Truyen3h.Co

Bhtt Editing Cai Duoi Cho Ta So So


Đột nhiên một nữ tử dung mạo xuất trần,
phong hoa vô song xuất hiện, Tất Lam xem đến ngây người, đang lúc hoảng hốt nàng xem như minh bạch cái gì kêu đẹp như thiên tiên.

Vị đại sư tỷ này là Thiên Châu Phong phong chủ —— Nguyên Thanh Tiên Tôn dưới trướng đồ đệ, Nhậm Thanh Duyệt.

Nhậm Thanh Duyệt bái nhập Nguyên Thanh Tiên Tôn môn hạ đã thoáng được ngàn năm, là người đầu tiên ở Phất Vân Tông trước 800 tuổi liền thành công đạt đến Hóa thần, thật sự là thiên chi kiêu tử.

Chỉ là vị sư tỷ này hàng năm ở thế gian rèn luyện, thần long thấy đầu không thấy đuôi, hiện giờ bất ngờ xuất hiện ở trước mắt mọi người, may mắn nội môn đệ tử dù không biết thân phận cũng kính sợ trước khí độ bất phàm nên không dám lỗ mãng.

Nhậm Thanh Duyệt thu trường kiếm vào vỏ, cũng không nhìn hỗn độn xung quanh chỉ liếc mắt nhìn Lạc Kỳ có tu vi cao nhất bên trong mọi người: “Sao lại thế này?”

Lực lượng trói buộc cổ bỗng nhiên lỏng, Nhan Chiêu rơi xuống ngã ngồi trên mặt đất, suýt nữa đem mông té ngã thành tám mảnh.

Nàng nắm cổ áo nghẹn ngào ho khan một lúc lâu, thật vất vả mới hít thở đều trở lại, đáy mắt huyết sắc yên lặng rút đi, ngước mắt lên liền nhìn đến bóng lưng thon gọn thẳng tắp của Thanh Duyệt

Nhậm Thanh Duyệt lấy một mảnh tơ lụa, lau đi vết nước còn sót lại giữa các ngón tay.

Lạc Kỳ ngượng ngùng từ từ kéo khoé miệng, căng da đầu trả lời: “Ta, ta cũng không biết!”

Đệ tử nội môn lúc trước giúp hắn ra chủ ý cái khó ló cái khôn, vội vàng nói:

“ Chúng ta sư huynh đệ mới vừa rồi tụ hợp ở nơi này để tu luyện, bất chợt thấy Nhan sư muội theo dòng nước mà lội,  còn tưởng rằng nàng ở trong nước rèn luyện thân thể, nhưng khi nhìn kỹ mới cảm thấy không đúng, Lạc sư huynh đang muốn đem nàng cứu lên, không biết nghiệt súc này như thế nào liền từ dưới nước nhảy lên, may mà sư tỷ tới kịp, mới không ai bị thương!”

Lạc Kỳ gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng! Trước khi sư tỷ tới, ta cũng đang muốn cứu nàng!”

Nhậm Thanh Duyệt không nói gì, lông mi run rẩy, quay đầu nhìn về phía Tất Lam.

Tất Lam sửng sốt, đột nhiên đối diện tầm mắt của Nhiệm Thanh Duyệt , nàng lo sợ đến tim đập loạn vài nhịp, đưa mắt lén liếc nhìn Lạc Kỳ.

Hắn hướng về nàng làm mặt quỷ, hy vọng có thể đem việc này lừa gạt qua đi.

Trong tai nàng bắt giữ đến một sợi truyền âm: "Nếu ngươi làm chứng cho ta, ta liền đi sư phụ trước mặt tiến cử ngươi, ban cho ngươi tài nguyên tu luyện tốt nhất.”

Tất Lam tránh ánh mắt của hắn lo lắng mà siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Bọn họ đang nói dối!”

Sắc mặt Lạc Kỳ đại biến: “Ngươi!”

Không đợi hắn nói thêm, Tất Lam đã quỳ xuống, cung kính cúi đầu trước Nhậm Thanh Duyệt, đem chuyện xảy ra một năm một mười nói ra.

“Ta là người mới tới, không dám chống lại mệnh lệnh của các sư huynh.” Tất Lam hạ quyết tâm, lại cúi đầu nói tiếp, “Là ta ra tay đẩy Nhan sư muội xuống nước, ta biết rõ đã làm sai, thỉnh sư tỷ trách phạt!”

Lạc Kỳ trừng mắt tức giận hắn thà chết cũng không nhận: “Ngươi ngậm máu phun người! Vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy, ngươi cùng Nhan Chiêu ở bờ sông cãi nhau, còn nhẫn tâm đẩy nàng xuống nước, ta đây đáng thương ngươi là người mới không hiểu quy củ nên bao che cho ngươi, không nghĩ tới ngươi thế nhưng dám cắn ngược lại ta!”

Mấy tên nội môn đệ tử đềup tức giận, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Lạc Kỳ.

Tất Lam không ngờ Lạc Kỳ lại là người như vậy, nàng gấp gáp muốn tìm người làm chứng cho mình, nhưng khi nàng nhìn sang, các sư huynh đều lộ ra sắc mặt khác thường, không hẹn mà cùng tránh đi ánh mắt nàng.

Hơn nữa, bọn họ nhìn về phía nàng rất  kỳ lạ, một chút chế nhạo lộ ra vài phần khinh thường.

Tất Lam không nơi nương tựa, nàng nhìn một vòng cuối cùng dừng lại chỗ của Nhan Chiêu người đang ở phía sau Nhậm Thanh Duyệt, .

“Nhan sư muội!” Tất Lam cao giọng, nắm lấy cọng rơm cứu mạng, “Ngươi biết toàn bộ mọi chuyện, ngươi mau nói cho sư tỷ, là Lạc sư huynh ra lệnh cho ta đẩy ngươi!”

Vài ánh nhìn cùng lúc tập trung đến trên người Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu chỉ lo chính mình, cúi đầu vuốt thẳng quần áo lại đem nước trên ống tay áo vắt khô.

Mái tóc đen xoã xuống che đi gương mặt nàng, Tất Lam dù có gọi thế nào, nàng cũng như một người ngoài cuộc không nói một từ.

Nhậm Thanh Duyệt dời mắt khỏi người nàng, sắc mặt lạnh lùng, thấy Nhan Chiêu hồi lâu đều không có phản ứng, đối mọi việc xảy ra bên ngoài làm ngơ, lông mày của nàng lộ ra một tia không vui.

Tất Lam tâm như tro tàn.

Lạc Kỳ trong mắt không khỏi lộ ra hai phần đắc ý.

Lúc này Nhan Chiêu tự cho là chỉnh xong y phục, nàng chậm chạp đứng lên, ném ra một câu: “Các ngươi đều giống nhau.”

Lạc Kỳ đắc ý biến mất, Tất Lam mím môi đỏ hốc mắt, mấy tên nội môn sư huynh nhìn nhau, không người nào dám phản bác.

“Đủ rồi.” Nhậm Thanh Duyệt ra tiếng, cắt đứt trò hề trách móc lẫn nhau này, “Từng người trở về phủ đóng cửa suy nghĩ lại lỗi lầm, chép lại tông quy mười nghìn lần.”

Lạc Kỳ dù không tâm phục khẩu phục, trước mặt Nhậm Thanh Duyệt cũng chỉ cung kính lãnh phạt, khi hắn rời khỏi hung hăng mà liếc nhìn Tất Lam như muốn nói: Ngươi cho ta chờ!

Mấy vị sư huynh lần lượt hướng Nhậm Thanh Duyệt cáo từ, chẳng bao lâu bên bờ sông chỉ còn lại Nhan Chiêu, Nhậm Thanh Duyệt cùng Tất Lam ba người.

Tất Lam hướng sư tỷ nói lời cảm tạ.

Nhậm Thanh Duyệt nhàn nhạt liếc nàng: “Đứng lên đi, ngươi ta đều là người cùng thế hệ, không cần thiết quỳ lạy .”

Tất Lam gật đầu, cẩn thận đứng lên.

Nhậm Thanh Duyệt lại nhìn về phía Nhan Chiêu, cau mày.

Đứa nhỏ này có thể được xem là ngoại lệ ở phất Vân Tông.

Không có khả năng tu luyện cũng không sao, Phất Vân Tông cũng không phải không nuôi nổi một người rảnh rỗi như vậy, nhưng nàng một vị cô nương, cả ngày tóc tai bù xù, sau khi rơi xuống nước quần áo nhăn nheo cũng không thèm để ý, ai đi ngang qua đều có thể dẫm nàng một chân.

Nghe nói mẫu thân của nàng đã chết trong một trận tai hoạ do yêu ma gây ra 300 năm trước, nàng từ khi sinh ra liền mang theo bệnh cả người kinh mạch tắc nghẽn vô pháp tu luyện.

Nguyên Thanh Tiên Tôn thấy nàng thân thế đáng thương, liền đem nàng mang về Phất Vân Tông nhận nuôi đặt tên là Nhan Chiêu, còn đem Thiên phẩm pháp bảo Ngưng hồn châu tặng cho nàng để phòng thân.

Nhưng không lâu lúc sau, Nguyên Thanh Tiên Tôn cũng bị ma nhân ám hại, hồn bài đặt ở linh đường rách nát, thân xác đến nay rơi xuống không rõ.

Không biết tin đồn từ đâu mà ra truyền rằng đứa nhỏ này mệnh cách không tốt không chỉ khắc chết cha mẹ còn làm hại Nguyên Thanh Tiên Tôn bỏ mạng dưới tay yêu ma, trong tông liền không ai lại quan tâm sự sống chết của nàng, tùy ý nàng tự sinh tự diệt.

Cứ như thế 300 năm trôi qua, nàng thế nhưng còn sống.

“Ngươi dù sao cũng là Thiên Châu Phong đệ tử.” Nhậm Thanh Duyệt hờ hững nói, “Đừng lúc nào cũng làm phong chủ mất mặt.”

Nói xong, nàng vung nhẹ tay áo thi triển thanh trần chú ở trên người Nhan Chiêu, làm cho xiêm y ướt dầm dề kia rực rỡ hẳn lên.

Nhan Chiêu cúi đầu nhìn xem thử, tầm thường bào phục xám xịt của nội môn đệ tử càng làm cho làn da của nàng tái nhợt hơn, bởi vì quá mức gầy yếu quần áo treo ở trên vai lỏng lẻo thật sự không vừa người.

Nhậm Thanh Duyệt một lát cũng không dừng lại, bước chân nhẹ nhàng, thân thể liền hóa thành làn khói, nháy mắt liền theo gió biến mất.

Đại sư tỷ đi rồi, hai bên bờ sông Thiên Châu khôi phục thanh tĩnh.

Giao huyết trên mặt đất hôm nào bị mưa to xối một cái liền sẽ biến mất không còn một mảnh, hôm nay xảy ra tất cả sẽ không còn dấu vết để lại.

Tất Lam có vẻ lo lắng bồn chồn.

Nàng còn chưa có động phủ đã đắc tội Lạc Kỳ, ngày sau chỉ sợ sẽ bị làm khó dễ.

Nhan Chiêu nhìn trái nhìn phải, không coi ai ra gì mà đến gần một đoạn xác giao, nàng xắn tay áo lên thò tay vào trong huyết nhục đào đào.

Một lát sau, một quả ánh vàng rực rỡ lớn bằng nắm tay nội đan được lấy ra từ xác chết hung thú kia.

Tất Lam bình tĩnh lại, bước nhanh đến trước mặt Nhan Chiêu: “Nhan sư muội, hôm nay việc…… Ta thực xin lỗi.”

Nhan Chiêu dường như  không nghe thấy nàng nói chuyện, một chút cũng không đau lòng xiêm y mới vừa tẩy sạch, lấy ống tay áo đem giao châu lau sạch, giơ lên đối với ánh mặt trời chiếu chiếu.

Màu sắc trong trẻo bên trong chứa vài sợi chỉ đỏ như máu.

Là Kim đan trung kỳ Thiên Châu giao.

Nhan Chiêu không nói một lời, cầm giao châu xoay người liền đi.

Tất Lam gọi nàng: “Nhan sư muội!”

Nhan Chiêu cũng không dừng lại, đi càng lúc càng xa, giống như cô hồn dã quỷ lang thang trong núi

Tất Lam nhìn nàng đi xa, cảm thấy lo lắng bồn chồn.

Kể từ khi vào núi, một người so với một người càng kỳ lạ, ai nàng cũng không dám trêu chọc.

Đột nhiên gió thổi qua, không gian xao động, một bóng người trống rỗng xuất hiện.

Người tới mặc đạo bào màu xanh đen, tóc buộc gọn gàng, hắn nam sinh nữ tướng, tuấn tú lại mềm mại.

Nhìn thoáng qua trên bờ sông Thiên Châu lúc này thật sự thảm thiết, hiện chỉ còn một đệ tử trẻ tuổi xa lạ đứng trong vũng máu đang ngơ ngác nhìn hắn giống như bị dọa choáng váng .

Nguyên Dịch nghĩ thầm:  Tiểu bối bây giờ  ngày càng không hiểu quy củ, thấy trưởng bối cũng không hành lễ.

Hắn giơ lên phất trần khiến Tất Lam hoàn hồn: “Vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Tất Lam vừa tỉnh táo đang muốn khom người cúi bái, cánh tay lại bị một cơn gió nhẹ nâng lên .

Tiền bối pháp lực cao cường, nàng bái không xuống, chỉ có thể một lần nữa cung kính trình bày những gì đã trải qua.

Nguyên Dịch hiểu rõ: “Thì ra ngươi là đệ tử mới nhập nội môn, khó trách ngươi không biết ta.”

Hắn thuận tay quét qua, trên mặt đất xác giao liền hư không biến mất.

"Về chuyện động phủ ngươi không cần lo lắng, ta sẽ thay ngươi an bài. Trước khi mặt trời lặn ngươi chỉ cần đến Ánh Tiên cư tìm ta.” Nguyên Dịch thu Tất Lam lệnh bài, lại hỏi, "Nói cho ta biết, Chiêu nhi hài tử kia đi nơi nào?”

Chiêu nhi?

Tất Lam nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng lại tái nhợt của Nhan Chiêu, trong lòng chưa hết sợ hãi, nàng xoa xoa cánh tay, chỉ về một phương hướng: “Hướng bắc, đi vào rừng.”

·

Nhan Chiêu một người một mình lang thang trong rừng cây, đang tìm một sơn động để che mưa chắn gió và nghỉ ngơi.

Nàng lấy ra viên giao châu lúc trước, để trên lòng bàn tay lau lau, sau đó một mở miệng đem toàn bộ viên giao châu nhét vào nuốt xuống không nửa phần do dự.

Nếu có người thấy cảnh này , nhất định sẽ kinh rớt cằm.

Mặc dù nội đan của hung thú có thể giúp tăng lên tu vi, nhưng bên trong đó yêu lực khó thuần, tầm thường tu sĩ tưởng luyện hóa nội đan, cần đem nội đan cùng hàng trăm loại dược thảo quý báu bỏ vào lò đan luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể.

Cao thủ Nguyên Anh cảnh cũng không dám nuốt sống nội đan của yêu thú Kim đan kỳ, đã từng có một cái không chú ý bị yêu lực ảnh hưởng cuối cùng tẩu hỏa nhập ma.

Nhan Chiêu nuốt vào nội đan không cảm thấy khó chịu lại cảm giác toàn thân kinh mạch thông suốt, nhiệt độ ủ ấm gân cốt của nàng, vô cùng thoải mái.

Hiếm khi ăn một bữa no, chẳng mấy chốc lại bắt đầu buồn ngủ.

Nhan Chiêu lười biếng ngáp, tựa vào trên vách ngủ.

Sau khi ngủ trên cơ thể nàng phát ra một tầng nhàn nhạt thanh khí, trên cổ Ngưng hồn châu đột nhiên lập loè lên, hoa quang đại phóng, đem thanh khí tụ lại, chậm rãi rót vào người Nhan Chiêu.

Những con hung thú lang thang trong rừng phát hiện dấu chân con người, hơn nữa kẻ này trên người có một loại mùi hương khiến chúng nó thèm chảy nước miếng.

Không thể cưỡng lại sự dụ dỗ, lũ hung thú lần theo dấu chân và hơi thở tìm được sơn động, đang định lẻn vào, bỗng nhiên một trận dao động kỳ lạ từ trong động trào ra.

Tựa như một vạn thanh đao đồng thời cào nát linh hồn của chúng nó, nếu lưỡi đao hơi lệch khỏi quỹ đạo một tí, hồn phách của chúng ngay lập tức sẽ vỡ thành mảnh nhỏ hồn phi phách tán.

Hung thú tru lên thê thảm, đầu chúng ép sát mặt đất, run bần bật, không dám đi vào trong, cũng không dám trộm chạy trốn.

Khi Nguyên Dịch tới nhìn đến chính là một màn như vậy.

Hơn mười con hung thú phẩm cấp khác nhau nằm ở bên ngoài sơn động, tu vi cao nằm gần, tu vi thấp bị lấn đến bên ngoài, tất cả đều bò đến nghiêm chỉnh, không có ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co