Truyen3h.Co

[BJYX] - Lão Bà (Hoàn)

Chương 1

HoangNgan1984

1.

Chiều tối thứ sáu luôn bận rộn hơn so với ngày thường một chút.

Sau ba cuộc họp liên tục, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể trở về văn phòng để nghỉ xả hơi. Mấy tiếng đồng hồ không cầm đến điện thoại, số lượng tin nhắn và thông báo chưa đọc đã chất đống, gần như muốn phá tung màn hình, chạm đến cả mí mắt của cậu.

Trong số tin nhắn công việc, có một tin nhắn chỉ có vài chữ lọt vào mắt Vương Nhất Bác.

【 Tối nay em có về ăn cơm không? 】

【Có về ăn. 】

Không hề nghĩ ngợi, cậu vô thức động động ngón tay gõ trả lời.

【 Tốt quá, cảm ơn ^_^】

Tiêu Chiến luôn thích gửi theo biểu tượng cảm xúc. Khoảnh khắc Vương Nhất Bác thu được tin nhắn Wechat này, tổ hợp mấy kí tự hợp thành một gương mặt tươi cười đang chớp chớp mắt, gần như có thể tưởng tượng được nụ cười tủm tỉm của Tiêu Chiến ở phía bên kia màn hình.

Nhưng mà sao anh ấy lại nói cảm ơn nhỉ? Vương Nhất Bác mím mím môi: chỉ là một câu về nhà ăn cơm thôi cũng đủ để anh ấy mang ơn đội nghĩa sao?

"Tổng giám đốc, sau khi tan làm có liên hoan." Đúng lúc này thì thư ký gõ cửa nhắc nhở, "Xe đã chuẩn bị xong rồi, tôi ở dưới lầu đợi anh nhé."

A---

Ngẩn người ra một giây, Vương Nhất Bác không khỏi mở miệng, ngập ngừng hỏi, "Có ai quan trọng không?"

"Giám đốc các bộ phận kiểm toán và pháp lý đều đi."

Hai bộ phận này bình thường có liên hệ mật thiết nhất, cũng khó đắc tội nhất. Vương Nhất Bác đau khổ suy nghĩ một lát, thở dài một cái, lại cúi đầu xem cái tin nhắn mình vừa mới gửi đi kia, đành phải động ngón tay lần nữa.

【 Em không thể về ăn tối rồi, xin lỗi. 】

【 Không sao đâu. 】

Tiêu Chiến trả lời rất nhanh, dường như muốn biểu đạt chuyện này thật sự không quan trọng, cho nên lại gửi thêm một tin nữa: 【 Em không cần xin lỗi, không sao cả ^_^】

Thời gian khá vội, thư kí gửi tin nhắc nhở giám đốc bộ phận pháp lý đã xuất phát, Vương Nhất Bác liền vội vàng tắt điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ thích giám đốc bộ phận pháp lý nọ.

Thời điểm ông nội còn quản lý công ty, ông ta đã cắm rễ ở bộ phận pháp lý; bây giờ ông nội đã tạ thế, đem công ty giao cho Vương Nhất Bác quản lý, ông ta lại ỷ vào việc mình có thâm niên, không ngừng kéo bè kéo cánh, cản trở Vương Nhất Bác tiến về phía trước.

Lúc liên hoan, ông ta lại tự cho mình là trưởng bối, làm trò trước mặt toàn thể nhân viên, cứ liên tục rót hết ly này đến ly khác cho Vương Nhất Bác.

Trên đường về nhà, Vương Nhất Bác có chút choáng váng ấn ấn huyệt Thái Dương, cậu không thể nhớ được mình đã uống bao nhiêu rượu trắng lẫn rượu tây. Trong xe nồng nặc mùi rượu, nếu lúc này mà có cảnh sát đến kiểm tra, cho dù thấy thư ký rất tỉnh táo, nhưng vẫn muốn kiểm tra bằng cách thổi nồng độ cồn.

Cậu ấn cửa sổ xe xuống, gió lạnh bên ngoài thổi vào cũng dễ chịu hơn một chút, dường như rượu Mao Đài và Brandy trong máu cũng theo cửa sổ chảy ra.

Uống nhiều quá.

Chờ đến khi những tay chân tâm phúc của cậu ở trong bộ phận pháp lý có thể đảm đương được công việc, cậu sẽ đem toàn bộ chỗ Vodka này rót đầy bồn tắm, để cho lão vương bát đản đó uống một cách thống khoái.

Ô tô về đến trước cổng lớn, thư ký quay đầu lại hỏi cậu đi hẳn vào hay là dừng ở chỗ này.

Vương Nhất Bác nghe xong lại cúi đầu ngửi ngửi, đến cả vạt áo sơ mi cũng đầy mùi cồn.

"Dừng ở chỗ này đi."

Sau khi xuống xe, cậu cởi mấy nút áo, gió lạnh theo cổ áo tiến vào, nhưng hình như không có tác dụng giải rượu. Vương Nhất Bác ý thức được mình khó mà đi thẳng được, nhưng sau khi dậm chân tại chỗ hồi lâu, vẫn là chậm rãi đi về phía nhà mình.

Cậu bận rộn ở bên ngoài lâu như vậy, cũng không biết là mùi rượu có tan đi một chút nào không?

Cửa nhà mở ra, nhìn thấy Tiêu Chiến bị hơi rượu phả vào nhăn cả mũi, Vương Nhất Bác lắc đầu: Hoá ra không có tác dụng gì cả.

Nhưng cậu quá say, lúc đi vào còn quên mất ngưỡng cửa, chân lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã gục xuống mặt đất, cũng may được Tiêu Chiến đỡ.

Đây là lần đầu tiên hai người dựa gần nhau như vậy, trong lúc mê mang, dường như cậu nghe thấy Tiêu Chiến nhỏ giọng nói chuyện với mình.

"Hả?" Vương Nhất Bác vòng qua trước mặt Tiêu Chiến hỏi.

Âm thanh nhỏ bé tinh tế kia vẫn vang lên không ngừng, cậu dán sát vào một chút, cố gắng nghe cho rõ, "Cái gì cơ?"

Giằng co hồi lâu, mãi cho đến khi Tiêu Chiến có chút thất thố, hơi thở phả vào vành tai cậu, Vương Nhất Bác mới nhớ ra, Tiêu Chiến không nói được.

Cậu đã say đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Hơi thở mỏng manh kia cọ xát vào vành tai của mình đến phát ngứa, Vương Nhất Bác lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trong không khí, không hiểu sao lại khiến cho toàn thân cậu trở nên khô nóng.

"Thơm quá." Cậu lẩm bẩm nói.

Lỗ tai Tiêu Chiến thật sự rất thính, ngay lập tức liền cảm thấy thẹn thùng, cho rằng trên người mình có mùi gì đó khiến cho người khác không thích, cho nên vội vàng cúi đầu ngửi thử để xác nhận.

Đôi môi Vương Nhất Bác đột nhiên sán lại gần, hôn lên gáy anh.

Cứ tưởng rằng không cẩn thận nên chạm vào, cho nên Tiêu Chiến mới mẫn cảm né tránh, mãi cho đến khi thấy Vương Nhất Bác đuổi theo muốn hôn anh --- Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, sức lực trên tay cũng buông lỏng, suýt chút nữa thì anh đã hất Vương Nhất Bác ra rồi.

Vương Nhất Bác giật mình tỉnh lại một chút, sau khi xin lỗi thì lập tức lấy cái tay vẫn luôn đặt trên hông Tiêu Chiến ra, xấu hổ sờ sờ mũi. Cậu đứng bất động hồi lâu mới thốt ra một câu, ".... Thật xin lỗi."

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Anh đã ăn cơm chưa?"

Vương Nhất Bác muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ, lúc nói chuyện còn cảm thấy mùi rượu vẫn luẩn quẩn ngay trước mắt.

Tiêu Chiến không trả lời. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía bàn cơm, đồ ăn và nồi canh vẫn bày đầy trên bàn, thậm chí còn chưa động đũa.

"Sao vẫn còn đợi em à?" Vương Nhất Bác nhớ lại một chút, rõ ràng mình đã nói với anh ấy là tối nay không về nhà ăn cơm.

"Lần sau đừng chờ em nữa."

Cậu vịn vào cái tủ ở cửa ra vào, đầu váng mắt hoa, chậm rãi đi đến trước bàn ăn, lại vẫy vẫy tay gọi Tiêu Chiến đến ăn cơm.

Tiêu Chiến thận trọng đi tới ngồi xuống phía đối diện, hình như còn không dám giương mắt nhìn Vương Nhất Bác, cúi đầu múc cho cậu một bát canh.

Nếu phải uống thêm nữa thì thật sự muốn nôn ra mất.

Vương Nhất Bác xua tay từ chối lòng tốt của anh, im lặng chống cằm, nhìn vào cái người vốn không nên bị đói bụng bây giờ đang há cái miệng nhỏ ăn từng miếng cơm cũng nhỏ.

Cậu không nhìn chằm chằm còn đỡ, đằng này lại cứ nhìn thẳng tắp không chớp mắt, khiến cho Tiêu Chiến vốn đã bối rối lại càng thêm khẩn trương, chỉ dám ăn món ăn trước mặt, nhiều lúc còn nuốt cơm trắng.

Vương Nhất Bác thấy thế thì động tác tay cũng chậm lại, cầm lấy đũa, gắp đồ ăn khác trong mâm chất đầy lên bát của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vội vàng liếc nhìn cậu một cái, vươn ngón tay cái ra hiệu "Cảm ơn". Cậu lắc đầu, ý bảo anh không cần phải khách sáo như vậy.

Uống rượu xong khiến giọng nói của cậu trầm thấp hơn so với thường ngày, xen lẫn trong đó là chút say khướt khàn khàn, bởi vậy lại càng thêm gợi cảm:

"Thật xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa." Cậu xin lỗi lần nữa.

Đại khái cũng biết cậu đang nói đến việc gì, nhưng bất kể thế nào, Tiêu Chiến đều cảm thấy Vương Nhất Bác không cần hạ thấp tư thế xin lỗi mình, cho nên vội vàng lắc đầu, xua tay ra hiệu cho Vương Nhất Bác không cần nói như vậy.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, cho nên không ai nói chuyện nữa, bàn ăn lại trở nên an tĩnh như trước. Tiêu Chiến tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Trước đây dưới khoé miệng của anh ấy cũng có nốt ruồi sao?

Mấy tháng nay mình hình như chưa từng nhìn thấy. Vương Nhất Bác đỡ trán, dùng khả năng tư duy không rõ ràng lắm nhớ lại.

Phòng khách không phải có điều hoà sao? Không hiểu sao cậu lại cảm thấy xa lạ với nhà của chính mình, nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên lại cảm thấy rất nóng.

"Em về phòng đây."

Vương Nhất Bác đột ngột đứng lên, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Sợ cậu té ngã hoặc va đụng vào thứ gì đó, Tiêu Chiến cuống quýt đặt đũa xuống, muốn vươn tay đỡ lấy cậu. Nhưng Vương Nhất Bác lại chỉ lắc đầu, không cho anh tới gần.

Bàn tay Tiêu Chiến cương cứng giữa không trung, Vương Nhất Bác cự tuyệt khiến anh cảm thấy rất xấu hổ. Việc ăn nhờ ở đậu làm anh hốt hoảng, đứng ngồi không yên, sợ rằng một việc nhỏ cũng không giúp được, ngược lại còn khiến cậu gặp thêm rắc rối.

Nhận thấy chính mình có thể trở thành nguyên nhân gây ra tổn thương cho cái người mẫn cảm này, Vương Nhất Bác vốn đã đi tới cầu thang rồi lại dừng lại, muốn làm hoà hoãn bầu không khí, xoay đầu, nghĩ nghĩ một chút mới mở miệng nói: "Sáng ngày mai em muốn uống sữa đậu nành."

Tiêu Chiến ngẩn người, sự căng thẳng cũng dần dần biến mất. Thấy Vương Nhất Bác đang hướng về phía mình hất hất cằm, anh mới lộ ra một chút ý cười, vội vàng gật gật đầu.

---

P/s: Xin lỗi, đọc chap 2 mới biết fic này vẫn là niên hạ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co