Truyen3h.Co

Chuyen Ver Vmin Thien Than Bong Toi


Jimin bước từ khu vệ sinh ra, nước từ mái tóc chảy róc rách xuống nền nhà. Heejin đang đứng bên ngoài nhìn cậu bạn trân trân, với cái vẻ vừa sững sờ, vừa khó hiểu.
- "Bạn tự mình đi tới đây sao?"
Jimin nhìn Heejin, vẫn cái nhìn thường thấy.
- "Không thể nào! Lúc mới đến đây mình đã mất một tuần để nhớ được đường ra khu vệ sinh đấy. Mình mới chỉ dẫn bạn ra đây một lần vào nửa đêm hôm qua, và lúc ấy trời còn tối thui mà."
Jimin, hoặc cố tình không nghe, hoặc nghĩ không có gì đáng quan tâm, cậu quay phải, bước chậm rãi, lướt qua mặt Heejin. Heejin lúng túng rồi rảo bước theo.
- "Nói thật đi. Ai đó dẫn bạn ra đây phải không? Lạy chúa Jesus. Từ phòng ăn tới đây phải rẽ cả chục lần đấy. Này, Jimin à, bạn nói j đi chứ...Này..."
Heejin cứ luôn miệng lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra rằng mình đi theo cậu bạn nãy giờ, đúng đường trở về khu bếp. Dù rẽ phải, rẽ trái liên tiếp, Jimin vẫn đi đều đều, chậm rãi, như 1 cái máy có lập trình.
- "Thôi được rồi. Cứ coi như IQ của bạn vượt mức bình thường đi. Bạn có thấy khu nhà này như một cái mê cung khổng lồ không? Mình không thể tưởng tượng nổi người ta đã thiết kế và xây dựng nó như thế nào đấy. Mình từng được xem bản đồ rồi, thực ra là nhìn trộm trong phòng cậu ba... Từ cổng vào là đại sảnh, khuôn viên dẫn một hành lang dài tới phòng khách. Từ phòng khách dẫn ra ba hành lang dài nữa tới ba khu vực. Khu giữa, khu A và khu B. Trên bản đồ là ba khu, nhưng thực tế cả ba lại thông với nhau bằng những hành lang dài và chằng chịt, chạy loanh quanh một phát là lạc như chơi. Chỗ tụi mình là khu A, có khu bếp, phòng ăn, khu sinh hoạt và nghỉ ngơi của người làm. Khu giữa có rất nhiều phòng, đi trên hành lang thấy giống như khách sạn á. Nhưng có ba phòng lớn nhất dành cho ba cậu chủ nằm trên ba dãy hành lang khác nhau. Còn khu B là... Mà thôi, bạn không biết thì hơn. Sơ sơ thì thế nhưng để đi hết cả ba khu cũng đến hết ngày đấy. Nói vậy nhưng 4 năm qua Heejin cũng mới chỉ luẩn quẩn ở khu A, thỉnh thoảng mới bước qua khu giữa...Nghe cũng hơi hơi nhàm chán nhỉ? Rồi bạn cũng sẽ thấy, sống ở đây không chỉ có nhàm chán đâu. Nếu không thể có được sự che chở mà chỉ cậu ba mới là người duy nhất cho được, thì cái khu biệt thự này cũng sẽ trở thành địa ngục trần gian thôi!"
Jimin chợt dừng chân... Đằng sau, Heejin đang cười, một giọt nước mắt chảy dài xuống má.
- "Sao... không ra khỏi đây?" - Giọng Jimin lại cất lên, thật hiếm để nghe được. Cậu không hỏi tại sao lại là địa ngục trần gian, không hỏi tại sao lại đồng ý đến, cũng không hỏi tại sao chịu khổ vậy mà vẫn cười như thế được!? Thật là khó để hiểu trong đầu cậu bé nghĩ gì, thật khó!
- "Rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra đấy à? Đã vào đây làm việc thì mãi mãi... không được đặt chân ra thế giới bên ngoài nữa... cho đến khi chết."
Jimin quay đầu nhìn Heejin, không ngạc nhiên, không thắc mắc. Cái nhìn ấy vẫn bình thản vậy, nhưng như muốn hỏi một điều.
- "Mình hiểu mà. Bạn đang nghĩ nếu vậy tại sao ở đây toàn những người trẻ phải không? Trước lúc mình biết được điều đó mình cũng đã nghĩ nát óc ra là đáng nhẽ phải có những người lớn tuổi đã làm ở đây từ lúc khu biệt thự mới xây chứ. Nhưng mình đã tìm ra lời đáp rồi." - Heejin chợt cười. - "Đơn giản là đến khi không làm việc nhanh nhẹn được nữa, sẽ có người mới được đưa vào ở lứa tuổi 10 hay 11. Còn những người cũ thì...'được làm mồi' cho Tử Thần!"
Lời Heejin vừa dứt, cánh cửa lớn phía trước chợt mở ra. Một cô giúp việc bước tới với cái nhìn khó chịu. Cô ta lại gần Jimin, tia một lượt từ đầu xuống chân, rồi bất ngờ ném cả cái khay đựng đồ vào người cậu bé.
- "Bao nhiêu việc mà mày lại chạy đi đâu thế?"
Chiếc khay rơi loảng xoảng xuống đất, Jimin cúi xuống nhặt, không nói gì. Heejin lên tiếng:
- "Đầu dơ quá nên bạn ấy..."
- "Mày im đi. Chị có hỏi đến mày đâu. Phần bữa sáng đang trong bếp ấy. Ăn nhanh rồi còn làm việc."
- "Em biết rồi. Jimin, tụi mình..."
- "Mình mày thôi, nó không có phần. Mới sáng thằng điên nào đã chõ mũi vào bàn ăn của cậu chủ hả?"
Cô giúp việc quay sang nhìn Jimin:
- "Nhét no bụng rồi thì lo mà làm việc. Đi xách nước rồi lau dọn đi."
Cô ta quay trở lại, chuẩn bị đi báo cáo thành tích với quản gia.
- "Sao bạn không nói gì? Chẳng phải cậu ba bảo bạn không cần làm việc sao? Bạn không có miệng à? Mà thôi, nói với bạn thà nói với đầu gối còn hơn. Nếu không muốn bám lấy cậu ba để được hưởng đặc quyền thì quên hết những gì Heejin nói ban nãy và hãy chăm chỉ làm việc, cầu hai chữ bình yên đi! Để mình chỉ cho bạn đường đến bể nước."

...Hơn 11h trưa...
- "Đọc thực đơn trưa nay đi."
- "Khoai tây chiên bơ, gà rô ti, gà ram mặn, bò bít tết, cua lột chiên, salad,..."
- "Bít tết, bò khai vị. Nhanh tay lên!!"
... Tít...tít...tít...
Cô quản gia nhấn nút nghe trên bộ đàm được nối bằng sóng từ với hệ thống an ninh chính.
- "Mina, bữa trưa thế nào?"
- "Sắp xong rồi cậu ba!"
- "Ta hơi mệt nên sẽ không xuống. Em cho người mang vào phòng cho ta."
- "Vâng. Em sẽ mang đến."
- "Không cần đâu. Bảo cậu bé mới đến ấy!"
- "Sao ạ?"
- "Ta không muốn nhắc lại lần hai. Đừng làm ta khó chịu."
- "Em...biết rồi."

Tắt bộ đàm, hai má cô quản gia nóng bừng. Mọi người có vẻ chú ý làm Mina càng khó chịu.
- "Làm việc đi!!!"
Đúng lúc đó, Jimin đang bê cả khay cốc thủy tinh ra. Mina muốn trút giận nên dùng cả hai tay xô cậu bé chúi vào cạnh bàn. Jimin mất đà, nghiêng người, làm cốc rơi loảng xoảng...
- "Mày đi đứng thế à?! Thấy tao phải tránh ra chứ!!"
Mấy cô giúp việc liếc nhìn nhau, rồi lại tiếp tục công việc...

12 giờ trưa, cô quản gia bước đi trên hành lang, vừa đi vừa lấy hộp trang điểm thoa phấn nhẹ trên gò má, theo sau là Jimin, tay bê một khay đồ ăn lớn.
Cửa phòng 102 kẹt mở, Mina quay người đỡ lấy khay thức ăn rồi ra hiệu cho Jimin cùng vào. Seokjin đang ngồi đọc sách trong phòng đọc, dưới ánh đèn vàng tĩnh mịch. Chợt anh ngẩng mặt lên...
- "Em xin lỗi vì không gõ trước, cửa không khóa nên em..."
- "Không sao. Ta đã để cửa chờ... nhưng, không phải chờ em!"
Đúng lúc Jimin bước lại, ngay phía sau cô quản gia. Cậu bé còn mải nhìn căn phòng, rộng và đầy đủ như căn nhà, Mina hơi bối rối:
"Thực ra... là em sợ cậu ấy không tìm được đường đến đây nên đã dẫn đi. Đồ ăn cũng nhiều nên em bê hộ."
Mina quay người, bước đến, đặt khay đồ ăn lên bàn khách rồi quay trở lại phòng đọc phía trong.
"Chúc cậu chủ ngon miệng!" - ả nhìn sang Jimin - "Đây là quy định, em cúi xuống chúc cậu chủ đi!"
Jimin khẽ liếc về phía Seokjin, trong khoảnh khắc, rồi lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn miết lên trên trần nhà, nó được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Mina nhíu mày - "Cậu bé này..."
"Không sao. Ta đã nói cậu bé không phải người làm. Được rồi, em về đi, ta sẽ ăn sau."
- "Dạ! Vậy tụi em..."
- "Không! Mình em thôi, cậu bé đó ở lại!"
- "Nhưng..."
- "Ta sẽ cho người đưa cậu ấy về. Đừng nói thêm nữa!"
Với cái giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực đó, Mina đành cúi đầu, rồi quay người bước ra ngoài dù không mấy vui vẻ.

- "Em thấy... thoải mái không? Đừng nhìn nữa!"
Jimin lại liếc mắt nhìn người con trai ấy, bình thản và lặng yên. Seokjin dựa lưng vào ghế, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt đó, lạnh và trong veo.
- "Lại gần đây. Mệnh lệnh!"
Chân bước đến nhưng mắt lơ đễnh nhìn phía khác, có lẽ cậu bé cũng biết người con trai kia đang nhìn mình không dứt.
- "Em... ghét ta sao?"
Cậu khẽ lắc đầu.
- "Em sẽ ở đây, không phải ngày một ngày hai, nên ta hi vọng, em sẽ cảm thấy thoải mái...Ta sẽ không hỏi về quá khứ của em. Ta chỉ muốn biết... tên em?"
Một thoáng im lặng, Seokjin bỗng ngồi thẳng dậy, với lấy cây bút và mảnh giấy. Anh viết lên rồi đẩy lại trước mặt cậu bé kia. Jimin liếc nhìn tờ giấy ngắn gọn: Seokjin - 19 tuổi.
Một chốc...cậu bé cũng với lấy cây bút, cúi người viết gì đó thật chậm. Seokjin kéo mảnh giấy lại, cũng ngắn gọn: Jimin - 14. Jin khẽ mỉm cười.
- "Tên em đẹp như em vậy. Cảm giác...thật lạnh"
- "..."
- "Em không phải người làm nhưng ta muốn em ở cùng họ, sẽ dễ chịu và đỡ buồn hơn. Mọi người...đều tốt phải không?"
- "..."
- "Ta rất bận...Không thường xuyên đến gặp em được. Nhưng nếu thấy buồn.... hãy đến phòng ta."
- "..."
- "Em không muốn mở lời... hay không thích nói chuyện với ta?"
Jimin vẫn câm lặng, cũng không nhìn vào người con trai đối diện. Đôi mắt vẫn vô cảm nhìn chỗ khác. Nhưng thực sự, có gì đó đang le lói trong tim cậu bé. Giữa căn phòng lặng yên và rộng thênh thang, chỉ có ánh đèn vàng nơi bàn đọc, chỉ một người con trai đang ngồi đó, với giọng nói trầm...thật ấm...
Seokjin từ từ cúi xuống, gối đầu lên bàn tay đặt trên quyển sách dày. Anh nhắm nghiền mắt lại...
- "Lúc này ta hơi mệt và thật... chẳng muốn nói thêm gì với người không thèm trả lời ta. Em có thể đi."
Jimin quay người, chậm rãi bước, không thấy có lỗi dù đã để người con trai ấy độc thoại.
.............
Người quản lí của Seokjin từ đâu đó đi ra, ngay khi Jimin bước chân ra khỏi phòng.
- "Quan tâm tới cậu bé đó không phải ý hay, cậu chủ!"
Kim Seokjin vẫn gục đầu dưới bàn
- "Đi theo và đưa cậu ấy về tận nơi. Ta không muốn tranh cãi lúc này."
- "Ý định của ông chủ quá rõ ràng rồi. Cậu chủ biết thân với thằng bé đó sẽ bất lợi thế nào. Chính cậu cả cũng..."
- "Thôi đi."
Người quản lí quay đi, thở dài một tiếng rồi bước ra khỏi phòng. Hắn ta chạy theo đường về khu A, mắt ráo riết lần theo dấu cậu bé kì lạ mới đến. Và hắn giật mình khi tìm ra, cậu nhóc đã đi đúng đường về, chỉ cần rẽ qua một hành lang nữa là đến phòng ăn. Jimin chân vẫn đều đều bước...
- "Được cậu ba quan tâm cũng đừng có kiêu ngạo thế!"
Jimin chợt dừng chân, một dây thần kinh nào đó vừa phát tín hiệu.
- "Ít nhất cũng nên trả lời khi cậu ba nói chuyện, không đến nỗi...nhóc bị câm phải không?"
Jimin từ từ quay đầu lại, từ từ ngước mắt về phía quản lí của Seokjin. Cái nhìn đó làm tay quản lí chợt khựng lại, những ngón tay như muốn tê dại:
- "Lắng nghe cũng là.... đối thoại."
Vẫn cái cách chậm rãi và khẽ khàng ấy, mỗi tiếng cậu nhóc thốt ra làm người quản lí cảm giác như có dòng điện nhẹ chạy qua mỗi đốt tay. Đôi mắt hắn nhìn không chớp... và phải mất một lúc các giác quan mới định thần lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co