6
Sau hôm đó, tôi vẫn rất tôn trọng anh, chỉ là tôi quyết định sẽ đáp trả tất cả mọi thứ mà anh dành cho mình. Cái kiểu giả vờ như làm con nai để người ta săn bắt, xong lại bay vụt đi như đốm sao băng thì tôi vẫn làm được.Tôi biết sau việc đó, ấn tượng về tôi trong mắt Minh Trọng đã thay đổi kha khá. Tôi hiền lành chứ không hiền khô, cũng không ngu để tự biến mình thành món đồ chơi để người khác bỡn cợt trong tầm tay. Tôi vẫn rất nể anh, chỉ có điều tôi sẽ không xem anh như người thân nữa, cái kiểu người không tôn trọng mình mà giữ ở bên với cự li quá gần thì đến cuối cùng người tổn thương chỉ có thể là tôi mà thôi.Tôi cho phép mình được bỏ xuống cái chấp niệm vì Trọng là người thân nên không thể đối xử tệ với anh. Tôi có thể thua trong nhiều chuyện, nhưng nếu anh đã khinh thường tôi đến cái mức mang cả ngoại hình và món quà tôi tặng anh ra đùa thì anh không xứng được thắng trong cuộc chơi này. Tôi thừa nhận bản thân tồi tệ và hèn hạ đến mức phải dùng đến Đình Long để chấm dứt mối quan hệ chán ngắt giữa tôi và Minh Trọng, để rồi thoáng chốc bị rung động bởi vẻ ngoài và sự tử tế của Long. Nhưng sự rung động ấy cũng chẳng kéo dài quá lâu, vì sau chuyện với Trọng khiến tôi ngại có một mối quan hệ nào đó, kể cả là mập mờ. Tôi quyết định dùng Long làm bức bình phong bảo vệ bản thân khỏi các mối quan hệ vô bổ khác.Tôi nghĩ Long đơn thuần và tử tế, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn quyết định cắm sừng tôi, rồi sau đó năn nỉ quay lại như chưa từng có cuộc chia ly.Nhiều khi tôi nghĩ do bản thân tồi tệ nên cuộc đời mới đáp lại tôi bằng sự đau khổ và chưa bao giờ nhận được chân thành từ ai cả. Tôi biết, càng trust issue với thế giới này sẽ càng khiến tôi nhận lại ít đau khổ hơn, chẳng qua càng làm vậy thì càng khiến tôi mệt mỏi và overthinking hơn mà thôi. Những suy nghĩ ấy khiến tôi gần như cả đêm không ngủ được, sáng mai lên lớp bị Trần Tuấn Đạt cười vào mặt khiến tôi cọc vl.- Mày cosplay gấu trúc à?- Mày nói ít thôi Đạt ạ, bố cho cái cùi chỏ vào mồm giờ!- Con bạo lực!Nó nhìn tôi với ánh mắt không thể nào kì dị hơn rồi cúi mặt làm tiếp tờ đề Toán. Nó nhăn mặt nháp kín hai mặt giấy, thấy tôi đang chill chill khoanh vào tờ lý thuyết Hoá, Đạt quay sang hỏi:- Mày làm xong đề Toán rồi hả?- Ừ, còn câu 50!- Vãi ò, mày chỉ tao làm câu 41 đi.Tôi vươn tay lấy tờ đề ở chỗ của Tuấn Đạt, đọc lại một lượt đề rồi cầm cái bút gel gạch gạch vài nét.- Câu này mày vẽ hình, xong dùng toạ độ giải phương trình tìm toạ độ điểm I, dùng tích vô hướng tìm phương trình đường thẳng rồi dùng công thức độ dài tìm ẩn là ra. Hiểu không?Thấy thằng bé vẫn lắc đầu không hiểu, tôi vẽ hình và ghi công thức ra giấy. Nó bấm máy theo những gì tôi viết rồi gật gù bảo:- Ra thật nè, được ngồi cùng bàn với mày đúng là phước phần của tao.Tôi bĩu môi nhìn Đạt, mới câu trước nó dùng ánh mắt thảo mai khen tôi thì ngay lập tức khi bé người yêu nó xuất hiện, Đạt lại đẩy tôi ra xa hai ngàn mét. Người yêu Đạt tên là Khánh Như, con bé là hoa khôi khối mười một, cũng là đứa em khối dưới thân thiết nhất của tôi.- Thế à, phước phần thế thì em airdrop cho mà up story nhé?Như khua khua cái điện thoại trên không trung nhưng chiều cao của con bé làm sao mà đo được với thằng Đạt, chỉ cần nó muốn, cái điện thoại kia có thể nằm trong tay nó bất cứ lúc nào. Nhưng những ánh mắt đang đổ dồn vào hai đứa nó đều biết chỉ cần Đạt làm vậy, Khánh Như sẽ dỗi. Thằng bé dùng lực ôm Như vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:- Anh xin lỗi bé mà, bé tha lỗi cho anh đi!Tôi biết Khánh Như quý tôi, con bé nó cũng rất tin tưởng tôi nhưng việc tôi luôn rót vào đầu nó việc không được tin tưởng một ai khiến Như nghi ngờ tôi có ý đồ xấu. Thằng Đạt không quá xuất sắc, nhưng nó đẹp trai và ít nhất trong mắt Như thì Đạt vẫn là thằng vừa mang về cái giải Lý cấp thành phố. Đã không ít lần Khánh Như đánh tiếng với tôi về mối quan hệ của tôi và Trần Tuấn Đạt, đương nhiên tôi không làm gì sai cả. Tuấn Đạt vẫn là đứa bạn thân tôi rất trân trọng, tuy nhiên tôi biết cách sống, và việc tránh xa bạn thân khi nó có người yêu là lẽ đương nhiên.Tuy tôi rất quý Như nhưng nếu em đã không tin tôi thì tôi cũng chẳng giải thích làm gì, bởi trong bất cứ một mối quan hệ nào đó thì niềm tin luôn là tiền đề.Tôi mò mẫm dưới ngăn bàn, chết rồi! Hôm qua Vũ nhắn tin nhờ tôi mua bánh mỳ bơ tỏi nhưng tôi quên chưa đưa nó. Nhìn một lượt lớp không thấy Vũ đâu, tôi lôi điện thoại ra nhắn tin hỏi nó:"Mày đang đâu?"Mấy giây sau, Vũ đã rep lại:"Tao đang ngoài sân bóng, thầy nhờ tao hỗ trợ mấy đứa lớp mười bắt đầu học bóng rổ.""Thế để tao ra đưa bánh mỳ bơ tỏi cho mày nhé?"Vũ gửi quả sticker rõ đáng yêu cho tôi, rồi nhắc tôi nhớ mua thêm nước. Nó bank tận một củ, bảo tôi mua nước cho cả các em lớp mười nữa. Ủa cái thằng điên này, tôi có học võ thật nhưng có cần thiết phải hành hạ con gái nhà người ta như thế không?Ừ thì đang chán nên tôi quyết bùng tiết Hoá để bỏ xuống sân bóng rổ chơi. Tung tăng chạy xuống canteen mua nước, tôi gặp mập mờ cũ. Thề, cuộc đời có những cuộc hội ngộ mà tôi có nằm mơ cũng không tưởng tượng được nó lại xảy ra trong cái hoàn cảnh đấy.- Chị Quế Anh mua nhiều nước thế?- Ừ, Vinh đấy à? Bạn chị nhờ mang xuống sân bóng rổ.- Em cũng đang tính mua nước cho người yêu, để em bê hộ cho. Tay chị Quế Anh đẹp thế này, bê đồ nặng xấu đi mất thì phải làm sao đây?Vinh nhìn tôi bằng ánh mắt đong đưa trông tình vãi l. Tôi không muốn văng tục đâu, nhưng thề là tôi ghét thằng này thật, cái ánh mắt của nó làm tôi suýt nữa thì nhận nó làm em trai, cho đến một ngày tôi nhận ra nó là thằng bắc phoi chính hiệu. Châm ngôn của tôi là bad boy, trap boy có thể chơi cùng chứ bắc phoi thì không. Tôi để im cho Vinh bê hộ tôi thùng nước xuống sân bóng, mới vừa ló đầu ra đã bị em người yêu Vinh lườm đến rợn người. Biết ý, tôi tung tăng cầm bánh mì bơ tỏi đến chỗ Nguyên Vũ:- Cho mày nè!Thằng Vũ đặt bánh đến cạnh đấy, đoạn đập vai Vinh giành lấy thùng nước đang trên tay nó. Theo như trí nhớ của tôi thì Vũ đã từng có một đợt chơi với Vinh, nhưng hồi tôi dây dưa với Vinh thì nghe thằng này nói Vũ với nó không chơi với nhau nữa. Tôi không ngu, cũng đủ tinh tế để biết Vinh và Vũ đều không muốn kể, người khôn chẳng ai lại đi đào bới cái bí mật người khác không muốn nói cho mình cả.- Dạo này mày dây dưa với nhiều mập mờ cũ quá nhỉ?Vũ hỏi, nó giương đôi mắt long lanh lên nhìn tôi. Cố né tránh ánh mắt phán xét như nhìn thấu tâm tư mình, tôi mở nắp chai nước đưa Nguyên Vũ, nó vẫn không ngừng lại.- Rốt cuộc là mày thích ai?- Tao có thích ai đâu, mày xà lơ quá!Quan sát khuôn mặt nó, tôi thấy Vũ nhếch nửa miệng. Nó đưa bông hoa tulip sắp đan xong đưa cho tôi, đoạn bảo:- Mày biết đan len đúng không, đan nốt hộ tao.Nó ném cái áo khoác cho tôi cầm hộ, trông Nguyên Vũ bực bội phát ghét lên được. Kiểu, Vũ rất hay dỗi nhé, nó chẳng thích tôi dây dưa với mấy đứa mập mờ cũ, nó bảo tôi ngu vãi l**, không biết ăn cái gì mà cứ thích dính vào mấy thằng tồi như thế. Tôi cũng chẳng biết, không có hứng thú nhưng vẫn thích vờn, dù tôi công nhận cái việc đó nó tốn thời gian và khiến tôi bị cuốn vào mấy cái tình huống oái ăm thật sự.Tôi vừa ngồi uống nước vừa ngồi đan nốt bông tulip cho Vũ, tự dưng có mấy em trai ra xin infor tôi nhưng tôi từ chối. Nếu là Quế Anh của năm lớp mười chắc là chẳng từ chối ai đâu, chẳng qua tôi còn phải thi đại học, quan trọng là những mối quan hệ hiện tại đã khiến tôi đủ mệt mỏi rồi, việc khiến bản thân rối rắm hơn là không cần thiết.Nhưng thằng Vũ chơi bóng đỉnh thật sự, kiểu lúc nó chơi bóng rổ, trên người Nguyên Vũ như được dát đầy ánh hào quang. Mấy em gái ban nãy ra lấy nước đã ngồi một chỗ xem bóng, đôi mắt to tròn long lanh nhìn theo bóng lưng Vũ. Tôi biết Nguyên Vũ đỉnh, nhưng việc nó đào hoa không phải chỉ vì Vũ vô tâm, giỏi thao túng mà còn vì nó đẹp trai. Kết thúc hiệp đấu, nó ngồi xuống uống nước, cười cười bẹo má tôi. Ôi dm, bạn đẹp trai vãi.- Đừng nghịch nữa, đau tao!- Không thích à?Mặt tôi biểu tình rất ghét bỏ, ai ngờ Nguyên Vũ chỉ nhếch mép cười một cái rồi bảo:- Ai mà không biết còn tưởng mày crush tao đấy, mặt đỏ đến thế này cơ mà!Phạm Nguyên Vũ eye contact đỉnh thật sự. Tôi như bị cuốn vào những lời nói của nó, cố tình né tránh ánh mắt mà Nguyên Vũ dành cho mình. Tôi đánh trống lảng bằng cách nhẹ giọng bảo:- Tao đan xong hoa tulip rồi.- Ừ, tặng mày đấy.Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Kiểu, tôi và nó bình thường vẫn flirt nhau, vẫn vờn nhau như mèo vờn chuột nhưng chúng tôi chưa bao giờ quan tâm đến những mối quan hệ của đối phương. Tôi biết, nếu lỡ như bản thân có sa lầy vào cái bẫy do Vũ tạo ra thì cũng do tôi ngu chứ trách được ai. Nhưng mà dạo này Vũ có mấy cái hành động rất chi là lạ nhé, rõ ràng nó đan gần xong rồi mới ném cho tôi. Nghĩa là Nguyên Vũ muốn tự tay làm tặng tôi, nhưng sau đó lại vì một lý do gì đó mà không muốn làm nữa ư?Thề, tụi con trai nghĩ cái gì ấy, khó hiểu thật.Từ khi nào Nguyên Vũ dụng tâm như thế chỉ để khiến một đứa con gái chết dưới tay mình? Nó tán gái chưa bao giờ dùng tâm ý cả, tôi cũng chưa bao giờ thấy nó thất bại trong việc tán gái. Chỉ cần là đứa nó nhắm đến thì auto sẽ trở thành người yêu nó.Tôi và Vũ thừa biết những khía cạnh xấu xa nhất của đối phương, chỉ cần chút thay đổi nhỏ cũng khiến chúng tôi biết rằng đối phương đang không ổn.P/s: Like page nha mí bà ơiiiii!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co