Bhtt Nghich Luan
"Hay cho con tắm cùng mẹ nha?"Vốn nó chỉ nói theo quán tính nhưng khi nói ra rồi nó mới nhận định được mình vừa nói gìĐồng dạng cô cũng có hơi giật mình, dù sao khá lâu rồi cô cũng không tắm chung với ai thêm với con bé cũng đã 15tuổi, cũng bước vào tuổi dậy thì rồi, không phải thường ở tuổi này rất ngại chuyện tắm chung sao nhưng nghĩ lại con bé là con gái ruột của mình lại cách xa gần chục năm có lẽ con bé muốn cảm giác ở gần mẹ mà cũng có thể cải thiện thêm tình mẹ con. Nghĩ được vậy cô cũng không chần chừ nữa"Vậy con đi lấy đồ đi, mẹ đi pha nước tắm" Nó vốn muốn giải thích lại nghe cô đồng ý liền im bặt, không hiểu sao tim nó đập nhanh liên hồi. Lại nghĩ đến cảnh tắm chung không khỏi ngượng ngùng Khi nó lấy đồ trở lại, cô cũng đã pha nước xong. Nó mở cửa phòng tắm, tính đi vào nhưng người nó nháy mắt cứng lại. Trước mắt nó là hình ảnh loã thể của cô, làn da trắng hồng, vòng eo con kiến, đôi chân thon dài , đôi gò bông cao vút nhìn qua ai nói là người đã 30 chứ. Như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình cô quay đầu lại thì bắt gặp nó đang đứng như tượng, mặt con bé đã đỏ lên như lò than nóng còn ánh mắt kia thì...đang nhìn không rời bánh bao của cô -.-"Tuyết Nhi! " cô thốt lên "Hở hở? " như được đánh thức khỏi giấc mộng nó lơ mơ trả lời"Con còn đứng đó làm gì nhanh tháo đồ rồi vào tắm, nước sắp nguội luôn rồi" nói rồi cô bước vào bồn tắm, vì bọt đã che mất cảnh xuân nên nó nhanh chóng phục hồi tinh thần nhanh chóng giải khai quần áo ngồi vào bồn. Bồn tắm cũng không tính là rộng, nếu tắm hai người thì không tránh được việc đụng chạm chút da thịt, cảm giác mềm mại này làm nó không khỏi đỏ mặt tai hồng.Khi nó đang cố gắng giảm bớt cử động nó cảm nhận được người nãy giờ bất động bắt đầu có dấu hiệu di chuyển . Nó định rút người lại để mẹ nó dễ hành động thì ngay lúc này mẹ nó lại di chuyển áp sát lại gần nó. Bất ngờ cô áp sát lại làm tim nó chỉ muốn nhảy ra ngoài"Mẹ...mẹ..." nó lắp bắp kinh hãi nhưng cô vẫn không dừng lạiĐến khi mặt cô gần như áp sát mặt nó thì dừng lại. Hơi thở của cô làm nó có chút ngứa, nó bây giờ thở cũng không dám thở. "Cổ con sao lại có vết sẹo này?" Nó giật mình tỉnh táo nhìn lại cô. Lông mày cô hiện đang hơi nhíu lại, giọng nói pha lẫn chút giận dữ, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cổ nó. "A? "Thì ra mẹ nghi vấn vết sẹo này. Nó thầm thở phào, không hiểu sao lúc cô lại gần nó có chút mong chờ. "Hồi nhỏ con có bị gặp tai nạn nhỏ nên lưu lại vết sẹo này, tới bây giờ nó cũng mờ đi nhiều rồi" "Anh ta đúng là, giao con cho anh ta mà lại không chăm sóc cẩn thận" Cô lầm bầm rồi dịch người lại chỗ cũ. Như trút được gánh nặng nó liền thả lỏng nhưng nghĩ lại cảnh giáp mặt gần khi nãy tim nó vẫn không ổn định được. __________________"Mẹ, khi nào con mới đi nhận lớp vậy? " Hiện hai mẹ con đang ngồi ăn tối, nó vào bàn liền kiếm chuyện hỏi cô. "Mẹ đã lo rồi, khoảng hai ngày nữa chắc sẽ có thông báo""Hai ngày lận ạ" Nó hụt hẫng, mới một ngày nay nó đã chịu không nổi, bảo nó đợi thêm hai ngày sao nó chịu được. Như biết được suy nghĩ của nó cô mỉm cười "Mai có muốn đi phim trường với mẹ không? "Hai mắt nó như phát sáng "Thật ạ? Con muốn đi" "Nhưng con phải ngoan, không được quậy nhé" "Tất nhiên rồi" nó ngẩng mặt lên cao một chút, môi vểnh lên, hai tay chống hông. Bộ dạng cứ như 'con ngoan đó giờ '"Rồi rồi. Ăn đi rồi ngủ, mai phải đi sớm đấy" _________________Sáng sớm, nó đã dậy chuẩn bị xong. Bình thường trước kia nó cũng hay dậy sớm nên bây giờ nó cũng không có bộ dạng uể oải gì. Nó chạy sang phòng cô, cửa không khoá nó liền đi vào"Mẹ ơi, xong chưa? " Vừa vào liền hỏi "Sắp xong rồi, đợi mẹ chút" Cô đang soạn ít đồ đem theo lên phim trường. Nó ngoan ngoãn ngồi đợi cô. "À, trong lí lịch được công bố của mẹ không có ghi gì về đời sống tư gia đình nên ở bên ngoài ai hỏi con cứ nói là em họ mẹ nhé" Nó giật mình, trong lòng nổi lên cảm xúc phức tạp, nó muốn tức giận chất vấn cô nhưng nhìn đến ánh mắt u buồn của cô những lời muốn nói nhất thời nghẹn lại."Con biết rồi" Giọng nó rất nhỏ, nhưng cô nghe được chút uất ức trong đó. Cô thở dài "Mẹ xin lỗi""Không, mẹ không cần xin lỗi. Mẹ tiếp tục soạn đồ đi" Nó nhẹ lắc đầu rồi ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười. Nụ cười có chút không được tự nhiên, cô tiến lại ôm con bé vào lòng, vuốt đầu con bé xem như thay lời an ủi nó. Cô cũng không mất bao nhiêu thời gian đã sửa soạn xong. Hai người xuống nhà, nó nhìn thấy từ bao giờ đã có một chiếc xe dựng trước cửa nhà. "Đó là xe quản lí của mẹ, cô ấy tên Nhược Băng" Cô quay sang nói cho nó biết. Nhìn chỗ ghế lái có bóng người, là một người phụ nữ, cửa xe được hạ xuống, người nọ chống tay lên cửa xe, giữa ngón trỏ và ngón giữa là điếu thuốc đang bốc khói, đầu hơi cúi nên mái bằng che khuất một phần mắt, gọng kính đen hơi tụt xuống, bộ dạng trông rất khó gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co