Truyen3h.Co

[BHTT] [Edit] Xuyên Thành Tuyệt Mỹ Tổng Tài Pháo Hôi Thế Thân - Cảnh Tiểu Lục

Chương 28: "Tôi ở lại phòng bí thư?"

Callmenhinhoi

Editor: Callmenhinhoi

-----------

Vân Phỉ mang một bản báo cáo hoạt động của thị trường lên để Thẩm Chi Băng phê duyệt. Những ngày gần đây, ngoài việc dự án Vĩnh Phong có tiến triển mới, các bộ phận khác cũng lần lượt triển khai hoạt động trực tuyến.

Hầu hết các phương án chỉ mang tính hình thức, bởi vì ở giai đoạn trước, Vân Phỉ đã kiểm tra kỹ lưỡng. Thẩm Chi Băng chỉ cần liếc qua các số liệu dự toán và ghi chú tổng thể là đủ.

"Lần trước số liệu trong phương án mới của dự án Vĩnh Phong được tổng hợp rất tốt." Thẩm Chi Băng khá hài lòng với bản báo cáo đó.

Vân Phỉ khiêm tốn trả lời: "Thật ra phần lớn công việc là do Tề Tranh làm, tôi chỉ phụ trách soát lại lần cuối cùng."

"Số liệu đều do cô ấy tổng hợp thêm vào?" Thẩm Chi Băng hơi ngạc nhiên trước thông tin này.

Vân Phỉ không giấu sự đánh giá cao đối với năng lực và thái độ làm việc của Tề Tranh: "Thú thật, tôi nghĩ một người mới tốt nghiệp như cô ấy mà làm được đến mức này thật sự rất hiếm có, thậm chí có thể so sánh với những người đã có kinh nghiệm làm việc trên ba năm. Hơn nữa, cô ấy cũng rất kiên định, điều này sẽ rất có ích cho tương lai của cô ấy."

Thẩm Chi Băng hiếm khi nghe Vân Phỉ thẳng thắn khen ngợi người khác, nên không khỏi cảm thấy hứng thú.

"Cô có vẻ rất hài lòng với cô ấy nhỉ. Nếu tôi sắp xếp cho cô ấy vào thực tập tại bộ phận bí thư sau khi kết thúc thời gian thực tập ở công ty thì cô nghĩ sao?"

Vân Phỉ thoáng sững lại: "Ý cô là vị trí chuyên trách sửa số liệu đang trống?"

Bộ phận bí thư không chỉ đảm nhiệm vai trò thư ký mà còn phụ trách một số công việc như tổng hợp tài liệu. Vì làm việc trong cùng một văn phòng, nên mọi người quen gọi chung là "tiểu bí thư".

"Cô ấy dường như rất có năng khiếu với việc phân tích số liệu. Có thể thử cho một cơ hội."

Trước đây, Thẩm Chi Băng chưa từng nghĩ Tề Tranh có năng lực đến vậy, nên chưa vội sắp xếp cho nàng vào tổng bộ. Nhưng với biểu hiện tại dự án Vĩnh Phong, Tề Tranh đã vượt qua mong đợi của cô, thậm chí tốt hơn cả dự đoán.

Vân Phỉ từng nhiều lần đề cập với Thẩm Chi Băng rằng bộ phận bí thư đang thiếu người. Danh sách đề cử mà Thẩm Khải Tinh đưa ra cũng có một vài ứng viên nổi bật, nhưng Thẩm Chi Băng vẫn chưa chọn ai.

"Đợi lâu rồi, cuối cùng cũng chọn được người phù hợp." Vân Phỉ hiểu rằng việc phá lệ đưa Tề Tranh vào thực tập tại công ty đã chứng tỏ Thẩm Chi Băng rất coi trọng nàng ấy.

"Đúng là tôi đã cân nhắc kỹ. Nhưng việc cô ấy có đảm nhiệm được hay không còn phải xem vào biểu hiện của cô ấy."

Vân Phỉ mỉm cười: "Điều này thì tôi hoàn toàn yên tâm. Dù không có nhiều kinh nghiệm, nhưng năng lực và thái độ thì rất đáng tin cậy. Chỉ cần một thời gian ngắn, cô ấy sẽ tiến bộ nhanh chóng thôi."

Thẩm Chi Băng khẽ cong môi: "Vậy chờ khi dự án Vĩnh Phong kết thúc, cô hãy chuẩn bị hướng dẫn người mới. Lúc đó đừng than phiền vì vất vả nhé."

Vân Phỉ đương nhiên không ngại nhận nhiệm vụ. Dù có mối quan hệ cá nhân tốt với Thẩm Chi Băng thì cô luôn tách bạch giữa công việc và tình cảm. Việc đào tạo nhân sự mới, đặc biệt là người có tiềm năng trở thành trợ thủ đắc lực là trách nhiệm quan trọng của cô ấy.

"Tôi thực sự mong chờ Tề Tranh gia nhập."

Về vấn đề "phá lệ", Vân Phỉ không đề cập thêm.

Bên phía Vĩnh Phong, thái độ của họ quả nhiên có sự chuyển biến. Trước đây, các phương án gửi đi thường bị kéo dài vài ngày mới có phản hồi, không có chút nhiệt tình, như thể chỉ làm theo quy trình. Nhưng từ khi có phương án mới thì Vĩnh Phong đã gọi điện ngay hôm sau để bày tỏ mong muốn được bàn bạc thêm.

Thẩm Chi Băng dẫn theo Tề Tranh đến Vĩnh Phong để trao đổi, nhằm giải thích rõ các vấn đề cụ thể trong phương án mới. Việc Tề Tranh thay thế được nhân viên trước đó ở công ty đã khiến một số người bất mãn.

"Đúng là cần có đầu óc nhanh nhạy mới dễ sống. Nhìn xem, cô ấy chỉ cần biểu hiện xuất sắc ở cuộc họp hôm đó là đã được đối xử khác hẳn." Một đồng nghiệp tỏ ra châm chọc.

"Nếu anh giỏi sao không tự mình làm ra số liệu phân tích như vậy? Thông tin anh có sẵn mà, lại còn hiểu rõ về Vĩnh Phong hơn. Sao không nghĩ ra được?" Một người khác phản bác.

"Anh thấy đấy, tôi cũng buồn bực đây! Đừng thêm dầu vào lửa nữa."

"Thôi nào, anh cũng là nhân viên kỳ cựu, nên nhìn xa một chút. Nếu phương án của Tề Tranh thực sự giải quyết được vấn đề thì cuối năm mọi người đều có thưởng. Còn Tề Tranh, cô ấy không ở lại lâu đâu. Đây chỉ là bước đệm để tiến xa hơn."

Nghe vậy, người kia tỏ ra nguôi ngoai hơn, dù vẫn không hoàn toàn hài lòng.

Đổng Tiếu ngồi bên cạnh, không chen vào cuộc nói chuyện. Từ hôm ở bãi đỗ xe khi Tề Tranh đứng ra nói lời công đạo, những người khác khi tán gẫu thường tránh nhắc đến anh. Hôm nay, do không khí thoải mái, họ trực tiếp nói thẳng, dù không lo lắng việc Đỗng Tiếu sẽ báo lại với Tề Tranh.

Tính cách của Đổng Tiếu, được nhận xét là không đủ mạnh mẽ.

"Lão Đổng, thật ra trong chúng ta, người có cơ hội tiến xa nhất chính là anh. Anh thường gắn gũi với Tề Tranh, nhờ cô ấy đem anh theo, có khi không cần phải ở lại đây mà khổ sở nữa."

Đổng Tiếu không hứng thú với những mâu thuẫn trong nội bộ. Anh chỉ muốn làm tốt công việc của mình, dù không xuất chúng, nhưng mong nhận lại đáng giá với những gì đã cống hiến.

Tuy nhiên thực tế đã chứng minh, người làm việc chăm chỉ chưa chắc đã được ghi nhận, trong khi những người khéo léo lại dễ thăng tiến hơn.

Khi rời khỏi Vĩnh Phong, tổ trưởng gọi cho Vân Phỉ để báo cáo tình hình và hỏi liệu Thẩm Chi Băng có thời gian buổi chiều không. Vân Phỉ bảo rằng Thẩm tổng chỉ rảnh vào buổi trưa. Tổ trưởng quay sang nói với Tề Tranh:

"Hôm nay có lẽ chúng ta phải nhịn đói rồi. Thẩm tổng chỉ rảnh giữa trưa."

Tề Tranh lắc đầu: "Không sao đâu. Trước đây tôi đi công tác, có khi chỉ ngủ ba, bốn giờ mỗi ngày, ăn mì gói và bánh quy liên tục, tôi vẫn chịu được."

Dù trước đây có chút bất mãn với Tề Tranh vì nàng tự ý lên tiếng trong cuộc họp, tổ trưởng cũng nhận ra nàng không phải người tầm thường. Việc Tề Tranh thực tập tại công ty chẳng qua chỉ là bước đệm cho sự nghiệp của nàng mà thôi.

Từ đầu, ông cũng lo lắng Tề Tranh chỉ là người liên quan tạm thời, đơn thuần thiếu kinh nghiệm. Thẩm Chi Băng thậm chí trong ngày đầu tiên Tề Tranh nhận chức đã đến chào hỏi với trưởng phòng nhân sự và chuẩn bị đầy đủ các mẫu đánh giá.

Không ngờ rằng Tề Tranh thực sự có thể làm việc hiệu quả, đúng là điều không gì tốt hơn. Người như vậy vừa không tranh đoạt tài nguyên vừa tận tâm cống hiến, lãnh đạo nào lại không yêu thích. Hiện tại, tổ trưởng cũng đã thay đổi thái độ, tỏ ra nhiệt tình hơn nhiều với nàng.

Khi đến tổng bộ, Vân Phỉ sắp xếp để họ chờ trong phòng bí thư, vì Thẩm tổng đang tiến hành một cuộc họp qua video. Đã là giờ ăn trưa, các thư ký khác đều đã rời đi, chỉ còn Vân Phỉ bận rộn.

Vân Phỉ đang chỉnh sửa một tài liệu thì điện thoại reo, báo rằng cơm trưa đã được giao đến.

"Được, tôi biết rồi."

Vân Phỉ đứng dậy, giải thích với họ: "Tôi đi lấy cơm trưa, Thẩm tổng còn khoảng mười phút nữa mới xong họp."

Tề Tranh cũng đứng lên, nhẹ giọng hỏi: "Có cần tôi đi cùng để hỗ trợ không?"

Nàng nghĩ, hôm nay cơm trưa chắc là cho bốn người. Với yêu cầu kỹ lưỡng trong ăn uống của Thẩm Chi Băng ở biệt thự trước đó, không chừng sẽ có rất nhiều hộp.

Vân Phỉ cười, lắc đầu: "Cảm ơn, tôi chỉ đi lấy một chút thôi."

Cuộc họp của Thẩm Chi Băng kết thúc sau tám phút. Cô bước ra từ văn phòng, nhìn thấy tổ trưởng và Tề Tranh đang ngồi trên sofa, chăm chú xem tài liệu.

"Vân Phỉ đâu rồi?"

Tề Tranh ngẩng đầu, thấy Thẩm Chi Băng đang tìm người: "Vân thư ký đi lấy cơm trưa, chắc sẽ về ngay."

Thẩm Chi Băng gật đầu: "Vậy các cô vào đây trước đi."

Tề Tranh không khỏi cảm thán, Thẩm Chi Băng thực sự làm việc không ngừng nghỉ. Vừa xong cuộc họp đã phải tiếp tục thảo luận phương án mới với họ. Bộ óc này không biết có mệt mỏi không.

Nghĩ lại, có lẽ do công việc quá bận rộn nên trong chuyện tình cảm, cô không còn đủ tâm trí, dẫn đến kết cục như hiện tại.

Không lâu sau, Vân Phỉ quay lại, mang cơm vào rồi lặng lẽ rời đi.

"Vừa ăn vừa bàn bạc thôi." Thẩm Chi Băng nói, đồng thời cầm lấy đũa.

Điều làm Tề Tranh bất ngờ là cơm trưa của Thẩm Chi Băng chỉ là một phần ăn thương mại tinh tế, không khác gì so với các quản lý cấp cao khác. Nàng từng nghĩ cơm trưa của Thẩm tổng sẽ phải phủ đầy nửa bàn, hóa ra chính nàng đã đánh giá cô quá cao.

Khi tổ trưởng trình bày xong trọng điểm thảo luận hôm nay với Vĩnh Phong, Thẩm Chi Băng đặt đũa xuống. Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta đã đưa ra phương án mới với nhiều ưu đãi hơn, thể hiện thiện chí rất lớn. Vậy tại sao Vĩnh Phong vẫn chưa hài lòng?"

Nếu đối diện là nhân viên bình thường, câu trả lời chắc chắn sẽ là: Vĩnh Phong muốn nhiều hơn. Ai mà không muốn lợi ích tối đa?

Nhưng tổ trưởng và Tề Tranh đều cho rằng vấn đề nằm ở chỗ Thẩm thị không đáp ứng đúng thứ Vĩnh Phong thực sự cần.

"Thái độ của đối phương thay đổi rõ rệt, chứng tỏ phương án mới đã tác động đến họ. Nhưng khi bàn bạc, họ vẫn chưa hoàn toàn thẳng thắn mà chỉ vòng vo, điều này rất bất thường."

Thẩm Chi Băng đồng ý với nhận định này và quay sang hỏi Tề Tranh: "Vậy quan điểm của cô thì sao?"

Từ lúc rời Vĩnh Phong, Tề Tranh luôn tự hỏi về vấn đề này và vừa rồi cũng đã thảo luận với tổ trưởng.

"Vĩnh Phong chắc chắn không muốn những gì trong phương án hiện tại, nhưng hướng đi của chúng ta là đúng, nếu không họ đã không thay đổi thái độ nhanh như vậy. Còn họ thực sự muốn gì, chỉ có thể tìm câu trả lời từ các số liệu."

"Số liệu?"

"Người đàm phán với chúng ta không phải Nhạc tổng, mà kể cả là Nhạc tổng, ông ấy cũng sẽ không trực tiếp tiết lộ át chủ bài của họ. Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm câu trả lời từ các số liệu giao dịch, hành vi giao dịch, cũng như các khoản đầu tư ưu tiên của họ."

"Phương pháp này không tồi, nhưng nếu họ cố tình giấu giếm thì sao?"

"Vậy càng chứng tỏ Vĩnh Phong chỉ là vỏ bọc, đằng sau còn có một nguồn vốn thực sự điều khiển. Và người thực sự có nhu cầu với chúng ta chính là nơi phía sau."

Tổ trưởng kinh ngạc nhìn Tề Tranh. Không ngờ một sinh viên mới tốt nghiệp lại có thể phân tích logic như vậy trước mặt Thẩm tổng. Nhưng ông không thể phủ nhận rằng suy luận của nàng rất hợp lý. Bởi nhiều dấu hiệu đã chỉ ra, Vĩnh Phong rất có thể đang bị thao túng.

Thẩm Chi Băng chuyển ánh nhìn sang tổ trưởng và đổi chủ đề: "Phía Thế Quần có động thái gì chưa?"

"Từ khi biết chúng ta đưa ra phương án mới, bên đó rất nóng nảy, gần như đuổi theo chúng ta đến cùng. Tôi còn gặp người của họ vài lần ở cửa Vĩnh Phong. Tôi đoán họ có nội gián."

Tuy nhiên nhớ đến thái độ trước đây của Thẩm tổng đối với Thế Quần, tổ trưởng vẫn chưa chắc chắn, sợ rằng lần này sẽ căng thẳng hơn.

"Thẩm tổng, nếu Thế Quần quyết tâm cạnh tranh, chúng ta..."

Thẩm Chi Băng bình tĩnh đáp: "Họ lấy gì để cạnh tranh với Thẩm thị? Nếu Thế Quần thực sự có khả năng thắng thì họ đã không cho chúng ta cơ hội đưa ra phương án mới."

Câu nói của Thẩm Chi Băng làm Tề Tranh bừng tỉnh. Thì ra Thế Quần chỉ là con bài Vĩnh Phong dùng để ép Thẩm thị. Đối tác mà Vĩnh Phong thực sự muốn hợp tác từ đầu vẫn là Thẩm thị.

Có được sự khẳng định từ Thẩm tổng, tổ trưởng hoàn toàn yên tâm. Với sự hỗ trợ toàn lực từ tổng bộ, dự án Vĩnh Phong sớm muộn cũng sẽ thành công. Ông thầm vui mừng trong lòng.

Tề Tranh như thường lệ bị Thẩm tổng giữ lại, tổ trưởng thì vui vẻ rời đi.

"Chiều nay nếu không có việc gấp, cô hãy ở lại phòng bí thư cùng Vân Phỉ sắp xếp số liệu cô vừa nhắc đến."

"Tôi ở lại phòng bí thư?"

"Về sau đây cũng sẽ là nơi làm việc của cô, nên làm quen trước không có gì là không tốt."

Tề Tranh trợn mắt. Thẩm tổng thực sự muốn nàng vào tổng bộ?

Nàng nhớ nguyên chủ trước đây cũng từng muốn vào tổng bộ nhưng không dễ dàng như nàng. Đầu tiên phải ở một công ty con của Thẩm thị làm sự kiện, sau đó lại mất nửa năm chôn chân ở đó, khó khăn lắm mới có thể vào tổng bộ, mà còn không phải là một phòng đặc thù như phòng bí thư.

"Cô chẳng phải không muốn ở công ty bất động sản lâu sao? Với năng lực của cô, vào tổng bộ sẽ có không gian phát triển lớn hơn."

Lý do của Thẩm tổng nghe rất hợp lý, không thể phản bác, nhưng Tề Tranh chỉ muốn nói là nàng không muốn làm cho cô ấy...

Nhưng hiện tại xem ra nói cũng chẳng có ích gì.

Giờ nghỉ trưa của Thẩm Chi Băng kết thúc nhanh chóng. Trước khi Tề Tranh rời văn phòng, nàng nghe Thẩm Chi Băng dặn: "Tối mai tôi có hẹn ăn cơm với Nhạc tổng, cô hãy nhanh chóng sắp xếp lại số liệu."

Tề Tranh nghĩ rằng Thẩm Chi Băng muốn nắm rõ các số liệu trước khi gặp Nhạc tổng, nên dù mệt mỏi, nàng cũng sẽ tăng ca để hoàn thành.

Nhưng Thẩm Chi Băng lại nói: "Nhớ kỹ các số liệu đó, tối mai cô đi cùng tôi."

Tề Tranh rời văn phòng với nửa gương mặt đen thui. Vân Phỉ muốn cười nhưng cố nhịn.

"Thẩm tổng đã dặn tôi sắp xếp, cô nghỉ ngơi nửa tiếng trước, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu."

Nhìn vào phòng bí thư, quả nhiên có một chỗ ngồi trống, trông như chưa từng có người sử dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co