Co Gai Trong Long Trang Toi Suong Mu Can Than Voi Ngon Nen
1Có rất nhiều điều kiêng kỵ trong ngành đồ cổ chúng tôi, chẳng hạn như việc người sống không được dùng đồ bồi táng cùng người chết.Bởi vì những thứ này ít nhiều đã bị nhiễm thi khí, khi người sống bị thi khí nhập vào cơ thể, nhẹ thì bệnh nặng một trận, nặng thì chết.Tuy nhiên tại buổi họp mặt cựu sinh viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ, tôi đã gặp một nữ minh tinh ăn bằng một đôi đũa bạc, cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn giữ được vóng dáng nhờ đôi đũa ấy.Đúng là thần kỳ.Đó cũng là lần đầu tiên tôi thay đổi suy nghĩ về ma khí, hay còn gọi là đồ của ma.2Hôm đó, trường Đại học Khoa học và Công nghệ tổ chức buổi họp mặt cho hội cựu sinh viên.Tôi vừa đến hội trường ngồi xuống, bạn cùng phòng cũ là Dương San San lập tức cho tôi xem bức ảnh của một thanh niên lưu trong di động của cậu ấy."Cậu nhớ người này không?" Dương San San hỏi.Tôi nhìn một cái, nghi ngờ hỏi: "Không có ấn tượng."Là Cố Cảnh Chi, cái người năm nhất viết cho cậu mấy bức thư tình đấy!"Nghe Dương San San nói, tôi cuối cùng cũng nhớ ra.Lúc đó tôi mới vào năm nhất đại học đã được Cố Cảnh Chi theo đổi.Có điều thời điểm ấy Cố Cảnh Chi đã là sinh viên năm tư, tôi cũng không có tình cảm với anh chàng này nên không đáp lại.Nếu không phải Dương San San nhắc đến, tôi thật sự không nhớ nổi người này.Tôi hỏi: "Sao vậy? Anh ta chết rồi à?""Làm gì có!" Dương San San che miệng cười, chỉ poster treo bên cạnh, giới thiệu, "Cậu thật sự không biết tình hình hiện giờ của anh ấy à? Cố Cảnh Chi, chủ tịch của công ty công nghệ Cảnh Tâm. Tớ đang làm việc ở công ty anh ấy, em gái anh ấy làm cùng bộ phận với tớ. Cậu có biết sao công ty của anh ấy lại có tên là Cảnh Tâm không?"Tôi chết lặng khi nghe câu hỏi này.Tên thật của tôi là Hứa Tâm.Công ty do Cố Cảnh Chi điều hành có tên là Cảnh Tâm, bây giờ Dương San San lại hỏi tôi như vậy, đầu tôi như muốn nổ tung.Dương San San thở dài: "Đàn ông mà, ai lại dễ dàng quên đi bạch nguyệt quang của mình? Tiếc là năm ngoái anh ấy đã kết hôn, nếu không hai người gặp nhau hôm nay..."Tôi cắt ngang: "Gặp nhau thì sao? Tớ với Cố Cảnh Chi không liên quan gì đến nhau cả."Tôi chỉ thuận miệng nói thế, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng của một người đàn ông."Bao nhiêu năm không gặp, mỹ nhân Hứa vẫn tuyệt tình như vậy."Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.Tôi quay đầu, đối diện với người mà Dương San San vừa cho xem ảnh, ngoài đời anh ta vẫn đẹp trai phong độ và nho nhã.Nhưng tôi không quan tâm.Dương San San sợ hãi, vội đứng dậy: "Xin lỗi Cố tổng, chúng tôi chỉ đang tâm sự thôi.""Không sao." Cố Cảnh Chi đưa tay về phía tôi, cười nói, "Hứa Tâm, lâu rồi không gặp."Tôi đứng dậy bắt tay tượng trưng: "Đàn anh, đã lâu không gặp."Cố Cảnh Chi mỉm cười.Đúng lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp mang kính mát từ sau anh ta đi tới.Cô ta đi nhanh đến khoác tay Cố Cảnh Chi, gật đầu nhẹ rồi đánh giá tôi."Anh yêu, cô gái này là ai vậy?" Cô ta vừa hỏi vừa ôm Cố Cảnh Chi chặt hơn.Cố Cảnh Chi tươi cười trả lời: "Là hoa khôi khóa 15 của trường đại học Khoa học và Công nghệ của bọn anh, khi đó...""Đàn anh đùa rồi." Tôi chủ động cắt ngang, "Đại học Khoa học và Công nghệ có bao nhiêu mỹ nhân, em khi đó chẳng qua may mắn nên mới được chú ý. Đây là chị dâu à? Chào chị, em là Hứa Tâm."Vợ của Cố Cảnh Chi nhếch môi, vươn ngón cái và ngón trỏ nhéo tay tôi một cái: "À, là Hứa Tâm sao? Vẻ ngoài tạm được, vào giới giải trí có thể ở hạng ba hoặc bốn."Vẻ ngoại tạm ổn?Rõ ràng đối phương đang cố châm biếm.Nhưng tôi không để bụng đánh giá của đối phương, điều khiến tôi cảm thấy bất ổn chính là khi ngón tay cô ta chạm vào người tôi, tôi lập tức thấy ớn lạnh.Tôi còn chưa kịp cảm nhận lại thì nhân viên đã dẫn Cố Cảnh Chi vào chỗ ngồi."Hứa Tâm, khi khác liên lạc sao." Cố Cảnh Chi chào tôi, sau đó nắm tay người phụ nữ kia rời đi.Tôi nhìn theo cô ta.Dương San San lắc cánh tay tôi, thì thầm: "Đẹp đúng không? Nhưng nếu Hứa Tâm của chúng ta vào giới giải trí thì cô ta chưa chắc đã nổi tiếng đến thế.""Cô ta là diễn viên à?" Tôi hỏi.Dương San San giật mình: "Cậu không nhìn ra hả? Chu Tiểu Mạn, diễn viên phim truyền hình đang nổi tiếng đấy!"Lúc này tôi mới nhận ra.Gần đây tôi có xem bộ phim mới của Chu Tiểu Mạn, diễn xuất tạm ổn, nam chính là ảnh đế đang nổi tiếng, thế nên bộ phim đang làm mưa làm gió trên mạng."Chủ tịch tập đoàn với minh tinh điện ảnh, trai tài gái sắc, cũng không tệ!" Tôi suy ngẫm.Nếu cảm giác của tôi không lầm, hàn khí lúc nãy từ tay Chu Tiểu Mạn chắc là âm khí.3Theo lý luận của trung y, cơ thể con người phải chú ý đến hài hòa âm dương.Một khi dương khí quá nặng, con người sẽ dễ cáu kính và tức giận. Nhưng nếu nhiều âm khí, cơ thể sẽ cảm thấy lạnh buốt, gây lo âu, trầm cảm.Trong phong thủy, nếu dương khí quá nặng sẽ dễ xảy ra cãi vã, đổ máu. Nếu âm khí nặng thì mọi việc sẽ không được thuận lợi, giảm thọ giảm phúc.Nghề đồ cổ cũng là một nhánh trong phong thủy.Cuốn sách mà bố tôi để lại có viết một người âm khí nặng sẽ bị tổn hại dương thọ.Buổi gặp gỡ bạn bè buổi sáng kết thúc.Đến trưa, chúng tôi được nhà trường sắp xếp ăn ở căn tin, coi như để nhớ lại năm tháng thanh xuân.Tôi và Dương San San ngồi trong góc, trùng hợp Cố Cảnh Chi và Chu Tiểu Mạn cũng ngồi gần đây.Tôi vừa ăn vừa nhìn Chu Tiểu Mạn thì thấy cô ta đang cầm một đôi đũa bạc, ăn uống không ngừng."Ăn ngon miệng ghê." Dương San San cũng nhìn Chu Tiểu Mạn, thì thầm nói chuyện với tôi, "Ở công ty tổng tài phu nhân nổi tiếng là ăn nhiều. Năm ngoái trong buổi họp thường niên, có người ngồi tính, cảm đêm cô ta ăn hết ba tảng thịt bò, nửa con gà, hai cái bánh ngọt, hai lát cá với mấy thứ linh tinh khác. Lợi hại đúng không? Quan trọng là cô ta ăn không sợ mập."Tôi nghi ngờ: "Một người phụ nữ ăn nhiều như vậy sao có thể không mập?"Dương San San ghé sát tai tôi: "Tớ nghe em gái của Cố Cảnh Chi nói Chu Tiểu Mạn có một đôi đũa được cao tăng tặng, dùng đôi đũa đó thì có ăn bao nhiêu cũng không sợ mập."Cao tăng? Làm trong nghề đồ cổ bao nhiêu năm, tôi chưa từng nghe nói có cao tăng nào sở hữu đôi đũa thần kỳ ăn mãi không mập.Nghe Dương San San nói, tôi lập tức sắp xếp khay trên bàn, sau đó bưng qua chỗ Chu Tiểu Mạn.Nhưng tôi vừa mới đến gần, nữ trợ lý của Chu Tiểu Mạn lập tức bước lên ngăn cản tôi."Thưa cô, mong cô không làm phiền Cố phu nhân ăn cơm." Nữ trợ lý hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lùng.Tôi nhếch mép cười: "Nơi này là căn tin của trường, không phải nhà ăn của Cố phu nhân các cô.""Thôi được rồi chị Chu." Cố Cảnh Chi đứng dậy nói, "Đó là bạn của tôi."Cố Cảnh Chi mới nói hai câu, Chu Tiểu Mạn liền cười khinh.Tôi không biết tại sao đối phương lại cười.Nhưng tôi đã nhân cơ hội này nhìn rõ đôi đũa cô ta đặt xuống.Đó là một đôi đũa bạc có khắc hình long phượng, từ chất lượng có thể thấy chúng đã có từ lâu đời.Chu Tiểu Mạn cầm khăn giấy lau đũa, không thèm nhìn tôi, mỉa mai: "Thảo nào hôm nay trong lịch nói không hợp để ra ngoài, dễ gặp tiểu nhân. Ông xã, bạch nguyệt quang của anh tới thăm, anh cứ thong thả cùng người ta ôn chuyện cũ đi."Chu Tiểu Mạn nói rất to.Mọi người trong căn tin đồng loạt nhìn tôi và Cố Cảnh Chi.Tôi giải thích: "Chắc Cố phu nhân hiểu lầm rồi.""Hiểu lầm cái gì?" Chu Tiểu Mạn đứng bật dậy, to tiếng hơn, "Hứa Tâm, ai mà không biết cô đang nghĩ gì chứ? Hôm nay mới tới cô đã tán tỉnh chồng tôi, cô tưởng tôi bị mù à? Ngày xưa chồng tôi không có tiền, cô coi thường anh ấy, bây giờ anh ấy giàu rồi nên cô muốn lao vào làm tình nhân cho anh ấy hả?"Dứt lời, Chu Tiểu Mạn hất chén canh vào người tôi."Tiểu Mạn, đừng." Cố Cảnh Chi vội cản Chu Tiểu Mạn lại.Canh bắn tung tóe lên quần áo tôi.Không ngờ Chu Tiểu Mạn lại hiểu lầm tôi như vậy.Cố Cảnh Chi vội lấy khăn giấy đi về phía tôi.Tôi vội giơ tay: "Không cần đâu anh Cố, tôi không muốn ai hiểu lầm mình cả.""Không phải." Cố Cảnh Chi dừng bước, vội giải thích với Chu Tiểu Mạn, "Em đừng như vậy, anh với Hứa Tâm chỉ là bạn lâu rồi mới gặp lại, không như em nghĩ đâu."Tôi lấy khăn giấy trong túi ra lau, đồng thời nói: "Cô Chu hiểu lầm rồi, sở dĩ tôi qua đây là muốn giúp cô...""Giúp cái gì? Giúp tôi chăm sóc đàn ông của tôi à?" Chu Tiểu Mạn cầm túi xách lên, trừng mắt nhìn Cố Cảnh Chi, "Được thôi, tôi cho hai người cơ hội. Mau cùng cô ta đi thuê khách sạn, ôn lại thanh xuân của mình đi."Nói xong, cô ta cùng trở lý bỏ đi."Xin lỗi Hứa Tâm." Cố Cảnh Chi xin lỗi tôi rồi đuổi theo Chu Tiểu Mạn.Bọn họ một người đi trước, một người đuổi theo phía sau, còn có đám phóng viên chạy theo chụp hình, vô cùng náo nhiệt.Tôi đứng yên tại chỗ, khẽ cười.Âm khí trong đôi đũa của Chu Tiểu Mạn rất nặng, chắc chắn là ma khí.Tôi vốn định cứu cô ta.Có điều người trong nghề chúng tôi rất chú trọng.Bây giờ xem ra duyên phận giữa chúng tôi bị cắt đứt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co