Bl Edit C201 C400 Turning Vong Xoay Cua Van Menh
"Gakane! Ra ngoài đi! Đã đến giờ đổi ca rồi!"
Trước khi cậu kịp nói xong, sự xuất hiện đột ngột của anh em Eldore đã cắt ngắn cuộc trò chuyện giữa Yuder và Gakane.
"À, Yuder tỉnh rồi. Bây giờ cậu thấy khỏe hơn chưa?"
"Cơ thể của cậu thế nào?"
"Tôi ổn, cảm ơn."
"Ổn ư? Cậu còn lâu mới ổn."
Sau câu trả lời của Yuder, Lusan càu nhàu, và anh em nhà Eldore cũng đồng tình hưởng ứng. Có vẻ như lời đề nghị mà cậu định đưa ra với Gakane sẽ phải hoãn lại.
"Đợi đã, đợi một lát. Yuder đang định nói điều gì đó. Hãy để cậu ấy nói đã, rồi chúng ta có thể đi."
“Cậu ấy định nói gì thế?”
Tuy nhiên, Gakane vẫn kiên trì. Anh em nhà Eldore tỏ ra thích thú với lời càu nhàu, cậu lẩm bẩm một cách vất vả, gánh lấy sức nặng của hai anh em đang treo trên tay mình. Yuder cảm thấy bối rối khi cảm nhận được những ánh mắt xung quanh căn phòng đang hướng về mình.
“Tôi đang định hỏi Gakane liệu cậu ấy có cân nhắc hợp tác với tôi sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này không.”
"Làm việc? Công việc gì?"
"Tại sao lời đề nghị chỉ dành cho Gakane?"
"Cho... cho tôi?"
Giọng nói ồn ào của anh em nhà Eldore và Gakane choáng váng tràn ngập căn phòng. Không thể chịu đựng được những câu hỏi dai dẳng từ anh em Eldore, Yuder cuối cùng đã tiết lộ bí mật của mình, quyền bổ nhiệm trợ lý do Kishiar trao cho cậu.
'Không sao cả. Mìnhcó thể tin tưởng mọi người trong phòng này.”
Cậu vẫn chưa sử dụng bất kỳ lựa chọn nào trong số quyền. Theo lệnh của Yuder, họ sẽ làm việc cùng nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể bỏ qua nhiệm vụ và huấn luyện Kỵ binh thường xuyên của mình. Các thành viên im lặng khi nghe điều này.
"Vậy... điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể được bổ nhiệm miễn là chúng tôi ở dưới cấp Phó Chỉ huy?"
"Đúng vậy."
"Cái gì? Vậy thì chúng tôi cũng muốn làm điều đó. Bao gồm chúng tôi!"
"Nhưng anh vừa nghe cậu ấy nói. Đó sẽ không phải là một chuyến đi vui vẻ. Hiện tại, cậu ấy đang xem xét việc thu thập thông tin cho Kỵ binh, nhưng chúng ta cũng có thể sẽ làm những việc khác."
"Thậm chí còn tốt hơn! Thu thập thông tin nghe có vẻ hay đấy! Chúng tôi mạnh hơn Gakane, vì vậy hãy bao gồm cả chúng tôi nữa!"
Với một tiếng hét lớn, thứ gì đó dưới gầm giường bắt đầu rung chuyển. Yuder nghe thấy tiếng thì thầm buồn bã từ Gakane, người đang cười ngượng nghịu bên cạnh cậu.
“Tôi thừa nhận là tôi chưa thắng trận nào, nhưng nghe cậu nói thế thì đau lòng quá, Hinn…”
“Không ai không đánh giá thấp chúng tôi khi nhìn thấy vẻ ngoài của chúng tôi. Chúng tôi không phải là Phó chỉ huy cũng không phải Chỉ huy, nhưng có năng lực cao, được chính Chỉ huy thừa nhận. Chúng tôi có thể làm mọi việc mà không bỏ lỡ việc huấn luyện, và chúng tôi đầy tràn nhiệt tình. Không phải chúng tôi vừa vặn sao? Còn ai khác có thể phù hợp hơn?"
Nghe tiếng phản đối của anh em nhà Eldore, Yuder bắt đầu cảm thấy bị lung lay bởi những lập luận của họ.
“Họ không sai.”
Sự nhiệt tình là quan trọng, bất kể nhiệm vụ là gì. Sẽ tốt hơn nếu có một người biết rõ về Yuder và muốn làm việc với cậu, thay vì ép buộc một người không muốn làm điều đó.
"Được rồi. Nếu các anh kiên quyết như vậy, tôi sẽ cân nhắc. Trước tiên hãy xem anh thực hiện nhiệm vụ ở phía tây tốt như thế nào."
"Tuyệt vời!"
Anh em nhà Eldore có vẻ hài lòng với điều kiện giống như Gakane.
"Gakane, còn cậu thì sao?"
Khi cậu quay đầu về phía Gakane, cậu nghe thấy một giọng nói đầy ấm áp, sau một lúc im lặng.
"Tôi cũng tham gia, nghe hay đấy."
Gakane trở lại, niềm đam mê của cậu ấy không thể so sánh được với trước đây. Yuder im lặng chấp nhận sự đụng chạm của Linh mục Lusan để tháo băng che mắt cậu, trong khi lắng nghe anh em Eldore trò chuyện. Chỉ trò chuyện một chút với đồng đội và băng bó lại tay chân đã khiến cậu kiệt sức hoàn toàn.
"Yuder, đây là phần cuối cùng. Ngay cả khi cậu buồn ngủ, xin hãy chịu đựng thêm một chút nữa."
Linh mục Lusan dường như nhận thấy tình trạng của Yuder. Yuder nhận ra rằng không chỉ tay và chân của cậu bị nhiễm nọc độc.
“Những phần khác… không cần băng bó lại à?”
"Ừ. Vì tối qua đã thay nó rồi... ừm, giờ nó đã được mở ra rồi. Cậu có muốn mở mắt ra không?"
Có thứ gì đó khiến cậu căng thẳng, nhưng Yuder làm theo lời linh mục và dùng lực tác động lên mí mắt đang nhắm nghiền của cậu. Một cơn đau chóng mặt lan rộng, và có thứ gì đó mơ hồ dao động trong bóng tối. Dù cậu có chớp mắt bao nhiêu lần thì những đốm đen làm mờ tầm nhìn của cậu vẫn không hề thay đổi.
"Nó như thế nào?"
"Có một điểm đen... Tôi thực sự không thể biết đó là gì."
“Đúng như dự đoán, vẫn chưa có thay đổi nào cả.”
Thở dài, Lusan bôi thuốc lên mắt và băng chúng lại bằng một miếng băng mới.
"Cái đốm đen đó là nọc độc đang thấm vào mắt cậu. Có vẻ như việc cậu mở mắt ra sau khi nọc độc đã xâm chiếm cậu là không tốt đâu."
Cho đến lúc đó, cậu vẫn chưa thực sự coi đó là một sự bất tiện lớn, nhưng khi tầm nhìn lại tối sầm lại, cậu nhớ đến cảm giác chạm vào viên kẹo tròn lăn trên tay. Yuder đưa tay sờ quần áo của cậu, nhưng tự nhiên túi của cậu trống rỗng.
"Cậu đang tìm kiếm cái gì?"
“Có lẽ… không phải có thứ gì trong quần áo của tôi khi tôi quay lại đây sao?”
Cậu hỏi, nghĩ rằng dù họ đã thay quần áo cho cậu để chữa trị nhưng nếu họ tìm thấy thứ gì đó trong túi thì có thể họ sẽ lấy ra. Tuy nhiên, Lusan trả lời rằng anh ấy không biết.
"Tôi quá choáng váng nên không để ý... À, bộ quần áo dính đầy chất lỏng là do Chỉ huy thay. Tôi có nên hỏi không? Nếu cậu nói cho tôi biết cậu đang tìm gì."
"Không, không có gì. Nó không có gì quan trọng cả."
Yuder lập tức ngậm miệng lại. Tuy nhiên, không thể kìm nén được câu hỏi đang cháy bỏng trong mình và cuối cùng lại đưa ra một nhận xét khác.
“Có thật là Chỉ huy… đã thay quần áo cho tôi không?”
"Ừ. Nó thực sự tuyệt vời."
Lusan thờ ơ đáp lại, nhẹ nhàng lau cổ và má Yuder bằng khăn ướt.
"Thật ra tôi nghĩ thật tuyệt vời khi một người như vậy lại biết cách tự thay quần áo, nhưng sự việc này khiến tôi phải suy nghĩ lại thành kiến của mình. Nếu anh ấy không ở bên cạnh cậu suốt thời gian qua, tôi không biết làm sao cậu có thể hồi phục nhanh như vậy..."
Nghe Lusan nói, hơi thở của Yuder dần dần nóng lên. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơn sốt đang ập đến. Cậu lơ đãng sờ soạng chiếc túi trống rỗng của mình bằng đầu ngón tay, và rồi Yuder đầu hàng ý thức của mình trong bóng tối mơ hồ.
Giấc mơ thật hỗn loạn. Mọi thứ đều lộn xộn, cậu không nhớ gì cả, nhưng ngay cả sau khi tỉnh dậy, cậu cũng phải mất một thời gian mới lấy lại được ý thức.
Yuder rên rỉ vì cơn đau đầu dữ dội và thở hổn hển. Trời quá lạnh. Cảm giác như thể cơ thể chứa đầy những mảnh băng lạnh lẽo đang lay động cậu từ bên trong. Cậu muốn cạo lớp băng đang lấp đầy người mình ra, nhưng tay không cử động được như ý muốn. Chỉ sau nhiều nỗ lực không thành công trong việc cử động cánh tay trong khi cuộn tròn, cuối cùng cậu mới tỉnh lại hoàn toàn.
"..."
Cố gắng ổn định hơi thở mệt nhọc của mình, Yuder cố gắng nắm lấy tay mình. Lúng túng và run rẩy vài lần, cuối cùng cậu cũng nhận ra bàn tay to lớn đang nằm bất động giữa những ngón tay của mình.
Không có ai khác có bàn tay to như vậy. Đã muộn màng, mùi xạ hương thoang thoảng nhưng quen thuộc khiến tim cậu đập thình thịch trong giây lát.
"Chỉ huy."
Giọng nói khàn khàn đáng sợ của cậu dần dần vang lên. Chỉ sau đó những ngón tay đang siết chặt tay Yuder mới rời đi.
"Cái này là cái gì...?"
“Tôi không còn cách nào khác khi cậu cố xé miếng băng tôi đã quấn.”
Một giọng nói trầm hơn bình thường đáp lại.
“Có vẻ như cậu lại gặp một cơn ác mộng khác.”
"..."
"Tôi mang chút đồ ăn tới, cậu có nuốt được không?"
Chỉ khi nghe những lời đó, Yuder mới nhận ra đã lâu lắm rồi mình mới được ăn một bữa tử tế. Dù không có cảm giác thèm ăn nhưng cậu luôn ý thức rằng, để tồn tại và phục hồi, cậu phải ăn bất chấp ham muốn của mình. Khi Yuder, người hầu như không gật đầu, cố gắng ngồi dậy, một bàn tay đến gần đã giúp cậu ngồi xuống bằng cách đỡ vai cậu. Mọi bộ phận trên cơ thể cậu đều đau nhức.
"Trước tiên uống chút nước đi."
Yuder theo phản xạ đưa tay ra.
"Cho tôi uống."
Kishiar im lặng một lúc, nhưng nhanh chóng đưa cho cậu một chiếc cốc. Tuy nhiên, Yuder không thể vượt qua sức nặng của chiếc cốc, thậm chí trước khi đưa nó lên môi và đánh rơi nó. Trong nháy mắt, chất lỏng lạnh lẽo đã ướt đẫm cơ thể cậu và cả chiếc giường.
Quá bối rối, cậu mở miệng và cánh tay đang tiến đến nhanh chóng nâng cậu lên.
"Đúng như tôi mong đợi."
Trước những lời dường như đoán trước được việc cậu sẽ đánh rơi cốc nước, Yuder quay đầu lại, một nụ cười khúc khích như cơn gió lạnh lướt qua má cậu.
“Ý anh ‘như mong đợi’ là sao?”
"Nếu như tôi nói cậu ngay cả sức cầm thìa cũng không có, trợ lý của tôi nhất định sẽ không đồng ý."
"Vậy là anh đưa nước cho tôi trước?"
“Vì đằng nào tôi cũng phải bôi lại thuốc và thay ga trải giường, tôi tưởng mình sẽ một mũi tên trúng hai con chim.”
Giữ Yuder, Kishiar hướng đi đâu đó. Khi anh ngồi xuống, mùi thức ăn thoang thoảng xộc vào mũi Yuder. Lúc đó cậu mới nhận ra rằng Kishiar chưa bao giờ có ý định cho cậu ăn trên giường. Yuder sửng sốt, nhưng đồng thời, một cơn đau nhỏ lại nhói lên trong lồng ngực.
"Đặt tôi xuống ngay bây giờ. Ít nhất tôi có thể tự ngồi được."
“Thông thường, khi một người bị gãy vài chiếc xương sườn nói những điều như vậy, chúng ta sẽ làm họ nản lòng”.
"Nhưng...."
"Ở đó."
Với một chút điều chỉnh về tư thế của mình, Kishiar, người đã phớt lờ yêu cầu của Yuder bằng cách chỉ thay đổi cách ôm cậu ấy, bắt đầu múc món súp mà anh ấy đã đưa vào miệng Yuder trong khi đặt cậu ấy ngồi trên đùi. Nhìn thoáng qua, anh ấy có vẻ điềm tĩnh như thường lệ, nhưng thái độ của anh ấy thiếu đi sự nhẹ nhàng và cảm xúc mãnh liệt như trước đây. Bị mắc kẹt giữa sự bối rối, một cảm giác xấu hổ nhẹ và sự nhẹ nhõm theo phản xạ từ hơi ấm bao bọc quanh mình, Yuder nuốt nước bọt trong bàng hoàng.
Theo những gì cậu có thể nhớ, kể cả từ những ngày còn bé nhất, cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác được ai đó ôm trong vòng tay khi ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co