Truyen3h.Co

Co Vo Truoc Gia Tren Troi Cua Tong Giam Doc Han Trinh Trinh

"Sẽ không. . . . . ." Hạ Tuyết có chút không khách khí nhìn hắn nói: "Anh sẽ không có bất cứ lòng dạ quanh co nào với tôi đấy chứ? Tôi cho anh biết, con gái là của tôi. . . . . . Tôi sẽ không để cho vợ anh làm mẹ ghẻ của nó".


Hàn Văn Hạo có chút nhạo báng nhìn thẳng Hạ Tuyết nói: "Tôi nói với cô một lần nữa, trừ phi tôi muốn tranh giành, nếu không cô tranh chẳng được với tôi! !"


Hạ Tuyết tức giận quay đầu đi nói: "Còn muốn tìm hiểu cái gì nữa? Con bé như thế, liếc mắt một cái đã biết!"


Hàn Văn Hạo khẽ cắn răng, nói ngay: "Sáu năm, năm tháng, chắc rằng có rất nhiều chuyện xảy ra chứ?"


Hạ Tuyết ôm vai, quay đầu lại, không lên tiếng.


"Quyết định như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp thời gian!" Hàn Văn Hạo nói dứt lời, liền xoay người rời khỏi.


"Tại sao anh sắp xếp thời gian?" Hạ Tuyết tức giận nhìn theo bóng lưng Hàn Văn Hạo nói.


"Không có lý do gì!" Hàn Văn Hạo nói.


"Anh và con gái anh như nhau, động một chút là không có lý do gì để người ta từ chối!" Hạ Tuyết tức giận la hét! !


Hàn Văn Hạo cũng không quay đầu lại, đi qua bụi cây tùng trước khách sạn, đi thẳng ra phía trước . . . . . .


Cẩn Nhu từ trong bụi cây Tùng đi ra, hai mắt lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết phía xa xa cũng xoay người rời đi, ánh mắt cô ta hơi lóe lên, đột nhiên cười lạnh nói: "Thì ra Hi Văn thật sự là con gái của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết ! ! Hừ!"


Cô ta hít vào một hơi thật sâu, cắn răng, nhướng mày, hả hê nói: "Hạ Tuyết a, Hạ Tuyết a, sáu năm trước tôi hủy hoại không được cô, bây giờ tôi hủy không được cô sao? Đây là cô tự tìm! ! Ai bảo cô dám tranh giành "Trà Hoa Nữ" của tôi ? nhân vật đó vốn là của tôi ! ! Cô không có tư cách cướp đi ! !"


Tổ kịch chính thức xác định nghi thức bấm máy bộ phim "Trà Hoa Nữ" diễn ra lúc 8 giờ sáng mai! Mà lúc này tất cả nhân viên và lãnh đạo của tổ diễn kịch "Trà Hoa Nữ" đã có cuộc gặp gỡ đầu tiên, phía Hàn Quốc phái minh tinh Kim Thắng Nguyên, người đàn ông đầy hấp dẫn, cử chỉ thanh lịch, mặc áo len màu xanh dương đậm cổ chữ V, quần dài màu trắng, cơ ngực rắn chắc, lộ ra vóc người ma quỷ, đeo kính đen, mái tóc ngắn, bước ra xe, đầu tiên tôn kính bắt tay với Phó Thiên Minh! !


Tất cả các phóng viên rối rít lia cameras vào Kim Thắng Nguyên ở nhiều góc độ đẹp trai, nhất là khi hắn mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng xẹt qua vô hạn nét khêu gợi, đây là chống lại kẻ thù năm tháng trong cuộc đời! ! Thế nhưng ảnh đế hàng đầu của Hàn Quốc, mặc dù có vóc người hoàn mỹ, thân phận tôn quý, nhưng dáng vẻ không hề khác thường, bắt tay với đạo diễn, bắt tay với diễn viên thế hệ trước, đều là khom lưng trước, rồi vươn tay nắm lấy tay người đầy thành ý, dùng tiếng trung không quá lưu loát, nói: "Xin chỉ bảo nhiều hơn! Cám ơn!"


Hôm nay Cẩn Nhu mặc váy dài màu vàng nhạt, chải tóc kiểu Phượng Hoàng, đeo bông tai vòng bạc tròn rất lớn, trang điểm nhàn nhạt, đứng một bên, nhìn Kim Thắng Nguyên tao nhã vươn tay, dùng tiếng Hàn nói một câu: "Xin chỉ bảo nhiều hơn!"


Kim Thắng Nguyên không khỏi dùng ánh mắt biết nói, hai mắt ấm áp nhìn vào ánh mắt của Cẩn Nhu, từ trước đến giờ hắn rất thưởng thức các cô gái Trung Quốc, nhất là một cô gái dịu dàng như Cẩn Nhu, làm cho người ta thú vị, hắn cũng lễ phép, nhiệt tình khom lưng nói: "Xin chỉ bảo nhiều hơn!"


Cẩn Nhu vừa bắt tay với hắn, vừa nhìn người đàn ông rất xuất sắc trước mặt, lộ ra ánh mắt đầy tiếc nuối, vốn là mình có thể có cơ hội hợp tác với người đàn ông xuất sắc như vậy! ! Cô ta cắn răng, ngay sau đó nhớ đến Hạ Tuyết, trong lòng của cô ta lập tức vặn vẹo.


"Hạ Tuyết đến rồi!" Có phóng viên đột nhiên hưng phấn kêu lên, sau đó rối rít đổ xô qua chiếc xe BMW, gần đây tin tức Hạ Tuyết thật sự khí thế ngất trời, đầu tiên là liên quan đến thân phận ảnh hậu của cô, rồi đến đoàn người trợ lý của cô, sau đó là chuyện tình cảm với Daniel tiên sinh, tiếp theo là chuyện Daniel ở tại buổi đấu giá, lấy ra 300.000.000 đồng để có được nụ cười của người đẹp, rồi đến tin tức chấn động khắp nơi, một cô gái xinh đẹp đang nổi tiếng, minh tinh có tiền đồ vô hạn đã là mẹ của một đứa con gần sáu tuổi, cả người của cô sinh ra vốn là một Truyền Kỳ! !


Tự nhiên, Kim Thắng Nguyên cũng có nghe câu chuyện truyền kỳ liên quan đến Hạ Tuyết, huống chi, hắn vừa tháo mắt kính xuống, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Tuyết, đang suy nghĩ xem rốt cuộc cô là cô gái như thế nào, có thể đảm đương vai "Trà Hoa Nữ".


Rốt cuộc, trong ánh đèn flash, Hạ Tuyết mỉm cười từ trên xe BMW bước ra. . . . . .


Kim Thắng Nguyên nhất thời sững sờ, nhìn Hạ Tuyết chỉ mặc quần áo giống hắn, áo sơ mi màu xanh dương đậm, quần dài trắng bó sát người, bày ra đùi đẹp thon dài, mái tóc xoăn gợn sóng, một ít sợi tóc xoăn, buộc ở đỉnh đầu bên trái, vô cùng tươi trẻ, nhanh nhẹn bước ra ngoài, ánh mắt của cô trong suốt, sáng rực, lúc nhìn người, nhìn rất cẩn thận, giống như có thể chọc thẳng vào lòng người, thành ý tràn đầy, xinh đẹp tinh khiết, một cô gái đáng yêu động lòng người, nhưng lại trải qua nhiều thương tang, hắn đột nhiên xúc động cười một tiếng . . . . . .


Đầu tiên, Hạ Tuyết bắt tay với đạo diễn, sau đó bắt tay với các diễn viên kỳ cựu, tiếp đến mỉm cười chào với Cẩn Nhu, rốt cuộc nhìn thấy Kim Thắng Nguyên mà mọi người chờ mong, cô lập tức cười cởi mở, đi tới trước mặt của Kim Thắng Nguyên, rất có thành ý, khom lưng, lễ phép cười nói: "Chào anh! ! Rất vui được quen biết anh!"


Kim Thắng Nguyên không nghĩ Hạ Tuyết lại là người hiền hoà và gần gủi như vậy, hắn cũng lập tức vươn tay, nhìn cô mỉm cười nói: "Tôi cũng rất vui được quen biết cô! ! bộ phim "Dịu dàng" của cô, tôi đã xem qua! Diễn xuất rất tốt! Hi vọng lần này chúng ta có thể hợp tác tốt! ! Xin chỉ bảo nhiều hơn!"


Hạ Tuyết cũng đưa tay ra bắt tay với hắn, sau đó rất chân thành nhìn đôi mắt biết nói đầy ấm áp của Kim Thắng Nguyên trong truyền thuyết, vóc dáng thanh lịch của hắn kết hợp với hơi thở đàn ông mạnh mẽ, hắn diễn vai Tướng quân, thật vô cùng phù hợp! ! Cô xúc động nói: "Xin chỉ bảo nhiều hơn! Hi vọng hợp tác vui vẻ! !"


Hai người bắt tay nhau trước ống kính, làm cho các phóng viên tại hiện trường hừng hực sôi trào, tất cả ống kính hướng về phía Kim Thắng Nguyên và Hạ Tuyết đang đứng đối mặt nhau bắt tay nhau! !


Cẩn Nhu đang bị phóng viên chen lấn, tức giận nhìn Kim Thắng Nguyên đỡ nhẹ vai Hạ Tuyết, giống như tài tử giai nhân rất lãng mạn đứng trước ống kính, cười rất vui vẻ, cô ta hừ một tiếng, nhìn chòng chọc bộ dáng được ngàn vạn sủng ái của Hạ Tuyết, cô ta cắn răng, nói: "Cô đừng quá vui mừng với tôi ! ! Tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt ! !"


"Chụp hình với Đạo diễn đi !" Có phóng viên rối rít mời Phó Thiên Minh tới chụp hình, Phó Thiên Minh mỉm cười kêu tất cả diễn viên cùng nhau chụp hình, không ngờ Cẩn Nhu biến mất khỏi Tổ diễn kịch, vẻ mặt lạnh lùng muốn đi ra bên ngoài. . . . . .


"Nếu thật sự không hài lòng, cũng không nên đi vào lúc này . . . . . ." Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Cẩn Nhu.


Cẩn Nhu kinh ngạc, sững sờ, quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đen trước mặt, xinh đẹp hấp dẫn, đôi mắt xếch chớp động, đeo bao tay đen, nhẹ nhàng nâng ngón trỏ, nhìn chiếc nhẫn có viên đá bằng trứng bồ câu lóe sáng, cô ta nhẹ nghiêng đầu, mái tóc trước trán rũ xuống, nói: "Nếu cô hận cô ta! Thì cô hãy lật đổ cô ta !"Cẩn Nhu quay đầu lại, nhìn cô gái xinh đẹp ăn mặc khác thường này, ngũ quan thâm thúy, giống như có chút quen mặt, nhưng thật sự không nhìn ra, cô tôi là ai . . . . . .


"Cô là ai? Tại sao cô biết tôi muốn lật đổ cô ta?" Cẩn Nhu nhìn cô gái kia, đề phòng hỏi.


Cô gái kia khẽ cười một tiếng, ưu nhã, phong tình mở túi xách tay của mình, lấy một cái hộp gương nhìn đôi môi màu đỏ tươi của mình, "cốc" một tiếng, đóng cái hộp lại, mới mỉm cười nói: "Cô hận cũng viết ở trên mặt rồi, làm sao lại không biết? Người như cô, có thể làm một diễn viên giỏi sao? Có thể một phát đánh phủ đầu người ta sao? Phải che đậy vui buồn, không để cho người khác phán đoán cô đang nghĩ gì. . . . . . Hiểu chưa?"


"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao tôi phải nghe lời của cô ?" Cẩn Nhu kỳ quái nhìn cô gái kia, hỏi.


Cô gái kia đột nhiên nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: "Vội vàng muốn hỏi tôi là ai, thì ở lại đối phó bạn tốt của cô đi! Thấy cô ta như vậy rồi, cô còn không nắm chặt thời gian? Tôi đi trước, về sau chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau!"


Cẩn Nhu nhướng mày, nhìn cô gái kia lạnh lùng xoay người, đi tới chiếc Mercedes trước mặt, lên xe . . . . . .


"Ai vậy?" Tiểu Mễ đi tới, nhìn Cẩn Nhu, kỳ quái hỏi.


Cẩn Nhu nhìn cô gái kia ngồi vào trong xe, ngạc nhiên lắc đầu một cái nói: "Không biết. . . . . . một người rất kỳ quái . . . . . . dường như cô ta biết rất nhiều chuyện về tôi, giống như cô ta muốn giúp tôi ... nhưng tôi biết cô đang lợi dụng tôi !"


Tiểu Mễ vừa nghe, liền "a" một tiếng, ngạc nhiên nhìn chiếc Mercedes đã chạy đi, hỏi: "Cô có quen biết ai khác không ?"


Cẩn Nhu cắn răng suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới mấy câu nói lúc nảy của cô gái kia, không lộ ra buồn vui! ! Cô nghĩ tới những lời này, cắn răng, quay đầu nhìn Hạ Tuyết và Kim Thắng Nguyên đang rất nhiệt tình nói cười, hôm nay hai người lại cùng mặc áo cùng màu giống như tình nhân, thật sự là rất trùng hợp. . . . . . Cô ta hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Tuyết bị Kim Thắng Nguyên dùng tiếng trung trả lời một số câu hỏi có chút sai sót nhỏ, cô buồn cười vội vàng sửa lại . . . . . .


Cẩn Nhu nhìn cô cười lạnh nói: "Hạ Tuyết, là cô ép tôi làm chuyện giả dối ! Chúng ta sẽ diễn từ trong phim ra ngoài đời vậy !"


Cẩn Nhu vừa xoay người, "Chị Vãn Linh đến rồi! !" Có phóng viên đột nhiên kêu lên !


Cẩn Nhu lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vãn Linh mặt lạnh từ trên xe bước xuống, rất nhiều phóng viên cũng rối rít đổ xô đến, tập trung vào diễn viên kỳ cựu của giới giải trí !


"Tốt lắm!" Phó Thiên Minh nhìn thấy diễn viên đàn chị lập tức mỉm cười nhìn Hạ Tuyết và Cẩn Nhu nói: "Hai người các cô đóng vai con gái thì nhanh đi đón mẹ đi!"


Hạ Tuyết và Cẩn Nhu vừa nghe, tiến lên mỉm cười nhanh chóng kêu nhỏ: "Chị Vãn Linh!"


"Ừm!" Tiêu Vãn Linh vươn tay nắm nhẹ cổ tay Cẩn Nhu, mỉm cười nhìn giới truyền thông, mặc kệ Hạ Tuyết, đầu tiên Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn các phóng viên tại hiện trường xôn xao bàn tán, cô miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vẫn đi tới bên cạnh Tiêu Vãn Linh, cùng bọn họ tiếp nhận phỏng vấn, có phóng viên bén nhọn phát hiện chuyện này, liền cầm Microphone hỏi: "Chị Vãn Linh, ở trong phim "Trà Hoa Nữ", Chị diễn vai mẹ của Tiểu Trà và Tiểu Sương, ở trong phim chị thích Tiểu Sương, vậy ngoài đời, chị thích người nào hơn ?"


Isha lập tức cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, bật lửa sáng lên, hít một hơi, ánh mắt màu tím liếc nhìn Tiêu Vãn Linh. . . . . .


Cẩn Nhu chỉ mềm mỏng cười một tiếng.


Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, người này chỉ nhằm vào việc thích và ghét cô, nhưng ở trong cuộc sống, thật ra cô không quá căm ghét và oán giận ai, càng không trách móc ai. . . . . . Cho nên cô đối mặt với hoàn cảnh lúc này, mặc dù trong lòng có chút uất ức không giải thích nổi, nhưng vẫn khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng.


Quả nhiên, Tiêu Vãn Linh nói một câu kinh người: "Ở ngoài đời, tôi với hai nữ minh tinh này cũng không quen thuộc, cho nên chưa nói tới thích hay không thích, chẳng qua tôi tương đối yêu thích Cẩn Nhu !"


Lời này vừa nói ra, quả nhiên có chút xôn xao.


Phó Thiên Minh cũng có chút lo lắng nhìn tình hình này, không biết nói thế nào, chỉ đành phải cười, vừa muốn chuẩn bị tiến lên nói chuyện, đã nghe phóng viên lập tức hỏi tiếp: "Vậy chị Linh, chị yêu thích Cẩn Nhu cái gì?"


"Tất cả mọi mặt đều rất yêu thích, cô ấy là một đứa bé rất nỗ lực, tất cả tôi đều theo dõi! trong giải trí rất dễ dàng làm cho người ta không yên tâm! Nhưng cô ấy lại rất bình tĩnh chờ cơ hội" Tiêu Vãn Linh mỉm cười nói.


Cẩn Nhu nghe lời này, có chút được yêu thích mà lo sợ nhìn Tiêu Vãn Linh, chắp tay trước ngực nói: "Cám ơn chị Vãn Linh, rất cám ơn chị !"


Tiêu Vãn Linh mỉm cười nói tiếp: "Tôi cũng ghét nhất cái loại đến studio ngồi xuống, đã có người ngồi xổm xuống đổi giày cho cô ta, thứ người như thế không có sức cảm thụ!"


Đèn flash lập tức lóe lên trên người của Hạ Tuyết, ai cũng biết Tiêu Vãn Linh cố ý nhằm vào cô. . . . . .


Đầu tiên, ánh mắt của Hạ Tuyết chợt lóe lên, sau đó lại không thèm để ý, cười ha ha hai một tiếng, nói: "Thật xin lỗi, tôi ngồi xuống, trợ lý của tôi bận rộn giúp tôi đem giày lấy tới đặt ở bên chân, thế nhưng cũng không đại biểu giữa tôi và trợ lý có quan hệ không công bằng, trong cuộc sống, tôi với cô ấy vẫn bạn bè rất tốt! Tôi nhớ người xưa có một câu nói là "một loại gạo nuôi cả trăm nhà", mỗi người đều có suy nghĩ và quan điểm khác nhau, chúng tôi tôn trọng suy nghĩ và quan điểm lẫn nhau. Tuy rằng lập trường chúng tôi bất đồng, chẳng hạn như trợ lý của tôi, có lúc cô ấy còn kiêu ngạo hơn cả tôi, cô ấy ra vào đều muốn thưởng thức thức bánh bao, nhưng tôi lại thích ăn cá viên ở ven đường. . . . . . nhưng chúng tôi thông cảm cho nhau là tốt rồi!"


Tiêu Vãn Linh lạnh lùng quay đầu nhìn Hạ Tuyết. . . . . .


Ánh mắt Hạ Tuyết cũng sáng lên nhìn Tiêu Vãn Linh, mỉm cười nói: "Chị Vãn Linh, Cẩn Nhu là người bạn tốt nhất của tôi, cám ơn chị thích và thưởng thức cô ấy, trong giới giải trí vốn chính là cần bậc đàn chị dày dặn kinh nghiệm như chị đến lãnh đạo và chỉ điểm cho lớp người trẻ chúng tôi. . . . . . Về sau xin chỉ bảo nhiều hơn!"


"Tôi nào dám chỉ bảo cho cô, cô là ảnh hậu a!" Tiêu Vãn Linh không cho cô mặt mũi nói.


Hạ Tuyết lại sững sờ, quay đầu nhìn Isha một cái, Isha vứt thuốc lá, muốn đi qua, lại thấy Phó Thiên Minh giành trước một bước, đi tới trước mặt của ba người phụ nữ, mỉm cười đối mặt truyền thông nói: "Hôm nay thật là một ngày náo nhiệt! Khó được đông đủ người, cùng nhau chụp một tấm hình đi! Mặc kệ như thế nào, chúng tôi nhất định sẽ thông cảm và phối hợp lẫn nhau ! Tổ diễn kịch cũng sẽ thuận lợi bắt đầu làm việc từ đây về sau."


Tiêu Vãn Linh kéo cái áo lông, trên khóe miệng mỉm cười.


Cẩn Nhu cười đến ánh mắt trong suốt. . . . . .


Hạ Tuyết cũng cười có chút bất đắc dĩ. . . . . .


*****


Isa bình tĩnh nhìn tin tức giải trí trong máy vi tính, phóng viên cố ý đem Tiêu Vãn Linh và Cẩn Nhu chụp chung nhau, cố ý không để mắt đến Hạ Tuyết, cô tức giận vỗ máy vi tính một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Lão thái bà này thực sự quá đáng rồi ! ! Thích làm chuyện cá nhân ! ! Ngay cả trước mặt truyền thông, cũng không nể mặt?"


Hạ Tuyết cũng ôm vai ngồi trên ghế sa lon, cũng bất đắc dĩ nhìn cô mỉm cười nói: "Ôi chao, không có việc gì đâu! Bà ta là đàn chị. . . . . . Dạy dỗ cũng là việc nên làm!"


Isa dường như nhạo báng nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi cho cô biết, ở trong cái vòng lẩn quẩn này, cô vẫn không hiểu hết đâu ! Cô làm sao bì kịp với người từng trải? Chẳng lẽ cô không biết bà ta đang nghĩ gì ?"


Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, không hiểu nhìn cô hỏi: "Đang nghĩ gì?""Người ta đang mượn cô để lăng xê ! ! Cô nghĩ một chút xem, năm nay bà ta cũng 70 tuổi rồi, gió to sóng lớn gì chưa từng trải qua? Cũng không phải là chỉ có một mình cô là ngôi sao lớn, tại sao muốn ở trước mặt của truyền thông nhằm vào cô? Chính là muốn mượn danh tiếng của cô để làm mình nổi tiếng! ! Vốn tôi không để bà ta trong lòng, nhưng hôm nay thật sự làm cho tôi rất tức giận !" Isha giận đến phổi cũng muốn nổ tung! !


Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, liền nói: "Không thể nào? Bà ta là ảnh hậu liên tiếp 5 lần rồi !"


Isha cười lạnh nói: "Chuyện này đã là quá khứ rồi! bây giờ bà ta không phải là ảnh hậu nữa ! Cho nên tịch mịch, muốn ra ngoài theo một người tuổi trẻ náo nhiệt! Cô xem đi !"


Isha nói xong, lập tức mở máy vi tính ra, truyenfull.vn tìm kiếm tin tức trên mạng cho Hạ Tuyết xem, nói: "Hiện tại trang đầu của các trang web lớn đều là Tiêu Vãn Linh không thích cô! ! Cô biết bà ta đột nhiên rất đắc ý thế nào không? ! Muốn ngôi sao trong giới giải trí tức giận, không dễ dàng a! ! càng làm cho người ta nhớ đến bà ta! Tôi dám chắc chắn, bà ta không xuất hiện một tuần, khẳng định đang không ngừng chạy phỏng vấn, để nhận vai diễn! ! cô chú ý một chút, về sau đừng để ý tới bà ta !"


Hạ Tuyết không cho đó là quan trọng, muốn bóc kẹo que ăn. . . . . .


"Cô còn ăn được! ! ?" Isha chỉ vào Hạ Tuyết nói: "Cô còn ăn được! ! Hôm nay Hi Văn gọi điện thoại cho tôi, cô bé nói mỗi ngày cô ăn 50 cái bánh trứng! ! Cô không muốn làm ảnh hậu nữa đúng không?"


"Ôi, tôi vẫn có 59 kg a!" Hạ Tuyết vừa nhai kẹo que vừa cười nói.


"Cô. . . . . ." Điện thoại vang lên, Isha tức giận nhận điện thoại, sau đó cười lạnh, cúp điện thoại, nhìn Hạ Tuyết nói: "Nhìn đi, nhìn đi! Tôi nói không sai chứ? Bây giờ tất cả Đài Truyền Hình đều tranh nhau xin phỏng vấn lão ảnh hậu đó! Đến lúc đó, nhất định sẽ lấy cô làm nền! !"


Hạ Tuyết mút kẹo que, không muốn nói gì, nhưng điện thoại di động lại vang lên, cô nhận điện thoại, alô một tiếng!


"Ra đây! Ăn một bữa cơm!" Hàn Văn Vũ cười nói.


"Không ăn! Bây giờ tôi đang là ngọn lửa ! Đi ăn cơm với anh! Lại truyền xì căng đan!" Hạ Tuyết nói.


"Ôi chao! Cái vòng lẩn quẩn này chính là như vậy, cô càng che giấu, cô càng dối trá! Chúng ta trong sáng ngay thẳng, có gì phải sợ! Nói cũng chỉ nói một chút! Trong giới giải trí, ai mà không biết hai chúng ta là bạn bè thân chứ! Ăn một bữa cơm đi! hôm nay chúng ta đi ăn sushi! Ở sông Hoài !" Hàn Văn Vũ cúp điện thoại!


Hạ Tuyết nhìn Isha nói: "Văn Vũ muốn hẹn tôi ăn cơm!"


"Đi, đi, đi, đi! Tôi xem phải xử lý chuyện này thế nào! Tôi cho cô biết, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho lão thái bà kia!" Isha ôm vai mặt lạnh nói.


"Ôi chao" Hạ Tuyết nhìn cô đang hung hăng trừng mắt, cười nói: "Cô đó, nên tôn kính với người già một chút! Thật sự tôi không sao, ở trong phim, bà ta vẫn là mẹ tôi ! Tôi không sao! Thật mà!"


"Bà ta già mà không để người ta kính trọng ! Bà ta quên mình là người của công chúng, lại nói chuyện như vậy, đối với cô ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng! Hơn nữa còn chưa quay phim đã như vậy! Quay phim rồi, bà ta thế nào ? Cô cẩn thận một chút cho tôi! Hừ, tôi ngàn tính vạn tính, cũng tuyệt đối không tính đến Tiêu Vãn Linh ! ! Cô biến đi, đi ăn cơm của cô đi! !" Isha đuổi người!!


Hạ Tuyết nhìn cô, thở dài một hơi, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng làm việc, đi qua hành lang thật dài, có rất nhiều ngôi sao, có lẽ đang xem thông báo, có lẽ đang bàn chuyện hợp đồng, một vài người ký hợp đồng, Hạ Tuyết đứng trước một cửa kính, nhìn một cô gái nhỏ 18 tuổi, mím chặt môi, vẻ mặt khéo léo mỉm cười ký hợp đồng, trong tròng mắt đầy hi vọng và mong đợi, cô có chút cảm xúc cười . . . . . .


***********


Nhà hàng Sushi!


Hàn Văn Vũ cầm đũa, cười như không cười nhìn Hạ Tuyết có chút không vui, nói: "Thế nào? Hôm nay bị gọt giũa, cho nên không vui sao ?"


Hạ Tuyết cầm đũa, vừa khuấy đĩa nước tương, vừa nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Tôi cảm thấy tôi nằm cũng trúng đạn! ! Tôi không có đắc tội với bà ta mà ? Tại sao lại không cho tôi mặt mũi chứ, lấy tôi bàn luận ?"


Hàn Văn Vũ gắp sushi cá hồi cho Hạ Tuyết, nói: "Trong giới giải trí là như vậy! Giống như một sợi dây xích, có người nổi tiếng, cũng rất nhiều người sẽ khát vọng dính dáng đến cô !"


Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Anh cũng cảm thấy, bà ta đang mượn tôi để lăng xê? Không thể nào? Bà ta cũng đã 70 tuổi rồi !"


"70 tuổi có thể đóng được phim, cô cảm thấy dễ dàng sao?" Hàn Văn Vũ cười nhìn Hạ Tuyết nói.


Hạ Tuyết suy nghĩ chuyện này một chút, thở dài nói: "Được rồi! Tôi hết ý kiến. Tôi chỉ có chút thất vọng, tôi ôm hi vọng và mơ ước bước vào giới giải trí ! Tôi cảm thấy trong này có rất nhiều người nghệ sĩ, có thể để cho tôi học được nhiều hơn!"


"Có người ái mộ trong lòng cũng không thể trở thành ngôi sao lớn được !" Hàn Văn Vũ nói.


"Ồ?" Hạ Tuyết không hiểu nhìn hắn!


Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết không có ý định ăn, tự mình gắp một miếng sushi, chấm nước tương, đưa tới miệng Hạ Tuyết, nói: "Ăn đi".


Hạ Tuyết cắn một cái, vừa ăn vừa lo lắng nhìn hắn. . . . . .


Hàn Văn Vũ cũng ăn một miếng, mỉm cười, nói: "Trong cái vòng này thật ra có rất nhiều người ưu tú, mỗi ngày bọn họ đều thể hiện mình và dâng hiến mình! ! Nhưng không phải ai cũng như vậy! Chúng ta bước vào cái vòng này, nhất định phải khiêm tốn ! Bởi vì mỗi người có thể ở trong giới giải trí đi tới thành công, đều đáng được kính trọng ! Phải biết, cái nghiệp diễn viên, cô nổi tiếng, không thể bị cay đắng hơn so với một người bằng mọi cách để leo lên! Rất có thể sau khi họ nổi tiếng, bởi vì không có tác phẩm nổi bật, sẽ bị chìm, rơi xuống, phải cùng người lên giường, để xin vai diễn, xin được đăng báo! Nóng lòng nổi tiếng ! Cô biết có bao nhiêu người vì vào cái vòng này, mà chen lấn bể đầu chảy máu không ? Công ty tôi có một cô gái 18 tuổi, vừa bước vào cái vòng này, liền bị đàn anh dạy lên giường trước! Dĩ nhiên là muốn có đất sống! Nhưng loại người như thế, rất ít! Lúc cô đi theo tôi làm, cũng đã hiểu rõ một chút đạo lý! Nhưng cô vẫn chỉ mới bước nửa chân mà thôi!"


"Vậy tôi nên làm gì?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ.


Hàn Văn Vũ ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, do dự một chút, đột nhiên cười một tiếng nói: "Chọn kịch bản hay! Hoàn thành vai diễn! Đề cao khí thế của mình! ! Đoạt ảnh hậu! Không nên khinh địch để bị người khác lợi dụng! Cô phải biết bây giờ cô rất nổi tiếng, có rất nhiều người hi vọng mổ xẻ cô thành từng miếng, chia sẽ sự nổi tiếng của cô? Vì họ muốn chia sẽ tiếng tăm của cô, rất có thể sẽ chà đạp cô ! ! Tổn thương cô ! ! Công kích cô ! ! Nói thật ra, cái vòng này, không phải cô khom lưng thấp một chút, sẽ có người nói cô không kiêu ngạo, khen ngợi cô!! Cô phải biết bảo vệ mình đúng lúc, khom lưng đúng chỗ! Chuyện này, tôi tin tưởng Isha sẽ xử lý tốt! Nếu không ngoài dự đoán của tôi, tối này Isha sẽ hành động. Công ty của các cô xử lý chuyện không hay này!"


Hạ Tuyết chán nản nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Đây chính là cuộc sống a!"


"Đúng vậy, đây chính là cuộc sống !" Hàn Văn Vũ vừa ăn sushi vừa nhìn Hạ Tuyết nói: "Nói đến cuộc sống ! Em trai của tôi sẽ phải hoàn thành chuyện lớn của đời người rồi ! Vừa rồi bảo tôi ăn cơm xong, phải đi thử quần áo phù rể, cô cùng đi theo giúp tôi nhé !""Cô phải nhớ, sau này, cô đừng tùy ý đi công kích bà ta! Lúc bà ta mở rộng miệng, cô phải im lặng ! ! Im lặng mỉm cười, như vậy là đủ rồi! !" Lúc Hàn Văn Vũ vào nhà hàng sushi, phát giác trời mưa, sợ Hạ Tuyết bị ướt, liền cởi áo khoác của mình, khoác đưa cho cô mặc! !


Hạ Tuyết vừa mặc áo khoác của hắn, vừa gật đầu!


"Nếu cô muốn đi tiếp, phải tiếp tục tranh đấu! Đừng nói đến chuyện sáu năm qua cô đã thay đổi, cô có thể bình an, một mình hưởng thụ thành quả, ở trong giới giải trí, chỉ cần cô biến mất ba ngày, người hâm mộ rất có thể sẽ lãng quên cô! Cho nên trong cái vòng lẩn quẩn này, một bước là một cuộc đời! Cô lựa chọn con đường này, cô phải cố gắng vượt qua! Chỉ cần cô một lòng muốn đóng phim thật tốt, thì không phải sợ mất đi! ! Không phải sợ bị lãng quên! Làm chủ tác phẩm! ! cuối cùng sẽ có một ngày, người hâm mộ hiểu được sự cố gắng của cô! ! Ở trong vòng tròn này, ngàn vạn lần không được hấp tấp! ! Hôm nay Tiêu Vãn Linh nói một vài lời cũng có thể hiểu được, nhưng bà ta dùng cách mượn cô để lăng xê bản thân thì không đúng lắm! Cô yên tâm đi! Người hiểu cô, tự nhiên sẽ ra ngoài nói cho cô vài lời! Không hiểu, chê cười, cô cũng không có biện pháp, thả lỏng một chút, vì người yêu cô mà cố gắng là tốt rồi! Hiểu không?" Hàn Văn Vũ dìu Hạ Tuyết ra khỏi phòng, lại nói.


"Ừm! Biết rồi! ! Tiếp tục cố gắng!" Hạ Tuyết quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Vũ, không tim không phổi cười lên ha hả.


Bên ngoài trời mưa to! !


Tiếng mưa ào ào vang lên!


Ông chủ nhà hàng Sushi là bạn của Hàn Văn Vũ, vội vàng bật cây dù hoa anh đào Nhật Bản cho bọn họ, bọn họ nói cám ơn, đi ra, đột nhiên thấy ánh đèn flash sáng lên, sau đó thấy rất nhiều phóng viên đứng ở dưới cây Dương xanh biếc trong mưa, chụp hình Hạ Tuyết, sau đó nhanh chóng hỏi: "Hạ Tuyết! hôm nay đối với chuyện chị Tiêu đánh giá về cô, cô có ý kiến gì không?"


Hàn Văn Vũ mỉm cười nắm chặt vai Hạ Tuyết. . . . . .


Hạ Tuyết chỉ hơi cười, sau đó cùng Hàn Văn Vũ về xe của mình.


"Hạ Tuyết, nói một câu đi, cô im lặng, có phải đại biểu cô phản đối hay không ? cô cảm thấy không hài lòng sao ? Sẽ không ảnh hưởng việc hợp tác của cô chứ?"


Lúc này Hạ Tuyết mỉm cười nói với phóng viên: "Sẽ không! Chúng tôi đều là diễn viên chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ làm chủ tác phẩm !"


"Hôm nay chị Tiêu đánh giá cô như thế...có phải cô không hài lòng?" Phóng viên hỏi nữa.


Hạ Tuyết không trả lời, cùng Hàn Văn Vũ đi về phía xe!


"Hôm nay các người có thời gian tới dùng cơm? Có phải tâm tình của Hạ Tuyết không tốt hay không, Văn Vũ, anh muốn an ủi cô ấy sao?" Lão phóng viên muốn tìm chủ đề khác!


Hàn Văn Vũ lập tức bật cười chỉ vào người phóng viên kia nói: "Tới đây, tới đây, ông xem, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng tôi là bạn tốt! Hôm nay hẹn ăn cơm với nhau! ! Không cần viết lung tung, một khi tôi không vui, sẽ kiện ông!"


"Ôi chao, chỉ hỏi một chút mà !" Phóng viên cười lại nói: "Hôm nay Lynda không tới sao ?"


"Vốn là muốn cùng đi! Nhưng biết có các người ở đây, cô ấy không ăn cũng no rồi! Các người . . . . . Cách chúng tôi xa một chút, chúng tôi muốn lên xe! Hạ mắc mưa, các người chịu trách nhiệm a !" Hàn Văn Vũ cười ôm Hạ Tuyết ngồi vào ghế lái phụ của mình, sau đó che dù định ngồi chỗ tài xế !


"Văn Vũ, đối với việc chị Vãn Linh hôm nay đánh giá Hạ Tuyết, anh có cách nhìn gì không ?" Có phóng viên không buông tha hỏi.


Hàn Văn Vũ cười nói: "Đối với đánh giá của chị Vãn Linh, tôi không muốn nói nhiều, bởi vì chị là đàn chị! Đàn chị nói, đàn em chỉ có thể nghe! Nhưng trong lòng của tôi, Hạ Tuyết là một cô gái rất nỗ lực! Tôi tận mắt thấy cuộc sống rất khó khăn của cô ấy! Tôi nhìn tận mắt cô ấy đóng thế thân, trong mùa đông rét lạnh, nhảy xuống biển, dũng cảm hoàn thành cảnh quay! Mỗi người nhìn sự việc ở góc độ không giống nhau, chúng ta không thể quơ đũa cả nắm! Được rồi? Hôm nay tới đây thôi ! Tôi và Hạ Tuyết rất vui vẻ ăn sushi, không bị chuyện khác làm ảnh hưởng! Các người nhanh đi về, mưa to rồi !"


"Hạ Tuyết, cô nói một câu đi !" Phóng viên ở trong miệng Hàn Văn Vũ, đào không ra đồ, càng không ngừng vỗ cửa sổ xe, nhìn Hạ Tuyết kêu to: "Hạ Tuyết!! thật sự cô không có lời nào muốn nói sao?"


Hạ Tuyết chỉ nhìn phóng viên ngoài cửa sổ, khẽ cười vẫy tay, sau đó quan tâm đối với mọi người nói: "Nhanh về thôi! mưa to rồi!"


Hàn Văn Vũ không để ý tới phóng viên nữa, lái xe chạy tới phía trước, vừa lái xe vừa cười nói với Hạ Tuyết: "Về sau có thời gian, nói Daniel ăn một bữa cơm với tôi đi!"


"Tại sao?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Vũ.


"Diễn trò cho truyền thông nhìn a! Cô thật muốn để cho bọn họ tung xì căng đan tôi và cô à?" Hàn Văn Vũ cười nói.


Hạ Tuyết thật là hết ý kiến, chỉ đành phải bật cười, thở dài.


Lúc này điện thoại di động vang lên, Hạ Tuyết ngạc nhiên nhận điện thoại, sau đó nghe Isha nói ngay: "Tôi đã hẹn Trương Đạo diễn cùng ăn cơm tối nay!"


"Ồ?" Hạ Tuyết không hiểu hỏi: "Tại sao vậy? sư phụ của tôi không phải đang bận sao? Ông ấy làm sao đồng ý cùng ăn cơm a!"


"Không có lý do gì! Chỉ ăn một bữa cơm! Cứ như vậy đi !" Isha cúp điện thoại.


Hạ Tuyết không vui nói: "Tại sao, vì chuyện của tôi phải làm phiền sư phụ của tôi à?"


"Ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ nở nụ cười, vừa lái xe vừa nói: "Là muốn cùng Trương Đạo diễn ăn cơm thôi, đến lúc đó nhất định Isha sẽ để cho phóng viên biết hai người ăn ở nơi nào, Trương Đạo diễn nhất định sẽ nói một lời cho cô!"


"Tôi không muốn mượn sư phụ lăng xê cho tôi. Tôi rất tôn kính sư phụ!" Hạ Tuyết lại nói.


"Sống ở trong giới giải trí, không phải anh giúp tôi thì tôi giúp anh! Huống chi, Trương Đạo diễn là người lớn tuổi, có người lớn tuổi mắng cô, sẽ có người lớn tuổi nói chuyện vì cô a. . . . . ." Hàn Văn Vũ bật cười nói.


Hạ Tuyết cũng bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu một cái.


Trời bất chợt mưa rất lớn!


Cả hai con đường bên cạnh cây Dương xanh biếc đều màu trắng xóa màn mưa! Hôm nay tiệm áo cưới hoàng thất ngưng buôn bán, vì Hàn Văn Vũ muốn đến thử quần áo phù rể, Hàn phu nhân nói, không muốn con trai bị người ngoài quấy rầy, cho nên lúc bọn họ đi vào tiệm áo cưới, tất cả nhân viên làm việc cũng đang đứng một bên chờ đợi, tôn kính chào hỏi Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết. . . . . .


"Mọi người không cần theo hết lên lầu! Chỉ cần hai người lên là được! ! Đồ Phù rể ở đâu?" Hàn Văn Vũ vừa đưa Hạ Tuyết lên trên, vừa hỏi.


"Ở lầu hai cửa sổ sát đất bên trong tủ áo!" Quản lý vội nói! Ba anh em Hàn gia đều như vậy, làm chuyện gì, cũng không thích có người khác ở bên cạnh, không được tự do !


"Ừm!" Hàn Văn Vũ kéo Hạ Tuyết đi vào gian phòng lầu hai trắng tinh sang trọng, Hạ Tuyết ôm vai, cảm xúc nhìn không gian tuyệt vời trước mặt, đèn thủy tinh chùm, khắp nơi bày đầy ảnh cưới xinh đẹp như mơ và áo cưới xa hoa, còn có tất cả trang sức cưới trên kệ thủy tinh, thật đẹp. . . . . .


"Cô chờ tôi, tôi đi thử âu phục, cô giúp tôi nhìn xem!" Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết búng ngón tay, liền đi vào trong thử áo, nhân viên làm việc cũng đi vào theo, Hạ Tuyết mỉm cười đi tới bức tường thủy tinh trước mặt, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nhiều chiếc xe nhanh chóng chạy qua, cô im lặng chậm rãi cười một tiếng, từ trước đến giờ, Hạ Tuyết rất thích trời mưa. . . . . .


Hạ Tuyết đưa mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc lâu, xoay người, nhìn manơcanh mặc trên người một áo cưới mỹ nhân ngư rất xinh đẹp, nhất là hoa văn ren, tỉ mỉ từng chút, thì ra là hoa văn là hình vẽ vương miện. . . . . .


Cô rất ngạc nhiên cười một tiếng, sau đó đang lúc xoay người nhìn con bươm bướm sau lưng áo cưới, lại thấy Hàn Văn kiệt đang đứng ở trên cầu thang xoắn ốc, nhàn nhạt nhìn mình.Hạ Tuyết thấy Hàn Văn Kiệt, trong lòng của cô hơi sững sờ, nhưng vẫn cảm động cười một tiếng, từ ngày đó sau khi tách ra, cũng chưa gặp lại . . . . . .


Ánh mắt Hàn Văn Kiệt cũng nhàn nhạt chớp một cái, đi tới Hạ Tuyết. . . . . .


Hạ Tuyết cũng hướng Hàn Văn Kiệt đi tới. . . . . .


Cuối cùng hai người đến gần nhau, cùng nhìn đối phương, nhàn nhạt cười.


"Hôm nay anh tới đây. . . . . ." Hạ Tuyết nghiêng đầu, có chút không hiểu cười hỏi.


Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Hôm trước mặc thử áo chú rễ có nhiều chỗ không vừa, cho nên hôm nay tới đây mặc thử lần nữa!"


"Ồ!" Hạ Tuyết lập tức cười.


"Hôm nay cô tới đây . . . . ." Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết, có chút không hiểu hỏi.


"Văn Vũ đến thử quần áo phù rể, cho nên tôi theo tới đây, hắn muốn tôi giúp hắn. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười nói.


Hàn Văn Kiệt gật đầu, đã nghe tiếng động bên trong cửa, nhìn Hàn Văn Vũ mặc âu phục đen, đeo nơ đen, vô cùng đẹp trai mê người đi tới, vui vẻ hỏi Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết! ! Xem được không?"


Hạ Tuyết cũng quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Vũ mặc vào tây trang phong thái mạnh mẽ, cô lập tức giơ hai tay lên, oa một tiếng, vỗ tay nói: "Oa! ! ảnh đế đẹp trai nhất thế giới!"


Hàn Văn Vũ cười to, sau đó kỳ quái nhìn em trai hỏi: "Tại sao chú tới đây? Chắc là thử tây trang lần nữa hả! ?"


"Ừm!" Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt đáp lời.


"Mộng Hàm đâu?" Hàn Văn Vũ hỏi nữa.


"Áo cưới của cô ấy đã thử tốt rồi, cho nên không tới nữa, thường ngày cô ấy cũng rất bận!" Hàn Văn Kiệt nói.


"Hai người thường ngày cũng bận rộn hơn người ta, tôi thật sự không hiểu nổi, các người bận rộn như vậy, thời gian đâu mà hai người yêu đương ?" Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi.


Hàn Văn Kiệt nhìn Hàn Văn Vũ, mỉm cười nói: "Có muốn em nói cho anh biết, chúng tôi yêu đương thế nào hay không?"


"Không cần! Chú từ từ thử! ! Nhờ Hạ Tuyết giúp chú xem một chút, vừa rồi lúc tôi đang thay quần áo, Lynda gọi điện thoại nói tôi trở về cô ấy có chuyện cần bàn! ! Hai người ở đây tán gẫu!" Hàn Văn Vũ mỉm cười cầm điện thoại vừa đi xuống lầu dưới, vừa nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô ở trên đó chờ tôi a. . . . . . nằm trên ghế sofa nghỉ một lát, trong tiệm của bọn họ có bánh nướng xốp ăn rất ngon! hạt thông rất giòn!"


Hạ Tuyết nhất thời bật cười nhìn Hàn Văn Vũ. . . . . .


Hàn Văn Kiệt nhìn cô, mỉm cười nói: "Anh trai tôi rất quan tâm cô, cho tới bây giờ tôi cũng không thấy hắn thích ai như vậy, vô cùng thích! Sáu năm trước sau khi cô đi, ngày ngày hắn cầm rượu đỏ tới nhà của tôi, hoặc đến nhà anh cả, say gần một năm. . . . . ."


Hạ Tuyết có chút xin lỗi cúi đầu, nhớ lại sự phẫn nộ của Hàn Văn Hạo, trong lòng của cô đau nhói nói: "Có lúc, tôi thật sự cảm thấy tôi là một tai họa. . . . . ."


Hàn Văn Kiệt lại nhìn cô, mỉm cười nói: "Nếu muốn yêu, cũng đừng sợ bị thương, chống lại đau khổ bao nhiêu, là có thể có bấy nhiêu hạnh phúc. . . . . . Thật ra tôi rất hâm mộ anh trai, có thể yêu một người, yêu đến cực hạn . . . . . ."


Hạ Tuyết ngẩng đầu lên có chút bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Kiệt cười nói: "Anh hâm mộ hắn? tình yêu của anh và Mộng Hàm tiểu thư không phải để người khác rất hâm mộ sao?"


Hàn Văn Kiệt nhìn cô, nhàn nhạt cười nói: "Tôi phải vào thay đồ, thật ra thì tôi không quen mặc âu phục, mặc vào người không được tự nhiên. . . . . ."


"Ha ha ha. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười nhìn hắn có chút bất đắc dĩ, nói: "Rất ít thấy anh có vẻ mặt này, mau vào đi thôi, tôi sẽ giúp anh nhìn một chút. . . . . . mặc vào nhất định rất đẹp trai. . . . . ."


Hàn Văn Kiệt nhìn cô một cái, đành phải theo nhân viên làm việc đi vào thử quần áo. . . . . .


Hạ Tuyết thấy Hàn Văn Kiệt đi vào trong thử áo, cô lập tức quay đầu, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, khẽ cắn môi dưới, đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh mắt đang xốc xếch không chịu nổi, lúc này điện thoại di động vang lên, cô nhanh chóng cầm điện thoại nhìn, mong muốn dịu đi nổi đau lòng trong lúc này . . . . . .


"Alô!" Hạ Tuyết cầm điện thoại lên, nhanh chóng lên tiếng! !


"Tôi!" Giọng nói lạnh lùng của Hàn Văn Hạo truyền đến.


Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, giống như gặp được cứu tinh, nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì? tay bị chuột rút à ? hay thần kinh bị chập ?"


Hàn Văn Hạo nhướng mày, muốn nổi giận, nhưng vẫn nén lửa giận, nói: "Ra ngoài một chút! Tôi có việc muốn tìm cô!"


"Tốt!" Hạ Tuyết lập tức đáp lời!


Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nhíu lại, nắm điện thoại, có chút không hiểu nói: "Bây giờ cô sảng khoái làm cho tôi cảm thấy rất sợ a. . . . . ."


"Tôi cũng cảm thấy như vậy! gặp ở đâu?" Hạ Tuyết hỏi Hàn Văn Hạo.


Sắc mặt của Hàn Văn Hạo sững sờ, trực giác cho biết cô gặp phải chuyện gì, liền hỏi: "Cô làm sao vậy?"


"Không có việc gì! ! Gặp ở đâu?" Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, nhìn mưa bay phất phới ngoài cửa sổ hỏi.


"Quán cà phê đường Hoài Hải!" Hàn Văn Hạo lại nói.


"Tốt! bây giờ tôi lập tức qua đó! !" Hạ Tuyết cúp điện thoại, xoay người, đi tới bên cạnh một vị nhân viên làm việc mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, đột nhiên tôi có chút việc phải đi! Ách. . . . . . Làm phiền cô nói với chú rễ một tiếng, xin lỗi. . . . . ."


Cô nói xong, vội vàng đi xuống lầu. . . . . .


Cánh cửa trong phòng thử đồ cưới mở ra, Hàn Văn Kiệt có chút không quen mặc bộ đồ chú rễ màu trắng, đi ra, sau đó lạnh nhạt nói: "Tôi thật sự không quen mặc âu phục. . . . . ."


Hắn đứng trước kính toàn thân, khẽ bẽ cổ áo. . . . . . Một lúc lâu, hắn nhìn trong kính toàn thân, thấy trong phòng trống không, kỳ quái xoay người, liền thấy nhân viên làm việc mỉm cười nói: "Hàn tiên sinh, vừa rồi Hạ tiểu thư nhận một cuộc điện thoại, có chút việc gấp, cho nên đi trước. . . . . ."


Hàn Văn Kiệt nghe xong, ánh mắt chớp nhẹ, gỡ cái nơ màu trắng ra, bước vội xuống cầu thang xoắn ốc, ánh mắt kiên định đi ra khỏi tiệm áo cưới, đội mưa to gió lớn đứng ở dưới gốc cây Dương, nhìn cây ngô đồng phía xa xa, mưa trắng xóa, ánh mắt của hắn nhàn nhạt, nhưng vẫn đứng nơi đó, ngưng mắt nhìn thật lâu thật lâu. . . . . .


Hàn Văn Vũ nắm điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất, kỳ quái nhìn vẻ mặt em trai đứng trong mưa, tim của hắn hơi run lên, nhớ vừa rồi Hạ Tuyết vội vã chạy đi, nhìn lại em trai mê mang như vậy, sắc mặt của hắn ngưng tụ, chớp mắt một cái, quay đầu nhìn áo cưới hoa lệ bài biện, nhớ tới hình ảnh sáu năm trước ở bệnh viện, rốt cuộc tim của hắn nhói đau !








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co