Truyen3h.Co

Countryhumans Fruk Till Death Do Us Part

Au's note:

Như mấy bồ thấy đó, từ nay chúng ta sẽ không thể inbox riêng trong wattpad được nữa nên các bồ có nhu cầu tán phét, chia sẻ plot (hệ hệ tui thích) hay đặt request (khi nào mở tui sẽ báo nhó) thì hãy tìm toi qua instagram luna122003 nhé!

~~~~~\\~~~~~

United Kingdom đang tận hưởng ngày nghỉ của người thì France gọi về nhà, dựa theo những gì người nhớ thì giờ này anh đang có bữa tiệc nhỏ sau cuộc họp các doanh nghiệp lớn của Pháp.

- France, có chuyện gì vậy?

- Nhớ em đó!

Người đảo mắt một vòng vì những lời ngọt ngào nhưng người biết là thật lòng từ anh. Người cũng nghe được từ điện thoại cũng vài tiếng tạp âm của người nói, nhạc và tiếng dao dĩa đồ ăn, vậy là anh vẫn đang ở chỗ tiệc.

- Có ai bảo anh không được về đâu.

- Chồng em dù sao cũng là người có trách nhiệm đó.

- Wow, giờ em mới biết đấy.

Trước đây United Kingdom từng nghĩ France và người sẽ chẳng có điểm gì chung cho tới khi người phát hiện ra khiếu hài hước của hai người họ, và giờ họ diễn như thật.

- Oh, vậy là anh chưa làm tốt trách nhiệm của người chồng với em à?

- Có lẽ, chắc vì em chưa cảm nhận đủ.

- Ý em là 3 con quỷ và một cô công chúa vẫn chưa đủ hả?

Người ngay lập tức bật dậy trên ghế sofa với đôi má ửng đỏ, cái con ếch này lúc nào cũng trêu người như thế này đây!

- Anh có biết em phải khó khăn như nào mới sinh được chúng ra không hả?!

- Không phải chính em bảo là em muốn thêm à? Hay là anh bận quá nên nhớ nhầm là sau khi chúng ta đi từ thiện ở nhà trẻ, em đã đòi anh thêm đứa nữa nhỉ?

- Anh lại bắt nạt em rồi đấy!

- Hửm? Anh chỉ đang làm rõ thôi mà. À mà - Oh, bonsoir, monsieur Durant, je suis ravi de vous voir ici.

United Kingdom thật không thể tin là anh ta còn không thèm tắt điện thoại khi trao đổi với người khác, không biết người tên Durant kia có biết không nhỉ. Thực ra người cũng không phàn nàn bởi vì France còn giữ máy nghĩa là anh sẽ quay lại.

Người tự hỏi nó có bình thường không khi bị mê hoặc bởi giọng nói của đối phương bởi France có một chất giọng rất quyến rũ, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng rất tôn trọng và quyền lực. Và dù cho người biết những nguyên thủ đều phải tỏ ra như vậy, cách France nói chuyện có gì đó hấp dẫn.

Hoặc người yêu quá thành ra bị quáng gà rồi cũng nên.

Mà cách anh dùng tiếng Pháp thật sự rất khó cưỡng.

United Kingdom bỗng nhớ lại cách France dùng chất giọng ấy gọi tên người, cả tên thật, biệt danh và cách anh công khai dùng sở hữu "vợ của anh" để nói về United Kingdom làm người cảm thấy hạnh phúc và ấm áp.

Sự kích thích ở bên dưới làm người sực tỉnh, nhận ra tay kia từ khi nào đã đặt ở ngay bụng, chỉ chút nữa là xuống dưới rồi. Người vội lắc đầu, còn lấy tay tự véo mình một cái - người là United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, người không thể dễ dàng bị kích thích như thế được!

- Merci, profitez de la fête. Nào, chúng ta đến đâu rồi nhỉ? - France quay lại điện thoại ngay sau khi, trong cách nhìn của anh, đuổi tên kia đi - À bọn trẻ! Bố mẹ em bảo sẽ chăm chúng nốt tuần sau phải không?

- Vâng, bố có rất nhiều thứ để dạy chúng, đặc biệt là America. Thằng bé nghịch hơn bố tưởng.

- Dù sao nó cũng đang trong tuổi nổi loạn. Đúng là chỉ có em mới nói được nó.

United Kingdom đảo mắt một vòng, để quản được America người đã phải quát khô cổ, dù biết Canada lành tính hơn nhưng người vẫn không muốn tưởng tượng cảnh một đứa nữa đến tuổi bành trướng đâu. Hơn nữa, cái tên đang nói chuyện với người đây chính là kẻ đã dung túng cho mấy trò nghịch ngợm của America.

- Mà cũng tốt thôi, anh đang rất muốn ở nhà mà chỉ có mình chúng ta.

- Ồ, đó có phải là trách nhiệm em đang nghe đấy không? 

- Em nói vậy là sao, em yêu? Anh đã đi làm kiếm tiền nuôi tụi nhỏ và chấp theo tất cả yêu cầu của chúng, từ chơi đánh trận giả với America, hóa trang của Canada, giả lập nuôi động vật từ Australia và dự tiệc trà công chúa của New Zealand. Anh nghĩ mình nên được giải Người chồng của năm.

United Kingdom bật cười khúc khích, mà dĩ nhiên France cũng vui lây. Anh khi đi làm và ở nhà quả thật là hai người khác nhau. Nhưng không ai có thể phủ nhận anh cũng yêu những đứa nhỏ như United Kingdom vậy, và lũ trẻ cũng yêu bố mẹ chúng.

Họ là một gia đình nhỏ hạnh phúc.

- Này Unik, em cũng muốn có thời gian riêng với anh lắm phải không? - France nhẹ giọng hỏi.

- Hm? Ai biết. Em hiện có cả một tối cho bản thân em và em vẫn đang tận hưởng nó.

Người trở mình trên ghế sofa và nói như thể United Kingdom thực sự muốn thế, thì một phần không sai là người cảm thấy thoải mái thật, phần kia chưa chính xác là người cũng muốn France ở đây. Và France biết điều đó.

- Anh cá là em sẽ không ngại nếu anh tham gia cùng đâu nhỉ? Để xem nào.

France cầm ly rượu từ đĩa của người phục vụ, chất lỏng màu đỏ trong phản chiếu sự suy tính và thích thú trong đôi con ngươi hai màu của người nguyên thủ Pháp. Anh biết United Kingdom thích màu đỏ.

France khẽ lắc ly nước làm chất lỏng bên trong sóng sánh theo tay anh.

- Anh đoán rằng em đang dài người trên cái ghế sofa đó mà đợi anh bởi chúng ta có thể làm rất nhiều điều khi anh trở về.

- Ví dụ?

Không biết từ bao giờ United Kingdom đã không còn để ý đến bản thân luôn dễ bị kích động bởi những ý đồ không đâu của France, thay vì vậy, người còn dẫn anh nói tiếp.

France ở đầu bên kia chỉ có thể mỉm cười, anh uống một ngụm rượu nho ngọt mà nghĩ tiếp.

- Chẳng hạn như là anh sẽ hôn lên trán em khi em ngủ quên và lúc mơ màng tỉnh lại, em sẽ dùng bàn tay nhỏ bé của em để ôm lấy khuôn mặt anh, chiếm lấy đôi môi anh trong khi anh mơn trớn làn da mịn màng bên dưới lớp áo mỏng và cảm nhận cách cơ thể em phản ứng lại trong sự chăm sóc từ anh.

- France- anh-

Đáp lại anh chỉ là tiếng nói ngắt quãng nhỏ nhẹ như thể người không giật mình cũng không yêu cầu anh phải dừng lại. France không ở đó nhưng anh mỉm cười giống như anh cũng đang tận hưởng.

- Bé ngoan à, có phải em không đợi được nữa rồi không?

- France...

Bên kia, United Kingdom trở mình mà quay sang một bên, cả người co lại vì thấy sự kích thích lúc trước đã trở lại. Người tự đưa tay cởi cúc áo trên cùng vì thấy có chút khó thở.

- Em muốn chồng em chạm vào em rồi, đúng không?

- France, anh đừng trêu em nữa.

- Ôi vợ à, ước gì em biết em đang làm gì với anh. Chỉ giọng nói của em như vậy đã đủ khiến anh cương lên rồi đấy.

France nói vậy trong khi vẫn nhàn nhã bỏ ly rượu xuống bàn để ăn miếng bánh opera vị dâu đỏ mọng. Có vẻ anh kiềm chế tốt thật.

Mấy người doanh nhân nhìn thấy anh đều kính cẩn cúi chào và anh đưa tay chào lại mà không có vẻ gì đáng ngờ. Họ thấy anh đang nghe điện nên cũng không nói gì.

- Em biết phải nói gì. Nói đi và em sẽ có thứ em muốn.

United Kingdom cắn môi nghĩ sao cái tên kia mồm thì bảo cái gì cũng là vì người, nhưng thực ra anh muốn dùng người làm lí do chuồn khỏi bất cứ chỗ nào anh không thích. Rõ ràng là nếu bảo vì vợ gọi nên chồng phải về thì sẽ đỡ có lỗi hơn là cứ bỏ thế và rời đi.

- Fra-

- Bonsoir! Je suis très heureuse de vous rencontrer ici!

Ngay lúc United Kingdom có đủ dũng khí để nói ra mong muốn của mình, tiếng một người phụ nữ vang lên ở phía France làm người sực tỉnh. Mà bên này, anh phải nén cục tức vào người để quay sang tiếp chuyện với đối phương.

Và trước đó thì, với đôi mắt đầy sát khí và khuôn mặt lạnh băng như tiền, France đã làm vỡ luôn ly nước trong tay.

- Mon Dieu! Est-ce que ça va, monsieur?

Một vài âm thanh tỏ vẻ ngạc nhiên và những câu hỏi như ngài có sao không hay xin ngài cẩn thận, cùng tiếng đồ thủy tinh vỡ vừa rồi không khỏi khiến người lo lắng.

- Merci, je vais bien. Désolé pour le dérangement.

Và France lại phải dùng giọng điệu hết sức nhẫn nhịn để không thể hiện ra anh đang vô cùng bất mãn, tại sao đúng lúc anh và vợ anh đang nói chuyện vui vẻ thì những tên phiền phức này lại xen vào?

Dĩ nhiên sau đó anh phải trao đổi qua qua với người phụ nữ đó một lúc rồi mới có thể quay lại điện thoại.

- Em yêu, em có đó không?

Bên kia không có tiếng trả lời làm tâm trạng France rơi xuống một bậc.

- Em yêu?

- Giận rồi, đừng nói chuyện với em.

- Đừng giận anh mà. Anh cũng đâu biết có người sẽ tới đâu.

Bằng tốc độ nào đó mà sự vui vẻ và trêu ngươi nãy giờ của France đã biến mất, anh hiện đang thấy tổn thương khi bị vợ giận.

- Em không thể tin là anh lại làm việc này ở chỗ đông người đấy! Sau khi anh làm em không thở nổi vì anh, anh bỏ mặc em!

- Ôi trời chuyện này nghiêm trọng đấy. Nếu anh hôn em thì có giải quyết được không? - Anh cố gắng dỗ.

- Không. Đã bảo giận rồi.

- Vậy nhiều cái hôn thì sao?

- Đừng tưởng em dễ dàng như vậy.

- Thế anh về ngay bây giờ và tặng em nhiều nụ hôn?

- .... France, buổi tiệc không phải trò đùa đâu. 

France đảo mắt một vòng để suy nghĩ - thì người ta bảo là vợ chồng ở với nhau lâu năm sẽ có cái gì giống nhau mà - rồi đôi mắt anh hướng về một nhân vật đang đứng tiếp khách.

- Không sao đâu em yêu, anh sẽ về trong vài phút nữa.

- Này-

Chưa kịp để United Kingdom nói gì thêm, anh đã tắt máy và tiến tới người kia - Paris.

- Anh Paris-

- Anh biết em muốn cái gì. - Paris vừa thấy France đi ra là hiểu luôn - Anh có cần nhắc lại cho em tầm quan trọng của những người này không? Họ đóng góp khoản thuế lớn đấy.

- Ờm thì... chuyện là... Unik giận rồi. - France nhận được cái nhướn mày tò mò từ Paris - Em làm em ấy giận rồi, cho nên là em cần phải về.

- France-

- Em gọi anh London đến với anh nhé?

- Thứ nhất, bữa tiệc cũng diễn ra được gần nửa rồi. Thứ hai, cậu ấy vẫn đang ở đại sứ quán Anh và nó không gần đây đâu.

- Nhưng mà tối nay là cuối tuần, các hàng quán mở muộn và có nhiều địa điểm đi chơi tối. Hai anh có thể đi cùng nhau sau buổi tiệc mà - France vẫn tiếp tục thuyết phục - Anh cũng không muốn thấy nhà em trai mình lục đục đâu đúng không?

Paris thở hắt ra một cái và France biết điều đó có nghĩa là anh trai của anh đã cam chịu ở lại làm luôn phần của France. Anh ngay lập tức chạy ra khỏi nhà hàng mà không quên gọi người bằng mọi cách phải bê được London đến.

~~~\\~~~

France đưa xe vào ga-ra rồi chỉnh lại quần áo và lôi một con ếch to khổng lồ từ trong cốp xe ra. Nãy trên đường về anh thấy có cửa hàng gấu bông nên vào đó mua một con, mặc dù United Kingdom đã có nhiều đến mức phải chuyển về Buckingham bớt.

France định vào phòng khách sẽ làm người bất ngờ thì vợ anh lại ngủ quên từ lúc nào, điện thoại vẫn còn ở bên cạnh.

Nhìn thấy vợ là đủ khiến tâm trạng anh vui lên bao nhiêu.

France nhẹ hôn vào trán United Kingdom và như một phản xạ, người tỉnh lại.

- Chào em yêu, xem ai về với em này. - Anh nói rồi hôn vào má người cái nữa - Anh đã đi tốc độ ánh sáng để về nhà đấy. Em khen anh đi.

Mặc dù nói là giận thôi chứ United Kingdom vẫn không có tức gì France, người phì cười ôm lấy khuôn mặt anh và kéo xuống đến khi môi họ giao nhau.

- Anh lại chuồn có phải không?

- Thì anh đã nói là anh sẽ về và hôn em thật nhiều mà!

Người cảm thấy câu nói ấy không đơn giản chỉ là một câu nói, United Kingdom thừa biết trong cái vẻ ngây thơ và đầy yêu thương kia là một con sói đói. Người tìm cách đứng dậy thì bị France giữ lấy eo kéo lại:

- France! Em chưa ăn tối! Em đợi anh về nấu mà!

- Anh cũng chưa ăn tối, để anh ăn trước có sức rồi sẽ nấu cho em nha!

Và bữa tối ấy của France kéo dài tới tận lúc tối muộn làm United Kingdom phải ăn bữa đêm thay vì một bữa tối đàng hoàng. Ngay khi người, sau khi tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị làm giấc ngủ ngon, anh lại tiếp tục đè người ra phát nữa.

Cơ mà France sẽ không làm gì quá chớn khi United Kingdom không thoải mái, nên thật ra là người cũng đang chiều theo mong muốn của anh đó thôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co