Cham Em De Em Lam Vo Toi
Chăm em để em làm vợ tôi!Chương 15: Khi chú sợ mất conĐêm dày đặc, những tòa nhà văn phòng cao tầng ở Busan chỉ còn lác đác vài ô cửa sáng. Trong đó, tầng 12 của Song&Kim vẫn còn ánh đèn hắt ra từ phòng làm việc của Kang Hana.Cô ngồi lặng trước màn hình máy tính, hai mắt nhòe đi vì mỏi. Hàng chữ trong bản luận cứ pháp lý cứ nhảy múa trước mắt, mà cô vẫn cố gắng sửa từng câu một.Từ sáng tới giờ, Yoon Hee Jae không nói với cô một lời nào ngoài những câu công việc khô khốc. Nhưng chính vì thế, Hana lại càng muốn chứng tỏ mình có thể làm tốt — để anh không có lý do ghét bỏ.Cô siết chặt cây bút, tự nhủ:
“Chỉ cần giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, chú sẽ không thể xem con như đứa trẻ nữa.”
---Mười giờ đêm.
Văn phòng gần như trống không. Tiếng gió ngoài cửa sổ thổi vào khe rèm tạo thành âm thanh rì rào buốt lạnh.
Hana cúi đầu, cảm giác choáng váng thoáng qua. Cô đặt tay lên trán — nóng ran.“Chắc do chưa ăn tối…” – cô lẩm bẩm, đứng dậy định lấy nước. Nhưng bước chân loạng choạng, cả người chao đảo.
Cốc nước rơi xuống sàn, vỡ tan.Tiếng động nhỏ thôi, nhưng ở phòng bên cạnh, Hee Jae nghe thấy.
Anh ngẩng lên khỏi đống hồ sơ, cau mày.
Giờ này… còn ai ở lại?Anh bước nhanh sang, đẩy cửa.
Và rồi tim anh như ngừng đập.Trước mắt anh, Hana nằm gục bên bàn làm việc, mái tóc rối che nửa khuôn mặt, cốc nước vỡ dưới chân, tay cô vẫn cầm chặt cây bút.“Hana!” – anh lao đến, đỡ cô dậy.Da cô nóng hổi. Hơi thở yếu ớt, gương mặt trắng bệch.
Anh siết chặt vai cô, gọi khẽ:
“Hana, tỉnh lại! Con nghe chú nói không?”Không có phản hồi.Khoảnh khắc đó, Yoon Hee Jae — người đàn ông từng đối mặt hàng trăm vụ kiện sinh tử, từng bình tĩnh trước mọi tình huống — bỗng thấy bàn tay mình run bần bật.
Anh ôm lấy cô, giọng nghẹn:
“Chú xin lỗi… Đừng như thế này, Hana, đừng làm chú sợ.”
---Anh vội gọi taxi, bế cô xuống bằng cả sự cẩn trọng đến tuyệt vọng.
Cả đường đến bệnh viện, Hana tựa đầu vào ngực anh, thở khẽ. Mỗi lần cô ho, tim anh như có ai bóp nghẹt.“Tại sao con phải cố đến mức này chứ?” – anh lẩm bẩm, siết chặt tay cô. – “Chú bảo con tránh xa chú, nhưng không phải để con ngã gục như thế này.”
---Tại bệnh việnCăn phòng trắng muốt ngập mùi thuốc sát trùng. Hana nằm yên, gương mặt nhợt nhạt, hơi thở đều hơn sau khi được truyền nước.Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang.
“Cô ấy chỉ bị kiệt sức và hạ đường huyết. Không ăn uống đúng bữa, cộng thêm làm việc quá sức. Nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”Hee Jae gật đầu, nhưng giọng anh khàn đặc:
“Cảm ơn bác sĩ.”Khi cửa phòng khép lại, anh ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô vẫn lạnh. Anh nắm lấy, rồi đặt lên môi mình.“Hana à… con cứng đầu quá.”Anh bật cười, nhưng nước mắt lại rơi.
Bao nhiêu năm qua, anh luôn tự nhủ phải giữ khoảng cách. Phải làm người trưởng thành, phải đúng đắn.
Nhưng giây phút này, mọi lý trí tan biến.
---Anh nhớ lại những năm cô còn nhỏ — lúc bị ốm, cô cứ bám lấy anh, đòi anh đọc truyện. Lúc ấy anh còn đùa:
“Con mà cứ bệnh hoài thế này, chú sẽ già trước tuổi mất thôi.”
Cô cười, hồn nhiên nói:
“Vậy con chăm chú, để chú trẻ mãi.”Giờ đây, cô nằm im, còn anh thì run rẩy như một kẻ mất tất cả.Anh thì thầm:
“Chú không thể giả vờ được nữa, Hana. Chú sợ… sợ mất con đến phát điên.”
---Sáng sớm hôm sau, Hana khẽ cựa mình. Ánh nắng len qua rèm, rọi lên gương mặt dịu dàng đang ngồi gục cạnh giường – Yoon Hee Jae.
Anh ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm lấy tay cô.Hana nhìn anh, tim nhói lên.
Ánh sáng chiếu lên làn da anh, làm nổi bật đôi quầng thâm nơi mắt.
Cô biết anh đã thức cả đêm.“Chú Hee Jae…” – cô khẽ gọi.Anh giật mình tỉnh dậy, nhìn cô, ánh mắt ngập lo lắng.
“Con tỉnh rồi à? Có thấy chóng mặt không?”“Dạ không.” – cô mỉm cười yếu ớt. – “Chú… đã ở đây suốt à?”Anh gật đầu.
“Con ngất trong văn phòng, con có biết chú sợ đến mức nào không?”“Chú sợ à?” – cô hỏi khẽ, giọng trêu nhẹ, nhưng mắt rưng rưng.Hee Jae im lặng, rồi nói thật chậm:
“Phải. Sợ đến mức không dám tưởng tượng nếu con có chuyện gì.”Không khí lặng lại. Cả hai chỉ nhìn nhau.
Trong đôi mắt ấy — một bên đầy lo lắng, một bên ngập yêu thương.“Chú…” – Hana nói, giọng nghẹn ngào – “Nếu chú sợ mất con đến vậy, sao còn đẩy con ra?”Anh khẽ nhắm mắt.
“Vì chú không được phép yêu con, Hana.”“Vậy chú định trốn bao lâu nữa?” – cô hỏi, nước mắt lăn dài. – “Con không muốn bị xem là gánh nặng hay sai lầm đâu, chú à. Con chỉ muốn được ở cạnh người con thương.”Anh nhìn cô thật lâu.
Rồi, không kìm được, anh đưa tay lên vuốt tóc cô.
“Hana… con luôn khiến chú không thể thắng nổi.”Cô bật cười qua hàng lệ:
“Vì chú vốn không thắng con được từ đầu mà.”
---Hôm đó, sau khi Hana được về nhà, anh vẫn đi bên cạnh, tay giữ nhẹ khuỷu tay cô như sợ cô lại ngã.
Trên đường về, cô dựa đầu vào vai anh, nói nhỏ:
“Con không ngất nữa đâu. Con sẽ ăn uống đàng hoàng.”“Ừ.” – anh đáp, giọng nhẹ hẳn đi.Rồi cô ngẩng lên, cười:
“Nhưng chú hứa là sẽ không bỏ bữa tối với con nữa nhé?”Hee Jae khẽ bật cười, nụ cười mà Hana đã lâu không thấy.
“Được. Chú hứa.”Khoảnh khắc đó, mọi khoảng cách giữa họ như tan biến. Không cần nói thêm gì, nhưng cả hai đều biết… trái tim họ đã chẳng còn giữ được khoảng cách nào nữa.Hết Chương 15
“Chỉ cần giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, chú sẽ không thể xem con như đứa trẻ nữa.”
---Mười giờ đêm.
Văn phòng gần như trống không. Tiếng gió ngoài cửa sổ thổi vào khe rèm tạo thành âm thanh rì rào buốt lạnh.
Hana cúi đầu, cảm giác choáng váng thoáng qua. Cô đặt tay lên trán — nóng ran.“Chắc do chưa ăn tối…” – cô lẩm bẩm, đứng dậy định lấy nước. Nhưng bước chân loạng choạng, cả người chao đảo.
Cốc nước rơi xuống sàn, vỡ tan.Tiếng động nhỏ thôi, nhưng ở phòng bên cạnh, Hee Jae nghe thấy.
Anh ngẩng lên khỏi đống hồ sơ, cau mày.
Giờ này… còn ai ở lại?Anh bước nhanh sang, đẩy cửa.
Và rồi tim anh như ngừng đập.Trước mắt anh, Hana nằm gục bên bàn làm việc, mái tóc rối che nửa khuôn mặt, cốc nước vỡ dưới chân, tay cô vẫn cầm chặt cây bút.“Hana!” – anh lao đến, đỡ cô dậy.Da cô nóng hổi. Hơi thở yếu ớt, gương mặt trắng bệch.
Anh siết chặt vai cô, gọi khẽ:
“Hana, tỉnh lại! Con nghe chú nói không?”Không có phản hồi.Khoảnh khắc đó, Yoon Hee Jae — người đàn ông từng đối mặt hàng trăm vụ kiện sinh tử, từng bình tĩnh trước mọi tình huống — bỗng thấy bàn tay mình run bần bật.
Anh ôm lấy cô, giọng nghẹn:
“Chú xin lỗi… Đừng như thế này, Hana, đừng làm chú sợ.”
---Anh vội gọi taxi, bế cô xuống bằng cả sự cẩn trọng đến tuyệt vọng.
Cả đường đến bệnh viện, Hana tựa đầu vào ngực anh, thở khẽ. Mỗi lần cô ho, tim anh như có ai bóp nghẹt.“Tại sao con phải cố đến mức này chứ?” – anh lẩm bẩm, siết chặt tay cô. – “Chú bảo con tránh xa chú, nhưng không phải để con ngã gục như thế này.”
---Tại bệnh việnCăn phòng trắng muốt ngập mùi thuốc sát trùng. Hana nằm yên, gương mặt nhợt nhạt, hơi thở đều hơn sau khi được truyền nước.Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang.
“Cô ấy chỉ bị kiệt sức và hạ đường huyết. Không ăn uống đúng bữa, cộng thêm làm việc quá sức. Nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”Hee Jae gật đầu, nhưng giọng anh khàn đặc:
“Cảm ơn bác sĩ.”Khi cửa phòng khép lại, anh ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô vẫn lạnh. Anh nắm lấy, rồi đặt lên môi mình.“Hana à… con cứng đầu quá.”Anh bật cười, nhưng nước mắt lại rơi.
Bao nhiêu năm qua, anh luôn tự nhủ phải giữ khoảng cách. Phải làm người trưởng thành, phải đúng đắn.
Nhưng giây phút này, mọi lý trí tan biến.
---Anh nhớ lại những năm cô còn nhỏ — lúc bị ốm, cô cứ bám lấy anh, đòi anh đọc truyện. Lúc ấy anh còn đùa:
“Con mà cứ bệnh hoài thế này, chú sẽ già trước tuổi mất thôi.”
Cô cười, hồn nhiên nói:
“Vậy con chăm chú, để chú trẻ mãi.”Giờ đây, cô nằm im, còn anh thì run rẩy như một kẻ mất tất cả.Anh thì thầm:
“Chú không thể giả vờ được nữa, Hana. Chú sợ… sợ mất con đến phát điên.”
---Sáng sớm hôm sau, Hana khẽ cựa mình. Ánh nắng len qua rèm, rọi lên gương mặt dịu dàng đang ngồi gục cạnh giường – Yoon Hee Jae.
Anh ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm lấy tay cô.Hana nhìn anh, tim nhói lên.
Ánh sáng chiếu lên làn da anh, làm nổi bật đôi quầng thâm nơi mắt.
Cô biết anh đã thức cả đêm.“Chú Hee Jae…” – cô khẽ gọi.Anh giật mình tỉnh dậy, nhìn cô, ánh mắt ngập lo lắng.
“Con tỉnh rồi à? Có thấy chóng mặt không?”“Dạ không.” – cô mỉm cười yếu ớt. – “Chú… đã ở đây suốt à?”Anh gật đầu.
“Con ngất trong văn phòng, con có biết chú sợ đến mức nào không?”“Chú sợ à?” – cô hỏi khẽ, giọng trêu nhẹ, nhưng mắt rưng rưng.Hee Jae im lặng, rồi nói thật chậm:
“Phải. Sợ đến mức không dám tưởng tượng nếu con có chuyện gì.”Không khí lặng lại. Cả hai chỉ nhìn nhau.
Trong đôi mắt ấy — một bên đầy lo lắng, một bên ngập yêu thương.“Chú…” – Hana nói, giọng nghẹn ngào – “Nếu chú sợ mất con đến vậy, sao còn đẩy con ra?”Anh khẽ nhắm mắt.
“Vì chú không được phép yêu con, Hana.”“Vậy chú định trốn bao lâu nữa?” – cô hỏi, nước mắt lăn dài. – “Con không muốn bị xem là gánh nặng hay sai lầm đâu, chú à. Con chỉ muốn được ở cạnh người con thương.”Anh nhìn cô thật lâu.
Rồi, không kìm được, anh đưa tay lên vuốt tóc cô.
“Hana… con luôn khiến chú không thể thắng nổi.”Cô bật cười qua hàng lệ:
“Vì chú vốn không thắng con được từ đầu mà.”
---Hôm đó, sau khi Hana được về nhà, anh vẫn đi bên cạnh, tay giữ nhẹ khuỷu tay cô như sợ cô lại ngã.
Trên đường về, cô dựa đầu vào vai anh, nói nhỏ:
“Con không ngất nữa đâu. Con sẽ ăn uống đàng hoàng.”“Ừ.” – anh đáp, giọng nhẹ hẳn đi.Rồi cô ngẩng lên, cười:
“Nhưng chú hứa là sẽ không bỏ bữa tối với con nữa nhé?”Hee Jae khẽ bật cười, nụ cười mà Hana đã lâu không thấy.
“Được. Chú hứa.”Khoảnh khắc đó, mọi khoảng cách giữa họ như tan biến. Không cần nói thêm gì, nhưng cả hai đều biết… trái tim họ đã chẳng còn giữ được khoảng cách nào nữa.Hết Chương 15
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co