Co Vo Tre Con Cua Lang Thieu Ba Dao
Chương25: Dở khóc dở cườiSáng sớm hôm nay, Úc Tử Duyệtbắt đầu ra ngoài tìm việc làm, bacùng anh trai khuyên cô đến Úc thịlàm việc, nhưng cô lại có ý tưởngkhác. Bản tính yêu tự do khôngmuốn lệ thuộc vào gia đình, cô hy vọng mình có thể tìm được côngviệc liên quan đến ngành du lịch. Vì công việc này cô đã tốn không ítthời gian chuẩn bị, cô đã giànhnguyên hai tháng để đi chụp nhữngphong cảnh đẹp từ Tứ Xuyên đếnTây Tạng, song song với việc chụpảnh cô cũng chú ý ghi chép lại những nơi có đặc sản hay khu vui chơi nàođó. Vì vậy mà vợ chồng họ Lăng khônggặp được cô khi họ đến chơi nhà họÚc vì khi đó Úc Tử Duyệt không cóở nhà. "Chú, dì, con mời hai người." Cô békhéo léo nhu thuận bưng chén tràmời hai vợ chồng họ Lăng đang ngồiở ghế sofa, ngọt ngào nói. Ngay từ ánh mắt đầu tiên Tiếu Dĩnhđã thích cô bé này rồi, nhã nhặn lịchsự, hiền lành lại có tay pha trà rấtngon, khuôn mặt nhìn cũng rất xinhđẹp, trong lòng vốn là thấp thỏm loâu nay được an tâm một chút. Bà cho rằng cô gái nhã nhặn lịch sựtrước mắt chính là Úc Tử Duyệtcongái của gia đình họ Úc. Uống mộthớp trà nhìn về phía anh rể, ánh mắthiểu ý bày tỏ sự đồng ý. Ngay sauđó, nhìn về phía vợ chồng Úc Trạch Hạo đang ngồi đối diện nói ra mụcđích của chuyến đi lần này. Vợ chồng Úc Trạch Hạo rất ngạcnhiên, vợ chồng Lăng tư lệnh lại đếncầu hôn! Cho con trai quân nhân bamươi tuổi của họ! Đối tượng là congái bảo bối mới hai mươi tuổi DuyệtDuyệt? Trước khi vợ chồng họ Lăng rời đi,vợ chồng Úc Trạch Hạo khách sáonói sẽ xem xét, dù không đồng ýchuyện hôn sự này cũng phải cho họLăng chút mặt mũi, không thể nào từchối ngay lần đầu gặp mặt được. "Cái gì? Kết hôn? Mẹ! Chúng ta sắpphá sản sao? Con chưa tới hai mươituổi mà! Nếu không sao ba mẹ lại gảcon ra ngoài?" Bận rộn đi tìm việclàm cả một ngày, Úc Tử Duyệt vừavề đến nhà liền nghe chị dâu tương lai nói, hôm nay có người tới nhàcầu hôn! Lúc ấy, Úc Tử Duyệt đang uống cocasuýt chút nữa thì phun ra ngoài, đôimắt trợn to sững sờ, ngay sau đó, lạichạy đến trước mặt ba mẹ kinh ngạchỏi. Quả thật là dở khóc dở cười! Tô Mạt Hề ngồi đối điện lắc đầucười nhạt: "Duyệt Duyệt, tới đây....."Tô Mạt Hề kéo tay con gái bảo congái ngồi xuống bên cạnh bà, đối diệnÚc Trạch Hạo và anh trai Úc TửDuyệt_Úc Tử Mặc đang xem tư liệu về gia đình họ Lăng. "Mẹ, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"Mặc dù lần trước nói chuyện phiếm,cô và Lệ Mộ Phàm đã đánh cuộc,nhưng thật sự là, cô cũng chưa từngnghĩ tới mình thật sự phải lập giađình. "Hôm nay vợ chồng tư lệnh quânkhu phía Bắc đến nhà, vì con trai củabọn họ, cầu hôn cho Lăng BắcHàn......" Tô Mạt Hề thương yêu sờlên đầu của con gái, dịu dàng nói. "Cái gì? Là lính trong quân đội?" ÚcTử Duyệt kích động nhảy lên, khôngthể tin hỏi, Lệ Huyên ngồi bên cạnhđã nghe Úc Tử Duyệt trả lời lần thứn: "Lính quân đội" chẳng lẽ hôm nayđối tượng cầu hôn chính là loại người quân nhân cô đã nghe trongtruyền thuyết? "Duyệt Duyệt! Kích động cái gì?Nhìn em như vậy, thật không nghĩtới họ Lăng coi trọng em chỗ nào!Ngồi xuống đàng hoàng! Lo mà họchỏi chị Lệ Huyên một chút đi!" ÚcTử Mặc giáo huấn cô em gái từ nhỏ đến lớn đã hoạt bát lại nghịch ngợmnày. "Cái gì! Úc Tử Mặc! Anh....." Úc TửDuyệt kích động hướng về phía anhtrai vừa quát, vừa trừng mắt. "Đừng làm ồn! Duyệt Duyệt, ba vàmẹ làm sao có thể hồ đồ đem con gảđi? Chỉ cần con không đồng ý,chuyện hôn sự này ngày mai ba sẽgiúp con từ chối!" khép lại tài liệu,Úc Trạch Hạo trầm giọng nói, gương mặt hiền lành tuấn tú. "Ba là tốt nhất!" Úc Tử Duyệt ngồixuống bên người ba, thân mật ôm cổông nói, "Để con suy nghĩ lại nha!" "À?" Lời của cô vừa nói xong, cảnhà đều kinh ngạc, ai cũng đều cứtưởng rằng cô sẽ trực tiếp từ chối. Chương26: Con đồng ý gả Tại sao Lăng Bắc Hàn lại muốn kếthôn với cô? Đây là vấn đề lúc ăn cơm chiều ÚcTử Duyệt nghĩ mãi không ra, cái tênLăng Bắc Hàn đó không phải rất ghétcô sao, lúc nào cũng đối nghịch vớicô? Lúc trở về phòng, cô nghe trongmáy vi tính skype đang có cuộc gọi đến, không cần đoán cũng biết là ai! Úc Tử Duyệt tức giận tiến lên, mởra, chỉ thấy gương mặt tuấn tú đẹptrai chết người không đền mạng củaLệ Mộ Phàm xuất hiện trên mànhình máy vi tính, Úc Tử Duyệt tungquả đấm hướng camera làm bộ đánh tới, Lệ Mộ Phàm ở phía đối diệnnhìn quả đấm đánh tới nhất thờiquên là đang nói chuyện quainternet, lại sợ đến nỗi vội vàng nétránh. "Ha ha...... Ngu ngốc! Lệ Mộ Phàmcái người đần độn này!" Thấy Lệ MộPhàm lại trúng chiêu, Úc Tử Duyệthả hê ôm bụng cười lăn lộn. Lệ Mộ Phàm nhìn mặt Úc Tử Duyệtcười đến hả hê, gương mặt tuấn tútrầm xuống, chỉ là cũng là thoángqua rồi biến mất, giống như là đangnghĩ tới điều gì, hướng về phíacamera, mở miệng: "Úc Tử Duyệt, bây giờ đã gần đến tháng mười, rượumừng của cậu khi nào tôi được uốngđây?" Lệ Mộ Phàm hả hê giễu cợt. Ai ngờ, vẫn không thấy được bộdáng tức giận nổi đóa của Úc TửDuyệt, chỉ thấy Úc Tử Duyệt mỉmcười nhìn anh: "Lệ Mộ Phàm, hômnay Lăng Bắc Hàn tới nhà tôi cầuhôn!" Úc Tử Duyệt vô cùng kiêu ngạo nói. Chú ơi là chú, tôi thật sự có chútthích chú rồi đó! Trong lòng Úc Tử Duyệt vô cùngcảm kích đối với Lăng Bắc Hàn. "Ha ha ha......" Chỉ thấy bộ dángngửa đầu cười to ba tiếng của Lệ MộPhàm hiện lên ở trên màn hình máyvi tính, hàm răng trắng sáng đều đặnhoàn toàn lộ ra ngoài. "Thế nào? Cậu không tin à? Khôngtin thì hãy chờ đi!" Giờ phút này,thật ra cô vẫn chưa có ý định sẽ đồngý kết hôn với Lăng Bắc Hàn, dù saocũng không thể đem chính mình gảđi? Cô chỉ mới mười chín tuổi thôi mà! "Col¬in......Anh yêu, ngủ thôi......."Nhưng thời điểm trong lòng Úc TửDuyệt đang bồn chồn lo lắng, mộtthân hình nóng bỏng mặc chiếc vayngủ ren màu đen đi đến trước mặt LệMộ Phàm, hôn lên mặt anh một cái, kiều mỵ nói, theo tầm mắt của cô cóthể nhìn thấy hang sâu mê người củabộ ngực ấy. Tim cô đập loạn nhịp, mũi hơi caycay, cô sững sờ nhìn Lệ Mộ Phàmđứng dậy, ôm lấy cô gái kia, thân thểhai người dính chặt lấy nhau ở chungmột chỗ ....... "Cạch....." Cô dập mạnh màn hìnhmáy vi tính lại, vẻ mặt hiện lên bithương, trái tim rất đau, và rất tứcgiận. "Lệ Mộ Phàm......" Cô khổ sở lầmbầm gọi tên anh. "Không, mình không thích cậu ta,chưa bao giờ thích cả......Cậu ta làthứ cặn bã, là ngựa đực! Úc TửDuyệt mày không thể thích loại đànông khốn kiếp như vậy." Cô ngồixổm người xuống, dựa vào bên mép giường của mình, cái miệng nhỏnhắn không ngừng thì thào tự nóichính mình. Không thích sao? Nếu không tại saotrong lòng lại đau khổ? Nếu khôngtại sao vẫn luôn hy vọng sẽ được gảcho cậu ta...... "Không! Úc Tử Duyệt! Mày khôngthích tên khốn kia!" Bỗng chốc, côche lỗ tai của mình, điên loạn nghĩ,tiếng gào thét mắc kẹt trong cổ họngkhông thoát ra được, tình cảm đốivới Lệ Mộ Phàm vẫn chưa phân biệt rõ, nhưng cô luôn xem đó lại là chântình. *** "Con gả! Con đồng ý gả cho LăngBắc Hàn!" Khi Úc Tử Duyệt dùng đôi mắt sưngđỏ, hướng về phía người nhà rống tothì cả nhà đều ngây dại. Con bé này bị cái gì kích thích vậy? "Duyệt Duyệt, hôn nhân không thểcoi là trò đùa, huống chi là kết hônvới quân nhân! Sao có thể tùy tiệnnhư vậy? Nói cho mẹ biết, con làmsao vậy?" Tô Mạt Hề ôm con gái,nhìn hai mắt sưng đỏ của cô mà đau lòng, dịu dàng hỏi. "Ba! Mẹ! Con không có nói giỡn,con rất nghiêm túc! Ba mẹ khôngbiết đó, Lăng Bắc Hàn là của ân nhâncứu mạng con....." Úc Tử Duyệt nóixong lời này, lại hối hận, bởi vì nếucô nói cho họ biết mình xui xẻo xém bị sạt lở đất hại chết, nhất định sẽ hùchết mọi người! Quả nhiên, nghe được cô nói nhưthế, sắc mặt cả nhà đều trắng bệchnghiêm mặt. Chương27: Hai người gặp mặt Úc Tử Duyệt khoe khoang Lăng BắcHàn quả thực là một người đàn ôngtốt hiếm thấy! "Anh ta không chỉ đã cứu mạng con,dọc đường còn chăm sóc con rất chuđáo nữa!" Úc Tử Duyệt trái lươngtâm nói tốt cho anh, trong lòng nghĩđến Lăng Bắc Hàn đối xử với cô"luôn gây khó dễ". Ví dụ như sai Lục Khải tóm cô vềnhà; ví dụ như cô tốt bụng muốngiúp đỡ, thế nhưng anh lại ở trướcmặt của mọi người hung dữ với cô;còn nữa, cô đã chủ động làm cáichuyện kia thế nhưng anh lại không thèm cô...... Thao thao bất tuyệt nói Lăng BắcHàn chăm sóc cô thế này, thế kia,người cả nhà rất kinh ngạc: "DuyệtDuyệt, em không phải là rất ghétquân nhân sao?" Lúc này, Lệ Huyênxen miệng vào hỏi. "Hì, chỉ là trước đây, em cảm thấyanh ta cố tình đối nghịch với em, bâygiờ suy nghĩ lại, thật ra là anh ấymuốn tốt cho em! Hơn nữa em đốivới anh ấy cũng rất có cảm tìnhnữa....." Duyệt Duyệt cúi thấp đầu, đỏ mặt nói. "Vậy con và Phàm Phàm thế nào?Các con không phải......" Tô Mạt Hềmở miệng, trước đây bà cảm thấyDuyệt Duyệt rất thích Lệ Mộ Phàm,sao đột nhiên lại....... Ngược lại Úc Trạch Hạo trợn mắtnhìn vợ, trong lòng ông Lệ Mộ Phàmsao có thể xứng đôi với Duyệt Duyệtđược. "Mẹ! Con và cậu ta không có gì đâu,hơn nữa, con không thích cậu ta chútnào cả! Cứ quyết định như vậy đi,con đồng ý lấy Lăng Bắc Hàn!" ÚcTử Duyệt cũng vội vàng cắt đứt lờicủa mẹ, vô cùng kiên quyết nói. *** "Anh Hạo, anh thấy chúng ta có phảiquá vội vàng rồi không? DuyệtDuyệt chưa tới hai mươi tuổi, hơnnữa nó và Lệ Mộ Phàm vẫn......."Trước lúc ngủ, Tô Mạt Hề lo lắnghỏi. Úc Trạch Hạo nhìn bà mỉm cườitrấnan: "Đôi oan gia kia căn bản khônghợp nhau, cả ngày cãi nhau quyếtliệt, làm sao có thể sống chungđược! Ngược lại anh hết sức coitrọng Lăng Bắc Hàn, dĩ nhiên không phải bởi vì quyền thế của nhà họLăng." Úc Trạch Hạo trầm giọng nói. "Nhưng mà, Duyệt Duyệt tính tìnhtrẻ con, ở nhà họ Lăng không biết cóbị ức hiếp không?" Nhắc tới tínhcách lí lắc tùy tiện của con gái, TôMạt Hề chỉ sợ cô sẽ chịu nhiều thiệtthòi, lo lắng trùng trùng, bà cũng không hiểu sao tính cách của con gáilại khác thường không có giống bàchút nào. Úc Trạch Hạo thoáng lắc lắc đầu:"Em yên tâm, mấy đời nhà họ Lăngđều là quân nhân, dòng máu chảy từtrong xương cốt của đàn ông nhà bọnhọ đều rất chính trực và có tráchnhiệm, nhà bọn họ sẽ không bao giờ bắt nạt con gái đâu!" Nhìn vợ, ÚcTrạch Hạo lại trầm giọng nói. "Ngoài ra, địa vị của nhà họ Lăngtrong quân ngũ rất vững chắc, trừ bỏnhiều đời từng ở quân đôi, Lăng BắcHàn còn có một người chú làm thưký tỉnh ủy, đúng rồi, mẹ cậu ta lạichuyên về kinh doanh, quan hệ rất rộng, đừng nói ở đây, hay là cả cácnước có địa vị cũng không dễ lunglay được." Úc Trạch Hạo nói. "Duyệt Duyệt gả cho người như vậy,anh mới yên tâm. Cũng là thật lòngvì muốn tốt cho nó!" Úc Trạch Hạolại nói. Tô Mạt Hề như có điều gìsuy nghĩ gật đầu một cái. *** Khi Lăng Bắc Hàn biết nhà gái đồngý kết hôn thì vẫn còn ở trụ sở huấnluyện, huấn luyện lính của anh ta. Bà gọi điện thoại cho anh, mệnh lệnhanh phải đi xem mắt. Tuy rằng anhkhông quan tâm, nhưng nhà họ Lăngrất có ý tứ, anh là người trong cuộcphải tự mình ra mặt, cũng coi như làcoi trọng con gái nhà người ta. Nghi thức này vẫn phải có, Lăng Bắc Hànrất phối hợp. Chỉ là, nghe nói ở thành phố A, LăngBắc Hàn trong lòng đau xót nhưngvẫn rất hồi hộp, trong đầu không giảithích được hiện lên vẻ mặt của ÚcTử Duyệt. Anh nhớ cô cũng ở thành phố A. Xin phép về nhà, anh nghỉ ngơi mộtđêm ở trụ sở quân đội, ngày thứ hai,anh ngay cả tên của đối phương cũngkhông nhớ, liền chạy thẳng tới thànhphố A! Mới vừa phá kén chui ra bỏ hếtnhững thứ trẻ con trước đây, mangvào giầy xăng-đan thủy tinh cao bảycm Úc Tử Duyệt thiếu chút nữa bịngã nhào! Tức giận nhìn đôi giày caogót dưới chân mình, hận không thể quăng nó đi ngay lập tức. Mà bộ đồ cô mặc hôm nay rất nữtính, điển hình của một "phong phạmthục nữ" Chương28: Thì ra là cô ấy Một nhà hàng kiểu tây sang trọng ởthành phố A, người đàn ông ngồi ởtrong góc mặc bộ âu phục, khi giơtay nhấc chân tản mát ra một loại khíchất không tầm thường, khách đi vàothoạt dầu đều liếc nhìn anh, còn tưởng rằng nơi này là ở phim trườngđấy. Lăng Bắc Hàn hôm nay không mặcquân trang, chỉ là muốn phù hợp vớibuổi xem mắt thôi. Đối với việc xemmắt lần này, đến bây giờ trong lònganh vẫn không biết là vui mừng, haylà kháng cự. Dù sao, trì hoãn nhiều năm như vậy cũng nên kết thúc rồi. Anh sớm muộn cũng phải kết hôn. Úc Tử Duyệt tiến vào phòng ăn, đôimắt đen nhánh ngóng nhìn bốn phía,tìm kiếm một vị quân nhân mặcquân trang, nhìn hết một vòng cũngkhông thấy! Cái tên Lăng Bắc Hàn này! Làm cáigì vậy! Cô tức giận giẫm mạnh đôi giày caogót bảy cm của mình, đi tới một vịtrí gần cửa sổ đang muốn đặt môngngồi xuống thì cô dừng lại, sau đórất giữ hình tượng dùng đôi tay cheváy, ngồi xuống. Hành động như vậy từ trước đến nayđều không có trong tự điển của cô,cực kỳ phiền phức. Đều do mẹ gâyra, còn nói lần gặp gỡ này khônggiống với lần gặp mặt ở Tây Tạngtrước đây, nhất định phải trở thành hình tượng một thục nữ đoan trang. Cô chỉ cảm thấy rất giả tạo, mìnhvốn cũng không phải là thục nữ gìđó, luôn sống theo tự nhiên, hiện tạimang giày cao gót, mặc váy côngchúa voan mỏng viền hoa, tóc xõadài, túi xách phong cách luôn cầm trong tay, cảm giác mình giống nhưlà một con rối con nít. Huống chi, diện mạo thật của côLăng Bắc Hàn đã từng thấy, nhưngvì không để cho mẹ lo lắng, cô rấtphối hợp. Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ trên cổtay, thời gian hẹn gặp mặt cũng quánửa tiếng, nhưng đối phương lạikhông thấy tới? Chẳng lẽ đối phươngđổi ý rồi sao? Thời bây giờ, hôn nhân tự do, có ailại đồng ý lấy một người đàn ôngchưa gặp mặt? Ánh mắt sâu xa và nhạy bén nhưchim ưng có chút không kiên nhẫnquét một vòng ở phòng ăn, nhìn thấyvị trí bên cạnh cửa sổ, một bóngdáng màu trắng thì tay Lăng BắcHàn đang cầm ly nước đưa lên khóe miệng chợt cứng ngắc. Là anh bị hoa mắt? Gương mặt củacô gái kia sao lại quen thuộc nhưvậy? Cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ăn mặcvô cùng ngọt ngào tươi mát thoạtnhìn lại rất thục nữ, cầm trong tayđiện thoại màu trắng, nếu như mớivừa rồi anh vẫn còn không khẳngđịnh người đó chính là nhóc con, như vậy giờ phút này, vẻ mặt khôngkiên nhẫn, bộ dạng tức giận trướcmặt làm anh lập tức xác định ngườinày chính là ....... Úc Tử Duyệt? Bỗng chốc, trong đầu thoáng quamột cái tên mơ hồ mà bà đã từng nóiqua...... Cho dù nội tâm đang rối loạn, nhưngbên ngoài anh vẫn giữ được vẻ tỉnhtáo. Đứng dậy, sải bước đi về phíacửa sổ đối diện với cửa. "Úc Tử Duyệt?" Úc Tử Duyệt đangcầm điện thoại di động chơi Ninjatrái cây "cho hả giận" thì từ trênđỉnh đầu truyền tới giọng nói trầmthấp mà giàu từ tính, động tác dừnglại, ngẩng mặt lên, nhìn người đứng đối diện đang từ trên cao nhìn xuốngthì cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch. "Tên lính thối......." Cô vừa định hôlên liền vội vàng che cái miệng nhỏnhắn, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đã ngồixuống đối diện với cô, cho dù khôngcó mặc quân trang, tư thế ngồi vẫncao lớn nghiêm chỉnh như cũ mà không mất đi vẻ ưu nhã rất phù hợpvới phong cách của nhà hàng Tâyphương. "Không ngờ anh không mặc quântrang!" Úc Tử Duyệt không hài lòngmà phàn nàn, có chút ngượng ngùngkhông dám nhìn anh, có thể là bởi vìhôm nay trang phục cô mặc khônghợp với tính cách, nhìn như vậy xem ra "rất nữ tính", đột nhiên cũng cóchút ngượng ngùng đối mặt với cáingười mình tưng hô to gọi nhỏ chúquân nhân. Hơn nữa, anh cũng sắp trở thànhchồng của mình! Mặt cô đỏ? Lăng Bắc Hàn có chútkhó tin nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đốidiện đang đỏ lên, không nén đượcmà lại quan sát bộ đồ cô mặc lầnnữa, thật sự không ngờ, đối tượngkết hôn lần này lại chính là cô! Thật ra thì không phải anh khôngngờ, chỉ là trước kia thật sự khôngquan tâm. Chương29: Nói thật Không cần đến phấn trang điểm,nhưng làn da lại trắng nõn không tỳvết thoạt nhìn vô cùng mịn màng,hoàn toàn khác biệt với lần ở TâyTạng. Mặc váy công chúa, hai mắtđen nhánh, trong suốt, sống mũi nhỏ cao thẳng, môi hồng răng trắng,giống như một đứa con nít tập làmngười lớn. Nếu không phải giữa hai lông màykhông giấu được vẻ dí dỏm, anh thựcsự không nghĩ bé con trước mắt làÚc Tử Duyệt có bản tính thẳng thắn,hoạt bát! Nhân viên phục vụ đi đến, vẻ mặtcung kính đưa thực lên, cũng giốngnhư quán cơm nhỏ ở Tây Tạng, anhđem thực đơn đưa cho cô, bản thângọi một phần bò bít tết bảy phầnchín. "Cô cho tôi một phần rau salad, mộtly nước cam, cám ơn!" Úc Tử Duyệtkhông nhìn thực đơn liền nhìn nhânviên phục vụ mỉm cười nói, cô cũngkhông quên lời mẹ dặn dò. "Thế nào? Đổi tính rồi hả?" LăngBắc Hàn nhìn cô, trầm giọng hỏi.Anh vẫn nhớ bộ dạng ngấu nghiến ănthịt bò bít tết lúc đầu của cô. "Khụ khụ......Không phải chỉ là......."Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc TửDuyệt tiến về trước, nhìn Lăng BắcHàn nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là, mẹtôi nói, sợ tôi cầm dao nĩa, hànhđộng bất nhã khiến chú chê cười!" Úc Tử Duyệt không có lương tâm,đem mẹ bán đứng! Đi nói cho LăngBắc Hàn biết những lời Tô Mạt Hềtừng dặn dò cô. Có thể đó là do ở trước mặt LăngBắc Hàn cô không có thói quen làmbộ làm tịch được. Lăng Bắc Hàn nhếch miệng: "Vậytrang phục hôm nay cũng là ý củadì?" Anh nhấp một hớp nước chanh,nhỏ giọng hỏi. "Ừm! Chú à, chú thật hiểu rõ tôi!"Úc Tử Duyệt nghe lời của anh, vộivàng gật đầu lia lịa, giống như là gặpphải tri âm. Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt cười cười,khóe miệng nhếch lên. Lúc này, nhânviên phục vụ đi đến dọn đồ ăn lêntrước mặt anh, anh ưu nhã đem khănăn trải trên đầu gối. Hiểu rõ? Còn có thể không sao, chỉcăn cứ vào các phân tích đơn giản làcó thể hiểu được, phải biết rằng anhlà lính trinh sát. "Chú này, không phải chú rất thíchbộ dáng trước đây của tôi sao?" Saukhi món ăn được mang hết lên, ÚcTử Duyệt làm mặt dày hỏi, nếukhông, tại sao anh lại muốn kết hônvới cô? "E hèm......Úc Tử Duyệt, nói thật,trước đó tôi cũng không biết cô làđối tượng hẹn hò" anh thành thậtnói, chỉ là, trong lòng quả thật bấtngờ. Trong lòng Lăng Bắc Hàn luôn nghĩ,Úc Tử Duyệt là một cô gái lanh lợihoạt bát, lần đầu tiên thấy cô thiếuchút nữa gặp nạn, anh đã cảm thấy,một cô gái hoạt bát lanh lợi như vậymà lại gặp nạn thì thật đáng tiếc. Trong lòng hy vọng cô có thể rờikhỏi nơi nguy hiểm này, ngoanngoãn đi về nhà. Sau đó, trường tiểuhọc gặp thiên tai, nhìn bộ dạng đaulòng gào khóc của cô, lại nghe nói cômuốn quyên tiền, chỉ cảm thấy, cô và những cô gái khác không giốngnhau, cô là một cô gái tốt bụng, cólòng nhân ái. "Cộp......." cô dùng cái nĩa gõ xuốngbàn tạo thành âm thanh vang dội làmanh hồi hồn, Lăng Bắc Hàn cau màynhìn cô. "Chú không biết? Không phải chúmuốn lấy tôi sao?" Cô sững sờ nhìnanh, hỏi liên tiếp hai vấn đề, bỗngnhiên trong lòng lại vô duyên vô cớbuồn bực. Lăng Bắc Hàn nhìn cô có chút kíchđộng, trầm lặng gật đầu, "Cái này thìcó gì khác nhau?" Anh hỏi như thểđó là chuyện tất nhiên. "Vậy bây giờ chú biết là tôi, chú cócòn muốn lấy không?" Úc Tử Duyệtcẩn thận hỏi, cảm giác tim run rẩykhông giải thích được, cô nghĩ LăngBắc Hàn sao có thể không có đầu ócmà muốn lấy một người mà anh ghét được, ? Ngực hơi có chút khó chịu, khôngbiết tự lượng sức mình! Bởi vì trướcđây cô luôn có cảm giác Lăng BắcHàn và Lệ Mộ Phàm đáng ghét kiarất giống nhau, đều là ghét bỏ cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co