Lỗi Ấn, Doanh Hạ cũng đã biết.

Vậy tại sao nàng ấy không nói thẳng với mình?

Nếu khi đó Doanh Hạ chịu hỏi, nàng hoàn toàn có thể giải thích rằng mình đang chế tác một loại khế ấn còn tốt hơn cả Khôi Lỗi Ấn, chỉ cần Doanh Hạ đồng ý, nàng lập tức có thể thay đổi.

Thế nhưng Nhan Hoài Hi thông minh đến vậy, sao lại không nghĩ ra được nỗi băn khoăn trong lòng Dư Doanh Hạ chứ? Bởi vì... nàng sợ.

Một người từng nói sẽ lợi dụng mình đến tận cùng, thì làm sao nàng dám không chút kiêng dè mà hỏi ra những lời như vậy? Nếu đổi lại là mình, cũng giống như việc nàng tuyệt đối không thể đem chuyện đối phương khống chế mình ra mà nói với đời trước của môn chủ Trường Sinh Môn vậy.

"Doanh Hạ, lúc trước... sở dĩ ta chưa giải Khôi Lỗi Ấn, là vì khi đó tình thế rất nguy hiểm. Ta sợ... sợ mình sẽ không tìm được ngươi. Những thứ ta lưu lại trên người ngươi khi ấy đều mất hiệu lực, chỉ có Khôi Lỗi Ấn là còn có thể báo cho ta biết ngươi vẫn còn sống. Thứ đó tuy không phải là vật tốt, nhưng quả thật vẫn còn chút tác dụng."

"Doanh Hạ, ta bảo đảm rất nhanh sẽ giải Khôi Lỗi Ấn."

Dư Doanh Hạ nghe thấy mấu chốt, đôi mắt nàng hơi ngơ ngác mở to. Đầu óc bị men rượu làm cho rối loạn đang cố gắng tiêu hóa câu nói kia. Một lúc lâu sau, nàng mới rụt rè hỏi: "Thật không?"

Không phải đang lừa nàng sao? Không phải đang đổi sang một cách khác để khống chế rồi lợi dụng nàng sao?

"Thật."

"Chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện."

Dư Doanh Hạ ngơ ngác gật đầu. Tư duy của nàng lúc này vô cùng đơn giản, dường như nàng chỉ cảm thấy trước hết phải lấy cho được thứ đang uy hiếp đến tính mạng mình ra khỏi người, còn những chuyện khác đều có thể bàn sau.

Sau đó, người trước mặt bỗng nhiên tiến lại gần.

Kẻ say mơ mơ màng màng bỗng trợn to mắt. Trên môi nàng truyền đến một xúc cảm mềm mại ấm áp, người kia cứ như vậy mà hôn nàng một cách cẩn thận, dịu dàng. Đầu óc vốn đã mơ hồ của Dư Doanh Hạ lập tức hoàn toàn hóa thành một mớ bòng bong.

Nàng giống như đang nằm mơ. Chỉ có trong mơ mới có thể xảy ra chuyện như thế này.

Nếu là mơ... thì nàng cũng không cần phải kiêng dè nhiều như vậy nữa, đúng không?

Dần dần, Dư Doanh Hạ bắt đầu đáp lại nụ hôn của nàng. Trong tim Nhan Hoài Hi bỗng trào dâng một niềm vui mãnh liệt, Doanh Hạ không hề kháng cự việc mình hôn nàng ấy. Sau khi kết thúc nụ hôn, Nhan Hoài Hi lại thương tiếc hôn nhẹ lên gò má Dư Doanh Hạ.

"Ta đổi Khôi Lỗi Ấn thành Đồng Tâm Ấn, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co