ĂN ĐƯỜNG KHÔNG?
Đại Ninh, mùa xuân Đông Khải năm thứ tư, trước khi nước ấm phá băng, Tiêu Chiến đã quay về nhà.Trên phù điêu trước tường Tiêu phủ có một vết kiếm, sâu tới mức có thể thấy được đá gạch bên trong. Đây là vết kiếm mà Tiêu Chiến lưu lại bảy năm trước."Đương kim Hoàng thượng đã kế vị được mấy năm, đến nay vẫn chưa thể cầm quyền, người đi quá giới hạn trong triều không đếm xiết. Nếu con nguyện kế thừa ý chí phụ thân, vậy thì đáp ứng ngài ấy. Nếu không muốn, sau này cứ thay ông ngoại sửa lại nơi này là được."Tiêu Chiến rũ mi nhàn nhạt nhìn một đống sách cổ đã bị hư nát trên bàn, rõ ràng trong mắt chỉ là từng cuốn sách ố vàng, lại có thể cảm thấy như có một đôi mắt đỏ hồng phản chiếu bên trong, thanh âm của y có chút nghẹn ngào: "Con nguyện kế thừa ý chí phụ thân."Ông lão râu bạc nghe câu trả lời thẳng thắn như vậy, cũng chỉ biết thở dài. Hai cha con nhà này đều quá quật cường như nhau —— một tấm lòng son truyền thừa từ nhỏ, vĩnh viễn không thể hao mòn biến mất. Đã mang lòng trung, mãi mãi trung thành.Tiêu Chiến vòng qua bức tường, Hữu An đang đi trên hành lang dài tới đón y, vừa thấy y đã nói: "Tiểu nhân vừa dọn dẹp thấy một quyển sách ở chỗ phu nhân, tiểu nhân nghĩ đại nhân có lẽ dùng được thứ này."Vừa dứt lời liền cung kính phủng lên một cuốn sách thật dày.Ánh mắt Tiêu Chiến hơi hơi nhìn qua đã biết đây là Đại Ninh Luật Sơ. Y dồn mắt chăm chú nhìn vào Hữu An, từ từ mới nhớ ra người này là mẫu thân lưu lại bên cạnh y.Sao cũng được. Tiêu Chiến mang sách đi, y đi một chuyến này không phải để làm trái tâm nguyện di phụ, càng không phải để cãi lời di mẫu, tất nhiên, cũng không phải đến để làm đảo loạn cả tộc Tiêu thị.Y nguyện đáp ứng lời triệu kiến của Hoàng thượng, chẳng qua là muốn dùng phương thức được phụ thân tán đồng nhất —— để chết. Ưu lo của người khác, lo lắng của phụ mẫu trước khi mất, y đều sẽ không xúc phạm tới chúng.Chết một cái Tiêu Chiến, với thiên hạ này mà nói, cùng lắm chỉ là một hạt cát rơi xuống Hải Hà.Người trong cung phái thái giám đến, Tiêu Chiến nhận được một phong ý chỉ —— Tẩy sạch triều đình, thăm dò mục đích Hà Tây tiết độ sứ Vương Nhất Bác hồi kinh.Hai việc đều không phải là thứ có thể làm một sớm một chiều, nhưng trước mắt thì việc thăm dò kỹ càng Hà Tây tiết độ sứ Vương Nhất Bác mới là việc quan trọng nhất.Tộc Tiêu thị có căn rễ thâm hậu, từng nuôi dưỡng không ít tay trong ở mọi nơi, nhưng chỉ có thể tra xét thông tin bí mật, không thể đi giết người. Mấy người này vốn là sẽ được giao cho tộc trưởng kế tiếp của Tiêu thị, cũng là chủ soái hiện tại của Trung Ninh quân, Tiêu Đình. Nhưng hiện giờ lại giao vào tay Tiêu Chiến.Tiêu Chiến cũng hay đi lui tới với những người này ở Kim Tịch lâu, tại nơi này có cách xếp sách đặc biệt, người làm nội gián có thể đọc thứ tự sách để hiểu mệnh lệnh.Mệnh lệnh thứ nhất mà nội gián nhận được là —— Vương Nhất Bác.Ngoại ô kinh thành có rừng cây bạt ngàn, vào lúc mặt trời sắp lặn, phong cảnh xanh ngắt này lại được dát lên một tầng vàng kim. Chạy băng qua rừng rậm, đàn ngựa cúi cổ tung vó chạy, người mặc giáp đen giục cương băng xuyên qua rừng thẳm, đạp lên cỏ xanh.Nội gián cuối cùng bị đàn ngựa này bao vây bắt giữ, vài sát tử tách biệt nhau đứng thủ thế, không bị ánh đao sáng như mặt trời của đàn ngựa này đe dọa, thậm chí còn hiện ra bộ dáng đập nồi dìm thuyền.Người dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, nhấc mũ sắt lên. Là một gương mặt mà họa sư tài ba nhất cũng không thể vẽ được, rõ ràng là mỹ lệ xinh đẹp không ai bì, lại có ánh mắt đầy sát khí, dù là ai cũng sẽ không dám khinh thường, đối đãi với người này như nữ tử."Là sát tử của ai." Vương Nhất Bác động lông mi dài, "Cũng có vài phần can đảm đấy."Hắn lại nói tiếp: "Trước đó cũng có nhiều tên sát tử, nhưng chúng ta còn chưa tạo trận vây bắt thì đã tè ra quần. Hôm nay có các ngươi tới đây, cũng khá thú vị đó."Có người đang chờ lệnh bảo: "Đô đốc, cho chúng ta ra trận. Lũ này nhìn có vẻ đánh đã tay lắm!"Theo lệ thường, nhóm sát tử này lẽ ra đã tự sát từ lúc bị phát hiện, nhưng đây là mệnh lệnh đầu tiên của chủ tử mới, bọn họ còn chưa tìm hiểu ra được bí mật nào, vậy nên không muốn hổ thẹn và không cam lòng, khuất nhục chết đi.Vậy thì không bằng cứ đánh một trận với đám quân Hà Tây này rồi chết, ít nhất là sau đó chủ tử biết được, có thể đánh giá xem những kẻ ở Hà Tây này mạnh bao nhiêu, cũng coi như là chết có ý nghĩa.Mắt thấy sắp bùng lên chiến hỏa, lưỡi đao trong tay người đều âm thầm ra khỏi vỏ, nhưng sau đó lại thấy một tên lính mặc giáp nhẹ ở bên chân Vương Nhất Bác thì thầm vài câu, Vương Nhất Bác liền phất tay, ý bảo thủ hạ cất đao đi."Bổn đốc còn tưởng là sát tử nhà ai, hóa ra là y, hèn gì can đảm như vậy."Nói xong, Vương Nhất Bác lại hơi hơi nghiêng đầu hỏi: "Người thả ta ra và ngăn trở truy binh ở Kim Châu cũng là y?"Người lính giáp nhẹ gật đầu một cái quả quyết. Vương Nhất Bác lộ ra vẻ mặt quả nhiên bên ngoài, trong lòng lại phát ra tiếng cười, ngay cả sát khí trong ánh mắt cũng bị loãng đi. Dù là có thương tâm, nhưng cũng không giấu được vui sướng nơi lông mày.Tiêu Chiến, ai ngờ ngươi cũng hồi kinh. Ta muốn gặp ngươi, muốn từ rất lâu.Người dẫn đầu thay đổi chủ ý, chư tướng không dám tùy tiện đoán mò, đặc biệt là vị Đô đốc có tiếng xuất kỳ bất ý (*) này. Vị Đô đốc này buồn vui vô cớ tới mức nào hả? Là cái kiểu đang trò chuyện cười nói vui vẻ thì có thể lấy đao đâm thọc vào tim người khác, trong lúc lửa giận ngút trời cũng có thể bình tĩnh thăng chức cho thuộc hạ có thể trọng dụng.(*)
Xuất kỳ bất ý: Đánh cờ tùy tiện theo tình huống, ra chiêu không đoán trước được.Cho nên, ngay khi Vương Nhất Bác nói ra câu "Bắt sống." chư tướng cũng chưa hề kinh ngạc.Lại sau đó nữa, Vương Nhất Bác chỉ vào sát tử đứng đầu nói: "Tối nay ngươi trở về thành nói với chủ tử nhà ngươi, Hà Tây tiết độ sứ Vương Nhất Bác nhớ y đã lâu."Chư tướng suýt nữa té ngựa.Rồi sau đó, chỉ vào sát tử đứng thứ hai nói: "Bảo chủ tử nhà ngươi, Hà Tây tiết độ sứ đi quá vội, sắp phải hành quân nên không có mang theo giấy bút viết một lá thư tương tư, đành tạm nhờ người của y gửi tâm ý."Từng chư tướng âm thầm nâng tay khép lại cằm.Nhóm sát tử cũng cứng đờ, còn chưa nhận ra mình đang hoảng sợ tột cùng.Vương Nhất Bác cũng không có kiên nhẫn nói nhiều, chỉ nói một câu đơn giản: "Nói cho Tiêu Chiến, ta nhớ thương y đã lâu."Vẫn không có ai trả lời hắn, Vương Nhất Bác liền mất nhẫn nại, lập tức phóng một cây đao trong tay. Một sát tử bị lưỡi đao đâm xuyên cổ, máu bắn ra dính đầy lên một người đồng đội của mình.Vào đêm đó, khi Tiêu Chiến nghe lời báo cáo này dưới ánh nến mập mờ, sắc mặt của y vẫn không thay đổi, chỉ là không nói câu nào.Hữu An lại vô cùng tức giận: "Đại nhân, không phải hắn đang làm nhục ngài sao!"Tiêu Chiến không mặn không nhạt nói: "Tên Hà Tây tiết độ sứ này có vẻ không hề câu nệ tiểu tiết." Chỉ là phép khích tướng, hay là chiêu quấy nhiễu nhân tâm thôi.Hữu An lĩnh ngộ, rồi lại hỏi: "Vẫn còn vài sát tử đại nhân phái ra bị giam giữ, phải làm sao đây?"Tiêu Chiến hơi hơi ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn cô độc, ánh mắt thanh lãnh, khiến người khác không tài nào đoán ra được.Mọi âm thanh đều bị phai đi, bóng đêm nồng đậm như mực tàu. Vương Nhất Bác ngụy trang thành sát tử thả người phóng qua tường Tiêu phủ, nhẹ nhàng đáp xuống một cây chuối còn chưa lớn hẳn ở phía Tây sân sau. Hắn học ám hiệu khi báo cáo lại của sát tử, gõ vang cửa sổ phòng."Thuộc hạ có chuyện quan trọng, không tiện tới Kim Tịch lâu để báo cáo."Lời vừa dứt, cửa sổ phòng nhanh chóng mở ra, ánh sáng mờ nhạt của một căn phòng hắt lên Vương Nhất Bác, đột nhiên có một khuôn mặt lạnh lùng nhập vào mắt hắn. Tiêu Chiến rũ mi che mắt sáng, xong lại chợt vén lên hàng mi dài, ánh mắt như mũi tên vừa ra khỏi cung.Trong lúc hoảng hốt, Vương Nhất Bác bỗng bắt được một tia sát ý vô cùng mãnh liệt. Hắn giật mình trong lòng, chẳng lẽ tên sát tử kia nói sai, nhưng lại nghe Tiêu Chiến nói: "Có chuyện gì quan trọng?"Vương Nhất Bác không kịp suy nghĩ thêm về sát ý khi nãy, lập tức đáp: "Đã tra xét được kỹ càng về người ngài phân phó tra xét."Tiêu Chiến tựa người vào cửa sổ, nhàn nhạt hỏi: "Là ai?"Vương Nhất Bác ổn định giọng điệu, nói: "Là người ngài đã nương tay thả ra ở Động Sơn đình mười năm trước."Giọng nói tán ra trong bóng đêm dày đặc, cứ như chậm rãi trôi theo sông đêm đổ ra biển, tiếng nước róc rách chảy thẳng vào đáy lòng. Trái tim vang lên một tiếng tí tách rơi xuống vũng nước đọng, khiến cho hồi ức nổi gợn sóng, đánh mở ra nỗi lòng."Ngươi ——"Ánh mắt Tiêu Chiến quét sơ qua người đang giả làm sát tử trước mặt, khuôn mặt căng chặt, một đôi mắt phượng dài đen trắng phân rõ. Y nhấp môi, đầu lưỡi uốn một cái thay đổi câu nói ra: "Ngươi lui ra đi."Vương Nhất Bác lập tức ù tai, cảm thấy âm thanh đã đi qua màng nhĩ nhưng không rõ, đầu óc nhất thời ngớ ra. Ý y là sao? Là đã quên hắn sao?Hắn là nhi tử của nghịch thần Sơn Nam đạo, là tội phạm chạy trốn bị truy nã trên toàn Đại Ninh! Tiêu Chiến thả hắn đi, vậy mà... vậy mà lại quên hắn?!Như một cái cọc gỗ đóng xuống tại chỗ, đồng tử Vương Nhất Bác có ánh sáng khuếch tán, trên mặt hình như có chút u oán, lại có chút buồn bã.Tiêu Chiến lại cho là hắn đóng cọc ở đây là vì còn có chuyện, mới nói: "Còn có việc gì à?"Nghe tiếng hoàn hồn, môi lưỡi Vương Nhất Bác khô rát, phải qua một lúc mới trả lời: "Thuộc hạ cáo lui..." Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nhịn xuống được mà nói thêm một câu: "Ngươi... Chủ tử... nhớ giữ sức khỏe."Vốn muốn hỏi, ngươi có khỏe không? Nhưng bởi vì đang ngụy trang mà phải cứng nhắc sửa miệng, rồi sau đó khom người lui đi.Tiêu Chiến nghe vậy thì hai mắt nhìn thẳng, trong vô thức mấp máy môi. Y chưa dám chắc chắn người trước mặt y chính là thiếu niên lã chã huyết lệ ở Động Sơn đình, nhưng y biết rõ người này không phải là sát tử của y.Người này mạo hiểm tới đây, chỉ là muốn nói một câu nhớ giữ sức khỏe?Vốn còn định đang tra xét xem người này tới làm gì, lại không ngờ hắn thật sự chỉ là tới nói một câu giữ sức khỏe, rồi mất biến.Tiêu Chiến đứng lặng trước cửa sổ hồi lâu, nỗi lòng bay loạn không kiềm lại được. Hóa ra cũng có một người quan tâm hỏi y khỏe không, mà không phải là dò hỏi y có từ bỏ không, có khổ hận không.Bỗng nhiên có một trận gió đêm quét vào cửa sổ, Tiêu Chiến sặc một ngụm gió, lập tức run rẩy ho lên. Đang lúc y cúi đầu che miệng để ho, phía trước cửa sổ bỗng tối sầm lại, một bàn tay duỗi đến, lòng bàn tay lại đang để một viên đường mật hoa lê."Gần đây trời hơi lạnh."Nguyên một đường, Vương Nhất Bác cưỡi ngựa một nắng hai sương, uống một bụng gió, trên đường có một gia đình bán đường mật hoa lê nên tiện tay mua, tới giờ vẫn chưa ăn. Hôm nay giục ngựa bị khàn giọng mới nhớ tới để ăn, vậy nên mang theo một bọc nhỏ trong người.Mặt Tiêu Chiến âm thầm thấm đọng lại khí lạnh. Nãy giờ y chưa hề cảm nhận được người này đến gần, dù vậy y vẫn rũ mi nhìn viên đường mật hoa lê trên tay đối phương.Thân phận của đối phương, y đã có thể xác định. Nếu không phải là vị Hà Tây tiết độ sứ kia đích thân tới, chỉ sợ không ai có thể quay lại mà không một tiếng động như vậy."Không độc." Vương Nhất Bác bỏ một viên vào miệng, lại nhích sát về phía y một chút, "Thứ này rất có tác dụng giải khát giảm ho khan."Rõ ràng hắn chỉ để lộ ra một đôi mắt, trước mắt Tiêu Chiến lại hiện ra một khuôn mặt thiếu niên phóng túng vô cùng. Hắn tới dò hỏi tin tức, hay là tới tâm tình với mình qua cửa sổ vậy? Cũng hợp với tính cách của hắn lắm, có vài phần khí phách phóng túng của thiếu niên.Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn không nhận viên đường đó, mà chỉ nhíu mày nói: "Khuya rồi."Sau đó lập tức duỗi tay đóng cửa.Y thấy bóng người trước cửa sổ đứng một hồi lâu mới rời đi, còn y thì chờ yên tĩnh một lát rồi mới mở, phía trên bệ cửa rõ ràng là một bịch đường mật hoa lê.Tiêu Chiến nhìn chăm chú bịch đường đó một hồi, có vẻ kinh thành cũng không phải chỉ là một cái lồng giam vây chết, khiến y khổ sở bất kham. Không biết thiếu niên lang họ Vương kia bây giờ trông thế nào? Y không nhịn được mà muốn gặp người nọ một lần.Lợi dụng đêm đi, lợi dụng đêm về. Sát tử bị giam giữ ở Vương Môn thấy Vương Nhất Bác bình yên trở về, vô cùng kinh hãi. Ám hiệu gã dạy cho Vương Nhất Bác rõ ràng là báo cho chủ tử cần phải giết người này, tại sao người này vẫn bình yên vô sự trở về?
[Hết phiên ngoại 1]