Truyen3h.Co

Chuyen Ver Bible Build Yeu Nham Bang Chu Sieu Quay Mau Lanh Nhok

*Sáng hôm sau:

Tụi nó vừa thức dậy đã được người của Ngài David đón đến sảnh lớn. Ngài David, Đại Tỷ, Nhị Ca và Tam Ca đã ngồi ở vị trí phía trên. Tụi nó đồng loạt cúi đầu:

"Chào Ngài David !"

Ông gật đầu hài lòng, ông cười rất tươi:

" Xem ra tụi nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt! Tất cả ngồi đi!"

Tất cả bước đến ngồi vào tám cái ghế đã được đặt sẵn. Ngài David ra lệnh:

" Mang ra đây!"

Lập tức một nữ hầu mang một chiếc mâm vàng ra, bên trên có một miếng vải đỏ phủ lên. Tụi nó ai cũng ngạc nhiên, vũ khí gì mà có bao nhiêu đây vậy chứ? Ngài David bật cười:

" Haha...Đó không phải là vũ khí đâu! Muốn trở thành sát thủ ngoài việc tinh thông võ thuật ra còn phải sở hữu bộ óc nhanh nhẹn. Ta muốn các con tự tìm lấy thứ vũ khí thuộc về mình!"

" Sao???" - đồng thanh.

" Ta muốn chơi với các con một trò chơi! Trong vòng ba ngày mà vẫn không tìm ra thì số vũ khí đó ta giữ lại nhé! Hahaha.... "- Ngài David cười.

Cô người hầu mang chiếc mâm đó đến trước mặt Pete, anh đứng lên và đưa tay lật miếng vải đỏ. Bên trong là một mảnh giấy được buột lại bằng một sợi dây trông như bản đồ kho báu ấy. Anh nhận lấy và Ngài David cũng tuyên bố:

" Thời gian đã được tính kể từ giây phút này!"

" Vậy thì tụi con xin phép ạ!"- Pete cúi đầu chào Ngài David rồi cùng tụi nó ra khỏi sảnh. Chờ tụi nó đi khuất, Đại Tỷ cười đầy ẩn ý:

" Cha nghĩ cách này được chứ?"

" Tất nhiên! Nhất định nội gián sẽ lộ diện!" - Ngài David đưa ánh mắt sắc bén nhìn vào không trung.

Về phần tụi nó trở về ngôi nhà gỗ, tất cả tập họp ở phòng khách rồi mở bản đồ kho báu ra. Bên trong hoàn toàn không có một chữ nào cả. Là một tờ giấy trắng. Tụi nó lại một phen ngạc nhiên:

" Cái gì kì vậy? "- nó bực bội.

" Sao nói đây là bản đồ mà! Hong có cái gì hết vậy? Có đưa nhầm không? "- hắn nói.

Mọi người chuyền tay nhau xem tờ giấy, không có cái gì mà gọi là bản đồ hết. Porsche đưa tấm giấy lại cho Pete:

" Mình tính sao đây anh?"

Pete im lặng nghĩ ngợi, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ qua một lượt bề mặt giấy. Bỗng nhận ra điều gì đó, anh lập tức đưa lên mũi ngửi. Anh nhếch mép:

" Quả nhiên là như vậy!"

" Anh đã nghĩ ra điều gì rồi hả?" - Tankhun hỏi rất nhẹ nhàng.

" Đúng vậy! Mọi người thắp nến lên đi!"

Lập tức Type chạy đi lấy và đặt xuống bàn, Tharn châm lửa, ánh đèn cầy được thắp lên. Pete đưa tờ giấy lại gần ngọn đèn huơ qua huơ lại, hình ảnh từ từ hiện ra.

Là một bức họa của một ngôi nhà, kèm theo là các con số tưởng như vô nghĩa: một, chín, tám, ba, hai. Porsche gãi đầu:

" Lại cái gì nữa đây?"

Tất cả im lặng, Pete đang tập trung rất cao độ. Nó hỏi:

" Tại sao khi đưa tờ giấy lại gần ngọn lửa thì nó lại hiện ra những thứ này vậy?"

" Đơn giản thôi! Em ngửi thử đi!" - Pete đưa cho nó tấm bản đồ.
Nó đưa lên mũi, là mùi giấm. Pete giải thích:

" Đây chỉ là một hiện tượng hóa học cơ bản thôi! Vấn đề bây giờ ta phải tìm ra ngôi nhà trong hình"

" Cần gì tìm! Nhà mình mà!" - tiếng Tharn vang lên ngoài cửa.

Mọi người lập tức chạy ra chỗ của Tharn, nhìn từ bên ngoài vào quả thật đây chính là căn nhà trong bức họa. Pete nhìn vào tờ giấy rồi nhìn vào căn nhà:

" Vậy thì những con số này có ý nghĩa gì?"

" A! Pí Pete lại coi nè!" - Porsche đứng sát cửa ra vào vội reo lên.
Hai bên cửa ra vào có khắc những dòng chữ dọc từ trên  Pete nhìn chăm chăm vào rồi lại sờ cằm suy nghĩ. Tụi nó thì cứ đứng đoán mò rồi nêu ý kiến. Pete vẫn rất tập trung để xâu chuỗi lại những manh mối vừa có được.

" Này Type! Áo khoát của anh đâu rồi?" - Tharn hỏi Type.

" Dạ em giặc và phơi ở ngoài sau ấy! Cây sào thứ ba từ trái đếm qua nhé!"

"Hả? Không lẽ là số thứ tự?" - Một ý nghĩ vụt qua đầu của Pete.

Anh nhìn lên những dòng chữ rồi mỉm cười. Nụ cười lạ lùng của anh làm mọi người ngạc nhiên:

" Anh suy nghĩ ra điều gì rồi sao?" - Tankhun hỏi.

" Mọi người thấy hai bên có khắc chữ đúng chứ?"

" Vậy thì theo thứ tự của một là chữ Núi, thứ chín là chữ Tây, thứ tám là chữ Mộc, thứ ba là chữ Thập Tam còn chữ cuối cùng thứ hai là chữ Dần. Ta thu được năm chữ: NÚI, TÂY, Mộc, THẬP TAM VÀ DẦN"

" Sao anh biết là chữ cần tìm sẽ nằm ở cột bên nào? Em thấy hai bên đều có những chữ theo số thứ tự giống nhau mà!" - Nó thắc mắc.

Pete đưa cho nó bức họa và bảo nó xem. Hai cây cột trong hình không in chữ mà là in những số thứ tự từ trên xuống. Điều đáng nói ở đây là có năm số được in đậm ở hai bên cột. Pete cũng dựa vào đó mà tìm ra thôi. Đúng là anh rất thông minh, xem ra số vũ khí không cách họ xa nữa.

Nhiệm vụ tiếp theo là phải hiểu được ý nghĩa năm chữ: núi, Tây, Mộc, thập tam và Dần.

Mọi người lại trở vào phòng khách vắt óc suy nghĩ, Pete vẫn im lặng nhìn vào quyển sổ tay đã ghi chép lại tất cả manh mối. Anh có cảm giác hình như là anh sắp nghĩ ra điều gì đó nhưng mãi vẫn không ra. Tụi nó lại ngồi đoán mò.

" Hay là hướng Tây nhỉ?"

" Thập tam trong số cổ Trung Quốc có nghĩa là 13 đấy! 13 cái gì mới được chứ? Dường như lại là số thứ tự!"

" Đúng không đó?"

" Chắc mà! Vậy chứ ngoài ra còn có ý nghĩa gì nữa?"

" 13 con hổ đấy! Chẳng phải dần là hổ sao?"

" Không phải đâu! Trong trường hợp này dần không được hiểu là hổ. Nếu vậy thì người ta nói luôn là hổ cho rồi!"

Cả bọn tranh cãi rất sôi nổi, riêng Pete vẫn ngồi đó một mình. Tankhun ngồi xuống bên cạnh anh:

" Anh đừng quá căng thẳng! Anh muốn ăn hay uống gì không em làm cho anh!"

Bỗng anh nhẹ nhàng nằm xuống đùi cậu, hai mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn cử động:

" Khi trong bụng trống rỗng là lúc đầu óc ta tỉnh táo nhất! Anh muốn nằm một lát!"

Cậu cười hiền rồi đưa tay vuốt tóc anh, trông anh chẳng khác nào một đứa trẻ đang được mẹ dỗ dành. Anh thả trôi những dòng suy nghĩ theo đôi bàn tay mượt mà, hiền dịu của cậu. Sáu người kia vẫn tranh cãi om sòm không ai nhường ai:

" Đã nói là Dần không được hiểu là hổ đâu mà! Anh lì lợm vừa phải thôi!" - nó quát hắn.

" Vậy thì dần là cọp. Đúng rồi! Dần là cọp!"

"Bốp"

Nó phang vào đầu hắn một cú vì cái tội nói nhây. Cả đám bật cười rồi lại tiếp tục cuộc thảo luận:

" Nếu thập tam thuộc Hán tự của Trung Quốc thì ta cứ hiểu từ Dần như thế thử xem! "- Tharn nêu ý kiến.

" Dần trong tiếng Trung là gì? Con vật? Con giáp hay là cái gì khác? "- Type nêu đủ mọi gợi ý.

" Mình chịu thua với ba cái trò này! Hại não chết đi được!" - Porsche lại ngả người lên vai của Kinn.

" Hay là giờ giấc????" - Kinn reo lên.

" Giờ giấc? Là sao? "- nó tròn mắt.
Kinn bắt đầu giải thích:

" Thì theo người Trung Quốc 12 con giáp ứng với số giờ trong ngày mà!"

"Núi, hướng Tây, mộc, thập tam, giờ Dần! Ra rồi!"

Pete ngồi bật dậy nhìn mảnh giấy rồi mỉm cười làm mọi người giật mình.

Nhìn nụ cười đó của Pete, Tankhun lại hiểu ra: "Lại nghĩ gì ra rồi à?"

Pete chạy ra cửa nhìn xung quanh rồi bật cái đồng hồ trên tay. Mặt số đồng hồ hất lên và bên dưới là một chiếc la bàn nhỏ. Anh cầm nó đưa ra xung quanh trước con mắt khó hiểu của mọi người, nó hỏi:

" Hai đang làm gì vậy?"

" Tính từ nơi chúng ta đang đứng thì hướng Tây ám chỉ ngọn núi đằng kia" - anh vừa nói vừa chỉ tay về phía ngọn núi mà hàng ngày Đại Tỷ thường bắt họ leo.

" Kho báu ở đó sao?" - Kinn ngạc nhiên.

Pete nhếch miệng, nụ cười chiến thắng:

" Cũng có thể cho là vậy!!!!"

" OH YEAHHHH!!!!!" - cả bọn ôm chầm lấy nhau vui mừng.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu đồng nghĩa với việc đã hơn 12h trưa. Họ miệt mài leo lên ngọn núi đó trong lòng ai cũng phấn chấn. Ngài David dùng ống nhòm quan sát từ xa, ông cười hài lòng:

" Tụi nhỏ đã đi đúng hướng rồi!"

" Đúng là không thể coi thường bộ óc của Pete mà! "- Đại Tỷ cũng nhìn theo hướng đó.

Về phần họ vừa đi vừa ríu ra ríu rít, đường đi lên núi hôm nay sao mà êm thế nhỉ?

Bỗng họ bị một đám cận vệ chặn đường, Pete nhìn chúng đầy cảnh giác rồi bảo:

" Đúng là một đợt thử thách mang vỏ bọc của việc truy tìm kho báu!"

Tất cả xông lên để chiến đấu với bọn cận vệ, tuy không có vũ khí trong tay nhưng sức mạnh của tụi nó vẫn không hề hạ xuống. Kết thúc trận đấu với gần 50 tên nằm lăn lóc dưới đất.

Họ lại tiếp tục chặng đường. Họ đến đỉnh núi, nơi thường ngày hay hái thảo dược. Trên đây rất là ít mấy loại cây to, chỉ toàn là cỏ và những loại dược thảo thấp bé. Đếm đi đếm lại chưa đầy hai mươi cây. Họ bắt đầu dừng lại suy nghĩ tiếp. Kinn hỏi:

" Làm gì tiếp theo đây?"

" Tìm cái cây thứ 13 và chờ đợi đến giờ Dần tức 3h chiều!" - Pete đáp ngắn gọn.

Họ tản ra tìm cái cây đó nhưng mà đành chịu thôi. Cây nào cũng giống nhau và không hề đánh số thứ tự thì làm sao mà biết được. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ lang thang, họ ngồi bệt xuống một cái cây to có bóng mát. Nó lắc đầu:

" Cũng may đây là khu rừng quen thuộc, nếu không chắc lạc hết rồi!"

" Cái cây nào mới là 13 chứ? Thân cây nào cũng như nhau chả khắc một cái số nào!" - hắn cũng chịu thua.

Tabkhun ngẫm nghĩ gì đó rồi lên tiếng đề nghị:

" Sao ta không tính từ cái cây ta gặp đầu tiên khi vừa lên tới đỉnh, biết đâu dựa vào đó có thể tìm ra cái cây thứ 13!"

" À đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra việc này!!!" - Tharn reo lên rồi cùng mọi người chạy đi đến nơi có cái cây đầu tiên.

Họ lần theo từng cái cây và cuối cùng cũng đã đứng trước cái cây thứ 13. Cái cây không cao lắm nhưng cũng không quá thấp, tầm 4m gì đó. Nó vỗ vào thân cây:

" Lần này tìm được rồi nhé!!! Hehe..."

" 20 phút nữa là 3h! "- Pete xem đồng hồ rồi thông báo.

Ai cũng hí hửng vì sắp được bật mí số vũ khí tuyệt thế. Họ ngồi dưới gốc cây và chờ đợi.

Thấm thoát 20 phút trôi nhanh, Kinn xem đồng hồ rồi reo lên:

" Tới rồi! Tới giờ rồi!"

Mọi người lập tức đứng dậy quan sát xung quanh, chả có hiện tượng gì lạ xảy ra cả. Sao kì vậy chứ?

Pete nhăn nhó bực dọc. Chẳng lẽ đã đi sai hướng? Không thể nào. Nhìn tới nhìn lui ngoài cái bóng cây to đùng in trên mặt đất ra thì chẳng có gì nữa hết. Hắn ngồi phịch xuống chán nản:

" Không có gì hết! Kho báu này là con số 0"

" Chưa hẳn là vậy" - Pete dáo dác nhìn theo cái bóng cây. Nó dài thườn thượt trải dài trên mặt đất và kết thúc bởi cái bóng ngọn cây nhọn nhọn. Pete bước tới xem xét chỗ đất đó, nó có vẻ như đã được đào bới. Anh lại cười, gọi mọi người:

" Ở đây! Nó nằm ở chỗ kết thúc của cái bóng cây!"

Mọi người chạy đến ra sức đào chỗ đất đó lên, vã cả mồ hôi nhưng miệng vẫn cười tươi. Nó hí hửng:

" Như vậy mà cho 3 ngày thì hơi bị dư!"

Tay hắn chạm vào một vật bằng kim loại, hắn tìm cách móc vật đó lên nhưng nhanh chóng xìu xuống:

" Kho báu đây hả trời?"

Là một cái bao đựng loại kiếm cổ của người Thái, nó dài tầm 30cm rộng khoảng 7cm gì đó. Phần đuôi hơi cong lên, hình thù rất lạ. Nó rất cứng và có phần đã cũ kĩ. Pete xem xét rồi kết luận:

" Đây không phải là kho báu mà Ngài David muốn chúng ta tìm đâu!"

" HẢ???? "- đồng thanh.

" Có lẽ đây chỉ là một phần trong kho báo thôi!" - Tankhun nói.

" Vậy thì kho báu ở đâu?"- Type nói.

" Để xem! Trong bao kiếm có vật gì kìa! "- Pete nói rồi đưa tay lấy cái vật đó ra.

Là một mảnh vải dài, bên trên có những nét đứt quãng không theo một nguyên tắc nào cả. Cả bọn lại thêm điên đầu vì cái kho báu quái quỷ thật hại não. Ai cũng ngồi sải lai dưới đất tỏ vẻ chán nản riêng Pete vẫn ngồi xem xét thật kĩ lưỡng.

Thoạt đầu, anh vẫn chưa nghĩ ra điều gì nên ra hiệu bảo mọi người đi về. Họ lặng lẽ đi xuống núi trong trạng thái không mấy vui vẻ. Tất cả trở về ngôi nhà gỗ và làm những gì mình muốn.

Cũng may là được nghỉ tập luyện ba ngày, nếu không vừa tập vừa đi tìm kho báu kiểu này có nước vào bệnh viện truyền nước biển luôn. Mà ở đây làm gì có bệnh viện cơ chứ? Nói chung là điều kiện vật chất hơi bị túng thiếu. Nó ngồi ở phòng khách chống cằm than vãn:

" Phải chi có mang theo bộ truyện tranh Conan thì tốt biết mấy!"

" Em muốn đọc không? Anh có cách!" - hắn nói.

" Đâu? Đưa cho em đi! "- nó bật dậy.

Hắn nắm tay dắt nó vào phòng, dùng cái máy hôm bữa mở lên cho nó đọc. Nó vui thì thôi khỏi nói, ôm hắn nhảy cẫng cẫng. Type, Tharn, Porsche và Kinn thì ra ngoài chơi. Chỉ còn Tankhun và Pete trong phòng khách. Anh bước đến trước cửa rồi quay lại vẫy tay với cậu:

" Em lại đây xem này!"

Cậu bước đến bên cạnh anh và nhìn về hướng anh đang chỉ. Ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm lấy phong cảnh rừng núi tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Màu sắc ngọt ngào khiến cho không gian thêm lãng mạn gấp bội phần.

Cả hai cùng ngồi xuống trước ngưỡng cửa, Tankhun nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Pete. Cả hai hướng về vầng sáng đang bắt đầu khuất dần sau núi. Cậu thỏ thẻ:

" Em ước gì thời gian ngừng trôi để chúng ta có thể như vậy mãi!"

"Anh cũng vậy!" - Pete hôn lên tóc Tabkhun.

Cậu đã cố gắng kiềm chế để nước mắt không tuôn rơi nhưng sao khóe mắt cậu vẫn cay xè. Cậu đưa đôi mắt long lanh đọng nước ngước lên nhìn anh:

" Nếu một ngày em bỗng rời xa anh thì sao? Anh sẽ nhớ em chứ?"

Pete cười, anh trả lời một cách rất bình thản:

" Anh sẽ không nhớ em đâu!"

Cậu đờ người ra nhìn anh, đôi mắt to tròn không hề chớp lấy một cái. Anh tiếp:

" Vì lúc đó anh đã chết rồi thì làm sao mà nhớ được nữa! Đồ ngốc!"

Cảm xúc vỡ òa, những giọt nước trong suốt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Anh hôn lên những giọt nước mắt của cậu rồi nhìn cậu bằng ánh mắt tha thiết:

" Em cứ khóc như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm để em rời xa anh được chứ? Tankhun. anh yêu em!"

Làn mi cong vút rung lên từng hồi, đôi mắt bất ngờ mở to và dần dần khép lại. Một nụ hôn ngọt ngào đi cùng với ánh hoàng hôn vàng nhạt trải dài trên sườn núi. Thật lãng mạn và ấm áp quá phải không????
Bên trong cánh cửa phòng hắn là hai kẻ đang thì thào:

" Vợ! Em né ra để anh coi với!"

" Anh à! Lấy máy chụp ảnh ra chụp lại đi!"

" Rồi! Anh đang chụp nè!"

"Tách....tách....tách"

" Anh giữ cho kĩ nha! Em sẽ đem về khoe ba mẹ! Kaka...." - nó cười gian.

"Sao em không chụp hình hai đứa mình? Mấy lần trước mình hôn nhau còn đẹp hơn vậy nữa mà!" - hắn nhăn nhó.

"Bốp"

" Bé bé cái mồm thôi! Sợ người ta không biết à? "- nó hung dữ cốc đầu hắn.

Hắn ỉu xìu xụ mặt xuống, xem ra cặp này toàn đối với nhau bằng bạo lực nhỉ???

Tối hôm đó, mọi người tắm rửa rồi tập trung ăn uống. Riêng Pete vẫn ngồi một góc, một tay cầm bao kiếm tay còn lại cầm mảnh vải. Anh muốn giải bí mật trong mảnh vải kia nhưng mà nó theo quy tắc nào mới được chứ.

Những đường nét trên vải được viết bằng mực nhưng nó có vẻ lộn xộn, cách quãng nhau. Anh không ngừng đưa ra những giả thuyết và những cách sắp xếp nhưng mà có lẽ vô ích. Đầu óc anh lại làm việc không ngừng.

"Những đường nét này ám chỉ điều gì đây? Không lẽ là mật mã? Haizz càng nhìn càng giống một bức tranh chòm sao, chỗ này còn có một ngôi sao được in đậm nữa nhưng mà nó chỉ nằm có một mình thôi, sao không thấy bên cạnh có một nét gì thế nhỉ? Hay là sợi vải này được xếp theo một hình thù nhất định nào đó!"

" Hai đừng có coi nữa! Qua ăn tối với mọi người đi! "- nó vừa ăn nhồm nhoàm vừa bảo.

" Đúng đó! Để mai hẳn coi. Còn đến hai ngày nữa mà! "- Kinn cũng hùa theo.

Pete bỏ ngoài tai vẫn tiếp tục tập trung chuyên môn, Tankhun và Type mang ra một nồi canh lớn còn nóng hổi. Type đặt xuống bàn làm mọi người thèm nhỏ dãi.

" Tớ hái một ít thảo dược nấu canh tẩm bổ mọi người nè!"

" Woa!!!!!!" - đồng thanh.

Type múc ra mỗi người một chén. Bát nào bát nấy còn bốc khói nghi ngút, tỏa mùi thơm phức. Pete cũng chả cần quan tâm, anh nghiện trò chơi tìm kho báu rồi chăng?

" Oa....Tankhun nấu ngon quá!" - Tharn reo lên.

" Nóng lắm đấy! Anh cẩn thận! "- Type nhắc nhở.

Hắn vẫn ngồi trầm ngâm quan sát Tankhun, hắn thấy không yên tâm với những thứ do chính cậu mang đến. Nó múc cho hắn một chén nhưng chẳng hiểu đưa thế nào lại làm đổ canh lên cánh tay của hắn. Hắn nóng quá nên giãy dựng dựng lên:

" AAA!!!! Nóng quá!!!!!"

" Hơ.....em xin lỗi! Chồng yêu có sao không?" - nó chộp lấy cánh tay của hắn xuýt xoa.

" Mau mang vào trong rửa đi! Tớ đi lấy thuốc!" - Tankhun bảo rồi chạy vào phòng.

Pete ngước mặt lên nhìn theo rồi lại sắp xếp mảnh vải. Anh đang giống như người bị tự kỉ ấy. Nó rửa cánh tay của hắn xong thì lôi hắn ra phòng khách cho Tankhun bôi thuốc. Cậu xem xét vết bỏng rồi bảo:

" Vết bỏng to quá! Chắc phải băng lại!"

Cậu nhẹ nhàng xoa thuốc lên vùng da đỏ ửng rồi bắt đầu quấn băng. Cẫu quấn từng vòng rất kĩ lưỡng. Hành động ấy đập vào mắt Pete. Anh mở to hai mắt rồi nhìn xuống cái bao kiếm, anh reo lên:

" Ra rồi! Anh nghĩ ra rồi!!!!"

Mọi người ngạc nhiên nhìn anh, hai tay anh đang giơ cao cái bao kiếm và mảnh vải. Tất cả xúm xích lại cùng nhau để xem anh tìm ra điều gì. Anh bắt đầu giải thích:

"Mảnh vải này được đặt bên trong vỏ kiếm! Điều đó có nghĩa nếu hai thứ này kết hợp với nhau sẽ cho ta thấy được điều gì đó!"

Tharn cầm bao kiếm lên xem xét, anh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:

" Vậy thì nếu ta quấn mảnh vải này quanh bao kiếm thì sẽ biết những đường nét này có ý nghĩa gì đúng không?"

" Đúng vậy!" - Pete chắc chắn.

Pete bắt đầu quấn, từng vòng một. Những đường nét vô nghĩ đang tạo ra một hình thù gì đó. Mọi người chăm chú vào từng động tác của anh. Cảm giác sốt ruột đang đè nén lên không gian của phòng khách. Hình ảnh dần hiện ra ngày một rõ cho đến khi Pete hoàn thành vòng cuối cùng. Kinn reo lên:

" Là một tấm bản đồ!!!!!"

Hình ảnh trên mảnh vải đang chỉ một khu vực nhỏ ở đâu đó. Trong khu vựa ấy có một ngôi sao màu đen. Là kho báu chăng? Nhưng đây là hình ảnh chỉ khu vực nào mới được chứ?

" Khoan đã! Dường như anh đã thấy hình này ở đâu rồi!!!" - Pete đang cố nhớ lại. - " Không lẽ......"

Anh nói đứt quãng rồi vùng chạy về phòng. Không lâu sau anh trở ra với một mảnh bản đồ mà ba anh đã đưa cho lúc anh chuẩn bị lên đường.

Anh bắt đầu đem ra so sánh, quả thật đây là một phần trong bản đồ lãnh địa Tam Giác Vàng.

Phần hình trong miếng vải ứng với khu vực mà mọi người đã từng đi qua trong chuyến hành trình. Khu vực cất kho báu cách nơi họ đang ở khoảng 4 giờ đi bộ. Mọi người ôm nhau vui sướng:

" Yeahhhh! Sắp tìm ra kho báu rồi!!!!"

" Mọi người nghỉ ngơi đi! Ngày mai ta lên đường luôn nhé!!!" - Pete nói.

Tất cả trở về phòng lên giường đi ngủ để lấy tinh thần. Kho báu đã nắm trong lòng bàn tay.

*Ở một nơi khác:

" Sao? Pete đã giải mã được tấm bàn đồ rồi à?" - Pichat nói vào màn hình máy tính.

" Dạ đúng vậy! Sáng mai họ sẽ lên đường!" - một giọng nói lạnh tanh vang lên.

Pichat đăm chiêu vài giây rồi tiếp:

" Người của phe ta đã đến gần với lãnh địa Tam Giác Vàng rồi, ngươi cứ nói địa điểm cụ thể ta sẽ cho người đến lấy số vũ khí đó"

" Tôi sẽ gửi bản đồ qua cho ngài! Căn cứ vào đó mà tìm sẽ được!"

" Ngươi làm tốt lắm! Tiếp tục theo dõi chúng để lấy thông tin cho ta"

" Vâng"

Màn hình tắt phụt.

" Trò chơi bắt đầu"

......................................................

*Sáng hôm sau:

Trời vừa hừng sáng là tám người họ đã lên đường. Họ đi trên con đường họ đã từng đi qua để đến nơi đây. Lòng ai cũng nôn nao lạ thường. Họ được tự do đi qua các chốt kiểm tra vì ngài David đã sắp xếp sẵn.

Mặt trời dần lên đến đỉnh đầu và nơi họ cần đến ngay trước mắt kia thôi. Pete nhìn vào ngôi sao đen trên mảnh vải rồi đi đến vị trí được cho là nơi cất giấu kho báu.

Tuy nhiên, khi vừa đến nơi thì chỗ đất đó đã bị đào lên và bên cạnh là một cái rương rỗng lăn lóc dưới đất. Cả đám không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ công sức họ bỏ ra đã đổ sông đổ biển hết rồi sao?

Pete cẩn thận ngồi xuống xem xét. Quanh đây xuất hiện rất nhiều dấu chân, khoảng chục người chứ không ít. Anh nói:

" Kho báu đã bị cướp rồi!"

" SAO????" - đồng thanh.

" Ai cướp mới được chứ?" - Kinn nói.

" Chẳng lẽ Ngài David đang trêu bọn mình!!!! "- Type cũng rất lo lắng.

Cả bọn quyết tâm trở về để nói chuyện cho ra lẽ. Họ về đến là vào ngay sảnh lớn để gặp Ngài David không chút ngần ngại. Nó không kiềm nổi bức xúc:

" Người nói đi! Kho báu của tụi con đâu?"

" Con đang nói gì vậy?" - Ngài David ngạc nhiên.

" Cái rương rỗng đó là có ý gì?
Người đang trêu tụi con đấy à?" - nó bắt đầu mất bình tĩnh.

Ngài David bật dậy khỏi ghế, ánh mắt ông cho thấy ông đang rất kinh ngạc. Ông im lặng vài giây rồi bảo:

" Ta không có làm vậy, số vũ khí đó ta đã đặt ở vị trí ngôi sao đen trên mảnh vải. Không lý nào ta lại lấy đi, các con đã xem xét kĩ lưỡng chưa?"

" Hoàn toàn chỉ là một cái rương rỗng! "- Pete nói trong vô thức.

Ngài David ngồi phịch xuống ghế, có lẽ ông cũng đang mất bình tĩnh. Cả bọn lui ra trở về nhà để ông nghỉ ngơi.

*Tại nhà tụi nó:

" Có khi nào tên Pichat đã ra tay không? Người của ông ta đã đến tận đây để cướp vũ khí! "- Pete ngồi đó.

" Không thể nào! Việc tìm kho báu này rất ít người biết! Làm sao ông ta có thể......." - nó cũng không tin nổi.

" Chắc chắn đã có người bí mật báo cho ông ta biết" - Tharn bảo.

" Có nội gián sao?" - Porsche hỏi.

Mọi người đang hoang mang vô cùng, bỗng hắn nhìn thấy khóe miệng của Tankhun nhếch lên, đôi mắt cậu trở nên rất lạ lẫm như đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Chẳng lẽ điều hắn suy nghĩ bấy lâu nay là đúng. Nhưng nếu cứ mãi chỉ tội Tankhun thì e rằng tình bạn của hắn và Pete sẽ không còn. Làm sao để Pete tin đây?

Trời sụp tối, mọi người vẫn ăn cơm sinh hoạt như bình thường. Nhưng suy nghĩ của họ lại không bình thường. Ai cũng đang đoán già đoán non kẻ được coi là nội gián nhưng chả nghĩ ra được ai.

*Ở phòng họp mật của Pichat:

" Ngài Pichat! Tại sao phải cất công cướp số vũ khí này vậy? "- một Bang Chủ hỏi.

" Haha.....Vậy thì cứ xem thử!" - Pichat cười lớn rồi bước đến bên cái thùng để đầy vũ khí, ông lấy đại một cái hộp trong đó.

Ông xoay cái công tắc trên hộp, lập tức từ bên trong bay ra muôn ngàn mũi kim độc.

" Aaaa....."

Đám cận vệ đứng đối diện chết sạch không còn một tên. Mọi người ngạc nhiên tột độ không tin nổi vào mắt mình. Ông ta cười rồi tiếp tục lấy thêm một món nữa. Là một dây xích sắt. Ông vung tay một phát, hai tên cận vệ lần lượt ngã xuống và trên mặt là vệt máu dài.

Tính chính xác rất cao, thật không thể chê vào đâu được. Đúng là thần binh tuyệt thế. Đám Bang Chủ kinh ngạc vỗ tay tán thưởng quyết liệt.

" Lợi hại thật!"

" Đúng là thần kì!"

Pichat căn dặn tên trợ lí:

" Cho rèn thêm để tăng số lượng vũ khí ở đây! Chúng ta sẽ dùng những thứ này để đánh vào lãnh địa Hắc Long!"

" Vâng!"

Trợ lí cúi đầu rồi ra ngoài.

*12h đêm hôm ấy:

" Pete! Pete! Thức dậy đi!" - hắn lay người Pete gọi khẽ.

Kinn và Tharn thì đứng nơi cửa ngáp dài ngáp ngắn. Đêm hôm khuya khoắc mà lại bị hắn dựng đầu thức dậy, đúng là buồn ngủ chết đi được. Pete cũng trở mình vài cái rồi mở mắt, nhìn hắn đầy ngạc nhiên:

" Khuya rồi đấy! Mầy làm cái gì vậy?"

"Thay quần áo đi! Tao sẽ dẫn mầy đến một nơi"

Hắn không biết cái mô tê gì nhưng cũng làm theo, bốn người lén ra ngoài không gây một tiếng động. Mỗi người một cái đèn pin trên tay dò đường còn tay kia thì mang theo một cái cuốc. Pete thắc mắc:

"Bốn đứa mình đang đi đâu vậy?"

" Đi rồi khắc biết!" - hắn đáp gọn.

Kinn và Tharn vươn vai uể oải bước theo hắn. Họ đi suốt 30 phút và cuối cùng dừng lại tại một nơi có thể khiến người yếu tim ngất xỉu. Là khu chôn cất người của lãnh địa Tam Giác Vàng. Mô phật!

Kinn run chân khụy xuống may nhờ có Tharn đỡ lại. Gió thổi xào xạc khiến cho đám cây không ngừng chao động.

Trong đêm khuya mờ mịt, ngoài ánh trăng và ánh sáng mập mờ của mấy cây đèn pin thì họ chả có nhìn thấy gì nữa.

Trước mặt là một vùng đen tối sặc mùi lạnh lẽo. Những làn khói sương mờ ảo cứ không ngừng bốc lên làm cho không gian âm u cứ như là cõi âm ti. Bốn người im lặng hồi lâu, không ai nói câu nào. Bỗng Kinn hít thật sâu rồi bảo:

" Tao có việc bận! Về trước nhé!"

Kinn bước đi thì bị Tharn nắm đầu lôi lại, con trai gì mà nhát như thỏ đế. Pete nhìn hắn:

" Đến đây làm gì?"

" Khai quan nghiệm thi! "- hắn đáp ngắn gọn rồi bước vào.

Pete vẫn chưa hiểu nhưng cũng bước theo, hy vọng sẽ có chuyện gì hay ho. Đằng sau là Tharn đang dùng bạo lực để túm áo, túm quần Kinn:

" Thằng này! Đi vào thôi!"

" Tạo lạy mày! Cho tao về nhà đi tao muốn gặp em Porsche của tao!" - Kinn mếu máo cố gắng thoát thân.

" Đi vào đi cha nội ơi! Nước mắt nước mũi tèm lem thấy ghê quá!" - Tharn nhăn nhó rồi kéo Kinn bước theo bọn hắn vào trong.

Không khí bên trong còn rùng rợn hơn gấp trăm lần, những ngôi mộ được xếp thành từng hàng ngang dọc thẳng tắp. Những cái cây trơ trụi ngả qua ngả lại theo gió như những bàn tay ma quỷ đang mời gọi.

Không gian yên ắng, lạnh lẽo khiến người ta run lên từng chập. Xung quanh đây chỉ toàn là cây cối, đâu đó là tiếng chó sói rừng tru lên từng hồi.

Khu chôn cất rộng lớn này toàn mộ là mộ. Ai đời khuya khoắc thế này mà lại đi vào nghĩa địa cơ chứ?

Hắn và Pete trông rất bình tĩnh như chả hề hấn gì, họ cẩn thận soi vào từng ngôi mộ để tìm kiếm. Tharn và Kinn đi phía sau, bầu không khí yên lặng bị Kinn phá hỏng.

Đối với Kinn bây giờ nếu có một con ma và một tên sát thủ của Pichat bay ra trước mặt anh, anh thề là sẽ ôm hôn chân tên sát thủ biết ơn vô cùng. Anh cứ không ngừng la làng:

" Buông tao ra đi!!!! Tao muốn về nhà! Tao muốn gặp Porsche!"

" Tao nhét giày vào mồm mày bây giờ! Im ngay!" - Tharn nghiến từng chữ.

" Tao không đi nữa đâu! Mày giết tao đi! Mầy không biết Thái Lan có nhiều loại ma lắm đâu! Ma lai này, ma này ma kia.....không nói nữa đâu!" - Kinn bấu chặt lấy tay Tharn.

Tharn lắc đầu thở dài với ông Kinn to đầu chết nhát. Bỗng Pete và hắn dừng lại rồi reo lên:

" Đây rồi! Tìm ra rồi!"

Hắn soi đèn pin vào hai ngôi mộ đặt sát nhau. Đúng là mộ của Eric và Kelly. Hắn khoát tay ra hiệu Tharn và Kinn lại gần.

Bốn người khấn vái rồi bắt tay vào việc đào mộ. Hai người sẽ phụ trách một mộ. Cũng may là hai ngôi mộ chưa kịp xây nên tạm thời chỉ là hai gò đất nhô cao. Điều đó khiến cho việc đào mộ trông dễ dàng hơn.

Hì hục suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã chạm đến nắp quan tài. Kinn rụng rời hai chân, xém xỉu mấy lần. Anh thầm trách sao lúc nãy không giả vờ đau bụng cho rồi. Hai cỗ quan tài được khiên lên khỏi mặt đất, bốn người đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Hắn bắt đầu công việc cạy nắp quan tài.

Sau một hồi khó nhọc, hai cái nắp quan tài bật ra khỏi vị trí. Không nhờ Tharn bịt lại kịp thì chắc hàng ngàn xác chết sẽ bị cái mồm của Kinn đánh thức mất. Anh vã mồ hôi lạnh run cầm cập.

Xác của Eric và Kelly được nhấc ra ngoài và đặt xuống đất. Từ lúc họ chết đến nay cũng đã chưa hơn 10 ngày nên dấu hiệu thối rửa cũng không rõ ràng lắm. Kinn và Tharn soi đèn còn hắn và Pete ngồi xuống xem xét. Hắn bắt đầu đưa ra những suy luận của mình:

" Mày xem trên cơ thể Eric đi! Có rất nhiều vết bầm xuất hiện đúng không?"

" Những vết bầm này cho thấy trước khi chết có lẽ đã xảy ra ẩu đả. Người có thể đả thương một sát thủ to con như Eric chắc chắn có võ công rất cao. Vùng da trên cổ bắt đầu tím ngắt lại vì độc này"

" Đây rõ ràng là do loại kim độc Ngưu Mao Đoạn Bá gây nên. Người này chắc chắn rất tinh thông y thuật và thân thủ rất nhanh nhẹn. Một phát trúng ngay nguyệt tử gây mất mạng"

" Trước khi chết Eric chỉ tiếp xúc với mỗi mình Tankhun thôi! Tao có thể khẳng định Tankhun đã ra tay sát hại Eric"

Pete im lặng, hai mắt anh long lên nhưng không nói gì. Hắn hiểu anh đang bị shock nhưng hắn không thể đứng nhìn được. Hắn tiếp tục với xác của Kelly, hắn đưa tay kéo cái khóa áo của thi thể xuống quá nửa người. Kinn lại một phen run chân tập hai, đẹp vậy mà chết uổng quá! Hắn lật phía sau lưng thi thể lại. Vẫn là những vết bầm tím rất rõ ràng, trước hay sau đều có. Vết thương trước ngực khá sâu và dẫn tới mất mạng. Hắn tiếp:

" Nhìn đi! Trước khi chết lại bị đả thương này! Tao thấy cái chết của cô ta không hề bình thường chút nào. Tại sao lại vào rừng vào lúc đêm hôm khuya khoắc như vậy chứ? Trên ngực cô ta có một vết lõm như đã bị đá phóng trúng này. Ai có thể phóng ám khí tốt như Tankhun hả? Đã vậy lại còn cho là mãnh thú giết người gì đó nữa. Vớ vẩn!"

" Mầy cho là cô ấy cũng do Tankhun giết sao?" - Pete đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn.

" Vậy mầy nghĩ là ai? Là ai ngoài Tankhun?" - hắn nhấn mạnh từng chữ.

" Mầy nên nhớ là cô ấy chết lúc tụi mình đang ngồi cùng nhau!" - Pete gằn giọng.

" Vậy ai là người đã khám nghiệm tử thi của Kelly? Chẳng phải là Tankhun sao? Cậu ta ỷ mình là người duy nhất trong nhóm biết y thuật nên xung phong khám nghiệm mầy không thấy lạ sao?"

" Tao cũng biết đôi chút đấy! Sau khi mọi người bỏ đi tao đã kiểm tra lại một lần nữa. Kelly chỉ vừa chết chừng sáu tiếng thôi, thế mà cô ta dám bảo Kelly chết hơn tám đến chín tiếng. Rõ ràng là đang che dấu tội lỗi còn gì?" - hắn bức xúc.

Pete ngồi phịch xuống đất, anh thất thần nhìn vào không trung. Thật không thể chấp nhận nổi mà. Tankhun vừa hiền lành lại yếu ớt như vậy thì làm sao có thể.....

Những hình ảnh khi cậu tận tâm chăm sóc anh lại hiện về. Lúc đấy trông cậu rất hiền, hiền đến mức khó tả. Chẳng lẽ cậu thực sự là nội gián của Pichat?

Chẳng lẽ tình cảm cậu trao cho anh cũng là giả dối hay sao?

Không đúng! Cậu yêu anh thật. Cậu yêu anh thật mà phải không?

Lòng anh dâng lên một nỗi niềm chua xót, cảm giác này khiến người ta nhất thời không chấp nhận được.

Mọi người im lặng, họ biết cảm giác bây giờ của Pete dù họ chưa trải qua. Hắn đặt tay lên vai Pete:

" Tao hiểu mầy đang shock nhưng sự thật thì chỉ có một. Mầy đã từng nói như vậy mà!"

Pete nhanh chóng lấy lại gương mặt nghiêm túc, sáng suốt. Anh nói đều đều:

" Tao muốn tự tay giải quyết chuyện này, tao không muốn mầy chen vào. Được chứ?"

Hắn gật đầu. Tất cả chôn xác của Eric và Kelly lại như cũ rồi ra về. Trời vẫn tối đen vì chỉ mới 3h sáng, các anh trở về ngủ tiếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Riêng Pete vẫn không chợp mắt được tí nào, anh đang chuẩn bị tâm lý để kết tội người con trai mà anh yêu thương. Khó xử không gì bằng! Phải làm sao đây?

Tình yêu của anh và cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy được chứ?

Anh là người của Hắc Long Bang, cậu là nội gián của Nhị Long. Liệu họ có đến được với nhau?

Sáng sớm hôm sau, Đại Tỷ cho lệnh triệu tập mọi người. Riêng Tankhun bị sốt nên được miễn còn nó thì cũng vắng mặt vì cái tội ngủ nướng luôn.

Tất cả đã có mặt đầy đủ ở phòng họp. Đại Tỷ, Nhị Ca và Tam Ca bước vào. Nhìn mặt ai cũng có vẻ rất hình sự. Sáu người nhìn nhau rồi lại tập trung bắt đầu cuộc họp.

" Hôm nay nhóc con siêu quậy đó không tới sao?" - Nhị Ca ngả người ra sau ghế trông mặt rất thản nhiên.

" Dạ nó còn ngủ ạ!" - Porsche đáp.

" Không sao! Cuộc họp này ít người cũng tốt!" - Đại Tỷ nói. Tam Ca vội tiếp lời:


" Về chuyện số vũ khí bị cướp đã điều tra ra rồi!"

" Là do Pichat cướp đúng không ạ?" - Pete bỗng thốt lên khiến cho ba người phải ngước nhìn.Đại Tỷ ngạc nhiên:


" Con biết rồi sao?"

Pete bắt đầu phân tích:

" Chuyện tụi con tập luyện ở Tam Giác Vàng ngoài gia đình và mọi người ở đây thì không ai biết cả. Kể cả việc tìm vũ khí, chỉ có nội bộ biết thôi"

" Thế mà khi phát hiện ra địa điểm cất giấu lại bị người ta cướp mất. Vậy chẳng phải mọi nhất cử nhất động của tụi con đều bị người khác nắm rõ hay sao?"

" Đúng là không gì có thể qua mắt được con! Đích thực là có nội gián" - Đại Tỷ bảo.

Cả phòng họp im lặng, vấn đề càng ngày càng lớn. Pete biết rõ người đó nhưng anh lại muốn nghe chính miệng người đó thừa nhận. Đại Tỷ, Nhị Ca và Tam ca bắt đầu thảo luận bày cách để để tóm gọn kẻ được cho là nội gián. Anh hoang mang, nếu Tankhun lọt vào tay họ thì chỉ có đường chết thôi. Làm sao đây????

*Cùng lúc đó tại nhà:

Nó vươn mình uể oải bước ra khỏi phòng, nhìn xung quanh vắng tanh. Nó nhún vai rồi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Khi trở ra, nó lục lọi đồ ăn nhưng dường như chả có thứ gì để nó bỏ bụng. Bụng nó hơi nhói lên, nó khó chịu nên tìm Tankhun để cậu lấy thuốc giúp nó. Nó gõ cửa phòng cậu:

" Tankhun à cậu có trong đó không? Tankhun!"

Nó mở cửa bước vào, không có cậu nó tự lấy cũng được. Phòng cậu rất gọn gàng, sạch sẽ. Ngoài chiếc giường gỗ và một cái bàn gỗ bên cạnh còn có một tủ quần áo nho nhỏ và cái giỏ cô dùng để hái thuốc. Nó bắt đầu lục lọi tìm kiếm, không may nó làm ngã cái giỏ đựng thuốc dưới chân.

Nó lập tức ngồi xuống nhặt mấy mẫu thảo dược bỏ vào nhưng nó nhận ra có một vật kim loại đang nằm dưới đáy giỏ. Nó tò mò lôi ra xem xét. Là một bộ vuốt sắt. Nó hoang mang đứng lên ngẫm nghĩ:

"Sao Tankhun lại có cái này chứ? Theo mình biết chỉ những sát thủ chuyên nghiệp mới sở hữu những loại vũ khí như thế này thôi mà! Sao....."

Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì sau lưng vang lên một giọng nói khá điềm tĩnh:

" Đáng lẽ ra cậu không nên tùy tiện vào phòng người khác!"

Nó quay lại nhìn cậu, ánh mắt nó sững sờ trước con người đang đứng trước mặt nó. Cậu thản nhiên như không có gì hệ trọng xảy ra, nhẹ nhàng nhấc lấy cái vật trên tay của nó rồi cất vào vị trí cũ. Nó lắp bắp, sự ngạc nhiên tột độ lộ rõ trên khuôn mặt:

" Cậu....là....cậu....đã giết....."

" Đúng! Kelly đã chết dưới bộ vuốt này!" - Tankhun ngắt lời, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn nó.

"Cậu....cậu....còn Eric thì sao? Tại sao cậu giết anh ta?"

Tankhun nhếch mép cười lạnh, cậu giống như đã trở thành một con người khác vậy. Trong ánh mắt của cậu bây giờ chỉ hiện lên những luồn sát khí âm độ.

" Ai bảo hắn nhiều chuyện, xía mũi vào chuyện người khác....."

~~~~~~Flashback~~~~~~~

Ngày hôm đó, khi mọi người chia nhau đi tìm củi. Tankhun bất ngờ chạm mặt Eric, cậu vẫn cười hiền:

" Anh đã thấy khỏe chưa? Có bôi thuốc không?"

" Cám ơn. Tôi ổn"

Cậu cúi đầu rồi quay lưng đi tiếp, bỗng Eric nắm vai áo cậu kéo lại làm cậu giật mình. Do áo Jacket hơi rộng cổ nên hình xăm trên ngực cậu nhanh chóng đập vào mắt Eric. Cậu hơi bàng hoàng, Eric nhíu mày:

" Hình xăm này chẳng phải là của bang Nhị Long do ông Pichat đứng đầu sao? Thực ra cậu là ai?"

Vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi, ánh mắt lại tỏa ra một luồn sát khí. Cậu nhếch mép đối mặt với anh:

" Phải! Tôi chính là người của Nhị Long. Anh đã lỡ biết thì để tôi tiễn anh một đoạn nhé!"

Vừa dứt lời, Tankhun xông đến tấn công Eric. Thân thủ rất nhanh nhẹn, cậu không còn là Tankhun yếu đuối thường ngày nữa. Thay vào đó là bộ mặt của một sát thủ được đào tạo rất chuyên nghiệp. Eric hơi bối rối trước những đường quyền của cậu, mỗi cú đá giáng xuống làm anh ê ẩm cả người.

Cậu bay lên không trung rồi di chuyển thật nhanh ra phía sau anh, tay cậu xuất hiện hai cây kim độc và chúng nhanh chóng bị ghim vào cổ Eric. Anh đưa tay ôm chỗ đau buốt lùi ra xa trừng mắt nhìn cậu:

" Cậu làm gì vậy???"

" Tôi đã dùng Ngưu Mao Đoạn Bá kim châm làm loạn huyết khí của anh, chỉ trong hai phút nữa anh sẽ mất mạng"

" Cậu...cậu...."

Tankhub rời đi, Eric bắt đầu cảm thấy cơ thể bắt đầu khó chịu, đau nhức. Anh dùng hết sức còn lại để đuổi theo Tankhun. Cậu thấy bóng Pete phía xa xa thì định diễn một vỡ kịch. Cậu giả vờ hoảng hốt như đang bị Eric truy sát, nghe tiếng động sau lưng, cậu biết ngay là Eric đã đá thứ gì đó đến định lấy mạng cậu.

Cậu giả vờ ngã để những thứ đó bay về phía Pete, cũng may anh đã đỡ được và giờ khắc chất độc phát tán đã đến. Eric co giật, thổ huyết rồi chết tại chỗ trước mặt cậu. Coi như đã loại bỏ được kẻ ngán đường. Cậu giả vờ ngất xỉu.

~~~~~End flashback~~~~~

Nó sững sờ, Tankhun mà nó từng quen biết là một sát thủ sao?

Là một kẻ giết người không gớm tay sao?

Không thể nào! Ai nhéo nó một phát để nó tỉnh lại đi. Tankhun mang gương mặt tàn nhẫn này chắc chắn không phải là cậu lớp trưởng tốt bụng hay bao che cho nó đâu. Đùa phải không?

Tất cả chỉ là một trò đùa phải không?

Tankhun quay người lại đưa gương mặt lạnh đến rùng mình nhìn nó:

" Cậu phải chịu chung số phận với Eric vì đã biết quá nhiều! Tớ xin lỗi!"

Nó lập tức bay đến tấn công Tankhun, cậu nhanh nhẹn né rất dễ dàng. Cậu xoay người, tung một cước trúng đầu nó. Đầu nó loang máu, nó bất tỉnh trên nền đất. Cậu giỏi võ và nhanh nhẹn hơn nó gấp nhiều lần, với sức nó mà đòi hạ gục cậu ư?

Sao có thể có chuyện đó được chứ?

Cậu vẫn không thể hiện một chút cảm xúc và dọn dẹp hiện trường.

Liệu nó có chết dưới tay Tankhun không?

Pete sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào?

Chap sau nhé!!!! 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co