Truyen3h.Co

Bhtt Edit Yeu Tam Nhi Nguoi Sac Dam Bao Thien

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Không hề muốn đôi co với Diệp Nam Thành nên Ôn Mạt Uyển trực tiếp cúp điện thoại, bỏ vào túi, quay qua hỏi bác sĩ: "Tình huống em ấy như thế nào rồi?"

Bác sĩ nhìn Ôn Mạt Uyển, nói: "Không có vấn đề gì lớn, chính là não có bị chấn động rất nhỏ, cần phải nằm viện quan sát mấy ngày."

Ôn Mạt Uyển lại hỏi lần nữa: "Có để lại di chứng không?" Ôn Mạt Uyển cũng không muốn Lê Phi Yên bị di chứng gì mà mù hay mất trí nhớ này nọ, cô muốn nàng vẫn giống như trước đây hoạt bát khỏe mạnh.

Bác sĩ nghĩ nghĩ nói: "Khả năng sẽ có, cũng có thể sẽ không có."

Ôn Mạt Uyển thấy tiếp tục nói nữa cũng không có ý nghĩa, liền rất ăn ý không đặt thêm câu hỏi gì, bác sĩ ở bệnh viện công lập vô luận là chẩn đoán hay điều trị cũng tương đối bảo thủ, Ôn Mạt Uyển quyết định chờ hừng đông sẽ chuyển Lê Phi Yên tới phòng khám bác sĩ tư nhân của mình.

Ôn Hữu Cung hai mắt buồn ngủ mông lung đi tới bệnh viện là rạng sáng, tìm được phòng bệnh mà chị mình nói, nhìn thấy Ôn Mạt Uyển chống tay nghiêng người dựa vào ghế sa lông, nhiệt độ trong phòng vừa phải, không khí ôn nhuận quả thật rất thoải mái, nhưng Ôn Hữu Cung vẫn chưa biết tại sao Ôn Mạt Uyển lại ở bệnh viện.

Bởi vì từ nhỏ Ôn Mạt Uyển đã không thích mùi bệnh viện, mỗi lần tới bệnh viện sẽ co rút nhíu mày giống như buôn bán bị lỗ mấy trăm vạn, Ôn Hữu Cung luôn hoài nghi giới y học đã thiếu khuyết một chứng bệnh tâm lý sợ hãi bệnh viện.

"Chị, sao chị lại ở chỗ này?" Ôn Hữu Cung đưa quần áo mà bảo mẫu đã chuẩn bị tốt đưa cho Ôn Mạt Uyển, bây giờ Ôn Mạt Uyển chỉ mặc đồ của bệnh viện, bộ dáng có chút tiều tụy.

"Không có chuyện gì, bồi bạn tới đây thôi." Ôn Mạt Uyển trấn định trả lời, cô không muốn Ôn Hữu Cung làm lớn chuyện, nhưng lúc cô mặc áo khoác thì tay cũng không nâng lên nỗi, nhưng Ôn Hữu Cung chỉ cho là chị mình không có nghỉ ngơi tốt, nên bước tới giúp cô, hắn vừa đụng vào cánh tay cô thì nghe cô kinh hô một tiếng, hắn sợ hãi: "Chị bị thương sao? Bị thương ở chỗ nào?"

Ôn Mạt Uyển lắc đầu, chậm rãi mặc áo vào, giơ tay ý bảo hắn nhỏ giọng, lúc này Ôn Hữu Cung mới phát hiện trên giường bệnh còn có một người khác, hắn hỏi: "Ai vậy?"

"Bạn!" Ôn Mạt Uyển trả lời ngắn gọn, rồi nói tiếp: "Chúng ta ra ngoài rồi nói."

Ôn Hữu Cung vừa đi vừa nói: "Chị đưa người đó tới sao? Em thấy nhìn hình như bị thương không nhẹ..."

Âm thanh hai người bị giam ở bên ngoài, ngay lúc cửa được khép lại, Lê Phi Yên cũng mở mắt, tuy rằng nàng hôn mê, nhưng cũng biết Ôn Mạt Uyển luôn ở bên cạnh nàng, từ trong thang máy đi ra, rồi lên xe cấp cứu, tới phòng kiểm tra, cuối cùng được chuyển vào phòng bệnh, Ôn Mạt Uyển chưa từng rời khỏi, bởi vì khí tức trên người cô luôn luôn quanh quẩn bên nàng, nhẹ nhàng sâu kín, giống như mùi của rượu đỏ lan tỏa khắp không khí, vẫn luôn vẫn luôn, bao vây khắp nơi.

Dù đã tỉnh nhưng vẫn nằm đó, tuy Lê Phi Yên không rõ tình huống trong gia đình Ôn Mạt Uyển, nhưng nghe thấy cách nói chuyện của hai người thì biết người tới là em trai của Ôn Mạt Uyển, có chuyện mà Ôn Mạt Uyển không có tìm Diệp Nam Thành, hay là báo với nhà mẹ đẻ, đây có phải chứng minh Diệp Nam Thanh ở trong lòng Ôn Mạt Uyển có chút đáng ghét không?

Trước đây Ôn Mạt Uyển vì Diệp Nam Thành mà đối với nàng có khúc mắc, bây giờ không lẽ vì sự tồn tại của nàng mà phân rõ giới hạn với hắn sao?

Lê Phi Yên tưởng tượng như vậy, đột nhiên cảm thấy không có bao nhiêu tin tưởng có thể giữ được Ôn Mạt Uyển ở bên cạnh, hiện tại Ôn Mạt Uyển là đại tiểu thư Ôn gia, phu nhân Diệp gia, địa vị xã hội hiển hách, thanh danh vang dội, có thể nói mọi hy vọng cả đời của một nữ nhân đều có trên mình Ôn Mạt Uyển, bây giờ cô chỉ còn sinh một đứa con nữa thì quãng thời gian còn lại, cô chỉ cần ngồi không hửng thụ năm tháng tốt đẹp, tế thủy trường lưu.

Một nữ nhân thân phận hiển hách như vậy cần gì cùng nàng dây dưa chứ?

Lê Phi Yên không biết có phải do đã hôn mê một lần, nên nghĩ nhiều chuyện rõ ràng như vậy, bây giờ nàng nghĩ tới những chuyện trước kia chưa từng nghĩ tới, mà tất cả đều có liên quan tới Ôn Mạt Uyển.

Lê Phi Yên nghĩ, khoác thêm áo bước xuống giường, cửa cũng không được đóng kín, nhìn ra bên ngoài hành lang bệnh viện, một màu xanh trắng, mọi thứ xung quanh cũng có thể nhìn rõ, Lê Phi Yên đi tới cạnh cửa, nhìn ra ngoài, thấy Ôn Mạt Uyển với nam nhân kia đứng cách đó không xa nói cái gì đó, Ôn Mạt Uyển đưa lưng về phía nàng, Lê Phi Yên chỉ nhìn cô mặt đối mặt với nam nhân kia, Ôn Mạt Uyển hình như đang dặn dò hắn cái gì đó, nam nhân đó chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.

Mặc dù có điểm mơ hồ, nhưng Lê Phi Yên nghe loáng thoáng hình như đề tài có liên quan tới Diệp Nam Thành.

Một lúc sau, nam nhân cúi chào Ôn Mạt Uyển rồi quay lưng đi, Lê Phi Yên nghĩ Ôn Mạt Uyển sẽ quay lại phòng bệnh, lập tức nhẹ tay nhẹ chân quay lại giường, kéo mềm đắp lên, mọi chuyện hết thảy đều giống như ban đầu.

Quả nhiên Ôn Mạt Uyển trở về phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới đèn ở đầu giường, điều chỉnh ánh sáng để không ảnh hưởng tới giấc ngủ, lấy trong túi ra một quyển sách, ngồi xuống cái ghế gần đầu giường.

Lê Phi Yên lắng nghe những động tác mềm nhẹ đó, tưởng tượng dáng vẻ nghiêm túc đọc sách của Ôn Mạt Uyển cỡ nào tao nhã mê người, nhất thời tâm tình không yên, đây là lần đầu tiên hai người ở chung sau khi thổ lộ, sống sót sau tai nạn, Lê Phi Yên cảm thấy giữa nàng với Ôn Mạt Uyển ở mức độ nào đó tiến thêm một bước. Nghĩ như vậy, làm Lê Phi Yên không biết phải ở chung với Ôn Mạt Uyển như thế nào, nếu như là trước kia, nàng có thể mặt dày tận tình đùa giỡn Ôn Mạt Uyển một phen, còn bây giờ, Ôn Mạt Uyển cũng nói thích nàng, nàng cũng thích Ôn Mạt Uyển, có phải ước định đã được đạt thành rồi hay không? Hình thức ở chung sẽ thay đổi như thế nào? Nếu phải đổi, thì sẽ biến thành loại nào?

"Đọc thơ cho em nghe được không?" Giọng nói nhu hòa thanh nhã của Ôn Mạt Uyển truyền tới bên tai Lê Phi Yên, giữa không gian im lặng không chỉ không có đột ngột, ngược lại giống như ánh sáng giữa đêm tối, làm cho hoàn cảnh xung quanh ấm áp vô cùng.

Ôn Mạt Uyển phát hiện nàng đã tỉnh sao?

Lê Phi Yên không xác định, nên không có lên tiếng trả lời.

Ôn Mạt Uyển lại tiếp tục nói: "Ta ở ven hồ chờ người, em thích không?" Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Câu chuyện rất đẹp, em chắc sẽ thích."

Không chờ Lê Phi Yên trả lời, Ôn Mạt Uyển bắt đầu đọc thơ, âm thanh của cô thật sự quá hay, ôn nhu mượt mà, thanh thanh lương lạnh, trong phòng hơi hơi vọng lại, thậm chí Lê Phi Yên cảm giác mỗi câu mỗi chữ, giống như viên đạn xuyên phá vách tường, có lúc thì từng chút từng chút đụng vào da thịt nàng, lướt qua mềm mại non mịn, mớn trớn những thương tích chất chồng.

Lê Phi Yên cảm giác âm thanh Ôn Mạt Uyển nhẹ nhàng khởi vũ, khi thì cáo vút, khi thì vững vàng hạ xuống, trái phải cao thấp, không chút khe hở.

Bị âm thanh cô thôi miên gần như đi vào giấc ngủ, chuyện này lần đầu tiên xảy ra với Lê Phi Yên.

Lần thứ hai Lê Phi Yên tỉnh lại là ngày hôm sau, ngoài cửa sổ thái dương tà tà, nhìn đồng hồ trên tường, thì ra đã là buổi chiều, Lê Phi Yên mông mông lung lung nhớ rõ ngay lúc nàng mơ màng ngủ đi còn nghe thấy Ôn Mạt Uyển ở bên tai nàng đọc thơ, nàng nghe không được rõ ràng lắm, nhưng giọng của Ôn Mạt Uyển quá mức mềm nhẹ, mang lại hiệu quả thôi miên.

Đúng rồi, Ôn Mạt Uyển đâu?

Lê Phi Yên nhìn tới hướng sa lông, không có ai, nhìn chung quanh một vòng, vắng lặng không có ai.

Ôn Mạt Uyển đi rồi.

Cảm giác đầu tiên của Lê Phi Yên chính là mất mát, nếu vừa mở mắt ra người đầu tiên thấy là Ôn Mạt Uyển, thì loại cảm giác này tốt biết bao nhiêu, nhưng Ôn Mạt Uyển ở bên cạnh thời gian dài như vậy đã là người rất kiên nhẫn rồi, làm gì lại vì nàng ngơ ngác canh chừng tới giờ được chứ.

"Lê tiểu thư, ở ngoài có Diệp tiên sinh muốn vào thăm cô." Nữ y tá cẩn thận đẩy cửa vào nói: "Cô có đồng ý cho vào không?"

Lê Phi Yên cảm thấy kỳ lạ, là Diệp Nam Thành? Tại sao hắn lại biết nàng ở chỗ này.

Lê Phi Yên ngồi thẳng thân mình một chút, gật đầu: "Để Diệp tiên sinh vào đi."

Người tới đúng là Diệp Nam Thành, sắc mặt hắn chật vật, lúc nhìn thấy Lê Phi Yên thì mắt hắn hiện lên một tia gợn sóng, trực giác Lê Phi Yên biết là có chuyện, chẳng lẽ Ôn Mạt Uyển về nhà rồi cùng hắn ngã bài sao?

Diệp Nam Thành đi lên trước ngồi xuống giường bệnh nói: "Sáng nay anh đi tìm em, bảo vệ mới cho hay em đã xảy ra chuyện, em có sao không?"

Lê Phi Yên gật gật đầu, không nói chuyện, chưa biết tiền căn hậu quả thế nào thì nên ngoan ngoãn làm một tiểu bạch thỏ bị thương, đây là phương pháp tự bảo vệ mình tốt nhất.

"Phi Yên..." Thần sắc Diệp Nam Thanh uể oải, muốn ôm Lê Phi Yên, Lê Phi Yên tế nhị né tránh: "Cả người em đều đau."

Diệp Nam Thành dừng lại, dừng một chút, dùng hai ngón tay bóp thái dương mình, ngữ khí trầm trọng: "Hôm nay có một vị cổ đông đột nhiên tuyên bố muốn rút vốn, không tiếc sẽ bồi thường gấp ba theo hợp đồng." Lê Phi Yên không hiểu rõ tình hình bên trong, bất quá thấy bộ dáng này của Diệp Nam Thành thì biết chuyện này không đơn giản rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co