Truyen3h.Co

Chien Than Nang Cho Tron Np

Thái giám vừa dứt lời liền có một đoàn người từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là nam tử mặc một thân y phục màu đen, khoác bên ngoài là áo choàng hồ ly trắng, thắt lưng màu trắng khảm ngọc xanh, dáng người cao gầy, y phục màu đen bao lấy thân hình sừng sững như ngọn núi, ngũ quan tuấn mỹ, hai mắt nhỏ dài sáng bức người, giơ tay nhấc chân đều mang theo tôn quý, còn tỏa ra sát khí cường đại, mắt hắn tùy ý nhìn qua, nhìn đến người nào, người nấy đều theo bản năng rùng mình, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. 

Người này là thái tử Sở Thiên Phàm của nước Lân Vũ Quốc

Trước cửa hoa viên Tú Lệ cung không ít người nhìn thái tử Sở Thiên Phàm. Đây là Sở thái tử sao? Quả nhiên là nam tử lạnh lùng kinh diễm, hoa quan mỹ phục, ở cặp mắt đen như màn đêm kia lưu chuyển tia bén nhọn, rồi lại mang theo tà khí bẩm sinh, khóe môi lạnh bạc như nước, cả người tuấn tú vô song lại có một cỗ sát khí cường đại, khiến người ta vừa nhìn đã biết hắn lãnh khốc vô tình.

"Sở thái tử thật tuấn tú, khó trách có thể xếp hạng ba trong danh sách thập đại mỹ nam tứ quốc"

"Nghe nói Sở thái tử đã là đại võ sư cấp bậc tám"

"Thật sao ? Thật lợi hại"

"Ta cũng nghe nói Sở thái tử là người tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngoé."

"Này ngươi muốn chết sao!! nói nhỏ một chút, đừng để bọn họ nghe thấy."

Có không ít người bàn tán, Thiên Mị đứng trong góc khuất cũng nhìn Sở Thiên Phàm đánh giá một chút rồi dời tầm nhìn sang các khóm hoa đang đua sắc, trong lòng không ngừng cảm thán

Quả thật cũng thật là một mỹ nam anh tuấn, nhưng mà ....lại có chút che che giấu giấu, tu vi thật sự của hắn đã muốn đột phá Thánh võ sư bậc năm, làm gì còn ở Đại Võ Sư bậc tám chứ, hơn nữa người này nàng lại cảm thấy có chút quen mắt, hình như nàng đã từng gặp qua....

Đi bên cạnh Sở Thiên Phàm là Hoắc Kiến Bình, hắn khách khí đưa tay mời Sở thái tử vào Tú Lệ cung, các đại thần trong triều cũng lập lức tới bồi Sở thái tử nói chuyện

Nơi này đang náo nhiệt bàn tán về Sở Thiên Phàm, ngoài điện lại có tiếng thái giám vang lên.

"Sứ thần Bạch Hổ Quốc, sứ thần Phượng Ninh Quốc đến."

Mọi người lại cùng đổ dồn ánh mắt về phía cửa cung Tú Lệ, chỉ thấy một đoàn người nối đuôi nhau đi vào, hấp dẫn người là hai thân ảnh, một là nam tử mặc cẩm y màu trắng, hắn có khuôn mặt như hoa sen tinh khiết, khoé môi đỏ mộng như hoa đào nở rộ, nụ cười lấp lánh khiến cho đại đa số nữ tử có mặt ở đây phải đỏ mặt tim đập vì hắn. Người này là thất vương gia Bạch Hổ Quốc Cẩn Ly Nam đứng thứ sáu trong danh sách thập đại mỹ nam tứ quốc.

Thiên Mị hơi nhíu mày, người bình thường chắc chắn sẽ thấy tính tình vị thất vương gia này cực kì tốt, nhưng giác quan nhạy bén của Thiên Mị nói cho nàng biết, người nam tử này, từ trong xương cốt bộc lộ ra tính cách lạnh lùng, xa cách. 

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là một người rất dễ chung đụng đi, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. 

Loại người như thế rất khó để chạm được vào tâm của hắn. 

Tất cả những gì mà nam nhân này biểu hiện ra bất quá cũng là giả tạo mà thôi.

Người như vậy, sống hẳn là rất mệt mỏi....

Thiên Mị lại đưa mắt nhìn thân ảnh thứ hai, người này hẳn là đại hoàng nữ nước Phượng Ninh Tần Lạc Cơ, trong điện cũng có không ít vị công tử ưa thích, bàn tán về nàng ta, họ nói tuy là nữ nhi nhưng nàng ta cũng là một vương gia trầm ổn, tiến lui thích hợp, có khí chất của quân vương...

Người tiếp đón thất vương gia nước Bạch Hổ và đại hoàng nữ nước Phượng Ninh là Hoắc Kiến Quân

"Cẩn vương, Tần vương, mời vào điện nghỉ ngơi một lát, yến hội rất nhanh sẽ bắt đầu."

"Ân Được"

"Được"

Thiên Mị nhìn bóng lưng nhóm sứ thần khuất dần sau cánh cửa liền thu hồi tầm mắt.

Bỗng sau lưng Thiên Mị có một cung nữ thanh tú mặc áo lam đi tới cung kính hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Thiên tiểu thư."

Thiên Mị gật đầu ý bảo nàng đứng lên.

Cung nữ áo lam cảm tạ Thiên Mị, cung kính bẩm báo :"Bẩm Thiên tiểu thư hoa viên phía nam Tú Lệ cung có người muốn gặp ngài, nên sai nô tỳ tới đây mời ngài"

Thiên Mị nhíu mi, kỳ quái nhìn người trong điện, là ai muốn gặp nàng ở hoa viên phía nam

Tú Lệ Cung, ngoại trừ hoa viên trước mặt, phía nam còn có một hoa viên nhỏ, tao nhã yên tĩnh thích hợp để nói chuyện.

"Ai?"

"Nô tỳ không rõ lắm, trước đây chưa từng xuất hiện trong cung."

Cung nữ áo lam vừa dứt lời, Thiên Mị nhớ tới lời nói muốn cướp Tuyết Liên ngàn năm ban sáng của thuộc hạ nàng, sẽ là Lam Ý sao? Hay là Tử Hạo?. Thiên Mị nghĩ vậy liền nói:"Mời đi trước dẫn đường."

"Ân, mời Thiên tiểu thư đi theo nô tỳ," Cung nữ áo lam đi trước dẫn đường, Thiên Mị dẫn theo Tinh Nhi đi về hoa viên phía nam, đằng sau Hiên Viên Triệt, Minh Hàn cùng Lâm Tuyệt Thần dừng bước nhìn Thiên Mị rời đi, vẻ mặt kỳ quái, nói thầm: "Sao Thiên Mị lại đi qua phía nam?"

"Không biết, có thể là có người muốn gặp nàng."

Thiên Mị dùng truyền âm mật hỏi Tinh Nhi bên cạnh "Tinh Nhi muội có nghe Lam Ý nói hôm nay sẽ vào cung không "

"Dạ không tiểu thư, Lam Ý sẽ không dám cãi lời tiểu thư mà vào cung làm loạn đâu "Tinh Nhi nhỏ giọng nói

Phải biết nhóm người bọn họ là do một tay Thiên Mị cứu mạng cùng truyền dạy tất cả tài nghệ võ lực, ân này cho dù có dùng mạng bọn họ báo cũng không đủ, bọn họ có một trăm lá gan cũng không dám không nghe lời

Thiên Mị trầm mặt đi theo cung nữ đến hoa viên phía nam, đợi đến gần đường nhỏ, cung nữ dừng bước cung kính bẩm báo: "Người kia ở trong đình nhỏ, nô tỳ cáo lui."

Thiên Mị gật đầu đi về phía đình, nhưng đi được vài bước nàng phát hiện nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ, khiến người ta có cảm giác bất an, nàng rất nhạy cảm với nguy hiểm.

Trong đình nhỏ phía nam, có hai người đang chờ Thiên Mị, thấy nàng bất động hai người nọ cũng bất động, lát sau hai người nọ mới bước từ trong đình ra, Thiên Mị nhanh chóng nhìn lại căn bản không phải Tử Hạo hay Lam Ý cũng không phải người của Thất Sát Điện, mà lại là Dương Huyệt cùng một nữ tử xa lạ, sắc mặt Thiên Mị âm trầm, đồng thời cũng biết đây là một cái bẫy, bởi cho dù cung nữ không nhận ra nữ tử xa lạ kia, thì Dương Huyệt chính là đích nữ Dương gia làm sao cung nữ kia cũng lại không nhận ra, căn bản là cung nữ đó nói dối, tiếp theo chỉ sợ sẽ có chuyện, Thiên Mị bất động vì hiện tại muốn lui lại đã không kịp rồi, hơn nữa nàng cũng muốn biết Dương Huyệt định diễn trò gì.

Nàng thật không rõ nữ tử ngu ngốc này sao cứ thích nhắm vào nàng hết lần này tới lần khác, rõ ràng nàng và Hoắc Kiến Bình đã hủy bỏ hôn ước, nàng ta lại cứ nhắm tới nàng không buông, vừa nãy bị giáo huấn một trận, thật không ngờ nhanh như vậy nàng ta đã lại tới tìm chết, thật sự là không sợ chết mà

Khóe môi Thiên Mị cười lạnh lẽo nhìn Dương Huyệt, Dương Huyệt bước từng bước một đi ra, đợi nàng ta đến gần Thiên Mị mới phát hiện ra ánh mắt nàng ta lóe lên tia ác độc.

Đợi bước tới gần Thiên Mị Dương Huyệt hét lên rồi nhảy ùm xuống ao sen bên cạnh

"A Thiên Mị, ngươi đừng đẩy ta"

Thiên Mị "......" Đậu....lại còn chơi thế này

Một lời vừa dứt, nữ tử xa lạ bên cạnh Dương Huyệt liền thét chói tai chỉ vào nàng: "Thiên tiểu thư, vì sao đẩy tiểu thư nhà ta."

"Người đâu mau cứu người, người đâu."

Người này là nha hoàn hầu hạ Dương Huyệt, Lạc Lạc, Lạc Lạc vừa dứt lời đã có hai ba cung nữ chạy vội tới cùng nhau kêu to: "Không xong rồi, mau tới cứu người, Thiên tiểu thư đẩy người xuống ao sen rồi"

Thiên Mị thấy không có người khác, nhìn Dương Huyệt đang giả bộ đuối nước dưới ao sen, khóe môi Thiên Mị nở nụ cười thị huyết:"Giỏi lắm, Dương tiểu thư lại tặng ta một đại lễ, xem ra ta giáo huấn ngươi còn chưa tỉnh ra, lại càng thêm trầm mê."

Thiên Mị nhắc tới trận tỷ thí kia, mặt Dương Huyệt dữ tợn, thét chói tai: "Câm miệng!!! Rõ ràng ngươi mới là phế vật, mới là trò cười cho thiên hạ, dựa vào cái gì mà tài nghệ muốn hơn ta, ta không cam lòng, ta muốn ngươi trả giá."

Dương Huyệt nghiến răng nghiến lợi, nàng từ nhỏ tới lớn đều là thiên kiêu chi tử là tài nữ của Long Viêm Quốc, chưa từng bị sĩ nhục như vậy, bây giờ ai nấy đều biết nàng ngay cả phế vật nàng cũng không thắng nổi, nỗi nhục này hiện tại nàng muốn nữ nhân này trả giá, chết không có chỗ chôn, dù nàng ta là tiểu thư dòng chính Thiên Gia thì đã sao, đã cố ý giết người thì phải chịu trừng phạt nặng.

"Ha, ha, ta coi lần này ngươi làm sao mà thắng ta ."

Dương Huyệt hét lên, sau đó liền bị sặc nước ngoi lên thở dốc một lát lại chìm xuống, lần này nàng ta đánh bạc bằng tính mệnh của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co