Truyen3h.Co

Chiec Bat Lua Va Vay Cong Chua Twentine

Phó Nhất Trác ngồi xuống sô pha, nói: "Anh là vũ công, không thể ăn lung tung được đâu."

Chu Vận gật đầu, sau phút thưởng thức, mọi lời bình luận của cô như nghẹn ở cổ, hoàn toàn không nói nên lời. Ai có thể ngờ được một chàng trai to lớn lại đột nhiên uốn éo trong quán cà phê như vậy chứ? Mà quan trọng hơn là chiều cao của Phó Nhất Trác quá nổi bật. Vóc dáng Lý Tuân đã cao lắm rồi nhưng cậu ta còn cao hơn Lý Tuân nữa. Cộng thêm bởi vì hằng năm tập nhảy nên cường tráng hơn Lý Tuân nhiều. Thật sự Chu Vận không biết phải có biểu cảm gì khi chứng kiến màn nhảy bốc lửa này.

Đến khi Chu Vận hoàn hồn lại mới phát hiện ra Phó Nhất Trác đang nhìn mình bằng ánh mắt mong đợi. Còn chờ cô phản hồi ư? 

Chu Vận giơ tay lên, khẽ vỗ tay rồi nói: "Hay quá."

Phó Nhất Trác: "Hay chỗ nào?"

"..."

Chu Vận nhìn về phía Lý Tuân, cậu đang lười nhác ngồi dựa vào ghế uống cà phê, lẳng lặng xem trò vui. Chu Vận quay đầu lại, hơi đăm chiêu rồi nói: "Vóc dáng của anh rất đẹp, anh cao bao nhiêu?"

Phó Nhất Trác: "1 mét 88."

"Đừng có chém gió." Lý Tuân thản nhiên cất lời: "1 mét 88 là tôi, cậu là 1 mét 94."

Phó Nhất Trác nghe thấy chợt mặt mày hốt hoảng, giống như đã giẫm phải bãi mìn, hít sâu vào một hơi rồi tức giận nói: "Tôi đã nói với cậu mấy lần rồi, tôi không cao đến 1 mét 94."

Lý Tuân ừ, cười khẩy nói: "E là hai năm qua đã cao lên nữa rồi."

Phó Nhất Trác giận đến mức mặt đỏ gay. Chu Vận ở bên cạnh như rơi vào sương mù. Xem ra Phó Nhất Trác nhất định là đang giận rồi, nhưng vì sao vậy nhỉ? Cô không hề cảm thấy đề tài vừa rồi có gì không ổn. 

Lý Tuân ung dung giải thích cho cô: "Cậu ta nhảy Latin, bởi vì vấn đề chiều cao nên không tìm được bạn nhảy thích hợp, không ai muốn nhảy cùng với cậu ta cả." Nói xong còn giễu cợt, "Anh chàng khổng lồ, bây giờ vẫn nhảy đơn như ngày trước nhỉ?"

Vẻ mặt Phó Nhất Trác căm hận. Chu Vận nhìn hết người này rồi sang người kia, nghĩ xem có nên đứng ra hòa giải không. Không ngờ Phó Nhất Trác bỗng đổi sắc mặt, lại khôi phục dáng vẻ trêu đùa vừa rồi: "Tuân à, chú vẫn hài hước như vậy."

... Tâm lý ông anh này lạc quan quá.

Lý Tuân thản nhiên nói: "Bớt nói nhảm đi, đến đây làm gì?"

"Tìm cậu."

"Có chuyện gì?"

Phó Nhất Trác nói: "Cậu đoán đi."

Lý Tuân đứng dậy, nói với Chu Vận: "Đi thôi."

"Tuân, cậu đừng kích động thế." Phó Nhất Trác gọi cậu lại, "Là việc tôi đã nói với cậu qua điện thoại lúc trước ấy."

Lý Tuân trả lời dứt khoát và ngắn gọn: "Không được."

"Cậu suy nghĩ lại lần nữa đi."

"Suy nghĩ bao nhiêu lần cũng không được."

"Tuân, tôi cũng nghĩ cho cậu thôi, tôi đã nói với ba tôi rồi, chỉ cần cậu..."

Lý Tuân nhìn về phía cậu ta nói: "Phó Nhất Trác, mối quan hệ giữa tôi và nhà cậu đã chấm dứt vào thời khắc cậu vào đại học rồi. Ba cậu không liên quan gì đến tôi cả."

Phó Nhất Trác ngập ngừng rồi không nói gì nữa.

"Đi thôi." Lý Tuân khẽ vỗ vai Chu Vận, quay mặt đi ra ngoài.

"Ơ, anh đợi em với." Chu Vận uống vài hớp cà phê, bỏ cốc xuống đuổi theo Lý Tuân, nhưng thình lình cổ tay bị kéo lại. Chu Vận quay đầu lại nhìn, Phó Nhất Trác lại thả tay ra.

"Làm gì thế?"

Phó Nhất Trác lắc đầu, Chu Vận thấy lạ rời khỏi quán cà phê, Lý Tuân đang đợi cô ở cửa. Cô đi đến hỏi cậu: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Tuân cúi đầu châm thuốc: "Không có gì."

Chu Vận: "Anh ta nói với anh chuyện gì vậy, sao anh lại không đồng ý?"

Lý Tuân nhả khói thuốc ra: "Chuyện vớ vẩn thôi."

"Anh và nhà họ..."

"Đã không còn liên hệ gì với nhau nữa rồi."

"Vậy sao anh ta..."

"Đi thôi, về văn phòng làm việc tiếp."

"..."

Lý Tuân xoay xoay cổ, chuẩn bị băng qua đường. Đến khi cậu đã đi sang phía đường đối diện mới phát hiện ra bên cạnh không có ai, quay đầu lại, Chu Vận vẫn đứng ở chỗ cũ.

"Qua đây đi." Cậu hô một tiếng.

Chu Vận không cất bước. Lý Tuân khẽ gãi cổ rồi đi qua đó lại. Đến khi cậu đứng trước mặt Chu Vận thì đúng lúc đèn xanh đã tắt, dòng xe sau lưng chậm chạp khởi động.

"Sao không đi?" Lý Tuân hỏi.

Chu Vận sầm mặt, nhìn vào mắt cậu.

"Lý Tuân."

"Ơi."

"Anh nói thật với em đi, có phải hai chúng ta đã bước vào thời kỳ chán nhau rồi không?"

Một ngày bị hỏi câu này những hai lần, Lý Tuân thấy buồn cười: "Mỗi ngày trong đầu em nghĩ gì thế hả?"

Mặc kệ cậu cười thế nào, Chu Vận vẫn lạnh lùng.

Lý Tuân nhìn cô một hồi mới nói: "Giận à?"

Cô im lặng.

Mười mấy giây trôi qua, rốt cuộc Lý Tuân thở dài, bất đắc dĩ nắm tay cô.

"Được rồi, đi theo anh." Cậu đổi hướng đi về nhà trọ của mình.

Phòng trọ của Lý Tuân thuê diện tích không lớn, bên trong rất tươm tất, dĩ nhiên là do Chu Vận dọn dẹp. Sau khi vào phòng, Lý Tuân đun nước. Nhìn bóng lưng cậu, không hiểu vì sao trong lòng Chu Vận nảy sinh một cảm giác. Họ gần gũi với nhau như thế nhưng trông cậu vẫn như một người cô độc. Cô phải nói chuyện rõ ràng với cậu mới được.

"Lý Tuân."

Cậu ừ.

"Bây giờ anh đã không còn một mình nữa."

Cậu nhướng mày, cười quay đầu lại, mặt khá đắc ý, không màng đến vẻ nghiêm túc của Chu Vận, đi đến ôm cô.

"Phải đấy."

Mỗi lần Chu Vận bị cậu ôm, giọng nói đều trở nên dịu dàng.

"Vậy thì nói đi!"

"Nói gì?"

"Anh phải nói với em chứ?" Chu Vận nhìn cậu, ra vẻ nghiêm túc lần nữa, "Lý Tuân, chuyện gì chúng ta cũng phải nói rõ với nhau, anh có hiểu không?"

Cậu nhíu mày nhìn cô. Từ bé cậu đã lớn lên một mình, cảm giác trong đời có thêm một người nữa rất xa lạ với cậu. Trầm ngâm giây lát, cậu gật đầu: "Được, em muốn biết gì?"

Chu Vận thấy cậu nhẹ nhõm thốt ra liền an tâm hỏi: "Phó Nhất Trác kia là gì của anh?"

Lý Tuân: "Đối tác."

Nước trong ấm sôi ùng ục, Lý Tuân cũng không để ý, cậu tựa vào đầu giường, nói: "Anh và cậu ta đã biết nhau từ bé. Có điều khi đó hoàn cảnh của bọn anh hoàn toàn khác biệt, vốn không qua lại với nhau. Sau này xem như là ma xui quỷ khiến. Nhà cậu ta kinh doanh, ba cậu ta có một công ty rất lớn, Phó Nhất Trác là con một, ông một lòng muốn cậu ta thừa kế sản nghiệp."

Lý Tuân vừa nói vừa cười: "Nhưng em cũng thấy rồi đấy, cậu ta không hề có tế bào kinh doanh kia. Sau đó có thể ba cậu ta cũng nhìn ra được con trai mình là một thằng ngốc, nên không cưỡng ép cậu ta kế thừa gia nghiệp nữa."

Chu Vận lặng thinh.

Lý Tuân lại nói: "Nhưng ba cậu ta là kẻ vô cùng sĩ diện, bắt buộc cậu ta nhất định phải vào đại học." Cậu nhìn Chu Vận, "Em có thể nhìn ra ngoại hình bọn anh có điểm giống nhau đúng không."

Chu Vận gật đầu, Lý Tuân cười nói: "Hồi bé bọn anh còn giống nhau hơn cả bây giờ, lần đầu tiên anh kiếm được tiền chính là ở chỗ cậu ta đấy. Khi ấy anh mới mười bốn tuổi, cậu ta có một cuộc thi quan trọng, anh đi thi hộ cậu ta, tất cả các môn đều được điểm tuyệt đối, cậu ta trả anh 500 tệ."

Chu Vận trầm trồ: "Quào!"

Lý Tuân nói tiếp: "Có điều không có kinh nghiệm nên cuối cùng bị bắt."

"..."

"Khi đó Phó Nhất Trác và ba cậu ta cãi nhau ầm ĩ, cậu ta chỉ muốn khiêu vũ, nhưng ông ta lại thấy đó là chuyện nhảm nhí. Bạn bè của cậu ta rất ít, chỉ thân với mỗi mình anh. Có lần hai cha con cậu ta cãi nhau gay gắt, vì thế cậu ta đưa tiền cho anh, bảo anh dẫn đi bỏ trốn khỏi nhà, kết quả bị ba cậu ta bắt về. Ba cậu ta cho người tìm hiểu hoàn cảnh gia đình anh rồi đến nói chuyện với anh. Mục đích của anh và ông ta rất đơn giản, giao kết xong, ông ta chuyển trường cho Phó Nhất Trác."

Chu Vận hỏi: "Hai người giao kết gì thế?"

Lý Tuân: "Ông ta muốn cho cậu ta vào đại học, còn anh thì muốn học tiếp. Quan hệ của nhà Phó Nhất Trác khá rộng, chuyện đó được giải quyết rất nhanh chóng, anh đi thi hộ cậu ta. Sau khi tốt nghiệp trung học, ông ta lại chuyển anh đến nơi khác, dùng học bạ của chính anh học lại một năm nữa rồi tham gia thi đại học. Chuyện sau đó thì em cũng biết rồi đấy."

Lý Tuân nói nhiều nên hơi khát, đứng dậy đi đến bàn rót nước.

Chu Vận khá tò mò về Phó Nhất Trác: "Anh ta thích khiêu vũ đến vậy sao?"

"Ừ." Lý Tuân cười khẩy, "Ba cậu ta luôn cho rằng cậu ta chỉ ham thích nhất thời, chắc chắn không kiên trì được bao lâu. Nào ngờ đã nhiều năm trôi qua mà cậu ta vẫn thế."

Chu Vận lại hỏi: "Vậy bây giờ anh ta đến tìm anh làm gì? Mới vừa rồi anh ta định nói chuyện gì với anh?"

"Còn là chuyện gì nữa." Lý Tuân nói, "Số tiền ông ta trả cho anh học xong vẫn còn dư. Ba cậu ta định lấn sân vào ngành công nghệ, muốn đầu tư vào anh, mở công ty riêng cho anh."

"Đây là chuyện tốt mà." Chu Vận kỳ lạ hỏi, "Sao anh không đồng ý?"

Lý Tuân không trả lời ngay, cậu thong thả bước đến giường, khom lưng, hai tay chống bên người Chu Vận. Cô lùi về sau theo bản năng, Lý Tuân cũng không  lấn đến, chỉ cười nhạt, nói: "Công chúa, biết anh thích em nhất ở chỗ nào không?"

Chu Vận lắc đầu. Lý Tuân đặt tay lên ngực cô.

"Là chỗ này."

Chu Vận nghẹn lời. Có còn nói chuyện nghiêm chỉnh nữa không hả?

Lý Tuân nói tiếp: "Anh thích nhất chính là trái tim đơn giản không bao giờ suy nghĩ sâu xa của em."

Chu Vận trố mắt. Lần này cô không phục: "Không bao giờ suy nghĩ sâu xa là sao?"

Lý Tuân cười ngả ngớn, không trả lời. Chu Vận càng nhìn càng tức, giơ chân định đạp cậu thì bị Lý Tuân ngăn lại, thuận thế đè cô ngã xuống giường. Cậu rất nặng, đó là một kiểu áp lực mới mẻ khiến người ta mê muội. Chu Vận đưa tay ra đẩy thử, quả nhiên là bị cậu ôm chặt như giam cầm. Hít thở có chút khó khăn.

"Em nghĩ mọi chuyện luôn đi theo đường thẳng, một là một, hai là hai." Lý Tuân đặt cằm lên xương quai xanh của cô, khen ngợi, "Cứ như là nó phải diễn ra theo quy ước từ xa xưa vậy."

Cái quái gì thế này?

"Đáng tiếc hiện tại có rất ít người làm theo quy ước, cũng có rất ít người dám rút kiếm ra quyết đấu chính diện." Cậu vừa vuốt ve ngực Chu Vận, vừa nói nửa đùa nửa thật, "Người có tinh thần kỵ sĩ càng ngày càng ít, thời nay là thiên hạ của tiểu nhân."

Dường như Chu Vận đã hiểu ra ý của Lý Tuân là gì rồi. Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: "Ba của Phó Nhất Trác là người thế nào?"

"Một người cha tốt, nhưng chỉ là với con trai mình thôi." Lý Tuân nói, "Đối với người khác thì chính là thương nhân sắc sảo. Ánh mắt của ông ta rất tinh tường, nếu không sẽ không chọn anh đâu."

"Thôi đi..." Chu Vận bĩu môi khinh thường, Lý Tuân trơ mặt nói, "Ông ta khởi nghiệp từ nghề sắt, kinh doanh rất lớn. Nhưng ông ta nhìn ra được tương lai nghề này sẽ càng ngày càng khó làm ăn, muốn tính toán sớm một bước. Ông ta đã kiếm được không ít kẻ tinh anh trong ngành IT, nhưng ông ta không biết một chữ nào về ngành này, để phòng ngừa chuyện bất trắc, đương nhiên là phải đẩy một người am hiểu công việc lại có thể bị ông ta khống chế vào giám sát giúp rồi."

Chu Vận cẩn thận nói: "Vậy thôi chúng ta đừng đi theo ông ta."

Lý Tuân cười ha ha, cậu ôm Chu Vận, hôn lên cổ cô một cái: "Công chúa, mẹ nó, em đáng yêu thật đấy."

"Cảm ơn."

"Có điều con người ông ta không dễ dàng từ bỏ ý định vậy đâu. Chờ đến khi chúng ta khởi nghiệp sẽ không khỏi bị ông ta đè đầu cho xem."

"Khởi nghiệp gì? " Chu Vận nghĩ, "Anh định mở công ty sao?"

"Nếu không em cho rằng anh sống chết cố nhận gia công phần mềm để làm gì?" Lý Tuân nghịch tóc cô, mân mê ngắm nhìn, "Đến khi đủ tiền thì chúng ta sẽ mở công ty riêng. Dù sao một chiếc váy công chúa đắt như thế, anh không cố cày cuốc thì không nuôi nổi em rồi."
Chu Vận bị cậu dỗ dành vui vẻ, hỏi: "Chúng ta cần bao nhiêu tiền?"

Lý Tuân nói một con số cho Chu Vận biết, cô kinh ngạc: "Cần nhiều vậy á? Anh định làm gì?"

Lý Tuân thoáng dừng lại rồi nói: "Bây giờ chỉ là ý nghĩ sơ bộ thôi, đến khi anh xác định rõ rồi sẽ bàn với em."

Chu Vận: "Anh đã xác định rồi còn bàn với em làm quái gì nữa?"

Lý Tuân cười to, còn Chu Vận khá lo lắng, số tiền khi nãy cậu nói thật sự không phải con số nhỏ. Cô không thể không cảm thán, lần đầu tiên cô biết được số tiền Hội kiếm ra từ dự án từng kinh ngạc há hốc mồm. Nào ngờ mới hai năm trôi qua, con số đã tăng lên gấp mười, mười lần. Hiện giờ dựa vào số tiền do Hội kiếm ra chắc chắn không đủ, phải kiếm nhà đầu tư mới được... Chu Vận nghĩ miên man.

Trái lại Lý Tuân không để ý lắm đến phương diện này, cậu ôm Chu Vận hỏi: "Còn giận không?"

Chu Vận lắc đầu.

Lý Tuân nói: "Nói nhiều như vậy thật lãng phí thời gian."

Chu Vận phản bác: "Đây không phải là lãng phí thời gian." Đây gọi là kết nối với nhau.

Lý Tuân khẽ vỗ má cô, đứng dậy nói: "Em về trường trước đi, tối nay anh phải ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?"

"Sắp xếp giúp cái tên ngu ngốc kia, đầu óc cậu ta không bình thường, không có khả năng tự lo cho cuộc sống của mình." Lý Tuân sửa soạn qua loa rồi quay đầu lại trông Chu Vận đang nheo mắt nhìn mình trên giường.

"Sao thế?"

Chu Vận lắc đầu.

Lý Tuân cười khẩy: "Bảo anh chuyện gì cũng phải nói với em, thế mà bây giờ đến phiên em tích chữ như vàng à?"

Chu Vận nói: "Em phát hiện một quy luật, hình như anh đối với tất cả những người gọi anh là em trai đều không tệ."

Khóe môi Lý Tuân nhếch một đường cong đầy thâm ý, từ từ đi đến trước mặt Chu Vận, khẽ nói bên tai cô: "Em không phát hiện anh đối xử với người gọi anh bằng ‘anh’ còn tốt hơn sao?"

Chu Vận run run, bỏ chạy: "Em về trường trước, anh xong việc thì gọi cho em nhé."

***

Thành công lớn rồi! Trên quãng đường về trường, Chu Vận tung tăng cất bước, cô cảm nhận sâu sắc rằng con người Lý Tuân không thể nào nuông chiều được, phải trị cậu, không trị không được mà.

Trở về ký túc xá, lúc lấy sách trong túi ra thì Chu Vận phát hiện một tờ giấy, trên đó viết một số điện thoại. Cô ngạc nhiên nhưng lập tức nghĩ ra nhất định là Phó Nhất Trác đã bỏ nó vào túi cô lúc cô rời khỏi quán cà phê rồi.

Anh ta lén lút đưa số điện thoại cho cô là có ý gì nhỉ? Chu Vận thử lên dây cót tinh thần nhắn tin chào hỏi.

"Xin chào."

Một lát sau Phó Nhất Trác hồi âm.

"Em dâu."

Chu Vận còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên nói gì thì Phó Nhất Trác lại gửi tin đến: "Tối mai có rảnh không, đừng nói cho Tuân biết, chúng ta ra ngoài trò chuyện một chút, anh có việc muốn nhờ em."

Chu Vận im thít nhìn tin nhắn. Anh ta muốn giấu Lý Tuân gọi cô ra ngoài à? Nói chuyện gì?

Nếu lúc vừa rời khỏi quán cà phê thấy được tờ giấy này, nhận được lời mời của Phó Nhất Trác, có thể cô sẽ không do dự nhiều. Nhưng cô vừa nghe Lý Tuân kể về chuyện khi nãy, mà Phó Nhất Trác lại được ba anh ta ủy thác đến tìm Lý Tuân, điều này khiến cô cẩn thận hơn một chút. Cô rất sợ Phó Nhất Trác sẽ đi đường vòng từ phía cô.

Trong lúc cô đang nghiền ngẫm thì điện thoại di động liền rung lên lần nữa. Chu Vận cúi đầu, thấy một hàng chữ rất đơn giản trên màn hình: "Anh sẽ không bao giờ hại Tuân cả, anh chỉ muốn giúp hai người thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co