Cam Do Tu Anh
Chiều muộn, trời mưa rả rích, gió thổi từng cơn lạnh buốt qua khung cửa sổ căn phòng nhỏ. Lou cuộn mình trong chăn, cảm giác mệt mỏi bao trùm cả cơ thể. Anh không chỉ bị cảm lạnh mà còn sốt cao. Mỗi lần cơn đau nhói lên trong đầu, Lou lại khẽ rên rỉ. Anh ghét ốm, ghét cảm giác yếu đuối này.Tiếng mở cửa khe khẽ vang lên. Quân bước vào, ánh mắt cậu ngay lập tức dán chặt vào dáng hình nhợt nhạt của Lou trên giường. Cậu trai nhỏ đang run rẩy, đôi mắt nhắm chặt."Sao anh không gọi em sớm hơn?" Quân lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút lo lắng.Lou mở mắt ra, giọng yếu ớt và đầy nhõng nhẽo:"Em đang bận mà... Anh không muốn làm phiền."Quân bước tới bên giường, đặt tay lên trán Lou để đo nhiệt độ. Cậu nhíu mày khi thấy anh vẫn còn sốt cao."Anh sốt như thế này mà không báo em? Long, sao lúc nào anh cũng cứng đầu thế?" cậu cằn nhằn, nhưng giọng nói vẫn đầy sự quan tâm.Lou chỉ lẩm bẩm:"Anh không sao... chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi..."Quân lắc đầu, rút trong túi áo ra một túi thuốc và đặt nó lên bàn:"Uống thuốc đi, rồi em sẽ nấu cháo cho anh.""Anh ghét uống thuốc..." Lou chu môi, vẻ mặt ỉu xìu nhìn Quân. "Em biết mà...""Em biết," Quân cười khẽ, "nhưng nếu anh không uống, thì làm sao khỏi được?"Lou quay mặt vào trong, lẩm bẩm nhỏ đến mức Quân phải ghé sát để nghe:"Nếu em đút thuốc cho anh , thì anh sẽ uống..."Quân mỉm cười, biết thừa Lou đang cố nhõng nhẽo với mình. Cậu rót một ly nước, lấy ra viên thuốc, rồi dịu dàng ngồi xuống cạnh giường:"Được rồi, em đút anh . Mở miệng ra nào."Lou khẽ liếc nhìn Quân, rồi từ từ há miệng như một đứa trẻ. Quân cẩn thận đưa viên thuốc vào miệng Lou, rồi giúp anh uống nước."Đắng lắm..." Lou nhăn mặt ngay sau khi nuốt xongQuân vỗ nhẹ lên đầu Lou, giọng dịu dàng:"Em đã mua kẹo rồi. Này, ăn kẹo vào cho bớt đắng."Cậu đưa một viên kẹo mút đến trước mặt Lou, và ngay lập tức cậu nở một nụ cười yếu ớt, cầm lấy kẹo và ngậm vào miệng. Lou ngậm kẹo, mắt nhìn Quân đầy cảm kích, nhưng không quên tranh thủ làm nũng:"Anh Quân, em ngồi đây với anh một lát nữa được không?"Quân bật cười, biết rằng Lou đang muốn cậu ở bên lâu hơn. Cậu gật đầu, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường:"Em sẽ ngồi đây, nhưng anh phải ngoan, nằm nghỉ ngơi. Đừng nghịch ngợm lung tung."Lou lặng im vài giây, rồi lại bắt đầu:" Quân... Anh đói..."Quân nhìn đồng hồ, biết anh chắc chắn chưa ăn gì cả ngày. Cậu đứng dậy:"Em đi nấu cháo cho anh nhé."Nhưng Lou nhanh chóng nắm lấy tay Quân, kéo lại:"Không, đừng đi vội... Anh muốn em ngồi đây với anh thêm chút nữa... Anh không thích ở một mình."Quân thở dài, nhưng không thể nào từ chối ánh mắt buồn bã của Lou. Cậu ngồi xuống trở lại, khẽ xoa đầu anh:"Em sẽ ở đây, nhưng anh phải ăn một chút gì đó, không thì sẽ không có sức mà khỏi bệnh đâu."Lou rúc vào vai Quân, giọng lí nhí như mèo con:"Nhưng anh muốn em nấu... phải là cháo em nấu cơ."Quân không thể nhịn cười trước yêu cầu nhõng nhẽo của Lou. Cậu đứng dậy, lần này kiên quyết hơn:"Được rồi, để em đi nấu. Anh nằm yên đây đợi nhé."Lou nhìn theo, gương mặt hiện rõ vẻ buồn khi Quân rời khỏi phòng. Nhưng anh không dám phản đối thêm. Anh biết Quân chỉ muốn tốt cho mình, nhưng cảm giác yếu đuối khi ốm đau khiến Lou chẳng muốn rời xa cậu dù chỉ một phút.---Một lúc sau, Quân trở lại với một bát cháo nóng hổi. Mùi thơm ngọt ngào của cháo gà lan tỏa khắp phòng. Lou mở mắt ra, nở một nụ cười nhỏ khi thấy Quân bước vào."Wow, thơm quá! Quân đúng là đầu bếp số một!" Lou hào hứng nói, nhưng giọng vẫn yếu.Quân đặt bát cháo lên bàn cạnh giường, rồi ngồi xuống cạnh Lou. Cậu lấy thìa, cẩn thận thổi cho nguội rồi đưa đến miệng Lou."Nào, em đút cho anh ăn."Lou há miệng, ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo. Anh cảm thấy ấm áp, không chỉ vì cháo mà còn vì sự quan tâm dịu dàng của Quân."Ngon lắm..." Lou nói nhỏ, mắt khẽ nhắm lại. "Anh chỉ muốn được em chăm sóc mãi thôi..."Quân cười, nhẹ nhàng xoa tóc Lou:"Anh lúc nào cũng nhõng nhẽo thế này à?""Chỉ với em thôi..." Lou mỉm cười, đôi mắt lấp lánh.Quân khẽ lắc đầu, nhưng trái tim cậu mềm mại trước sự yếu đuối và đáng yêu của Lou. Cậu nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp lại cho anh, rồi tiếp tục đút thêm vài thìa cháo nữa.________Đêm xuống, Lou đã dần chìm vào giấc ngủ sau khi ăn xong. Quân ngồi cạnh anh , tay vẫn nắm chặt tay Lou, như để đảm bảo rằng anh sẽ không cảm thấy cô đơn. Lou mỉm cười trong giấc mơ, cảm nhận được sự quan tâm ấm áp từ Quân, người mà anh luôn dựa dẫm mỗi khi cảm thấy yếu đuối.Trong cái ấm áp của căn phòng, mặc kệ cơn mưa ngoài kia vẫn không ngừng rơi, Lou và Quân đều cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt. Không chỉ là sự quan tâm khi ốm đau, mà còn là sự gắn bó, sẻ chia giữa hai trái tim luôn dành cho nhau tình cảm chân thành nhất.________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co