Truyen3h.Co

Cinematic Cliche Trans


"Mmhh-"


Soohyuk-hyung liếc em bằng một cái đánh mắt, có lẽ chỉ trong tích tắc, nhưng Soonyoung phát hiện ra nụ cười ẩn giấu trên khóe môi ấy, trông vẫn tự mãn và thích thú tựa như mọi lúc. Điều đó, chỉ có vậy, lại chính là cái chết của Soonyoung. Em thực sự có thể cảm thấy mình bồn chồn vì háo hức hơn bao giờ hết.


Dễ thôi, Soonyoung à, em thầm tự nguyền rủa mình.


Nhưng chỉ cần xét đến việc em đồng ý đi xem phim với Soohyuk-hyung giữa lịch trình dày đặc lúc này đã cho thấy em dễ dãi như thế nào đối với người anh yêu thích hiện tại của mình. Em thầm cho rằng bản thân mình không làm gì sai khi quyết định sẽ trở nên dễ dãi nốt đêm nay, đặc biệt là khi họ còn đến rạp chiếu phim không chỉ để xem phim.


Bàn tay của Soohyuk đặt chắc chắn giữa hai chân của Soonyoung, thứ mà ban đầu còn khép nép một cách khiêm tốn mà bây giờ đã dang rộng đủ chỗ để cho lòng bàn tay to lớn xen vào. Tối nay Soonyoung chọn một chiếc quần thể thao, lớp vải mỏng đến mức em có thể nhìn thấy những đường cong chạy dài ở nơi đang căng ra của mình lúc này. Thật là xấu hổ thay.


"Cái con hổ đang lớn này," Soohyuk bật cười trong lời thầm thì, mân mê trêu đùa hai quả cầu của Soonyoung giữa các đốt ngón tay của mình. Soonyoung có giật mình một chút. "Em vẫn còn quá nhỏ bé và dễ vỡ nhỉ." Nếu đèn sáng, Soohyuk-hyung sẽ có thể thấy mặt em đang đỏ bừng như thế nào.

Soonyoung đã phải rất cố gắng để không đẩy hông về phía trước.


"Anh," em thở nhẹ, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ trực phát ra, "anh xấu xa thật đấy." Câu nói tựa như một cơn gió thoảng. Soohyuk thích nó; hắn đã nói với Soonyoung về điều đó hơn một lần. Nhưng dường như Soonyoung không hề cố tình làm điều đó. Với Soohyuk, sẽ lấy làm lạ nếu em có thể thốt ra được một từ hoàn chỉnh nào, khi mà hắn đang làm điều này với em.


"Hmm?" Soohyuk xoa lòng bàn tay và ấn đầu ngón tay vào giữa hai chân Soonyoung. "Anh xấu xa ấy hả?" anh hỏi, nhưng có vẻ như hắn cũng không trông chờ một câu trả lời. Anh đang ở trong chế độ trêu đùa Soonyoung một cách tự động, hoàn toàn đặt sự cố ý vào các chuyển động trên bàn tay và cảm giác anh mang lại cho Soonyoung. "Anh xấu xa ấy à, huh, Soonyoung -"


"A -" Hơi thở của Soonyoung dồn dập khi em cảm thấy bàn tay hư hỏng ấy bắt đầu bóp chặt lấy mình. "Ah-- anh!" Tiếng rên rỉ vang lên quá lớn bên tai Soonyoung. Những vị khách ngồi ở dãy ghế cách đó năm hàng cũng có thể nghe thấy họ.


"Thích không?" Soohyuk thầm thì trong hơi thở của mình.


"Huh?"


"Mọi người có thể nghe thấy hai đứa mình đấy." Soohyuk nói điều đó khá bàng quan. "Anh không đưa em đến đây để cho người khác chiêm ngưỡng đâu, Soonyoung-ah." Thì bởi vì em có phải vật triển lãm đâu, Soonyoung nghĩ, nhưng dòng suy nghĩ ngay lập tức bay ra khỏi đầu em khi hắn tuốt lấy chiều dài của em dưới lớp quần thể thao.


Soohyuk tiếp lời. "Anh không thích bị người khác nhìn thấy khi đang làm chuyện riêng tư," anh thở dài, "nhưng nếu đó là với em..." Ngón tay cái của anh ấn vào nơi đầu khấc rỉ nước của Soonyoung. Tệ thật. "Nếu chuyện riêng tư đó là làm với em, thì chúa ơi, anh sẽ làm bất cứ điều gì để mọi nơi đều có thể nghe được giọng em, mọi lúc -" Soohyuk thì thầm. "Chúng ta đã xa nhau lâu quá rồi."


Chỉ đơn giản là, họ đang quá bận rộn. Họ quá bận rộn để có thể dành thời gian cho nhau trong nhiều tháng, và họ đã nói về điều đó. Nói về cách nó đã trở thành vấn đề như thế nào.

Cuộc nói chuyện chủ yếu xoay quanh Soohyuk bởi vì anh là người chủ động đề cập trước, người nói rằng mình không thể chịu đựng được việc phải xa em thêm nữa; và rằng mặc dù anh ấy không phản đối việc cả hai đang ở trong một mối quan hệ cởi mở, không phản đối việc họ ngủ với nhiều bạn tình khác nhau, anh lại không thể chịu đựng được việc không thể cảm nhận được lớp da thịt quen thuộc của Soonyoung trong khoảng thời gian lâu như vậy.


Soonyoung không nói gì, nhưng em cảm nhận được ẩn ý,


đó là lý do tại sao em chọn ở đây tối nay và cả những đêm trước đó.


Em dường như định nói điều gì đó để đáp lại, nhưng sau đó Soohyuk kéo đầu ngón tay của mình dọc theo chiều dài dưới lớp vải mỏng manh, khiến cho Soonyoung phát điên khi nó khiến em gần như lên đỉnh. Rất gần rồi, nhưng cũng vẫn còn rất xa - rất xa, một sự 'gần như' đáng ghét với lớp vải mỏng đang làm giảm đi độ khoái cảm. Soonyoung thở hổn hển.


"Không, không, không, anh à -" em điên cuồng nắm lấy cổ tay Soohyuk để giữ tay anh ấy ở nguyên trạng thái, ngăn lại cơn sóng cuộn trào nơi bụng dưới của mình. Soonyoung thút thít cọ vật giữa hai chân vào lòng bàn tay Soohyuk, cố gắng tìm kiếm sự giải thoát.


Vào khoảnh khắc lên đỉnh, em mở miệng cắn vào áo hoodie của mình để giữ cho bản thân không tạo ra bất kì tiếng động nào gây thu hút sự chú ý. Nhưng chẳng có ích gì khi Soohyuk-hyung yêu dấu cứ tiếp tục cọ bàn tay to lớn và nam tính của anh ấy vào nơi đó và gặp phải chiếc hông yếu đuối của Soonyoung. "Ôi, mẹ kiếp, mẹ kiếp -" Chiếc quần bó sát bây giờ chắc chắn đã bị bẩn.

---

Những phút tựa như là ngàn năm sau đó, hơi thở nặng nề lấp đầy sự im lặng giữa họ. Cho đến khi Soohyuk phủ chiếc áo khoác da của mình lên đùi Soonyoung. "Cho bé," anh nói, sự hoang dã lóe lên sau đôi mắt anh. Soonyoung có lẽ không phải là người duy nhất phải kìm nén bản thân. "Che chân em lại đi."


"Gee, thanks, quý ông," Soonyoung trả lời, vẫn còn đang hết hơi. Em kéo chiếc áo khoác lại gần hơn. Nó có mùi giống như Soohyuk-hyung sau khi tắm. Soonyoung dường như muốn tan vào làm một với nó.


Soohyuk nhếch môi trước lời cảm ơn đầy chế giễu. "Em điên thật đấy."


"Em là như vậy mà," Soonyoung không ngần ngại đáp lại, "điên vì anh."


Soohyuk bật cười. "Đừng nói mấy câu như vậy. Nghe như thể em chẳng sợ bất cứ cái gì vậy, "anh lắc đầu.


"Ồ, nhưng đúng là thế mà!" Soonyoung thốt lên. "Và em cho phép anh bắt lấy em bất cứ khi nào em thể hiện thái độ như thế, vậy cho nên là, không phải là rất hay sao."


Soohyuk đảo mắt.


Soohyuk đảo mắt như thể điều đó thật ngớ ngẩn, nhưng Soonyoung biết anh ấy yêu nó.


end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co