Truyen3h.Co

Bkpp Thanh Xuan Khong Hoi Tiec

Vì cái miệng của Dương Tùng, mọi người đổ dồn ánh mắt vào Lâm Y Khải, nhưng chỉ là phản xạ có điều kiện, không ai để ý nhiều. Mọi người đều nghĩ Dương Tùng khua môi múa mép với Lâm Y Khải.

Một bạn nam ghi tên một bạn nam khác lên bài kiểm tra làm gì, nếu Lâm Y Khải là bạn nữ thì mới có chuyện để nói.

Giáo viên răn Dương Tùng một phen, cũng không nghĩ ngợi mấy vì cho là cậu ta đùa dai.

Dương Tùng viết ra giấy hỏi Lâm Y Khải có chuyện gì.

Lâm Y Khải siết cây bút lạnh lẽo, cậu cúi đầu cực thấp, tóc mái phủ xuống che đi đôi mắt, không để ai trông thấy cảm xúc của mình.

Mã Quần Diệu không ngoảnh đầu lấy một cái, ngay cả lòng tò mò mà anh còn không có, không gì đả động đến được.

Lâm Y Khải nhíu chặt lông mày, mặt mày tăm tối.

Dương Tùng cảm thấy hơi kinh hãi khi thấy bộ dạng bất định này của cậu, cậu ta hối hận tát mình một cái, bộ mỗi mày có miệng hả!

Lúc tan tiết, Dương Tùng nhìn ngó Lâm Y Khải cả buổi, cậu ta hắng giọng nói nhỏ: "Người anh em có chuyện gì vậy, tôi thấy ông viết tên Mã Quần Diệu, suýt thì sợ vãi tè."

Lâm Y Khải cười gằn: "Còn không phải tại ông lải nhải bên tai tôi."

"Lỗi của tôi lỗi của tôi."

Dương Tùng rụt cổ, cợt nhả nói: "Có điều tôi nói thật, ông viết bừa ba chữ Mã Quần Diệu mà viết đẹp thế, không giống nét chữ gà bới như bình thường, nếu ông là nữ tôi còn nghĩ ông thầm mến lớp trưởng, lén luyện viết tên người ta."

Cục tẩy trong tay Lâm Y Khải rơi xuống đất, cậu vuốt tóc mấy lần, giơ chân đá cẳng chân Dương Tùng: "Cút."

Dương Tùng ôm chân rưng lệ: "Mẹ nó lại làm sao nữa?"

Lâm Y Khải im lìm.

Dương Tùng còn định ăn vạ thêm thì bạn gái gọi tới, sự chú ý của cậu ta bị di dời, bỏ lại một câu "tôi đi trước" rồi chạy ra khỏi lớp.

Lâm Y Khải nhặt cục tẩy lên, đang thổi bụi dính trên nó thì Mã Quần Diệu gửi tin nhắn đến.

– Lâm Y Khải?

Lâm Y Khải gõ chữ rồi xóa đi xóa lại hồi lâu, rốt cuộc hồi âm hai chữ.

– Tớ đây.

Chẳng mấy chốc, Mã Quần Diệu gửi tin đến.

– Sao không trả lời tin nhắn?

Lần này Lâm Y Khải còn rề rà hơn, năm phút sau mới đáp.

– Trong giờ tớ đang làm bài, định tan học mới trả lời cậu.

Lâm Y Khải gửi thêm một tin nữa.

– Sau này môn Toán của tớ trông cậy cả vào lớp trưởng.

Mã Quần Diệu không hồi âm.

Lâm Y Khải gục đầu xuống bàn như quả cà, Mã Quần Diệu không hỏi gì về vụ việc lúc làm bài kiểm tra.

Người ta thật sự không để ý chút nào.

Lâm Y Khải rất ủ rũ, nhưng nghĩ anh đã đồng ý dạy kèm thì tâm trạng lại tốt lên.

Thỏa thuận dạy kèm xong xuôi rồi, còn cần quyết định thời gian cụ thể, Mã Quần Diệu để Lâm Y Khải quyết định, cậu cân nhắc lúc lâu, xếp buổi học đầu tiên vào tối thứ sáu.

Tối đó chừng sáu giờ rưỡi, Lâm Y Khải đang rửa nho dưới bếp thì tiếng chuông cửa vang lên. Lâm Y Khải vội đặt cái chén thủy tinh lên bàn, chỗ nào cũng có vết nước, vòi quên tắt, khăn lau thì bất cẩn để rơi xuống đất, cậu còn giẫm lên nó.

Luống cuống tay chân xong, Lâm Y Khải hít sâu một hơi, bước ra cửa như đi hành quân, nhịp thở bất giác gấp gáp, cậu giả vờ lơ đãng hỏi: "Ai đó?"

Ngoài cửa có giọng nói trầm trầm đáp: "Tôi."

Lâm Y Khải cứ nghĩ Mã Quần Diệu sẽ tự giới thiệu như rập khuôn, không ngờ đến câu trả lời này, cậu cảm thấy gần gũi hơn hẳn.

Đây là một khởi đầu rất tốt.

Lâm Y Khải mở cửa, nhìn lướt qua mặt đất: "Là lớp trưởng à."

Mã Quần Diệu không nói gì.

Lâm Y Khải lấy dép lê mình đã chuẩn bị ra: "Dép mới mua đấy, số 42, cậu mang thử xem có vừa không."

Mã Quần Diệu bước vào cửa, cơ thể tỏa ra sự oi bức vì đi đường, Lâm Y Khải nhìn anh để cặp lên trên tủ giày, khom người thay dép, đường nét tấm lưng dưới bộ đồng phục càng thêm rõ ràng và nổi bật.

"Vừa không?"

Mã Quần Diệu cởi giày ra để một bên: "Vừa."

Ngửi thấy mùi mồ hôi của anh, miệng lưỡi Lâm Y Khải khô rang: "Tớ thuê nhà ở một mình, cậu cứ tự nhiên."

Dứt lời cậu đóng cửa lại, đi vào phòng khách, chỉ tay ra ban công: "Đứng ở đó có thể thấy trường khoa học kỹ thuật."

Mã Quần Diệu cầm cặp vào phòng khách, nhìn theo hướng cậu chỉ.

Lâm Y Khải gãi gãi đầu: "Tớ mở điều hòa 28 độ, cậu thấy được chứ?"

Mã Quần Diệu nhìn những đĩa trái cây được cắt gọt khéo léo trên bàn trà, còn có quả hạch, kẹo, hoa quả, xếp đầy bàn.

Lâm Y Khải nhìn theo tầm mắt của anh, khuôn mặt cậu nóng lên đầy lúng túng: "Bình thường tớ thích ăn vặt ở nhà, lớp trưởng muốn ăn gì thì cứ lấy nhé, không cần khách khí với tớ."

Điện thoại Mã Quần Diệu đổ chuông, anh cúi đầu gõ gõ gì đấy: "Người nhà biết cậu học kèm không?"

"Tớ có nói rồi, ba mẹ tớ nghe nói là cậu thì yên tâm lắm." Lâm Y Khải mỉm cười: "Lớp trưởng có uy tín với được hội phụ huynh đánh giá cao lắm."

Mã Quần Diệu nhướng mày.

Lâm Y Khải bị anh nhìn cười không nổi nữa: "Cậu ngồi đi, tớ đi lấy toan mai thang* cho cậu rồi chúng ta bàn về việc dạy kèm."

(*) Đồ uống được làm từ mận hun khói, đường đá và các thành phần khác.

Không lâu sau đó, Lâm Y Khải bưng ly nước ngồi xuống bàn: "Lớp trưởng sắp xếp cách dạy phụ đạo cho người khác như thế nào?"

Mã Quần Diệu đặt điện thoại xuống: "Mỗi người mỗi cách khác nhau."

"Vậy thì tớ nói một chút về tình hình của tớ." Lâm Y Khải nhìn ly nước: "Ba tớ mời gia sư dạy cả tuần, mỗi ngày hai tiết."

Dối trá cả, thật ra chỉ học mỗi ngày chủ nhật.

Mã Quần Diệu nhíu mày: "Cả tuần?"

"Đúng vậy." Lâm Y Khải tì tay vào ly: "Như học sinh ngoại trú chúng ta, lớp 11 không bắt buộc phải học tiết tự học buổi tối, lên lớp 12 mới có hai tiết, cậu có thể tan học cùng giờ với tớ, đến thẳng đây dạy kèm cho tớ, chỗ tớ có dì nấu ăn, cậu không cần phải lo cơm tối."

Mã Quần Diệu im lặng nhìn cậu.

Lâm Y Khải chột dạ căng thẳng, cậu hắng giọng một cái: "Đó chỉ là tham khảo thôi, chủ yếu vẫn là xem tình hình bên cậu, bên tớ thì sao cũng được."

Mã Quần Diệu vẫn giữ ánh mắt đó, mang vẻ thâm sâu khó dò.

"Cuối tuần thì sao?" Lâm Y Khải rũ mi, uống một hớp nước, cậu liếm môi: "Tối thứ sáu và buổi sáng hoặc chiều ngày chủ nhật."

Mã Quần Diệu từ tốn đáp: "Thứ bảy và chủ nhật bảy giờ đến mười giờ, có tình huống gì bất ngờ sẽ thông báo cho đối phương biết sớm."

Hô hấp Lâm Y Khải đột ngột ngưng lại, ngón tay giữ ly của cậu run lẩy bẩy: "Được."

"Chuyện dạy kèm này, lúc nào muốn dừng thì cậu quyết định, nếu áp lực lớn quá cậu không thu xếp thời gian được thì không cần dạy kèm cho tớ nữa." Cậu cố gắng đè nén tâm trạng hưng phấn: "Đương nhiên nếu lớp trưởng vẫn kèm tớ đến khi thi đại học thì không thể tốt hơn, học giỏi giống như cậu..."

Mã Quần Diệu đột nhiên cắt ngang: "Học giỏi sẽ bị đem ra bàn tán rất nhiều."

Bầu không khí bỗng trở nên kì lạ.

Lâm Y Khải mím đôi môi trắng bệch, hầu kết bất an lăn lên xuống, một hồi sau cậu nhắm mắt lại, trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Tớ không quen những người đó, mặc kệ họ, tớ tin lớp trưởng nhất."

Mã Quần Diệu dựa lưng vào thành ghế, chắp hai chân dài lại: "Cậu kém phần nào của môn toán?"

Cơ thể căng thẳng của Lâm Y Khải được thả lỏng: "Kém hết."

Mã Quần Diệu: "..."

Trong vài phút ngắn ngủi hai người không nói gì.

Sự u ám và lo lắng trong lòng Lâm Y Khải không thể kìm nén được nữa, cậu vô thức đưa tay vén tóc mái, vuốt những sợi tóc lên, cậu nhíu mày giơ tay chống đầu. Trên trán lành lạnh, Lâm Y Khải lập tức bừng tỉnh, vội vàng buông tóc mái xuống.

Xuống phòng y tế là chỉ để Mã Quần Diệu nhìn mình, vì cậu nghi ngờ là dù làm bạn cùng lớp hai năm, đối phương vốn chẳng hề biết mình trông ra sao, chưa từng nhìn mình kĩ càng lần nào.

Lâm Y Khải chỉ mong Mã Quần Diệu có thể thấy cặn kẽ bề ngoài của mình, cậu không dám ló mặt nói chuyện với anh, chẳng còn những lọn tóc mái che chắn, những gì chất chứa trong mắt sẽ bị nhìn thấu.

Như thế không có cảm giác an toàn chút nào.

Lâm Y Khải nghĩ, trừ khi một ngày nào đó Mã Quần Diệu cũng thích mình, ở bên cạnh cậu, cậu mới có thể cắt tóc mái, buộc lên để lộ toàn bộ vầng trán cũng được.

Đồng hồ treo tường kêu tíc tắc.

Lâm Y Khải hất hất tóc mái: "Lớp trưởng, bảy giờ rồi, giảng đề chưa?"

"Trước tiên chưa giảng."

Mã Quần Diệu kéo dây kéo cặp, lấy một cái máy tính bảng và sách luyện tập ra: "Cậu lựa ra hết đề hình có trong trang một đến trang mười đi."

Lâm Y Khải nhìn đôi bàn tay trước mắt mình, khớp xương hiện rõ, sạch sẽ và có vết chai, không chỉ có ở chỗ cầm bút mà lòng bàn tay cũng có. Lâm Y Khải cầm máy lựa đề hình, Mã Quần Diệu thì lật xem sách ngoại khóa, căn phòng vô cùng yên tĩnh.

Gần hai mươi phút sau, Lâm Y Khải đưa máy qua cho Mã Quần Diệu: "Lớp trưởng, tớ lựa xong rồi."

Mã Quần Diệu khép sách lại, cầm máy lướt nhanh rồi lật sách kiểm tra.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Y Khải chịu đựng cảm giác bứt rứt chưa từng có, cậu uống hết ly nước rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Lâm Y Khải mới tạt nước lên mặt thì nghe tiếng nói từ phòng khách: "Lại đây."

Hai chữ ấy khiến người ta phải tuân theo như có phép vậy, Lâm Y Khải lau mặt lung tung rồi quay về.

Mã Quần Diệu chỉ ngòi bút vào một bài: "Sót rồi."

"Đó là bài hình sao?" Vừa rồi Lâm Y Khải luống cuống chạy tới, bây giờ cậu nói chuyện kèm theo tiếng thở khẽ, hơi thở ngòn ngọt: "Tớ làm tốt hơn so với tớ nghĩ rồi."

Mã Quần Diệu lật ba trang tiếp, lại chỉ một bài bị sót.

Lâm Y Khải chớp đôi mi ướt: "Hai bài à... Cũng được."

Mã Quần Diệu đặt bút xuống sách: "Mười trang này không có bao nhiêu bài hình."

Lâm Y Khải: "..."

Bên góc sách luyện tập bỗng có vết nước, Mã Quần Diệu nghiêng đầu nhìn.

Lâm Y Khải lúng túng ngồi thẳng dậy, tóc mái ướt nước dính vào trán, giữa đôi lông mày không có tóc che, để lộ nốt ruồi chu sa ở mi tâm, da trắng nốt ruồi hồng, nổi bật lên động lòng người.

Mũi Lâm Y Khải hơi ngứa, cậu nghiêng người về trước hắt hơi một cái, một giọt nước nhỏ xuống từ cuối sợi tóc, nước miếng văng trúng mu bàn tay Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu dừng lại, đưa cuốn sách cho cậu: "Trước tiên cậu giải những bài tôi khoanh ở trang một, hai, năm và bảy đi."

Lâm Y Khải dụi dụi mũi: "Gì cơ?"

Mã Quần Diệu hời hợt lặp lại.

Lâm Y Khải nhìn bài được khoanh ở trang đầu: "Tớ không biết giải bài này."

Hai hàng lông mày của Mã Quần Diệu nhíu chặt vào nhau.

"Không biết thật." Lâm Y Khải nói: "Hàm số khó quá."

Mã Quần Diệu nhìn cậu: "Bài này là kiến thức của học kỳ trước."

Lâm Y Khải cúi thấp đầu: "Tớ quên rồi."

Mày Mã Quần Diệu càng nhíu chặt: "Cậu làm được bài nào thì làm."

Lâm Y Khải trố mắt đứng hình, chắc là cậu nghe nhầm rồi, nếu không thì tại sao lại thấy giọng anh có vẻ bó tay chứ.

Trong bốn bài Lâm Y Khải làm đúng một bài, mà cách trình bày còn lung tung, cho thấy suy nghĩ của cậu không mạch lạc, ăn may chiếm hơn một nửa, lần sau mà có dạng bài tương tự chắc chắn cậu sẽ không giải ra.

Mã Quần Diệu vừa nói vừa vẽ: "Áp dụng một công thức là được rồi, mà cậu dùng một đống, những chỗ này là không cần thiết."

"Bình thường tớ không thể nhớ công thức được." Lâm Y Khải vô thức bác lại: "Học thuộc lòng không hiệu quả."

Mã Quần Diệu ngước mắt lên: "Tôi không muốn cậu học thuộc lòng."

"Công thức nên được hiểu và lật ngược lại, giải một số bài tập trọng tâm, linh hoạt lên, tăng cường trí nhớ."

Lâm Y Khải nhìn hàng lông mi dài của anh: "Lớp trưởng, tớ có phải là người kém nhất trong số những người mà cậu đã phụ đạo không?"

Mã Quần Diệu đang viết cách giải chính xác đáp: "Giỏi lơ đãng nhất."

Lâm Y Khải: "..."

Mã Quần Diệu ghi xong rồi hỏi: "Nhìn có thể hiểu từng bước không?"

Lâm Y Khải gật đầu.

"Nhìn hiểu thôi chưa đủ, còn phải tự đặt câu hỏi, vì sao phải giải như vậy."

Mã Quần Diệu đóng nắp bút: "Cùng một đáp án nhưng cách giải của tôi có thể đạt điểm cao hơn so với của cậu, lại còn tiết kiệm rất nhiều thời gian, cậu tự hiểu."

Đến khi Lâm Y Khải hiểu gần như tường tận rồi, Mã Quần Diệu giảng cho cậu những bài cậu không biết.

Lâm Y Khải xách ghế tựa đến, ngậm viên kẹo trong miệng, một bên má phồng ra, hơi thở của cậu tràn ngập vị ngọt của táo, vừa hé miệng thì hương thơm lan tỏa ra ngoài.

Mã Quần Diệu giảng từng bài rất chậm, thỉnh thoảng ngắt quãng một hai giây, sau đó giảng tiếp, anh đột nhiên tì mạnh cây bút lên giấy nháp.

Lâm Y Khải thấy anh bỗng nổi nóng thì không khỏi bối rối: "Lớp trưởng?"

Mã Quần Diệu bạnh cằm, có vẻ thiếu kiên nhẫn: "Sau này lúc tôi giảng đừng ăn kẹo nữa."

Khuôn mặt Lâm Y Khải lớ ngớ.

Mã Quần Diệu thì không: "Sẽ ảnh hưởng tới tôi."

Lâm Y Khải hơi run, đang chê tiếng cậu ngậm kẹo gây phiền sao? Cậu bèn cắn nát kẹo rộp rộp.

"Sau này tớ không ăn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co