Truyen3h.Co

Chi Duoc Cung Chieu Anh Minyeon Jimin

Sau khi trải qua một ít kịch liệt trong phòng tắm, Jiyeon không còn che giấu khát vọng đối với Hyomin... Mấy tháng qua, mặc kệ cô trốn tránh thế nào, hắn luôn có biện pháp bắt được cô. Sau đó, sẽ hết sức trêu đùa, đầu độc cô, dùng các hành động đỏ mặt tím tai để ép cô thừa nhận tình cảm của mình.

Cho dù cô vẫn như cũ không giải được nút thắt "Chị em yêu nhau" nhưng hiển nhiên Jiyeon cũng không quan tâm một chút nào. Hắn rất có kiên nhẫn, hắn sẽ từ từ lãng phí thời gian với cô, hắn sẽ đợi đến khi cô khuất phục mới thôi.

Cô không có khuất phục sao? Không, thật ra thì cô đã sớm thua bởi chính lòng của mình nhưng cô không có cách nào giống như hắn thản nhiên thừa nhận tình cảm này, cô không làm được.

"Hazzz" Theo một tiếng thở dài êm ái, mặt Hyomin đột nhiên bị hôn một cái.

Không cần ngẩng đầu, cô cũng biết đầu sỏ là ai, Hyomin mím môi, đỏ mặt, kéo một cái làm Jiyeon ngồi xuống bên cạnh. Trong tai đã nghe thấy tiếng nghị luận hỗn loạn, Hyomin nghiêng đầu nhìn về phía vẻ đẹp tuyệt mỹ kia, cô bày ra sắc mặt không tốt, cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Park Jiyeon, đây là thư viện!"

"E hèm."
Jiyeon nhún vai, bày tỏ thái độ hắn biết rõ nơi này là thư viện.

"Em... Em không thể hành động tùy tiện như thế." Coi như... Coi như ở nhà hắn đối với cô không kiêng kị, cô không tránh được, trốn cũng không thoát chỉ có thể mặc cho hắn làm gì thì làm nhưng ít ra ở bên ngoài thì có thể tránh né chứ.

"Min Min chẳng lẽ muốn anh làm người tình giấu mặt của em cả đời sao?" Jiyeon bĩu môi trêu ghẹo.

"Không phải..." Trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót đau đớn.

Bọn họ sẽ không có cả đời! Cô đang đợi, đợi hắn từ từ chán, cảm thấy cô không còn mới mẻ, đợi hắn không còn yêu cô... Hyomin cười khổ, nhưng giả sử thật sự có một ngày như vậy, cô có thể tiếp tục sống sao?

Tròng mắt đen lóe sáng rồi biến mất, hắn thống hận mình tại sao luôn có thể thấy rõ những gì cô suy nghĩ: "Gần trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, đói bụng quá!" Jiyeon lười biếng đổi đề tài, hắn nằm dài trên mặt bàn của phòng tự học ở thư viện, làm nũng nói.

"Em lại không ăn sáng sao? Chị không phải..." Cô theo thói quen quan tâm hắn, sự cưng chiều hiện rõ trong mắt Hyomin.

"Em làm bữa sáng đặt trên bàn nhưng hôm nay anh có hai khóa học, sáng sớm có một thí nghiệm phải làm sao đây! Không có thời gian nha cho nên em đi theo anh ăn cơm đi, nhanh lên!" Jiyeon cười hì hì đến gần bên tai Hyomin, đè thấp âm lượng "Bằng không... Ăn em cũng được!"

"Câm miệng, Park Jiyeon."
Hyomin cảm thấy mình sắp bốc hỏa, cô bỏ quyển sách xuống, đứng dậy "Giúp chị thu dọn đồ đạc, chị đi rửa tay rồi sẽ trở lại."

Hyomin chạy trối chết, vội vàng bước nhanh về phía phòng rửa tay. Cho đến khi rời khỏi tầm mắt của hắn, cô mới bình tĩnh lại che giấu gương mặt đang đỏ bừng.

Cuối cùng là chuyện gì đây? Từ em trai biến thành người yêu, không phải quá hoang đường sao? Tại sao hắn có thể tự nhiên như thế, giống như đó là một sự thật hiển nhiên? Cô thật sự rất nghi ngờ... Có phải chỉ cần hai người yêu nhau, mọi chuyện khác sẽ không là vấn đề gì?

"Các cậu có nhìn thấy không? Park Jiyeon cùng với chị gái hắn rất mờ ám nha, bọn họ không giống như chị em! Làm gì có chị em nào hôn tới hôn lui như thế chứ?" Ở khúc cua quẹo trong cầu thang truyền đến thanh âm bén nhọn cay nghiệt, đề tài là cô cùng Jiyeon... Hyomin bỗng dưng dừng bước, đứng im tại chỗ.

"Đúng đó! Thật buồn nôn nha! Park Hyomin lại còn mắc cỡ, đỏ mặt nữa chứ... Trời ạ, cô ấy có biết đó là em trai của mình hay không? Thật là không biết xấu hổ!"

"Mình thấy, tám phần là Park Hyomin có tình cảm "luyến em trai" mới có thể ngay cả em trai mình cũng không bỏ qua"

"Ừ, đồng ý! Park Jiyeon là thiên tài IQ 200 hơn nữa còn rất đẹp trai! Hắn không thể nào làm ra chuyện loạn luận, bất chính này. Nhất định là bị Park Hyomin quyến rũ rồi!"

"Này, nói như vậy có phải hơi quá hay không? Bọn họ dù sao cũng là chị em mà!"

"Cũng có thể bọn họ không phải là chị em ruột! Nhìn đi, bọn họ có giống nhau chỗ nào đâu?"

"Đúng, đúng..."


Trong đầu Hyomin "Oanh" một tiếng, cô không biết sắc mặt của mình tái nhợt thế nào nhưng cô có thể cảm thấy bước chân của mình bắt đầu xiêu vẹo chỉ muốn ngã xuống ngất xỉu.

Cô xoay người chạy ra khỏi thư viện.

Cô không biết mình muốn đi đâu, cô chỉ muốn chạy, muốn né tránh tất cả tội lỗi đang bị lên án.

Không, không phải như thế!

Tim như bị dao cắt, thật đau đớn, cô gần như muốn điên cuồng rống to, cô không có quyến rũ Jiyeon, cô không có...

Thật không có sao? Vậy tình trạng bây giờ giữa cô và Jiyeon có thể gọi là gì đây?

Cô sớm biết mình không thể nào giống như Jiyeon, có thể kiên cường đối diện thực tế, nhưng cô không biết mình lại yếu đuối như vậy! Cô yêu Jiyeon, nhưng vẫn chưa tới mức độ có thể vứt bỏ mọi thứ.

"A." Hyomin rên lên một tiếng, chạy trốn quá nhanh lại hoàn toàn không có chú ý phía trước cô đâm vào một lồng ngực rồi té ngã.

"Hyomin?"
Lee Joon từ trong rừng đi ra vừa vặn đụng trúng cô, hắn kinh hoảng, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra "Em có sao không, có bị thương không?"

Hyomin ngước mặt lên nhìn người trước mắt. Vào thời khắc này, nếu như không phải Lee Joon mà là một người khác ân cần hỏi thăm cô như vậy thì cũng sẽ khiến nước mắt của cô chảy ra.

Cô khóc đến đau lòng cùng khổ sở như thế làm Lee Joon bị hù sợ. Hắn vội vàng đỡ cô dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải đụng đau không, có muốn đến phòng y tế xem một chút không? Em chạy nhanh như thế làm gì?"

Hyomin lắc lắc đầu, cắn môi, không thể kềm chế nước mắt của mình. Kể từ đêm Noel hôm đó, Lee Joon liền thay đổi cứ như là trở thành anh trai của cô vậy.

Tình cảm giữa cô và hắn cũng không tệ, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, có lúc nghe cô lập lờ nói một số chuyện, sau đó sẽ cho cô lời khuyên...

Nhìn cô không nói lời nào, Lee Joon rất lo lắng, liền kéo cô ôm vào trong ngực an ủi: "Không khóc, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Là có rất nhiều chuyện, cô nghẹn ngào, không thể nói gì cả! Chỉ có thể tự lẩm bẩm: "Em nên làm sao đây, em đến cuối cùng nên làm gì đây?"

"Là có người bắt nạt em sao?"
Lee Joon vuốt đầu cô, hỏi thăm.

Bàn tay ấm áp của hắn càng làm nước mắt của cô rơi không ngừng, cô chỉ có thể lắc đầu khóc thút thít.

"Tôi có thể biết là đang có chuyện gì xảy ra không?"

Một thanh âm đen tối đột nhiên vang lên, tạo thành hai loại phản ứng khác nhau... Lee Joon là nâng con mắt lên, có chút ngạc nhiên. Hyomin suy yếu, co rúm người lại một chút, cô có chút sợ, muốn trốn tránh.

Jiyeon không thấy cô trở lại, hắn rời khỏi thư viện đi tìm thì lại nhìn thấy một màn cực kỳ chướng mắt! Ai có thể nói cho hắn biết, có phải là hắn đang quấy rầy cặp tình nhân này hẹn hò hay không?

"Cậu là... Park Jiyeon?" Lee Joon suy nghĩ một chút, mới suy đoán hỏi.

Ai cũng biết truyền thuyết về Park Jiyeon, hắn cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn còn biết Hyomin, chỉ là Park Jiyeon luôn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Park Jiyeon.

"E hèm." Khóe môi Jiyeon nâng lên một nụ cười, rõ ràng là đại thần trong truyền thuyết, dịu dàng như nước, nụ cười tràn đầy nhưng lại khiến Lee Joon cảm thấy sởn cả gai óc. Jiyeon không nhìn đến hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Min Min, tới đây."

Hyomin nghe vậy co rúm lại một chút, tránh ra khỏi lồng ngực Lee Joon nhưng lại đưa lưng về phía Jiyeon lắc đầu, ương ngạnh mỉm cười: "Em có thể đi trước được không? Trưa nay chị không thể ăn cơm cùng em"

"Lý do?"
Jiyeon đến gần, thanh âm trầm thấp mà quỷ mị, thái độ vẫn không thay đổi, "Không phải nói cùng nhau ăn cơm trưa sao?"

Cảm giác bị áp bức tới gần, Hyomin vội vàng nhảy qua một bước, nước mắt chảy xuống: "Chị, chị có việc phải làm."

"Có chuyện gì không thể nói cho tôi biết sao?"
Jiyeon nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay mềm yếu của cô, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, tròng mắt đen lại lạnh băng tỏa ra nhiệt độ không thể thấp hơn được nữa.

"Buông chị ra!" Hyomin bị nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc vây lấy khiến cô không khỏi run rẩy.

Không, không thể tiếp tục như vậy nữa! Cô không thể!

"Đi theo anh." Hắn bá đạo níu lại cổ tay của cô, chuẩn bị kéo cô đi.

"Không muốn."

"Buông cô ấy ra."
Lee Joon vẫn im lặng đứng nhìn cuối cùng ý thức được điều gì đó. Vào lúc Jiyeon không hề phòng bị, Lee Joon kéo Hyomin qua, che chở cô ở phía sau lưng mình, cau mày nhìn Jiyeon "Tôi không biết hai chị em cậu có hiểu lầm hoặc mâu thuẫn gì, nhưng chị gái của cậu nói không muốn! Cậu đừng ép buộc cô ấy."

Sự tức giận của Jiyeon đạt tới cực điểm, nụ cười tuấn mỹ trên mặt giảm đi một chút, hắn nhìn Hyomin rồi lại nhìn Thanh Trạm, giọng nói vô cùng rét lạnh vang lên: "Tránh ra."

"Cô ấy nói không muốn đi theo cậu!"
Lee Joon cố chấp nói.

"Tôi nói một lần nữa, tránh ra." Jiyeon mặt không đổi sắc nói lại câu vừa rồi.

"Không..." Lee Joon còn chưa nói hết câu, một giây kế tiếp, bụng hắn liền chịu một cú đấm, hắn đau đến cúi người xuống, té quỵ xuống đất.

Hyomin không thể tưởng tượng nổi mở to con mắt, sợ hãi kêu: "Jiyeon, em điên rồi sao? Em đang làm gì vậy?"

"Có phải cô không muốn đi theo tôi?"
Mắt Jiyeon cũng không chớp, lạnh lùng hỏi.

"Cô ấy sẽ không đi với cậu!"
Lee Joon gầm nhẹ, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, níu lấy quần áo Jiyeon, đánh một cú mạnh bạo vào khuôn mặt của hắn. Jiyeon không kịp đề phòng, ngã sấp trên mặt đất, khóe miệng toát ra máu.

"Trời ơi, hai người không nên đánh nhau!" Nhìn Jiyeon nhanh chóng đứng dậy, cuối cùng đánh nhau với Lee Joon, Hyomin gấp gáp kêu to, nước mắt chảy tràn ra, cô không nghĩ sẽ tạo thành cục diện như vậy, cô chỉ là muốn yên tĩnh một chút "Làm ơn, không nên đánh nhau!"

Nhưng Jiyeon cùng Lee Joon lại như không nghe thấy. Hai người đều muốn đánh gục đối phương nên ra tay không chút lưu tình.

Tròng mắt đen lóe ra tia sáng nguy hiểm, Jiyeon nở một nụ cười bí hiểm... Đúng lúc quả đấm của hắn đánh đến bụng của Lee Joon, quả đấm của Lee Joon cũng hướng về phía hắn thì Jiyeon đột nhiên dừng tay, cứng rắn ăn một quả đấm của Lee Joon, hắn bị đánh lui vài bước, máu tươi cũng phun ra từ trong miệng.

"Jiyeon!" Lòng Hyomin như lửa đốt, cô hét lên cũng không để ý bất cứ chuyện gì, dùng sức đẩy Lee Joon ra chạy đến bên người Jiyeon ngồi xổm xuống, cô vô cùng lo lắng "Em có sao không? Ngu ngốc! Ai cho em đánh nhau chứ?"

Nghe bước chân Lee Joon tới gần, Hyomin vô cùng tức giận rống lên một cách vô lý: "Ai cho anh đánh Jiyeon? Anh dám tổn thương Jiyeon một lần nữa, em sẽ liều mạng với anh! Tránh ra!"

Lee Joon chưa bao giờ bị cô hù dọa, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn, nhìn Jiyeon cho hắn một cái liếc mắt, cười xảo quyệt, sau đó ôm eo Hyomin: "Anh không sao, đừng khóc."

"Jiyeon."
Hyomin vội vàng quay đầu lại, tay run run lau đi vết máu trên miệng hắn. Nó giống như cuồn cuộn không dứt, không ngừng chảy ra "Rất đau sao? Chúng ta mau về nhà, xem có bị thương chỗ nào nữa không, được không?"

"Ừ."


Cho đến khi Hyomin cùng Jiyeon rời đi, Lee Joon vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, hắn không biết là đang có chuyện gì xảy ra? Một giây sau, hắn rõ ràng biết được chuyện gì đó, nhưng lại nhanh chóng quên mất...

Một lúc lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ nở nụ cười, sờ sờ khóe môi.

Thật uổng công hắn làm người tốt, ai.

"Ưm..."

Một tiếng than nhẹ vang lên, ánh đèn vàng chiếu rọi vào đôi uyên ương đang nằm trên giường, thân thể uyển chuyển mỹ lệ động lòng người, da thịt trắng noãn mông lung sáng bóng, áo ngủ bằng tơ lụa nửa cởi bên hông. Tất cả tạo thành một cảnh tượng cưc kỳ mê người.

Hắn ở trên người cô, đưa ra lưỡi mềm trêu chọc, thật chậm liếm qua cổ, đầu vai, phần lưng, cho đến bên hông... Còn cô ngẩng đầu lên, bật ra tiếng kêu yêu kiều, đối với tất cả hành động của hắn vẫn là không có cách nào kháng cự được.

"Jiyeon, không cần..."

Thẩm Thiên Dục nghe vậy, tròng mắt đen rét lạnh, ngón tay thon dài tiến tới trước ngực cô, chộp lấy miên nhũ trên vú hồng nhị.

Trừng phạt kéo dài làm cho Hyomin hét lên một tiếng "Yeon".

"Em là của anh, anh đã nói rất nhiều lần rồi! Tại sao em vẫn không nghe lời vậy?"

Thanh âm quyến rũ mà trầm thấp chậm rãi vang lên làm toàn thân Hyomin tê dại. Cô cắn môi, chịu đựng sự trêu chọc của hắn.

Nhưng Jiyeon vẫn không muốn bỏ qua cho cô! Đôi tay phủ tới trước ngực cô, bao lại một đôi miên nhũ đầy đặn trắng nõn, yêu thích không buông tay.

"Jiyeon... Không muốn."

Không muốn? Hai từ này hắn đã chán nghe rồi!

Jiyeon lật người một cái, đem quần áo của cô bỏ xuống hết thuận tay ôm lấy cô từ trên giường lớn lộn một vòng. Ngay sau đó, môi mỏng lập tức đặt lên người cô.

Nhìn tròng mắt đen sáng quắc hàm chứa sự tức giận, Hyomin bất đắc dĩ tràn ra một nụ cười khổ. Hiện tại cô càng ngày càng có thể nhìn thấu hắn, đây là việc tốt hay xấu đây? Cô cũng không xác định được... Nhưng hiện tại cô biết, hắn vẫn còn vì chuyện buổi chiều với Lee Joon mà tức giận.

🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨🤨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co