Truyen3h.Co

Choran Maolan Tu Lop F

1.
"A, làm gì vậy?"
Máy ảnh rung lắc không lấy nét được khuôn mặt, chỉ có ánh nắng chiều hè nhảy múa tự do trong ống kính.
"Giới thiệu bản thân đi, Choi Hyeonjoon, cậu ngốc thật đấy."
Máy ảnh cuối cùng cũng tập trung vào khuôn mặt của một người, và thật tình cờ, Choi Hyeonjoon cũng vì câu nói đó mà nở nụ cười hồn nhiên.

"Ồ ra là vậy- E hèm, xin chào, tên mình là Choi Hyeonjoon, mình là học sinh lớp F."

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ vui hay buồn vì tâm trạng của Choi Hyeonjoon.

Chúng tôi sống cạnh nhà nhau từ khi còn nhỏ, đối diện với bức tường mỏng của cửa hàng tạp hóa ở tầng dưới là phòng khám nhỏ của nhà tôi.

Trên tầng hai, đẩy cửa sổ hướng ra sân nhìn sang bên trái thì thấy rèm cửa sổ hình mèo màu chàm tía nhà cậu ta, cùng cây sen đá sắp chết mà cậu ta đặt trên bậu cửa sổ- đến cả sen đá cũng không chăm nổi, khi ông trời ban phát trí thông minh, cậu ta hẳn là đã giơ ô lên tránh.

Tôi nghĩ mình đã quá hiểu Choi Hyeonjoon, cuộc đời cậu ta giống như một con cua ẩn sĩ lặng lẽ ẩn nấp trên bãi biển ý thức của tôi, nhắm mắt lại tôi có thể theo dõi dấu vết bò qua cát trên bãi biển ngày này qua ngày khác.

Thật sự nhé, cậu ta rất ngốc, đó là những gì tôi luôn nói. Ngay từ khi học tiểu học, Hyeonjoon luôn được xếp vào lớp F. Lúc đó, dường như nó cũng không hiểu những gì thầy dạy, ngày nào cũng ngồi trong phòng tôi với ánh mắt ngơ ngác, cắn đuôi bút chì và nghe tôi giảng lại. Ngoài việc rút bút chì ra khỏi miệng Hyeonjoon theo lời bố dặn, tôi còn phải pha cho nó một cốc nước ấm để súc miệng như bảo mẫu.

Tên ngốc này ngày nào cũng ngồi cạnh tôi, cùng tôi làm bài tập, làm đến khi mẹ kêu chúng tôi xuống ăn tối - cậu ta vẫn chưa làm xong.

Những lúc đó, tôi sẽ nắm tay Hyeonjoon kéo xuống nhà, mặc cho nó phụng phịu bảo chưa làm xong bài tập số học mà tôi đã xong từ lâu.

Ban đầu tôi nghĩ rằng một người ngu ngốc như Hyeonjoon sẽ không thể vào cùng trường đại học với tôi, vì vậy trên đường từ trường cấp ba về nhà, tôi đã nói với Choi Hyeonjoon, người đang gục đầu đi: "Này, nếu cậu có thể vào cùng một trường đại học với tôi, tôi sẽ thực hiện một yêu cầu bất kì cho cậu được không?"

Hyeonjoon liếc nhìn tôi, phàn nàn: "Lời hứa của cậu thì có gì hay ho đâu?"

Tôi cao giọng nhấn mạnh: "Này Choi Hyeonjoon, là tôi, là lời hứa của Jeong Jihoon! Biết bao nhiêu người muốn cũng không có được!"

Choi Hyeonjoon dùng tay chém một nhát và đá vào cây chuối tươi tốt bên đường trong con hẻm nơi chúng tôi về nhà.

"Nè, sao không trả lời?"

Tôi tóm lấy cánh tay cậu ấy, và yêu cầu người ngây quay người lại. Hai chúng tôi đều đã trải qua thời kỳ trưởng thành và dậy thì, dù hồi nhỏ ăn cùng một món nhưng tôi vẫn cao hơn một cái đầu. Tôi nhìn xuống và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hyeonjoon, thấy khóe môi khô khốc nhếch lên, như thể đang chờ đợi thứ gì đó làm ẩm ướt khóe môi khô nứt của mình.

Hyeonjoon cụp mi, ủ rũ nói: "Mình biết Jihoon là người tai to mặt lớn, rất nổi tiếng ở trường. Jihoon vừa đẹp trai học lại giỏi, dù học lớp A vẫn là người tỏa sáng nhất. Ngày nào cũng có rất nhiều cô gái nhờ mình gửi thư tình hộ, vậy sao cậu còn muốn chơi với người học lớp F như mình? "

Tôi chưa bao giờ nghĩ Choi Hyeonjoon lại có suy nghĩ như vậy, tôi cũng choáng váng, chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy lại có mặc cảm tự ti không bằng mình.

Không biết tại sao tôi tức giận hất tay Hyeonjoon, cậu ấy bị sức lực của tôi phải lùi lại hai bước, giây tiếp theo ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy nói: "Mình không phải là đệ tử của Jeong Jihoon."

Tôi lẩm bẩm: "Vậy thì cố mà đỗ Đại học Quốc gia Seoul, rồi đường đường chính chính làm bạn của Jeong Jihoon tôi."

Đôi mắt cậu ta lại tối sầm lại, với một vẻ né tránh mà tôi không thể hiểu được. Bàn tay thường quá gầy để cầm bút đang siết lấy quai túi đi học màu vàng đỏ, các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.

"Jeong Jihoon, cậu thực sự không hiểu mình à?" Hyeonjoon để lại một câu hỏi rồi quay người rời đi, tôi nhìn bóng dáng đó biến mất bên ngoài cánh cửa cuốn cửa tiệm tạp hóa, phản chiếu tấm biển cũ kỹ đã bạc màu của cửa hàng tạp hóa nhà Choi.

Sau ngày hôm đó, cho đến khi kết thúc cấp ba, cậu ấy không bao giờ đến gặp tôi nữa. Thỉnh thoảng ở hành lang, tôi bắt gặp Hyeonjoon đang ưỡn ẹo trên lan can xem các bạn nam chơi bóng rổ, tôi còn đang do dự không dám tiến lên chào hỏi vì chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng khi nhìn thấy tôi, cậu ấy quay người rời đi. Ngay sau đó, một cô gái tiến đến thấp giọng nói chuyện với tôi. Tôi chỉ biết lúng túng đứng đó.

Buổi tối làm bài tập xong tôi buồn bực nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, thực ra tôi không biết ý của Hyeonjoon "không hiểu" là có ý gì. Tôi không nghĩ mình đã làm gì sai nhưng cậu ấy có vẻ rất không hài lòng vì lời nói của tôi. Tôi bất giác bắt chước cậu ấy mà cắn chặt nắp bút, ngọn lửa câu cá trên sông xa xa và cột điện cao thế sáng lên xa hơn một chút đã hoàn thành màn đêm sâu trước mắt. À, có chút cô đơn.

Tôi chống người dậy thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Hyeonjoon đang chống một tay như thường lệ, uể oải nhìn câu hỏi, chiếc quạt điện ở nhà đang thổi tóc cậu ấy rối bù. Tay kia thì cầm bút, vẫn cắn đầu bút theo thói quen.

Tôi như nhìn thấy một con hamster nhỏ đang dùng hàm mài răng, trí tưởng tượng của tôi bay xa khiến tôi không khỏi thích thú. Hamster nghe thấy giọng nói của tôi, nó lập tức dừng động tác, không thèm liếc tôi một cái mà đưa tay sập cửa sổ lại.

Rầm! Âm thanh đó khiến cửa sổ bên tôi rung chuyển. Tôi bực bội lui người lại, bây giờ thật sự không thể nhìn thấy Choi Hyeonjoon.

Ôn tập xong, chuẩn bị đi ngủ, tôi không nhịn được lại liếc nhìn bên kia một cái. Cửa sổ vẫn đóng, ánh sáng màu cam cố chấp xuyên qua kính vào màn đêm, trông cậu ấy như muốn học đến sáng.

Tôi thở dài, nghĩ mình thật sự không nên cãi nhau với cậu ấy, nhỡ Hyeonjoon thật sự không vào được Đại học Seoul thì sao?

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng một cuộc sống không có Choi Hyeonjoon. Mất đi cậu ấy, tôi cảm thấy như bị lấy đi một khoảng không khí nào đó, giống như tôi đang trằn trọc vì mất đi tiếng thở của anh ấy qua bức tường. Tôi nghiến răng nghiến lợi, Choi Hyeonjoon, tôi không hiểu tại sao cậu lại nổi giận với tôi như vậy?

Vào ngày thi tốt nghiệp, trời mưa rũ rượi. Mẹ nhét cho tôi một chiếc ô, khi lấy ra vẫn nói: Hình như mẹ chưa từng nhìn thấy chiếc ô này bao giờ? Tôi vừa nhìn đã biết, chủ nhân của cái ô với những họa tiết trẻ con như này chỉ có thể là Choi Hyeonjoon.

Thật khó chịu khi người con trai này đã "đoạn tuyệt" với tôi nhưng đồ đạc của cậu ta vẫn ở khắp mọi nơi trong cuộc đời tôi, giống như ký ức về cậu ta ở mọi ngóc ngách.

Tôi sốt ruột cầm lấy ô, lại nhìn thấy Choi Hyeonjoon đang xách cặp vội vã đến trường.

Tôi nhìn đám chuối và hoa cúc dưới chân mình ướt đẫm nước mưa, tự hỏi bước đi vội vã kia là đang tránh mưa hay là tránh tôi. Cậu ta lấy ta che đầu cố gắng tránh đi cơn mưa đang ập tới, lạch bạch lao về phía trước như một đứa trẻ mẫu giáo.

Thậm chí còn không thèm nhìn tôi.

Tôi thấy áo Hyeonjoon ướt đẫm, nghĩ: Có thứ gì quan trọng hơn sức khỏe không? ! Bị cảm thì đi thi thế nào đây Choi Hyeonjoon!

Tôi sải bước về phía trước, để chiếc ô che cho cậu ấy đang lảng tránh, đồng thời nắm lấy cổ tay không cho chạy khi Hyeonjoon đang muốn lao ra khỏi sự bảo vệ của chiếc ô.

"Này, nếu không muốn bị ốm và trượt kỳ thi thì hãy ngoan đi!" Tôi bực mình nói. Không biết tại sao tôi lại bực mình, nhìn thấy Choi Hyeonjoon vội vàng chạy trốn khỏi tôi khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, giống như người con trai trước kia cùng tôi ở trong phòng, cùng tôi thổi quạt, cùng ăn một miếng dưa hấu không như xưa nữa rồi.

Chúng tôi cứ như vậy im lặng đi về phía trường học, lúc chia tay, cậu ấy đột nhiên dừng lại, tôi tưởng cuối cùng người ấy cũng muốn nói chuyện với mình, cố điều chỉnh giọng điệu chuẩn bị chào hỏi vui vẻ, lại nghe một Hyeonjoon tức giận nói: "Này, đây là ô của tôi à?"

Tôi cảm thấy má mình nóng bừng cho đến khi ngồi vào phòng thi, quạt điện kêu cót két nhưng gió thổi ra chẳng làm tôi mát chút nào.

Tôi thậm chí còn không biết mình đã đưa chiếc ô cho Hyeonjoon như thế nào dưới cái nhìn mơ hồ của một nhóm người, nhưng tôi nhớ đến cổ tay mảnh khảnh, trên đó có một vệt đỏ do nãy tôi túm quá mạnh. Nhìn dấu vết này, tôi có một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được, tựa như Choi Hyeonjoon bị gắn nhãn của tôi vậy, chỉ thuộc về một mình tôi.

Đây có phải là do tính chiếm hữu không? Tôi thậm chí còn không nghĩ về điều đó trên đường đi thi về nhà.
Sự bối rối này ám ảnh tôi, vào ngày cuối cùng tôi đã thi xong và trở về nhà, nhìn thấy Hyeonjoon đang đi cùng một cậu bé khác ở góc ngõ gần nhà, trong lòng tôi chỉ muốn tách họ ra:

- Đúng, đây là tính chiếm hữu.

Làm sao tôi có thể chiếm hữu Choi Hyeonjoon? Tôi không hiểu, mặc dù trong mắt tôi luôn coi cậu ấy như pet của mình.

Đúng vậy, nhìn cậu ấy đi, trông thật ngốc, luôn cần sự giúp đỡ của bạn trong mọi việc, cậu ấy tìm đến bạn khi không thể làm phép tính, tìm đến bạn khi máy bay mô hình lắp sai. Nhưng cậu ấy cũng sẽ tìm đến bạn khi nhận được món gì đó ngon, chia sẻ một miếng bánh sô cô la ngọt ngào béo ngậy hoặc một hộp takoyaki lạnh trong phòng.

Mọi thứ về cậu ấy đều được chia sẻ với tôi và trong quy tắc ứng xử của tôi, Hyeonjoon nghiễm nhiên là tài sản của tôi, thuộc quyền sở hữu của tôi

Có hợp lý không khi nghĩ như vậy? Nằm trên giường, tôi buộc mình phải thuyết phục bản thân rằng lúc tôi tỉnh táo thì rất chắc chắn nhưng khi chìm vào giấc ngủ thì mọi chuyện lại đảo lộn.

Tôi mơ thấy Choi Hyeonjoon, đôi mắt đẫm lệ, bị tôi đè xuống, cổ tay trắng nõn hằn vết đỏ vì sự dày vò của tôi, cậu ấy rất tủi nhưng không nói không với tôi, chỉ cầu xin: Nhẹ một chút, nhẹ nhẹ một chút, Jeong Jihoon, mình sẽ đau.

Nhưng trong mơ, tôi ôm cậu ấy như bị điên, hôn lên xương quai xanh và ngực, nhìn vòng eo thon gọn và cái bụng lắc lư dưới cử động của tôi. Tôi cảm thấy sự thỏa mãn của mình đối với vết đỏ trên cổ tay không ngừng tăng lên, khi cậu ấy nhẹ nhàng nằm trên người tôi thở hổn hển, loại thỏa mãn này tràn ngập trong lòng.

"Choi Hyeonjoon vĩnh viễn thuộc về Jeong Jihoon."
Trong mơ, tôi ôm cậu ấy và nói vào tai cậu điều này.
Tôi nghĩ tôi đã yêu Choi Hyeonjoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co